Chương 46 - Ngoại truyện 4.2
Đề tài nữ nhân viên trong công ty bàn tán nhiều nhất hiện nay, chính là giám đốc đã chia tay với bạn gái. Vốn tưởng cô gái kia có thể trở thành con dâu tiêu chuẩn của nhà Mettanat, ai ngờ họ lại chia tay nhanh như vậy. Mọi người tuy kinh ngạc nhưng trong lòng cũng mừng thầm. Ở thời đại này, hoàng tử không nhất thiết phải lấy công chúa, chim sẻ tùy lúc cũng có thể biến thành phượng hoàng.
Vui vẻ nhất vẫn là đa số nữ nhân viên LBC. Chỉ cần boss độc thân là tốt rồi, biết đâu kỳ tích sẽ xảy ra trên chính người mình. Nhưng nói cho cùng, dù boss không độc thân, kỳ tích cũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Vì vậy mà gần đây, mấy cô gái ý đồ xấu này luôn luôn tràn ngập sức sống.
Can vì hai ngày trước gặp được đại boss mà tâm trạng kích động hồi lâu, cảm xúc lúc này như lắng đọng lại. Bình thường cậu luôn nghĩ rằng, một người đàn ông thành công như Tin, tâm tư hoàn toàn để vào sự nghiệp, thì có bao nhiêu tinh lực phân phát cho những người bên cạnh? Chính anh cũng nói, anh không có sức lực ứng phó với bạn gái nhu nhược. Người như anh, chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn, mà không thể chạm đến được.
Người đàn ông hoàn mỹ như anh, dù đã được định trước là độc dược của phụ nữ, nhưng có mấy người có thể ngăn cản mình đến gần anh? Ngay cả những người không đòi hỏi gì, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cũng đã đánh mất cả hồn vía. Sợ rằng bây giờ anh chỉ cần hướng về phía cậu ngoắc ngoắc ngón tay, cậu cũng sẽ vứt bỏ lý trí, như con thiêu thân không sợ chết lao vào lửa.
Tự đáy lòng, Can luôn nhắc nhở mình phải tỉnh táo. Hành vi thầm mến Tin chẳng khác gì mơ mộng hão huyền. Cậu chỉ biết lạc lối trong chính sự luyến ái của bản thân, dù cố gắng kìm nén bao nhiêu thì trái tim đang đập rộn ràng bên trong cũng đã sớm không theo sự khống chế của cậu. Bên cạnh chỉ cần một chút biến động nhỏ, chỉ cần một chút tin đồn về anh, cậu đều im lặng nghe ngóng thật cẩn thận. Cho dù các cô đang bàn luận boss mặc quần áo nhãn hiệu gì? Boss thích ăn gì? Boss thích đi du lịch ở đâu?... Những tin đồn vặt vãnh như vậy, nhưng cậu đều nghe một cách say sưa, chăm chú.
Vì thế, kết luận chỉ có một, cậu điên rồi......
Một tháng sau, nữ nhân viên công ty yên lặng trở lại, vì đại boss của các cô lại bắt đầu yêu đương. Đối tượng lần này là đại mỹ nhân của ngành giải trí. Nghe nói đại minh tinh này đã sớm để ý tới Phương boss, còn từng công khai rằng Tin là mẫu người lý tưởng của cô ta. Lần này vừa mới đi cùng Tin, cô ta đã vội vã tuyên truyền khắp nơi. Xem ra vị trí con dâu tương lai của nhà Mettanat, đại mỹ nhân đã nắm chắc trong tay.
"Xem tác phong thường ngày của cô ta, có thể lên làm thiếu phu nhân mới lạ." Đồng nghiệp trong văn phòng Can bất bình.
"Đúng vậy, nghe nói trước đây cô ta dùng rất nhiều thủ đoạn mờ ám để nhận được vị trí nữ chính." Một người khác khinh thường nói.
"Mắt nhìn người của boss chúng ta gần đây kém thật, lần này sao lại ngắm trúng cô ta chứ?"
"Đâu phải, tôi nghe trợ lý của boss kể, boss chỉ ăn cơm cùng cô ta một lần, cô ta liền phóng đại quan hệ hai người lên."
"Là vậy sao? Thật không biết xấu hổ."
"..."
Can yên lặng làm việc, nhập tư liệu vào máy tính, sửa rồi lại sửa, nhưng vẫn không thể tập trung. Phần báo cáo này cậu đã làm trong hai ngày, nếu còn kéo dài nữa thì nhất định giám đốc Zook sẽ bốc hỏa. Đúng lúc này, bên cạnh lại có một đám người như cố tình làm phiền cậu, líu ríu nói không ngừng.
Gần đây những phương án cậu đưa lên rất được quan tâm, phản ứng của thị trường rất khả quan. Giams đốc cũng đã ám chỉ với cậu, muốn cậu biểu hiện cho tốt, về sau sẽ có cơ hội thăng chức. Nhưng tâm trạng như hiện nay, không bị đuổi việc đã là may mắn rồi.
Lại hẹn hò sao? Đúng vậy, bên cạnh anh đâu có thiếu phụ nữ. Nhưng nếu không thừa sức lực đối đãi với người bên cạnh thì tại sao lại muốn hẹn hò chứ?
***
Buổi tối, Can mua bia, gọi Pete đến nhà cậu ăn lẩu. Trong nhà trọ nhỏ hẹp, hai chàng trai mặc áo ngủ, ngồi ở chiếc ghế đẩu cạnh bàn, khí thế ngất trời mà ăn lẩu cay.
Can uống một lon rồi lại một lon. Không biết là bị nóng người hay do mùi rượu kích thích mà hai gò má trắng nõn đỏ rực lên, nhìn rất đáng yêu.
Pete uống hết một lon bia, trừng mắt nhìn: "Thằng nhóc chết tiệt kia, mình hỏi cậu có chuyện gì xảy ra? Dám không nói cho mình biết, cậu muốn chết phải không?"
Can tửu lượng không tốt bằng Pete, mới uống mấy lon, người đã choáng váng chóng mặt, lơ mơ nói: "Tình yêu chẳng thú vị chút nào... Không, phải nói là rất buồn chán." Vừa nói xong, lại ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Pete vừa nghe cậu nói đến tình yêu, lập tức thấy phấn chấn, lớn tiếng reo lên: "Can, cậu được lắm. Mỗi lần mình thích ai đều kể hết cho cậu, chỉ còn thiếu số lần lên giường là chưa nói thôi. Vậy mà giờ cậu dám giấu mình à?"
Can nhìn cậu cười: "Mình yêu đương thì sao không dám nói cho cậu. Vấn đề là người ta phải để ý tới mình chứ."
"Sao, cậu muốn hẹn hò mà còn có người không để ý tới cậu?" Pete vẫn còn nhớ rõ, ngày xưa người theo đuôi Can nhiều như cá đổ về sông, từ em trai vị giáo sư mới vào đến những ông thầy độc thân trong trường, nhưng Can không hề đáp lại. Mấy người kia biết không thể nói chuyện yêu đương với học trò, nhưng vẫn lãng phí thời gian theo đuổi cậu. Bây giờ, cậu muốn hẹn hò, lại có người không muốn. Rốt cuộc là người nào có mắt không tròng vậy?
"Can, ý của cậu, là cậu yêu thầm người ta sao?"
Can ngửa đầu tiếp tục uống rượu, sau đó lau miệng, thành thật gật đầu thừa nhận. Quai áo ngủ của cậu theo hành động đó mà trượt xuống dưới, để lộ ra vòm ngực trắng sáng , ngay cả thân là tiểu thụ như Pete nhìn mà cũng thấy khô cả miệng.
"Là... là người trong công ty cậu?"
Can tiếp tục gật đầu, người đã hơi lảo đảo, nhìn như sắp ngã.
"Là ai vậy, mình có quen không?"
Can vẫn gật đầu, nhưng lúc này cậu mới gật đầu một cái, người đã nằm úp sấp trên bàn, chỉ thấy miệng cô hơi mấp máy: "Mình... thích... Tin Mettanat."
Pete cảm thấy như có một tia chớp xẹt qua não cậu, "ầm ầm" một tiếng rồi nổ tung trong đầu cậu.
Sửng sốt một hồi lâu, Pete mới hung tợn đánh một chưởng về phía người đang mê man kia: "Thằng nhóc chết dầm này, người nào không thích, lại đi thích hắn. Xem ra cậu thật sự chán sống rồi!"
***
Can không ngờ rằng lần thứ hai được gặp Tin lại tới nhanh như vậy. Mà chính lần gặp lại này đã giúp bọn họ bắt đầu có mối liên hệ vô hình với nhau.
Vì phương án cậu đề nghị được chọn dùng, nên có rất nhiều nghi vấn cần cậu đến thuyết minh cho cấp trên tại hội nghị. Người tham dự chủ yếu là lãnh đạo và các kỹ thuật viên. Cậu cũng không ngờ rằng hôm đó Tin lại đến dự. Lúc ấy Tin đang ở phòng họp bên cạnh, sau khi tan họp nhìn thấy bọn họ thảo luận ở bên này thì thấy hứng thú nên vào dự nghe cùng.
Lúc ấy Can đang sửa sang lại tư liệu, ngẩng đầu liền nhìn thấy gương mặt mình mong nhớ ngày đêm, lập tức chết đứng ở trên ghế. Vốn là đến lượt cậu phát biểu, nhưng trưởng phòng phải nhắc nhở vài lần, cậu mới hồi phục lại tinh thần.
Tin hiển nhiên cũng nhận ra cậu, nhìn cậu mỉm cười, rồi tìm ghế dựa ngồi xuống. Thư ký nhanh chóng lấy cho anh một tập tài liệu.
Có lẽ do muốn có biểu hiện tốt trước mặt người mình thích, Can giải thích rất xuất sắc, có rất nhiều người gật đầu tán thành. Tuy nhiên cũng có người phản đối. Khi Can giải thích xong ngồi xuống, có người nhanh chóng đứng lên phản bác quan điểm của cậu. Can không lập tức biện luận, mà cầm lấy bút ghi lại ở bản nháp. Lúc cậu ngẩng đầu nhìn Tin, thì thấy anh tùy ý nghịch điện thoại, không hề để ý đến không khí căng thẳng hiện tại.
Can ghi nhớ mỗi vấn đề đối phương phản bác, rồi lập tức tìm phương án giải quyết. Đột nhiên di động trong túi rung lên, chắc là có tin nhắn. Bình thường người gửi tin nhắn cho cậu chỉ có Pete và em gái Le, chắc bọn họ có chuyện gì đó. Can ngẩng đầu nhìn bốn phía, thấy không có người chú ý tới cậu thì nhanh chóng lấy di động để khuất dưới mặt bàn rồi nhìn thoáng qua.
Một dãy số lạ, hơn nữa là dãy do một hàng dài số 8 và 9 tạo thành. Côậu mở ra đọc, là một tin rất ngắn gọn: " trưởng ban Bon thật dông dài. Quan điểm cùng phương án của cậu, tôi tán thành. Tin."
Can bị chữ "Tin" kia làm choáng váng. Tin nhắn này là Tin gửi cho cậu? Đây rốt cuộc là tình huống gì? Can chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, tim đập trượt ra khỏi quỹ đạo vốn có, tất cả đều trở nên mơ màng, không chân thực.
Cuộc họp kết thúc như thế nào, cậu không hề có ấn tượng. Chỉ biết từ lúc đó cậu toàn nói bừa bãi, lung tung, may mà phương án đã được duyệt xong, còn chưa xảy ra chuyện gì.
Vì sao đột nhiên anh lại gửi tin nhắn cho cậu? Lúc ấy có nhiều người ở đây như vậy, sao anh lại làm thế? Quan trọng nhất là, sao Tin lại biết số điện thoại của cậu?
Can nhanh chóng tìm ra đáp án cho câu hỏi cuối cùng. Lúc Tin đến dự cuộc họp, có người đưa cho anh tài liệu của phương án, trên đó có số điện thoại của cậu. Lúc ấy đề phòng người nào có nghi vấn muốn trực tiếp gọi cho cậu, nên cậu mới ghi trên đó. Không ngờ người khác còn chưa gọi điện thoại, Tin đã nhắn tin cho cậu rồi.
Mặc dù chỉ là vài dòng ngắn ngủn, nhưng đối với Can lại rất quý giá. Dãy số kia tự nhiên đã khắc sâu vào tận đáy lòng cậu. Biết rõ mình không có lý do lưu lại số điện thoại kia, nhưng cậu không nhịn được đánh hai chữ "đầu heo" vô cùng thân thiết. Để như vậy, nếu có người xem điện thoại của cậu cũng tuyệt đối không biết đó là ai.
Can cảm thấy mình 25 tuổi, sớm đã qua giai đoạn ảo tưởng về tình yêu. Nhưng từ khi nhận được tin nhắn này, cậu trở nên rất lạ lùng. Mỗi lần di động rung lên, cậu lại vội vàng mở ra xem, và mỗi lần đều làm cậu thất vọng tràn trề.
Đúng vậy, sao có thể là anh được. Hôm đó anh gửi tin nhắn cho cậu, chắc chỉ là bộc phát thôi. Chỉ có cậu ngu ngốc mới hi vọng anh lại bộc phát lần nữa.
Trong ti vi đang phát bản tin dự báo thời tiết,Can cầm di động, lo lắng nhìn. Dự báo thời tiết nói là bắt đầu từ tối nay gió mùa Đông Bắc sẽ tràn về, thảo nào cậu ngồi ở trên giường cũng cảm thấy hơi lạnh. Lười biếng đứng lên đóng cửa sổ, bỗng nhiên từ đáy lòng bị kích động, cậu nhanh chóng cầm lấy di động, viết một tin nhắn: "Ngày mai trở lạnh, nhớ mặc thêm quần áo."
Chữ đánh xong, dũng khí cũng dùng hết. Dựa vào cái gì? Cậu dựa vào cái gì gửi cho anh tin nhắn thân thiết như thế này...
Có lẽ anh đã sớm quên số điện thoại này là của ai. Nhưng quên rồi không phải càng tốt sao? Cậu có thể không xấu hổ, âm thầm gửi sự quan tâm của mình đến anh.
Vì thế, do dự một lúc lâu, cậu bèn nhắm mắt gửi đi.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cả người cậu như đóng băng lại, run rẩy không ngừng, ngồi không được, đứng cũng không xong, di động lại càng không dám cầm. Nhưng vứt điện thoại ở đầu giường xong cậu lại muốn xem đối phương có nhắn lại hay không. Trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu anh gọi đến, đánh chết cậu cũng không nhận điện thoại. Thật đúng là dám làm mà không dám chịu!
Mãi đến khi cậu đi ngủ, điện thoại vẫn im lặng ở đầu giường, không có động tĩnh gì. Có lẽ, anh cho rằng tin nhắn này là do người khác gửi nhầm đến.
Ngay lúc cậu đang mơ mơ màng màng, chuông tin nhắn gửi đến lại đánh thức cậu. Cậu mở mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 1 giờ sáng. Bỗng sực nhớ có thể là tin nhắn của Tin, Can tỉnh cả ngủ.
Luống cuống tay chân cầm lấy di động, hai chữ "đầu heo" đang nhảy nhót trên màn hình.
"Cảm ơn Can thiếu gia nhắc nhở, tôi sẽ nhớ mặc thêm quần áo."
Anh biết cậu là ai, nói như vậy, anh cũng có số điện thoại của cậu? Nhưng vì sao anh lại lưu số của cậu?
Ngừng lại, không được suy nghĩ linh tinh nữa. Can cắt ngang tưởng tượng của mình, run run hồi âm: "Không có gì."
Gửi xong tin nhắn cậu lại bắt đầu ngẩn người. Đã biết gửi lại cho anh thì vấn đề càng phức tạp hơn, anh thông minh như vậy, không cần nghĩ cũng sẽ biết dụng ý của cậu. Cậu làm như vậy có phải mặt dày quá không?
Thôi quên đi, gửi cũng đã gửi, giờ mới ảo não thì có ích gì.
Tin nhắn ngừng một hồi, lúc Can nghĩ anh sẽ không nhắn lại nữa thì di động lại vang lên.
"Có phải tất cả phụ nữ đều cần đàn ông dỗ dành không?" Anh hỏi như vậy.
Anh muốn nói chuyện phiếm cùng cậu? Vào lúc đêm khuya thanh vắng này ư? Nhưng Can cũng không nghĩ nhiều, hồi âm lại: "Dỗ dành phụ nữ không khó, đôi khi chỉ cần một bó hoa, một câu nói, hoặc một ánh mắt là đủ."
"Nhưng đâu phải tất cả mọi người đều dễ dỗ dành như cậu nói."
"Kỳ thật, chỉ cần là người mình hiểu rõ thì cho dù khó dỗ dành đến đâu cũng có thể làm được."
"Khó trách tôi không làm được, vì tôi còn không hiểu rõ về người ta..."
Như vậy bắt đầu từ tối hôm đó, quan hệ hai người đã nhanh chóng tiến thêm một bậc. Một khoảng thời gian dài sau này, việc liên hệ vẫn chủ yếu bằng nhắn tin.
Can thường thân mật hỏi thăm, còn Tin khi nào có thời gian rỗi là lại nói chuyện về công việc với cậu. Sau này khi đã thân thiết hơn, Can chia sẻ với anh những nơi có món ăn ngon hay nơi có chiếu phim hay,... Những nơi này, Tin đều gọi người giúp anh tìm đến.
Mãi đến một ngày, Can nhận được tin nhắn của Tin từ nước ngoài gửi đến: "Can, làm người của anh, được không?"
Can vĩnh viễn đều nhớ rõ, cậu lúc ấy vừa cười vừa khóc, lập tức nhắn lại một chữ: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top