chap 6

Xuân Trường vừa cài khuy áo ở cổ tay vừa gọi: "Minh Vương đâu?"

Quản gia đang ở phía sau liền chạy lên,nói: "Ông chủ, Minh Vương đi đâu từ tối qua đến giờ không thấy về."

Xuân Trường ngưng cài nút, hỏi: "Cậu ta ăn cơm xong liền đi hay sao?"

"Thưa không,hôm qua ông chủ phạt cậu ấy không được ăn cơm,cho nên buổi chiều vẫn ở trong phòng,đến tối mới ra ngoài."

"Còn không mau đi tìm đi!" Xuân Trường nhíu mày, sau đó đi theo quản gia.

Tìm kiếm mất nữa giờ đồng hồ mới nhìn thấy Minh Vương nằm ở trước mộ Tòn Tòn.

"Ông chủ, ở đó!" Quản gia mau mắn chạy đến,vừa lay vừa gọi."Cậu Minh Vương, cậu Minh Vương... "

Xuân Trường nhìn Minh Vương mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, đi chân trần, làm da trắng bợt bạt lộ ra. Tuy không sờ vào, hắn cũng biết rất lạnh.

Sau đó đưa Minh Vương đến bệnh viện cấp cứu,Xuân Trường lại không về mà ở lại đó chờ kết quả.

Tiến Dũng bước ra, nói:

"Ông chủ, cậu Minh Vương không sao. Chỉ là bị sốt,đương huyết tụt xuống mức thấp,lại còn bị đau dạ dày nên ngất đi thôi."

"Đau dạ dày? Cậu ta bị bệnh này khi nào?" Xuân Trường đứng dậy hỏi, dường như rất ngạc nhiên.

"Vài hai tháng trước rồi, lúc đoa cậu ấy tìm tôi xin thuốc. Tôi bảo cậu ấy phải ăn uống điều đọ chắc lại bỏ bữa nên mới như vậy." Tiến Dũng đáp.

Xuân Trường gật đầu, không nói gì nữa. Hắn bước đến cửa phòng bệnh,do dự một lát rồi tiến vào.

Minh Vương đàn nằm trên giường,nhắm nghiền mắt. Cánh tay trâu đang băng bó, phía trên là dây truyền nước. Khuôn mặt cậu tái nhợt,bôn đồ bệnh viện rộng thùng thình cũng không che được thân thể gầy trơ xương.

Xuân Trường hai tay cho vào túi quần,cười khẩy:

"Tại sao cùng một khuôn mặt, người thì khiến tôi yêu đến chết đi sống lại,còn một người lại khiến tôi ghét đến độ này?"

Hắn thở ra một cách đầy khinh miệt rồi xoay lưng bước ra ngoài.

Minh Vương từ từ mở mắt,nỗi đau đớn này lan khắp tứ chi bách hài. Cậu lặng lẽ lau đi hơ ẩm ướt từ khóe mắt, tự mình cố gắng che giấu nỗi thống khổ này.

Bác sĩ Tiến Dũng đẩy cửa bước vào trong, nhìn thấy liền hỏi:

"Ơ kìa,em vừa tỉnh lại đừng khóc,tổn hại sức khỏe lắm."

Minh Vương vội vã dùng tay phải không bị thương nâng che đi khóe mắt,mỉm cười nói:

"Em có khóc đâu chứ, bụi bay vào mắt thôi." Tiến Dũng đối xử rất tốt với cậu, trước đây cậu với anh ta từng kết nghĩa anh em, nên xưng hô rất thân thiết.

Tiến Dũng đưa cho cậu chiếc hộp,bảo cậu ăn đi. Minh Vương lắc đầu,bảo không đói.

"Không đói cũng phải ăn,dạ dày của em không ổn, không ăn lát nữa sẽ đau".

Minh Vương nghe vậy,liền ngồi dậy,cầm lấy chiếc hộp rồi mở ra ăn. Bên trong là cháo dinh dưỡng.

"Hôm qua...sao lại nhịn đói?" Tiến Dũng khẽ bắt chuyện.

"Tại em không thấy đói." Minh Vương lấp liếm cho qua.

"Tay em sao lại bị thương? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tiến Dũng nhìn bàn tay được băng bó của Minh Vương mà thắc mắc.

Minh Vương đã ăn xong hộp cháo,cậu đặt chiếc hộp lên bàn,đáp: "Em sơ ý bị ngã thôi."

Tiến Dũng rót cốc nước cho cậu, đưa vài viên thuốc qua. Anh vừa nhìn cậu uống vừa hỏi:

"Vậy mặt em làm sao bị sưng như thế?"

Minh Vương tránh né ánh mắt của Tiến Dũng, đáp: "Ờ...ừm....bị ngã."

"Nói dối." Tiến Dũng vạch trần. "Bị ngã cũng không thể sưng như vậy, anh có thể đếm được dấu vân tay in trên đó đấy."

Minh Vương cúi đầu,không đáp.

"Ông chủ đánh em phải không?" Tiến Dũng hỏi thẳng vấn đề khiến Minh Vương ngẩng lên. "Tại sao lại đánh em?"

Minh Vương nhìn sang chỗ khác, nói: "Do em làm vỡ khung ảnh của anh trai em. Ông chủ vì tức giận mới đánh en?"

Tiến Dũng trong lòng không hề vui vẻ, nhưng rồi chỉ biết thở dài.

Anh hỏi;"Em có thể rời khỏi mà,phải không?"

"Dạ?" Minh Vương không hiểu anh đang nói về điều gì.

"Em có thể rời khỏi Lương gia đúng chứ? Tại dao lại không đi?" Tiến Dũng hỏi rất nghiêm túc.

"Vì...em không có bằng cấp, cũng không thể tự nuôi bản thân được, vì vậy đành phải ăn bám ông chủ để sống qua ngày thế thôi. Bị đánh cũng không sao, nhịn đấm ăn xôi mà, cũng ổn." Minh Vương cố gắng tìm lý do cho mình.

"Em yêu ông chủ, cho nên không muốn đi, có đúng không?" Gương mặt Tiến Dũng rất nghiêm nghị.

Minh Vương không biết phải nói gì,chỉ lúng túng mấp máy môi rồi im lặng.

Tiến Dũng định nói gì đó, nhưng đúng lúc này có y tá vào báo cáo công việc, anh đành rời đi. Minh Vương thở phào nhẹ nhõm, rồi vì mệt quá nằm xuống trở lại, nhắm mắt.

Minh Vương nằm ở bệnh viện cả một ngày, Xuân Trường không có đến nữa, cũng không gọi điện thoại hỏi thăm. Cậu hiểu rõ được điều này, cho nên trong lòng cũng không ôm ấp hi vọng gì cả.

Tiến Dũng làm xong việc thì mang thức ăn đến, ép buộc cậu ăn cho bằng hết, rồi mới mỉm cười xoa đầu cậu, nửa đùa nửa thật mà nói:

"Em cố gắng ăn uống nhiều vào để béo lên chút, em gầy như vậy, thật khó coi." Minh Vương chỉ cười, không đáp.

"Em biết không,hai năm trước,lần đầu tiên khi nhìn thấy em anh đã rata bất ngờ. Khi đó em bước vào Lương gia với bộ dạng thật là đẹp,gương mặt bầu bĩnh,môi hồng răng trắng,ngũ quan tinh tế, lại thêm một vóc dáng không thể chê vào đâu được. Tuy không thể nói là mập mạp, nhưng là có da có thịt,rất đẹp. Em lúc ấy so với Hàn Nguyên bây giờ còn xuất sắc hơn."

"Anh nói quá rồi, em làm sao có thể so với vị tiểu thiếu gia dung mạo xuất chúng đó được." Minh Vương vò chăn, cười ngại ngùng.

"Bây giờ thì không thể so,nhưng vào lúc ấy thì em hơn cậu ta nhiều lắm." Tiến Dũng tot ra tiếc nuối. "Anh rất hi vọng có thể một lần nữa trông thấy bộ dạng đó của em,so với anh trai, em đẹp hơn nhiều lắm.

Nghe Tiến Dũng nhắc đến Tòn Tòn, nụ cười trên môi Minh Vương tắt hẳn. Cậu thở dài, đáp:

"Anh đừng khen em nữa, em cảm thấy cho dù có được người khác nhìn nhận thế nào, thì trong mắt của ông chủ, em chỉ là một tên nhóc xấu xa đê hèn đầy đủ đoạn mà thôi."

Tiến Dũng thật muốn hỏi thêm một câu nữa, nhưng cuối cùng lại im lặng. Anh cảm thấy rất khó mở miệng hỏi Minh Vương yêu Xuân Trường nhiều đến thế sao, ngay cả bản thân mình cũng không tiếc ư?

Lát sau anh nhận được điện thoại của quản gia nhà họ Lương, ông ta bảo nếu Minh Vương ổn thì báo về để họ mang xe đến đón. Tiến Dũng vì muốn để Minh Vương ngủ một đêm ở bệnh viện cho khỏe hẳn nên bảo sáng mai hãy đến.

___________

Xuân Trường ngồi ở quán Bar, Hàn Nguyên ngồi sát một bên, nũng nịu nói:

"Anh à, đừng giận nữa, em xin lỗi mà. Em thề từ giờ trở đi sẽ không bao giờ đi lên lầu nữa."

Xuân Trường tâm trạng không tốt, cũng chẳng buồn để ý đến, chỉ ngồi uống rượu.

Đến khuya,Hàn Nguyên muốn gọi taxi đưa Xuân Trường đến khách sạn,nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo,xua tay bảo không cần.

Hàn Nguyên nổi giận mà nói: "Thân thể của em đáng giá ngàn vàng, anh lại tỏ ra vẻ chê bai. Anh có biết bao nhiêu người muốn được ngủ cùng em một đêm mà không được hay không hả?"

Xuân Trường xua tay; "Không phải anh chê, chỉ là...ức...em đừng nói nữa...ức...anh không muốn lên giường...ức...với em."

Hàn Nguyên tức giận, liền bảo tài xế kéo Xuân Trường ra khỏi xe,sau đó bỏ hắn bên vệ đường mà đi.

"Tòn Tòn...em ở đâu...mau đến đây ...ức...anh cần em..."

Xuân Trường ngồi bệt bên vệ đường mà lảm nhảm mãi mấy từ vô nghĩa, rồi sau đó thất thất thểu đi bộ trên đường. Tài xế taxi thấy thế liền chạy đến hỏi hắn có đi không,hắn gật đầu rồi lên xe nằm,cũng may nhờ vậy mà về được nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top