Chương 21 ( End )
Cậu vội bật người dậy nhìn quanh thấy mình đang ở trong phòng của mình. Cậu cứ ngỡ đó là một giấc mơ nhưng tại sao tim cậu lại nhói đến như vậy cơ cứ. Cho đến khi cậu nhìn thấy sợi dây chuyền anh tặng, cậu mới vỡ lẽ ra đây không phải là giấc mơ mà là sự thật.
Anh đã tự đâm mình để giúp cậu trở về thế giới này. Từng đoạn kí ức cứ như một thước phim tua từ từ hiện lên trong đầu cậu , nước mắt cứ đua nhau chảy ra nơi khóe mắt. Ba cậu vào phòng cậu thấy thế đi đến vỗ về hỏi thăm cậu
-" Newwie con sao vậy. Có thể nói cho ta nghe được không"
Cậu như vỡ òa lên, khóc nức nở nhào vào vòng tay ấm áp đó
-" Ba con đã đánh mất anh ấy rồi. Chính con đã dồn anh ấy vào con đường chết rồi"
Tom mở to mắt nhìn đứa con trai ngốc này. Đây là lần đầu tiên kể từ khi mẹ cậu mất đến bây giờ, cậu mới gọi ông một tiếng BA. Ông cũng cứ thế ôm lấy cậu , nói giọng ấm áp vỗ về, âm ủi trái tim cũng như chính tâm hồn của cậu
-" Newwie không có gì là lỗi của con cả. Con đừng tự trách mình nữa"
-" Ba! Con cảm thấy mình thật tàn nhẫn, thật xui xẻo ba biết không. Chính con là chính con đã cướp đi mạng sống cậu ấy. Trái tim con đau lắm, nó đau đến mức..."
Cậu không thể nói được nữa. Trái tim cậu vỡ rồi, đau lắm. Có ai giúp cậu không. Làm ơn hãy giúp trái tim này, nó đau lắm, đau như cái ngày mẹ cậu mất vậy. Đau đến mức cậu càng khóc trái tim ấy càng chảy máu, càng vỡ ra. Cậu cố gắng không khóc nhưng nước mắt không tự chủ tràn ra nơi khóe mắt. Tom nhìn bộ dạng cậu bây giờ chỉ biết lắc đầu thở dài
-" Newwie ba nghĩ con cần thời gian yên tĩnh nhỉ. Nếu buồn hay đau thì hãy cứ ngủ đi. Ngủ cho quên cơn đau nơi trái tim, buồn nơi tâm hồn. Mọi chuyện sẽ ổn thôi"
Cậu không nói gì chỉ biết gật đầu, nằm xuống giả vờ nhắm mắt ngủ nhưng anh không tài nào ngủ được. Vì sao ư. Vì khi cậu nhắm mắt hình ảnh anh hiện lên, hình ảnh anh tự đâm mình hiện lên rõ rệt khiến nước mắt cậu lại chảy ra. Cậu cứ như vậy mấy tháng trời, cậu ăn xong rồi lại tự nhốt mình trong phòng mà khóc. Tom nhìn cậu tiều tụy thấy mà thương.
Ông mở cửa phòng thấy cậu đang ngồi trong một góc mà khóc, ông thở dài đi đến bên cậu lắc đầu
-" New con định như vậy đến bao giờ hả. Con làm như vậy người con yêu ở trên trời sẽ cảm thấy vui không"
Cậu ngước lên nhìn ông, nước mắt vẫn tuôn trào, giọng cậu rung rung
-" BA"
Ông ôn nhu nhìn cậu , vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn ấy, ông mở to mắt rồi lại cười ôn nhu, xoa đầu anh nói
-" New chiếc nhẫn này..."
-" Của bà lão cho con ạ"
-" Thì ra là vậy. Con biết không Chiến Chiến, lúc trước ba và mẹ đã từng rất yêu nhau. Mặc kệ người nhà mẹ con có phản đối nói rằng ba sẽ không đem lại cho mẹ con một tương lai tốt đẹp, hạnh phúc nhưng con đã biết mẹ con như thế nào không. Mẹ con như một vị nữ hiệp, mẹ con đã đứng trước toàn thể gia đình ngoại nói nếu không cho mẹ con cưới thì mẹ con sẽ rời khỏi gia tộc. Và mẹ con đã rời khỏi đó, cầm tay ba mà rời đi. Lúc đó ba cảm thấy mình phải bảo vệ cô ấy, bảo vệ mẹ con, đem lại cho mẹ con một tương lai tốt đẹp, hạnh phúc nhất trên thế gian này. Chiếc nhẫn này cũng chính là món quà đầu tiên ba giành tặng cho mẹ con. Mẹ con đã coi chiếc nhẫn này như vật bất ly thân mà trân trọng, yêu quý nhưng ba vẫn không giữ được mẹ con. Ngày đó cô ấy đã cùng chiếc nhẫn này mà chết. Ba cứ nghĩ nó đã theo mẹ con vậy mà bây giờ nó lại ở ngay trên tay con. Con biết không, ngày đó không phải lỗi do con và bây giờ cũng càng không phải lỗi do con. Mẹ con vì yêu con vì yêu ba mà đỡ nhát dao ấy cũng như người ấy vì yêu con mới hi sinh mạng sống của mình chỉ vì con. Ba cũng đã từng như con, tự dằn vặc mình cho đến khi ba đọc cuốn nhật kí của cô ấy. Ba mới biết mẹ con không muốn nhìn thấy điều gì nhất. Cô ấy không muốn nhìn thấy ba con ta buồn bã, tự dằn vặt mình cũng giống như cậu ấy, không muốn con phải khổ, phải buồn. Vậy nên con hãy phấn chấn lên Newwie . Hãy cho cậu ấy biết rằng con vẫn ổn, vẫn tốt. Cố lên con trai à"
-" Ba!"
-" Ba chỉ cho phép con được yếu đuối một lần này thôi đấy. New à ôm mãi quá khứ sẽ không khiến con tốt lên, không khiến cho trái tim con đỡ đau hơn. Hiện tại, tương lai mới khiến con ổn hơn, mới khiến người con yêu cảm thấy yên tâm về con hơn"
Cậu quẹt nước mắt gật nhẹ đầu tự nhủ với lòng phải mạnh mẽ hơn, ổn hơn để anh sẽ không buồn vì cậu nữa, không phải lo cho cậu nữa. Kể từ ngày đó cậu đã phấn chấn hơn, ổn hơn nhưng vẫn mang một thứ gì đó buồn buồn nhưng ông Thitipoom cũng mừng thay. Cho đến khi cậu ra cầm theo vở vẽ ra ngoài đổi không khí. Sau 1 năm 3 tháng, cậu ra ngoài đi quanh nhìn phong cảnh thì thấy Earth . Cậu mở to mắt, đi đến bên cậu
-" Earth "
-" Cậu là ai???"
Earth mở to mắt nhìn cậu hỏi. Cậu chưa kịp trả lời thì một chàng trai chạy đến trừng mắt cậu , quay qua nũng nịu hỏi Earth
-" Anh, đây là ai vậy. Bạn anh à sao em không biết vậy ạ"
Y đi đến đối diện cậu , mỉm cười hạnh phúc nói
-" Chào anh, tôi là Mix , là bạn trai của P'Earth"
-" Chào cậu , tôi là New "
Cậu hơi lúng túng giơ tay ra chào, nở nụ cười nhìn y
-" Chắc bây giờ cậu cảm thấy hạnh phúc nhỉ. Tình yêu mà cậu mong muốn"
Mix mở to mắt nhìn cậu , quay qua nhìn Earth với ánh mắt ngập tràn hạnh phúc nói
-" Đúng. Anh ấy đối với tôi rất tốt. Lúc tôi tuyệt vọng nhất, anh ấy là người đã đem đến ánh sáng cho tôi, sưởi ấm trái tim tôi. Còn anh , có lẽ anh đang chờ ai phải không"
-" Ừm. Tôi đang chờ một người nhưng tôi nghĩ có lẽ sẽ không thể nữa rồi. Người đó đã đi thật xa, rời xa tôi rồi. Có lẽ chỉ mình tôi vẫn còn ngoan cố ôm khư khư cái quá khứ ấy"
-" Tôi hi vọng anh sẽ gặp được định mệnh của anh. Chỉ cần anh có hi vọng, có sự tin tưởng rằng người đó sẽ đến. Còn bây giờ, tôi đi đây. Tạm biệt anh"
Y quay người lại, ôm tay Earth đi mất. Có lẽ tình yêu mà Lary mong muốn đã đến rồi nhỉ. Một tình yêu đẹp như một cuốn tiểu thuyết. Cậu cười nhẹ đi vào một quán nhỏ gần đó, quán này trang trí khá giống với Daymoon. Cậu ngồi được một lúc, một chàng trai tầm 31 tuổi trên tay cầm ly cafe đi đến chỗ cậu nở nụ cười nói
-" Chào cậu . Có thể cho tôi ngồi chỗ này được không"
Cậu ngước đầu lên nhìn chàng trai đó, mở to mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm
-" Thật giống"
-" Thật giống gì cơ"
Chàng trai đó cuối đầu xuống nhìn anh, thắc mắc. Anh lắc đầu, cười nhẹ nói
-" Mời anh ngồi. Tôi tên New 30 tuổi. Hân hạnh được làm quen"
-" Anh tên Tay Tawan 31 tuổi. Hân hạnh được làm quen"
Anh ngồi xuống, nở nụ cười thật tươi, cậu ngỡ ngàng nhìn anh . Đến tên cũng giống, ông trời là đang muốn trêu ngươi sao. Mãi lạc trong suy nghĩ của mình thì cậu nghe thấy có người gọi tên cậu
-" Newwie ! Newwie !"
-" Hả? Anh nói gì???"
-" Anh gọi em là Newwie được chứ"
Nghe vậy gật nhẹ đầu như đồng ý khiến anh vui mừng nói
-" Nãy anh nghe em nói giống gì vậy ạ"
-"Không có gì. Chỉ là anh rất giống người mà tôi vẫn luôn chờ đợi thôi nhưng có lẽ nên để quá khứ chôn vùi nơi con tim này rồi"
Cậu nở nụ cười chua xót tự chấn an bản thân mình, tiếp tục với ly cafe sữa của mình
-2 năm sau-
Tom cùng với người bạn già của mình đang vừa coi ti vi vừa đánh cờ
-" Lão Tom tôi thấy New cũng đã lớn rồi sao ông không kiếm cho nó một mối tình chứ"
-" Eau à Newwie mới chịu cú sốc không nhẹ. Lúc tôi thấy nó như vậy tôi đã chắc chắn rằng có lẽ 5 năm nữa nó mới chịu có người yêu đấy" Ông thở dài lắc đầu, uống ngụm trà
-" Ông chắc chứ . Ông nhìn trên ti vi hình như đang nói con trai ngốc của ông kìa" Lão Eau chỉ chỉ ti vi, nhìn ông bạn già mình nói
Ông mở to mắt nhìn ti vi. Cái gì mà bắt gặp đại minh tinh Tay Tawan đang hẹn hò với thiếu gia New Thitipoom . Cái gì mà hai người đã công khai mình đang hẹn hò. "Phụt" Ông phun ngụm trà mới được cho vào miệng ra ngoài tạo thành cơn mưa mát mẻ vào mặt ông bạn già , đập bàn hét lên
-"NEW! CON MAU VỀ ĐÂY CHO TA"
--------------------------END-----------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top