Chap 35




Rào rào~

Cô cầm chiếc khăn bông mềm đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng giúp anh lau mặt, vừa lau vừa lải nhải.

- Tên ngốc, anh còn dám lười biếng như vậy, tôi sẽ không thèm quan tâm đến anh nữa đâu. Ngủ bốn ngày rồi còn chưa đủ à? Anh biết không, ngủ nhiều quá cũng không tốt đâu, người anh sẽ teo lại, chân tay cứng đơ,... Nếu như anh muốn lúc tỉnh dậy sẽ trở thành cọng cỏ khô xấu xí thì cứ tiếp tục nằm đấy đi. Ahn Hee Yoen tôi đây mới không thừa hơi đi quan tâm tên ngốc ham ngủ như anh đâu. Tôi nói cho anh biết...

Cô đang bô lô ba la bỗng dưng im bặt, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm cổ tay mình, nơi đang bị một bàn tay to lớn nắm chặt, rồi từ từ chuyển ánh mắt về phía khuôn mặt dưới chiếc khăn. Cô đang muốn rút khăn lại thì nó đã tự động rời khỏi tay, không đúng, là người nằm trên giường lấy đi mất rồi, sau đó không chút lưu tình vứt sang một bên. Tiếp đó, cô liền đối diện với một đôi mắt xanh thẳm như đại dương mênh mông, chỉ có điều...

Toàn thân cô cứng ngắc, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt kia, vẻ mặt kia... Không xong, chạy thôi!

Cô dùng hết sức giằng tay lại, xoay người lao vút ra ngoài như cơn gió, tốc độ nhanh đến mức người thường khó mà tưởng tượng nổi. Nhưng thật xui xẻo, Park Jimin vốn không phải là một người bình thường. Vì vậy, cô còn chưa kịp đến trước cửa thì cổ tay đã lại bị người ta nắm lấy, hơn nữa sau lưng cũng xuất hiện một bàn tay ngăn cản đường lui. Cô muốn khóc thét!

- Tên ngốc, anh đừng như vậy, có gì chúng... chúng ta từ từ nói!

- Tên ngốc? - Anh nhướn mày, cúi đầu kéo gần khoảng cách giữa hai người, ép buộc cô phải đối diện với mình.

- ... - Cô ngây ngốc nhìn ánh mắt sâu thẳm cùng gương mặt lạnh tanh của anh, chớp mắt một cái rồi lại một cái, môi run run lên tiếng. - Anh... anh nhớ lại rồi?

- Ừ - Anh gật đầu, hơi nhíu mày nhìn cô. - Tại sao muốn chạy?

- Tôi nghĩ là anh phát bệnh, cho nên... - Cô cắn cắn môi, lí nhí đáp. Ông trời ơi, nhớ lại rồi, anh ta thật sự nhớ lại rồi. Cho nên là người trước mặt cô bây giờ không phải tên ngốc đâu, là Park Jimin đó. Đừng giết cô, đừng giết cô mà.

- Lúc phát bệnh anh muốn giết em?

- Tôi làm sao mà biết?

- Vậy tại sao em cứ nói 'đừng giết tôi'?

- Không phải, anh nghe nhầm rồi, tôi nói là buông tôi ra. - Cô lắc đầu gượng cười.

- Buông ra em sẽ chạy. - Anh rút lại bàn tay đặt sau lưng cô, nhưng vẫn nắm chặt cổ tay cô không chịu buông. - Tại sao em lại ở đây?

- À, tôi đi nhầm phòng.

- Tại sao lại giúp anh lau mặt?

- Tôi nhận nhầm người.

- Người kia là ai?

- Bạn trai tôi.

- Bạn trai cũng có thể nhận nhầm? - Anh nhìn cô với vẻ mặt cổ quái.

- Có gì là không thể? Tôi... tôi mới gặp anh ta một lần nên không nhớ rõ ràng lắm. - Cô hùng hồn nói.

- Mới gặp một lần đã thành bạn trai?

- Có vấn đề gì sao?

- Nếu như đã không nhớ rõ, tại sao em lại biết anh không phải người đó?
- ... - Cô nghẹn họng.

- Tại sao em lại ở đây?

Cô đảo mắt một vòng. Làm ơn, đừng có quay lại từ đầu mà, bộ óc của cô cũng biết mệt đó nha.

Đúng lúc cô định dùng lời nói dối khác để đáp trả thì sắc mặt Jimin bỗng nhiên tái nhợt, hai hàng lông mày nhíu chặt tựa như đang cố gắng chịu đựng cái gì.

- Này, anh không sao chứ? - Cô lo lắng hỏi.

- Không... không sao...

- Không sao mới là lạ đấy, nằm xuống nghỉ ngơi đi, tôi giúp anh gọi bác sĩ. - Cô đỡ anh nằm xuống, vừa xoay người cổ tay đã lại bị nắm lấy. Cô thở dài, có chút bất đắc dĩ. - Tôi chỉ đi gọi bác sĩ thôi, yên tâm, tôi không phải người tốt, nhưng sẽ không làm hại anh.

- Đừng đi!

- Hả? - Cô nghe không rõ lắm, nhưng nhìn sắc mặt anh khó coi như vậy liền không so đo nhiều nữa, rút tay ra chạy đi. Cô không muốn Jimin cứ như vậy mà chết đâu, tốn bao công sức mới vác được anh ta về, không thể đổ hết xuống sông xuống biển như vậy được. Chí ít cũng phải đưa cô ít tiền thay lời cảm tạ chứ?

Kết quả Jimin không chết, nhưng lại hôn mê rồi. Cô đấu tranh tư tưởng kịch liệt, không biết có nên nói cho Jungkook biết là thiếu gia nhà anh ta đã khôi phục trí nhớ hay không? Nếu như không nói, nhỡ đâu việc chữa trị gặp vấn đề gì thì tiền thù lao của cô cũng bay theo gió. Còn nếu nói ra, bọn họ nhất định sẽ bắt nhốt cô lại đợi Jimin tỉnh dậy xử trí. Cô bất mãn, rõ ràng cô là một nửa ân nhân của thiếu gia nhà bọn họ, tại sao lại phải lo trước lo sau như thế này chứ, thật đúng là một đám vô ơn!!

Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không nói, mà việc quan trọng là phải nhân cơ hội chuồn khỏi đây, đề phòng Jimin tỉnh dậy biết được những việc ngu ngốc mình đã làm nhất thời thẹn quá hóa giận mà giết người diệt khẩu. Tiền công cô có thể không cần nhưng cái đầu thì nhất định phải giữ.

Nhưng rời khỏi đây rồi thì đi đâu?

Park Chanyeol .

Đây là cái tên đầu tiên hiện ra trong đầu cô, nhưng mà... Cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy. Anh ta sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra mấy chiếc nhẫn kia đều là giả, không giết luôn cô mới là lạ. Aizzz... cái đầu của cô a~

Không biết đâu, cô cứ biến khỏi đây trước đã, sống được lúc nào hay lúc đấy vậy. Thế nhưng, thật bất hạnh, cô vừa mới nhấc mông chuẩn bị chuồn êm thì đã cảm nhận được một ánh mắt chuyên chú khiến người ta lạnh sống lưng. Không phải chứ, mới có nửa tiếng mà thôi, Park Jimin là quái vật à?

Cô tính toán, khoảng cách hiện tại cũng khá xa, nếu như cô dùng hết tốc độ chạy đi thì có khả năng thoát khỏi đây không? Mặc kệ, cô liều! Hít sâu một hơi, cô vận hết sức lực lao vụt ra ngoài.

Cạch... Rầm...

Cô nhìn chằm chằm cánh cửa vừa hé mở đã bị chặn lại, không thể tin trợn mắt nhìn .
người trước mặt mình.

- Em muốn đi đâu? - Anh nhíu mày, thanh âm dường như ẩn chứa lửa giận đùng đùng.

- Cô lùi lại từng bước, lắc đầu nguầy nguậy. Thật đáng sợ! Park Jimin thật là đáng sợ! Cứu cô với!!

- Em muốn đi đâu? - Anh tiến lại gần cô, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Cô sợ hãi lùi lại phía sau, nhưng không gian này căn bản không đủ để cô trốn, không bao lâu đã kịch tường rồi. Cô run lập cập dựa sát vào tường, giương mắt nhìn anh đi đến trước mặt minh, sợ đến vã mồ hôi.

Anh chống tay vào tường, cúi đầu nhìn gương mặt có phần tái nhợt của cô, không lên tiếng.

- Jimin , anh... anh đừng giết tôi! - Cô cắn cắn môi, bày ra vẻ mặt cún con hết sức đáng thương nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. - Tôi rất lợi hại, chỉ cần anh không giết tôi, tôi sẽ nghe theo lời anh. Anh đừng nhìn tôi nhỏ bé vậy mà coi thường, tôi có thể làm được rất nhiều việc. Tôi nói thật, con người tôi tuy không thông minh tuyệt đỉnh nhưng tài năng đầy người. Anh mà giết tôi sẽ phải hối hận cả đời đó. - Cô nói một hồi vẫn không thấy người kia có phản ứng thì hơi hoảng. Không phải chứ, chẳng lẽ anh ta không dao động chút nào? Cô thực sự lợi hại lắm mà. Cô len lén ngẩng đầu, chỉ thấy gương mặt kia vẫn lạnh te, một chút ý định thỏa hiệp cũng không có, đang muốn nghĩ biện pháp khác thì lại nghe bên tai vang lên thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ.

- Nói tiếp đi!

- Nói... nói cái gì? - Cô ngây ngốc nhìn anh.

- Nói gì cũng được.

Cô sửng sốt hai giây, sau đó bực bội phồng mang trợn má. Bộ cô là thằng hề tấu hài cho anh ta chắc? Tên khốn kiếp này!!

Nhưng cô còn chưa kịp bùng nổ thì đã bị sự việc tiếp theo làm cho hóa đá. Jimin nhìn cô nổi giận mà buồn cười, vươn ngón tay chọc chọc hai má văng phồng của cô, khóe môi gợi lên nụ cười dịu dàng, khẽ gọi.

- Bé con!

Đùng đoàng~

Cô có cảm giác như sét đánh ngang tai.

Cô vừa nghe thấy cái gì?

Anh ta vừa gọi cô là cái gì?

Jimin anh ta mới vừa nói gì cơ?

- Bé con của anh thật đáng yêu! - Anh nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô mà bật cười thành tiếng.

Cô chớp chớp mắt nhìn Jimin đang cười đến vui vẻ, sợ đến mức lạnh toát cả bàn chân. Không phải đâu, chẳng lẽ anh ta điên rồi? Hoặc là... tâm thần phân liệt?

Nghĩ như vậy, cô vội vội vàng vàng đẩy anh ta ra, bất chấp tất cả chạy vèo ra cửa. Cô cần viện binh!

- Thiếu gia, tuy rằng cậu đã hồi phục trí nhớ, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày.

- Ừ

- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi báo cho bọn Namjoon.

- Nhiên tiện bảo bọn họ đừng có tới quấy rầy tôi, tôi là bệnh nhân! - Anh nhíu mày, chỉ nghĩ đến đám người lắm lời kia đã thấy phiền .

Jungkook buồn cười gật đầu, vừa quay lại đã thấy Ahn Hee Yoen đứng thẳng tắp đằng sau mình, anh cũng chỉ liếc cô một cái rồi nhấc chân bỏ đi. Cô gái khó đối phó này vẫn là để thiếu gia tự mình động thủ đi.

Cô lập tức cúi đầu đi theo sau, một bước... hai bước... ba bước... Ngay khi đến bên cạnh cửa thì buộc phải dừng lại. Tại sao? Bởi vì sếp lớn mở miệng rồi.

- Ahn Hee Yoen, đứng lại! - Anh nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không rời khỏi cô, khóe môi hơi vọng lên.

- Tôi nói thật, đầu óc anh nhất định là chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Tên Jungkook kia có vẻ không đáng tin, cho nên tôi muốn đi tìm một vị bác sĩ khoa thần kinh qua đây khám cho anh.

- Anh rất khỏe.

- Không đâu, anh không khỏe đâu. Nghe lời tôi, để bác sĩ khác khám một chút đi, như vậy sẽ yên tâm hơn. Cho nên, Jimin...

- Tại sao không nói tiếp? - Anh vuốt ve sợi tóc bên tai cô, cúi đầu hỏi.

- Anh... anh muốn làm gì? - Cô dịch sang bên phải một chút, âm thầm tách mấy sợi tóc đáng thương ra khỏi bàn tay anh.

- Bé con, tại sao em lại sợ anh? - Anh nhíu mày nhìn cô, rất sầu não.

-Jimin , anh không sao chứ? - Cô sợ run, dùng ngón tay đẩy đẩy anh ra xa một chút. Người này không phải muốn tính sổ vụ cô giả dạng bé con của anh ta đấy chứ? Nhưng mà người cứ khăng khăng một mực là anh ta, cô cũng đã nói rất nhiều lần rồi, rằng anh ta đã nhận nhầm người, nhưng anh ta đâu có nghe? Chuyện này không thể nào trách cô được.

- Tại sao em cứ đẩy anh? - Anh bất mãn nắm chặt bàn tay cô.

- Tại vì anh cao quá, tôi ngước mỏi cổ. - Cô tìm bừa một cái lí do, dùng bàn tay còn lại tiếp tục đẩy anh ra xa thêm chút nữa.

- Ha ha... - Anh bật cười, vòng tay ôm cô nhấc bổng lên, để cho cô đối diện với mình, cười cười hỏi. - Như vậy được chưa?

Cô muốn khóc thét. Ai muốn nhìn anh ta chứ, hu hu, thả cô ra!

Anh nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi di chuyển đến bên giường thả cô xuống, còn mình thì ngồi xổm trước mặt cô. Như vậy hẳn là được rồi đi?

Cô nhìn động tác của anh mà ngẩn ra, nghi hoặc nhíu mi, nhất thời không để ý liền bật thốt lên.

- Anh là tên ngốc hay Jimin?

- Tên ngốc không phải chính là Jimin à? - Anh mỉm cười. - Và cả hai đều là anh.

- ... - Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, lại thấy thái độ của anh cũng không quá ác liệt, vì vậy tiếp tục bạo dạn hỏi. - Vậy anh là Jimin phiên bản ngốc nghếch hay thông minh?

- Anh không ngốc.

- Ồ! - Cô gật gù, hơi nghi ngờ. - Thế tại sao anh còn gọi tôi là bé con?

- Tại sao anh nhớ lại rồi lại không thể gọi em là bé con?

- Bởi vì tôi không phải bé con, anh nhớ lại rồi còn có thể nhận nhầm à?

- Anh không nhận nhầm. - Anh cau mày. - Bé con chính là...

- Được rồi được rồi, tôi biết bé con chính là bé con, anh không cần dùng nó công kích mang tai của tôi nữa đâu. - Cô vỗ trán cái bộp. - Tôi biết mà, anh làm sao có thể dễ dàng nhớ lại như vậy, Jungkook đúng là tên lang băm, không đáng tin chút nào!

- Bé con...

- Được rồi, lên giường nằm nghỉ đi! - Thái độ của cô bỗng dưng quay ngoắt 180°, từ bị động thành chủ động, từ một con thỏ nhỏ sợ sệt thành gấu mẹ chăm con, đẩy anh nằm xuống giường, lại giúp anh đắp chăn cẩn thận.

Anh ngoan ngoãn lựa theo động tác của cô mà hoạt động, trong ánh mắt có chút rối rắm. Cô hình như rất ghét bỏ anh, nếu không tại sao vừa mới nghĩ anh vẫn còn là tên ngốc liền trở nên dịu dàng như vậy? Tên ngốc chết tiệt, nếu như không phải hắn ta với anh là một, anh nhất định róc xương hắn ra hầm canh!! Nhưng mà anh đã làm gì để bị cô ghét bỏ như thế nhỉ? Tại sao anh không nhớ là mình đa từng đắc tội với cô từ lúc nào?

...

Sau khi người trên giường chìm sâu vào giấc ngủ, cô rón rén lùi ra khỏi phòng bệnh. Cô phải đi tìm Jungkook tính sổ, còn phải giúp tên ngốc gọi đến một vị bác sĩ có uy tín, sau đó còn cần nhanh chân chuồn lẹ...

- Bé con, em muốn đi đâu? - Gần như ngay khi cô vừa đứng dậy, bàn tay anh đã yên vị ở cổ tay mảnh khảnh quen thuộc, không vui hỏi.

- Anh vừa mới ngủ mà, sao đã dậy rồi? - Cô nhíu mày. Tự nhiên thính ngủ như thế làm gì, dọa cô giật cả mình.

- ... - Anh nhìn vẻ mặt kì lạ của cô, bắt đầu giở giọng đáng thương. - Bé con, không có em anh không ngủ được!! Em đừng đi có được không?

Cô chớp mắt mấy cái, xác định dáng vẻ ngu ngơ này đúng là của tên ngốc mới thả lỏng cảnh giác, sắm vai một bà mẹ hiền từ ngồi bên giường dỗ dành đứa con trai bám người. Tất nhiên, nếu bỏ qua vấn đề tuổi tác thì cảnh tượng này quả thực thấm đẫm tình mẫu tử thiêng liêng.

Cô ngồi bên cạnh chống cằm nhìn anh ngây người. Trước đây cô chưa từng cẩn thận quan sát anh, thì ra anh lại đẹp trai như vậy. Lúc ngủ anh không còn dáng vẻ ngây ngốc đơn thuần nữa mà giống như hoàng tử biển vậy, dịu dàng đến mức khiến người ta mê đắm, đương nhiên trong đó không bao gồm 'bà mẹ bất đắc dĩ' là cô đây. Nhìn một hồi, cô lại bắt đầu rối rắm. Bởi vì gương mặt của anh, Chanyeol và Bo Gum tuy không phải rất giống nhưng cũng có vài điểm tương đồng. Tại sao trước đây cô lại không phát hiện ra nhỉ?

Nằm trên giường, anh một mặt giả bộ ngủ, một mặt nghĩ ngợi vẩn vơ. Tại sao lại phải giả bộ? Bởi vì cô muốn anh đi ngủ, nhưng mà thử hỏi cô cứ nhìn anh chằm chằm như thế thì làm sao mà anh ngủ được? Không phải anh cảnh giác với cô, chỉ là... chỉ là... cô như vậy khiến tim anh đập nhanh quá, không bình tĩnh được! Vì vậy anh bắt đầu tận lực đè nén sự lạnh lùng cùng cảm giác áp bức xuống, thay vào đó là dịu dàng, địu àng, dịu dàng hơn nữa. Anh nghĩ đến thời điểm bọn họ gặp nhau, nghĩ tới ánh mắt sáng ngơi tinh ranh của cô, nhớ lại từng khoảnh khắc bọn họ ở bên nhau, dáng vẻ bất đắc dĩ của cô, hình ảnh lười biếng sợ lạnh của cô, nụ cười đáng yêu của cô... Ký ức giống như một cuộn băng tua qua một lượt trong đầu anh, khiến khóe môi anh không kiềm chế được mà hơi nhêch lên, toàn thân cũng được bao phủ bởi vầng sáng hài hòa ấm áp.

Cho đến khi bên tay có cảm giác trĩu nặng, tâm trí anh mới trở về với hiện tại, he hé mắt nhìn cô gái ngủ gục bên giường, mỉm cười. Anh thích hình ảnh này!

...

Quả nhiên mấy ngày sau không hề có ai đển quấy nhiễu sự nghỉ ngơi của anh làm cho anh rất hài lòng. Nhìn cô gái đang im lặng ngồi bên giường gọt hoa quả lại càng hài lòng hơn, khóe miệng cũng ngoác đến tận mang tay rồi.

Cô liếc anh một cái, giơ tay ném miếng lê vào miệng nhóp nhép nhóp nhép, không nói gì. Tên ngốc này không hiểu sao mấy hôm nay trở nên đặc biệt bám dính, đặc biệt khó đối phó, khiến cô không có cách nào ra ngoài hứng gió trời, sắp mọc mốc đến nơi rồi. Vì vậy cô quyết định ngược đãi anh! Y tá đưa cơm tới, cô ngồi một bên ăn hết món ngon, còn lại trút toàn bộ vào bát anh. Jungkook mua hoa quả, cô ngồi trước mặt anh vừa gọt vừa ăn, tiện tay ném cho anh đống vỏ để chơi đùa. Đêm đến, cô nằm chềnh ềnh trên giường bệnh, đuổi bệnh nhân chân chính đến sô pha cứng đơ.
Nhưng mặc kệ cô gây sự thế nào, làm khó anh bao nhiêu, anh vẫn ngoan ngoãn nghe theo, thỉnh thoảng còn nhìn cô cười ngây ngô, cứ như thể cô là chúa cứu thế không bằng.

Đến ngày thứ tư, cô rốt cuộc chịu không nổi nữa, nhân lúc Jungkook đến làm kiểm tra thì rống lên.

- Tôi nói này tên lang băm kia, anh không phát hiện ra thiếu gia nhà anh vẫn còn ngu ngốc à?

Jungkook dừng cây bút trên tay, nghiêng đầu nhìn cô một cái, không nói chuyện.

- Thái độ của anh là sao hả? Không để ý đến tôi? Hừ, đừng có cậy mạnh nhé, tôi đã nói rồi, thiếu gia nhà anh vẫn là tên ngốc đấy, cẩn thận tôi bảo anh ta đánh anh!

- Cứ tự nhiên! - Jungkook nhướn mày, hừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng.

- Lang băm khốn kiếp, anh lên mặt với tôi à? - Cô bực bội dậm chân, quay đầu lườm người trên giường một cái rồi thẳng tay chỉ vào sô pha. - Đi sang bên kia!

Anh nín cười mò xuống giường, nhưng không đi theo hướng cô chỉ mà đứng trước mặt cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.

- Đừng giận!

- Anh thật là phiền, mau về vị trí của mình đi, đừng động vào tôi! - Cô hất tay anh ra, trèo lên giường gặm táo, răng rắc răng rắc.

- Bé con, anh trút giận cho em nhé? - Nhìn cô tức đến mặt mũi đỏ hồng, anh đau lòng không thôi. Mặc dù tính tình Jungkook trước giờ vẫn thế, nhưng bé con của anh ngay cả anh cũng không nỡ làm trái ý, thế mà cậu ta lại dám dùng thái độ đó khiêu khích cô, nghĩ đi nghĩ lại đúng là có hơi đáng giận thật.

- Tốt, vậy anh tự đánh mình thành bánh bao đi! - Cô quay đầu đi không thèm nhìn anh, tiếp tục hành hạ quả táo nhỏ.

Bốp~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top