Chap 36
Bốp~
Sau lưng bỗng vang lên một âm thanh giòn tan làm cô giật mình, theo phản ạ quay đầu muốn nhìn xem đã xảy ra chuyện gì. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô liền sửng sốt đến không nói nên lời.
Bốp~
Cho đến khi âm thanh kia vang lên lần thứ hai cô mới choàng tỉnh từ trong cơn khiếp sợ, không nhịn được thốt lên.
- Jimin , anh điên à?
- Em muốn anh tự đánh mình, anh đã làm rồi. Bé con, đừng giận nữa được không? Anh thích nhìn em vui vẻ! - Anh lau vết máu nơi khóe miệng, vừa nói vừa chăm chú nhìn cô, giống như đang chờ đợi nụ cười mà mình thích nhất.
Cô nhìn chằm chằm người trước mặt, trong lòng là bao cảm xúc ngổn ngang phức tạp. Đến bây giờ nếu như cô còn khăng khăng đây là tên ngốc trước kia thì đầu cô đúng là cần đem đi bảo dưỡng rồi. Thế nhưng, nếu không phải tên ngốc...
- Bé con, anh là Jimin! - Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh lên tiếng khẳng định.
- Không phải đâu... - Cô lắc đầu, lặng lẽ lùi lại một chút, giữ khoảng cách an toàn với anh.
- Anh là Jimin! - Anh cau mày nhìn phản ứng của cô, đáy lòng lạnh ngắt.
- Tại sao lại giả bộ lừa gạt tôi? Đùa như vậy rất vui? - Cô mím môi, dường như đang cố gắng đè ép cơn giận dữ cùng sợ hãi đan xen.
Anh cúi đầu không nói. Anh thực sự không chịu nổi ánh mắt ấy, nó khiến anh muốn phát điên.
- Được rồi, nếu anh đã nhớ lại toàn bộ, vậy chúng ta nói chuyện thẳng thắn một lần đi. - Cô hít sâu một hơi, đi đến sô pha ngồi xuống, nghiêm túc lên tiếng. - Tôi không phải người đã cứu anh.
- Anh biết.
- Mặc dù tôi cũng không tốt bụng lắm, nhưng ít nhất cũng mạo hiểm hai lần vì anh, cho nên nếu như anh đồng ý thì có thể đưa tôi một khoản tiền, sau đó chúng ta ai đi đường nấy, không còn liên quan gì đến nhau nữa.
- Em đang gặp nguy hiểm.
- Đó là chuyện của tôi. - Cô chép miệng, nghĩ một chút rồi bổ sung. - Yên tâm, nếu chẳng may xui xẻo bị bắt thì tôi sẽ lựa chuyện để khai, tuyệt đối không bán đứng anh. Thế nào, anh còn có yêu cầu gì không? Nếu không thì mau thả tôi đi!
- Anh không bắt em, vì sao lại nói thả hay không thả? - Anh nắm chặt nắm đấm, kìm nén sự tức giận đang lan tràn. Anh ghét giọng điệu này của cô, ghét thái độ này của cô, ghét cô đối với anh xa lạ như vậy.
Cô trầm mặc. Đúng là anh không hề bắt cóc hay giam giữ cô, chỉ luôn dùng dáng vẻ tội nghiệp bám lấy cô, khiến cô không thể nhẫn tâm bỏ rơi anh được. Thế nhưng... anh lừa cô là sự thật! Cô cứ nghĩ anh vẫn còn là tên ngốc trước kia, cô cứ nghĩ...
- Nếu em muốn, anh vẫn sẽ là tên ngốc, không sao cả. - Không biết anh đã đến trước mặt cô từ bao giờ, dịu dàng nhìn cô.
- Tại sao? - Cô nghi hoặc nhìn anh. - Tôi không hiểu, tại sao anh phải làm như vậy?
- Bởi vì anh yêu em!
Đùng đoàng~
Cô có cảm giác mình vừa bị sét đánh đến choáng váng rồi, nên mới gặp ảo giác khủng khiếp như vậy.
Yêu cô?
Jimin anh ta vừa nói yêu cô?
Ha ha... trò đùa này cũng quá quái dị rồi!
- Anh không đùa. - Anh nhíu mày, nghiêm túc nhắc lại. - Anh nói thật, anh yêu em!
- Tôi tưởng người anh yêu là bé con của anh?
- Bé con của anh chính là em, từ đầu đến cuối luôn là em. - Anh cười cười chạm vào mái tóc cô. - Chẳng lẽ đến bây giờ em còn cho rằng anh nhận nhầm người?
- Nhưng mà... tôi không quen anh! - Cô gạt tay anh ra, hùng hồn nói.
- Không quen? - Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt xanh thẳm tựa như tức giận lại giống như tủi thân, khiến lông toàn thân cô dựng đứng.
- Anh... anh đừng như vậy, cùng lắm thì tôi... tôi nhớ lại... nhớ lại...
Cô vừa hoạt động não bộ vừa hoạt động chân tay, muốn tránh khỏi con người đáng sợ trước mặt.
Mà anh chỉ ngồi yên một chỗ nhìn cô ngày một cách xa mình, trong lòng bất mãn nhưng lại không dám cử động, sợ sẽ dọa đến cô.
Cô thấy anh không có động tĩnh thì hơi bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ. Nhưng mà, cô tự cảm thấy trí nhớ mình vốn rất tốt, nếu gặp qua tất nhiên là sẽ nhớ... Nghĩ một hồi, cô bỗng nhớ đến Bo Gum. Nếu như Bo Gum nói bọn họ quen biết thì cô sẽ tin, bởi vì gương mặt anh ta cô chắc chắn đã nhìn thấy ở đâu rồi. Nhưng mà Jimin này...
- Jimin ! - Cô ngồi thẳng người đối diện với anh, nghiêm túc gọi một tiếng.
- Nhớ ra rồi? - Anh vui vẻ nở nụ cười, nhưng chẳng duy trì được lâu. Bởi vì anh rõ ràng nghe thấy cô nói...
- Tôi chắc chắn là mình chưa từng gặp anh. Anh có thể xem xét lại không, biết đâu lại nhận nhầm người thật? - Dừng một chút, cô tiếp tục nói. - Ngược lại tôi thấy Bo Gum rất quen, có lẽ trước đây đã từng nhìn thấy nhưng mà nghĩ mãi cũng không nhớ ra...
Cô đang nói bỗng dưng im bặt, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt anh rõ ràng là vô cùng bất mãn, cộng thêm khóe môi rướm máu, nhìn thế nào cũng có chút quỉ dị.
- Haizzz... - Thấy dáng vẻ đề phòng của cô, anh bất lực thở dài một hơi. - Anh nói rồi, anh sẽ không làm hại em!
- Anh biết tôi là ai không? - Cô đột nhiên đưa ra một câu hỏi có phần ngu ngốc.
- Yên tâm, anh không nhận nhầm đâu, bé con của anh chỉ có một, chính là em, Ahn Hee Yeon.
- Đừng đùa vậy mà. - Cô suy sụp, bắt đầu lải nhải. - Nhà họ Park các anh thật đúng là âm hồn bất tán, tại sao ai ai cũng thích bám dính lấy tôi không tha? Chanyeol thì thôi không nói, dù sao cũng từng có mối quan hệ hợp tác. Guanlin là tên bại hoại thích tỏ ra biến thái, bắt tôi thì có lợi gì cho anh ta? Yeri kia thì rảnh rỗi không có việc gì làm cho người đi giết tôi. Còn cả anh nữa, Jimin khốn kiếp, khiến tôi đau đầu anh vui lắm à? Đúng là được cả nhà mà!! - Cô dường như đem tất cả bất mãn tích tụ suốt thời gian qua nói hết ra một lượt. Có lẽ chính cô cũng không biết, chỉ mới vài phút đồng hồ, thái độ của mình đã bắt đầu thay đổi.
- Anh sẽ bảo vệ em! - Anh vươn tay chạm vào mái tóc cô, kiên định nói, giống như an ủi, lại tựa như một lời hứa.
- Hừ, anh bảo vệ tôi? Bảo vệ thế nào? Đến chính mình còn không lo nổi còn nói gì đến tôi? Anh không kéo tôi chết chung đã là may mắn lắm rồi...
Hồi lâu sau cũng không thấy người kia có phản ứng gì, cô hơi nghi hoặc nghiêng đầu. Nghĩ lại cũng cảm thấy mình hơi nặng lời, người ta tốt bụng ngỏ ý muốn bảo vệ cô, cô lại tỏ thái độ với người ta, thật sự có chút không biết điều.
- Jimin, anh không nên tự ti, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, sau này anh cẩn thận một chút là được mà. Tôi nói chuyện thường không suy nghĩ, anh đừng để bụng...
- Vậy đổi lại, em bảo vệ anh được không? - Anh nhìn bộ dáng nịnh nọt ton hót của cô, bất thình lình lên tiếng.
- Hả? - Cô ngây ngốc. Người này nói gì đó? Điên rồi à? Cô bảo vệ anh? Cô lấy cái gì mà bảo vệ anh? Ha ha cười chết cô!!
Vì vậy, cuộc đối thoại cứ như vậy mà đi vào bế tắc. Cô không tin anh, anh không cho cô rời đi, nói qua nói lại lại trở về điểm xuất phát. Trong cơn túc giận cô quăng cho anh một bịch thuốc sát trùng rồi nghênh ngang chiếm lấy giường bệnh. Tiếp tục gặm táo!
...
Một lát sau,
- Jimin !
- Sao thế?
- Anh rốt cuộc muốn thế nào?
- ... - Nhìn dáng vẻ phát điên pha lẫn bất bất đắc dĩ của cô, anh bỗng nhiên rất muốn cười, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều. - Anh nhớ là em đã từng hỏi câu này, và anh cũng đa trả lời rất thành thật.
- Hừ! - Cô cau mày hậm hực. Không muốn nói thì thôi đi, lấy cớ cái gì?
- Em hình như rất có thành kiến với anh? - Anh buồn bực.
- Đúng thế, thì sao? - Cô hất cằm. - Có giỏi thì anh đánh tôi đi? Hay là muốn giết tôi?
- Bé con, anh nhắc lại lần cuối cùng, anh sẽ không làm hại em! - Anh bỗng nhiên tăng cao âm lượng, có dấu hiệu muốn phát hỏa.
- Anh nổi cáu với tôi? - Cô cầm gái gối ném vào người anh, trợn mắt hét lên. - Jimin kia, cho anh lớn tiếng với tôi này! Cho anh quát tôi này!
- Được rồi, bé con, đừng giận nữa, là anh sai, anh không nên nổi nóng với em. Ngoan, đừng ném gối nưa, bẩn!
Cô vốn đang bừng bừng lửa giận, nhưng nghe xong giọng điệu như dỗ trẻ nhỏ kia liền ngậm miệng ngồi im, giương ánh mắt quỷ dị lên cẩn thận quan sát anh.
Ánh mắt cô như tia laze quét ngang quét dọc khiến anh hơi mất tự nhiên. Sao thế? Anh mềm mỏng cũng không được ư? Chẳng lẽ cô thích cùng anh cãi nhau? Anh hơi nhíu mày suy tư. Anh vốn không muốn nặng lời với cô, nhưng nếu như cô thích, anh sẽ cố gắng một chút, không sao cả.
Mắt cô đảo một vòng, nhìn vẻ mặt như đang đấu tranh tư tưởng của anh thì có chút do dự. Jimin này hình như bệnh không nhẹ đâu, nhưng mà căn bệnh này xem ra cũng chẳng có hại gì tới cô, nếu không muốn nói là vô cùng có lợi. Cho nên, cô hắng giọng một tiếng, thử ra lệnh.
- Jimin, ngồi xuống!
- Hả? - Anh còn đang rối rắm vấn đề có nên tỏ thái độ cứng rắn một chút dỗ cô vui vẻ hay không thì nghe thấy giọng nói thanh mảnh như tiếng chuông mà mình yêu thích, có chút ngẩn ngơ, vài giây sau lập tức ngoan ngoãn tiến đến trước mặt cô ngồi xuống, ngửa đầu nhìn cô với đôi mắt tràn ngập ý cười. - Bé con, em có gì muốn nói với anh à?
- Không cho anh gọi tôi là bé con! - Cô nghiêm giọng.
- Bé con, đừng mà~ - Anh bĩu môi, đôi mắt xanh thăm thẳm ngập nước như trẻ nhỏ bị bắt nạt khiến cô ngây người.
- Jimin ! - Sau phút thất thần, cô tức giận vươn tay hành hạ khuôn mặt khôi ngô của anh. - Cho anh giả bộ đáng thương này! Sau này không cho phép gọi tôi là bé con, tôi có tên họ đàng hoàng. Bé con bé con cái gì chứ, chẳng có chút chí khí nào, thật mất mặt!
- Nhưng mà bé con à, anh đã quen rồi.
- Kháng nghị vô hiệu.
- Bé con~
- Jimin , anh...
- Em có thể gọi anh là tên ngốc, không sao cả.
- Tốt, tôi gọi anh là tên ngốc, anh gọi tên của tôi.
- Bé con~
- Hee Yeon!
- Bé con~
-Hee Yeon!
- Bé...
Cô bịt miệng anh lại, đôi mắt xinh đẹp trừng trừng đầy hung dữ.
-Jimin , anh định nuốt lời à? Tên ngốc luôn luôn nghe lời tôi nói.
- Bé con, anh nhớ là mình chưa từng đồng ý vấn đề xưng hô này. - Anh nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, cười cười.
Cô nghiến răng nghiến lợi rút tay về. Đúng là chuyện tốt không để ý, chuyện xấu thì nhớ đến mòn đời mà. Tên khốn Jimin này nhất định cầm tinh con bạch tuộc. Không được, cô không tin không trị được anh, Yoojung cô đây chưa bao giờ là người rộng lượng. Cô có thể không chấp nhặt với một tên ngốc lớn xác, nhưng nếu đối phương là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh thì lại khác.
- Jimin , tôi cảnh cáo anh, tốt nhất anh nên ngoan ngoãn nghe lời, bằng không tôi sẽ phiền chết anh!
Mấy ngày liên tiếp Hee Yeon không hề buông tha bất kì cơ hội nào để gây chuyện với tên ngốc, không, là tên thông minh cứng đầu. Chỉ có điều Jimin không những không sợ phiền mà còn hết sức vui vẻ hưởng thụ cô náo loạn, trên môi chưa từng thiếu đi nụ cười. Mà dáng vẻ hớn hở này lại càng khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi. Người này rốt cuộc có thể nhận thức đúng đắn một chút hay không, cô không phải đang chơi đùa với anh mà là trừng phạt, trừng phạt anh có hiểu hay không?
Lại qua vài ngày, cùng với sự bình phục của các vết thương trên người anh, cô cũng đã suy nghĩ thông suốt chút xíu. Cô phát hiện giận dữ và ngược đãi hoàn toàn không ảnh hưởng được tới Jimin , nhưng nhất thời lại chưa thể nghĩ ra được cách trừng trị nào khác, cho nên chuyện này cứ thế bị gác lại vô thời hạn, đợi một ngày đẹp trời cô có sáng kiến mới rồi nói tiếp.
Mà người nào đso hiển nhiên là hiểu được suy nghĩ của cô nhưng không hề lo lắng, ngược lại trong lòng còn có chút chờ mong. Anh cam đoan bé con ngốc này không thể nào phát hiện ra điều anh sợ hãi nhất được, bởi vì sâu trong lòng cô vẫn không tin tưởng vào tình cảm của anh. Cho nên, ngoài điều đó ra, mặc kệ cô làm cái gì anh cũng đều có thể vui vẻ chấp nhận.
- Bé con, đi thôi, chúng ta về nhà! - Thấy cô còn chưa chịu di chuyển, anh liền đi qua trực tiếp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh quen thuộc, mở miệng thúc giục.
- Đi thì đi, kéo kéo đẩy đẩy cái gì. - Cô đẩy anh ra, nghênh ngang sải bước đi ra khỏi phòng bệnh, khi đi ngang qua còn không quên trừng mắt đáp trả sự bất mãn của Namjoon. Hee Yeon cô đây chính là được một bước lại lấn một bước đấy thì sao? Thái độ của anh càng mềm mỏng cô lại càng không có chừng mực mà kiêu ngạo thì thế nào? Bọn họ có giỏi thì bảo Jimin trừng phạt cô đi? Hừ!
Hee Yeon hết sức ngông nghênh mà không hề nhận ra sự tin tưởng cùng ỷ lại của mình vào ai đó đang ngày một lớn dần.
Thực ra đằng sau mỗi một cô gái kiêu căng đều có ít nhất một người tình nguyện nâng niu cô ấy trong tay.
Namjoon bị trừng mà lửa giận càng thêm hừng hực, quay đầu vừa vặn đụng phải ánh mắt dịu dàng của thiếu gia nhà mình, toàn thân cứng ngắc, hiếm khi nhanh nhạy mà nuốt lời tố cáo trở lại.
- Còn đứng đó làm gì? - Anh liếc Namjoon một cái, nhấc bước theo ra ngoài. Bé con dường như vẫn còn có thành kiến rất lớn với anh, nhưng mà anh cũng không chọc ghẹo gì cô, mấy ngày nay luôn ngoan ngoãn để cho cô bắt nạt mà. Rốt cuộc là vấn đề bắt nguồn từ đâu?
...
Một lần nữa bước chân vào ngôi nhà này, cô hài lòng nhìn bày trí khắp nơi bị mình thay đổi triệt để, đắc ý nheo mắt nhìn anh một cái. Xem đi em đi, nơi ở của anh bị cô biến thành như vậy, có phải tức giận lắm không? Ha ha... tức chết anh đi càng tốt!
Anh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, bắt đắc dĩ nhíu nhíu chân mày, ánh măt cũng tối đi một chút, dường như vô cùng tức giận. Lát sau thấy người nào đó cười đến đôi mắt cong cong mới kín đáo nhếch môi. Cuối cùng anh cũng hiểu, thì ra cô nhóc này muốn nhìn thấy anh tức giận a. Vậy thì tỏ vẻ một chút làm cô vui cũng tốt. Vì vậy, anh lạnh giọng quát.
-Namjoon, thế này là thế nào?
- Thiếu gia, là cậu bảo đều nghe theo Hee Yeon cho nên... - Namjoon thấy trước mắt mình toàn dấu chấm hỏi. Chẳng lẽ thiếu gia lại mất trí nhớ rồi?
- Là em làm? - Anh nhướn mày nhìn cô.
Đúng là tôi. Thế nào? Có vấn đề? - Cô hêch cằm lên trời, không hề biết cái gì là sợ hãi hay chột dạ. Có lẽ đến chính cô cũng không biết từ trong đáy lòng mình đã bắt đầu tin tưởng người này, tin rằng dù cô có làm gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không trừng phạt cô.
Mà anh nhìn thấy bộ dạng này của cô thì ánh mắt cũng nhuốm ý cười, đưa tay xoa nhẹ gò má cô.
- Nhìn em xem, cái dáng vẻ này là thế nào đây? Ỷ anh cưng chiều em nên làm tới à?
- ... - Cô ngây ra một lúc mới hiểu hết lời anh nói, vô cùng bực bội hất văng bàn tay kia ra. - Ai nói anh cưng chiều tôi? Đó là nghe lời, rõ ràng là nghe lời. Hừ, cưng chiều cái gì, tôi cũng chẳng phải sủng vật của anh.
- Được được, là nghe lời. - Anh thật hết cách với cô nhóc chết vì chí khí này. Thật không hiểu là ai dạy cô chí khí của một con người thể hiện qua tên gọi cùng xưng hô nữa. Anh cúi đầu ghé mặt sát lại gần cô, chớp đôi mắt xanh thẳm hỏi. - Vậy bé con, em định thưởng cho anh cái gì?
Cô nhìn gương mặt quen thuộc gần trong gang tấc, không chút nghĩ ngợi vươn tay bẹp một cái dính trên đó từ từ đẩy ra xa.
- Đi vào đi, tôi còn có nhiều chuyện muốn hỏi anh đấy.
Anh xoa xoa sống mũi bị đau, tủi thân nhìn theo bóng dáng cô. Anh muốn gần gũi với bé con một chút cũng không được sao? Bé con thật là nhẫn tâm mà.
Namjoon biến sắc vài lần, cơ mặt gần như tê liệt, mắt điếc tai ngơ xách đồ vào nhà, rồi rất chi là biết điều rút lui. Anh phải đi tìm viện binh!
Cô ngồi đối diện với anh, hai hàng lông mày nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới lên tiếng.
- Bo Gum có lấy chữ ký của anh không?
- Có, anh ta muốn anh ký vào một tờ giấy trắng.
- Giấy trắng?
- Ừ. Anh ta nói chỉ cần ký vào đó thì sẽ trả em lại cho anh, vì vậy anh đã ký thật là nghiêm túc. Bé con, em có phải cảm động lắm không? - Hai mắt anh sáng rực nhìn cô, giống như trẻ nhỏ chờ đợi được khen ngợi.
Cô nhìn, nhìn, lại nhìn, khóe môi hung hăng giật một cái.
-Jimin, tôi hỏi thật nhé, năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- 26. Sao vậy?
- Già như vậy rồi còn không biết xấu hổ bày ra bộ dạng làm nũng với một người ít hơn mình đến 7 tuổi. - Cô lắc đầu chép miệng. - Anh có thể có chút tự giác của người lớn được không?
- Anh mặc kệ, bé con, em phải thưởng cho anh! - Anh bĩu môi nhảy đến bên cạnh cô. Hôm nay anh nhất định phải kiếm được chút ngon ngọt từ cô nhóc vô tâm này!!
- Jimin , anh nghiêm túc một chút cho tôi!! - Cô tức đến nghiến răng. Trước đây anh ngốc thì cũng thôi đi, bây giờ khỏe mạnh rồi còn làm trò cái gì?
Anh rưng rưng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy uất ức lại ẩn chứa cố chấp, tỏ vẻ nếu cô không khích lệ anh đôi câu anh liền khóc cho cô xem.
Cô trợn mắt nhìn dáng vẻ ăn vạ của anh, thở dài vỗ trán, không còn cách nào khác đành vươn tay xoa xoa khuôn mặt anh hai cái.
- Anh làm tốt lắm!
Lòng bàn tay mềm mại của cô vừa chạm vào mặt, anh liền cười đến vui vẻ, bàn tay to lớn nhanh chóng giữ lấy tay cô áp bên má mình không buông. Anh thích cảm giác này a~
Cô cũng lười phản ứng. Trước đây khi còn là tên ngốc anh thường xuyên như vậy, giống như con mèo thích được chủ nhân vuốt ve thuận lông vậy. Sở thích thật là kỳ quặc!
- À đúng rồi, tại sao anh lại bị thương nặng đến mất cả trí nhớ?
- Ở nơi này tranh đấu hãm hại là chuyện bình thường, hôm ấy anh không cẩn thận nên mới như vậy. Em đừng lo, anh sẽ không để em lâm vào nguy hiểm đâu.
- Em gái tốt của anh muốn giết tôi đấy, anh định làm thế nào?
- Em sẽ không chết.
- Tôi tất nhiên chưa thể chết ngay được, nhưng tôi sẽ sợ hãi. Tôi không muốn phải sống mà cứ nơm nóp lo sợ.
- Anh giết cô ta, như vậy cô ta sẽ không thể hại em nữa.
- Này này, dù sao cũng là em gái anh, giết cài gì mà giết? Mở miệng ngậm miệng đều là giết người, lương tâm anh để ở đâu hả? Đạo đức của anh đâu?
- Cũng đúng, anh phải làm một tên xã hội đen có đạo đức, như vậy mới xứng với một tên trộm có đạo đức như em nhỉ? - Anh gật gù.
Cô trợn mắt. Được lắm, bây giờ con biết nói kháy cô cơ đấy.
Buổi tối, tên trộm có đạo đức nào đó rất không có đạo đức đạp chủ nhân ra khỏi phòng, chiếm lấy chiếc giường rộng mênh mông thoải mái ngủ một đêm.
...
Nửa đêm, cô chép chép miệng trở mình một cái, đầu ngón tay chạm vào thứ gì đó lành lạnh theo phản xạ hơi co rụt lại, đôi mắt tèm nhèm hơi hơi hé mở liếc một cái. Ánh trăng luồn qua khe cửa khép hờ chiếu lên chiếc nhẫn bạc ở đầu giường tỏa ra ánh sáng lung linh có chút không thực.
Ánh mắt cô chạm phải thứ ánh sáng mờ ảo kia thì trong đầu dường như xẹt qua một tia sáng, nhanh đến nỗi khó mà nắm bắt được. Hơn nữa, chăn ấm đệm êm khiến cô không tài nào nâng được mí mắt nặng trịch, chẳng bao lâu sau đã lần nữa chìm vào giấc ngủ.
...
Cùng lúc đó,
Chanyeol nhìn mấy chiếc nhẫn bạc giống hệt nhau trên bàn với vẻ mặt trầm ngâm, thật lâu cũng không nhúc nhích, tựa như một bức tượng lạnh băng.
Khi nghe tin Jimin được cứu anh liền hiểu tất cả đều là do Hee Yeon bày ra, giải bộ trung thành với anh, lừa gạt Yeri, đẩy Bo Gum vào tình cảnh ba mặt giáp công. Kì thực anh rất khâm phục cô, lại có thể diễn nhập tâm đến thế, khiến cho anh không thể không loại bỏ nghi ngờ. Thế nhưng, là bắt đầu từ khi nào?
Tối hôm trước bọn họ quả thực đóng kịch cho Jin và Hoseok xem, là bởi anh muốn nhân cơ hội gài cô vào bên cạnh Jimin . Lúc Park gia còn sống yêu thương nhất là đứa con trai do người vợ danh chính ngôn thuận sinh ra này, cho nên anh nghi ngờ ông ta đã đưa thứ gì đó cho cậu ta. Chỉ có điều, thật không ngờ Hee Yeon lại quay lại đâm anh một đao. Là bởi vì Jimin đối xử với cô quá tốt? Hay ngay từ lúc bắt đầu cô đã tính toán cắn ngược lại anh?
Oán hận?
Không, thật kì lạ là anh lại rất bình thản với chuyện này. Anh chỉ có chút nghi hoặc mà thôi. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng lần này quả thực anh đã thua một cách tâm phục khẩu phục. Giờ đây anh chỉ muốn hiểu được lí do mình thất bại.
Jimin nhêch môi tự giễu. Tâm phục khẩu phục? Ha, thật không ngờ anh lại một lần nữa có suy nghĩ này. Đã bao lâu rồi anh mới lại nếm trải cảm giác bình thản chấp nhận thất bại? Bao lâu rồi mới lại có cảm giác nghi hoặc đơn thuần thế này?
Ánh mắt dần dần rời khỏi mặt bàn trước mặt, Jimin tựa người trên ghế im lặng ngắm nhìn cảnh đêm yên tĩnh, cho đến khi bầu trời bắt đầu ửng hồng mới chậm chạp đứng dậy. Trời sắp sáng rồi, có lẽ anh nên đi nghỉ ngơi một lát. Mấy ngày tiếp theo e là sẽ có người không ngồi yên được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top