Chap 7
Chết tiệt! Trong lòng thầm rủa một cái, đúng là làm việc xấu bị bắt quả tang thế này xấu hổ thật đấy. Cả người tôi giờ đây đều bị cậu ta đè, hai tay lại bị giữ, tôi ngước đôi mắt ngây thơ nhìn vào khuôn mặt được điêu khắc của cậu ta như thể mình chẳng làm gì nên tội cả.
Kim Taehyung giờ đây với đôi mắt như chim ưng nhìn tôi không chớp. Cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, không chịu được tôi đành lên tiếng:
- Kim... Kim Taehyung! Tôi thật không phải cố ý đâu
- lm lặng!
Ực! Thôi rồi ấy ơi, cậu ta tức thật rồi giọng cũng trở nên gắt hơn hướng tôi nói. Đành vậy, nhân viên bé nhỏ dám đôi co với hàng tổng sao, hai từ, nằm mơ.
Bỗng tên Kim Taehyung chết bầm ghé sát vành tai tôi, hơi thở nóng rực cứ thế thả trên chiếc cổ trắng mịn không tỳ vết, ôi,ôi, ngứa quá đi mất, bực thật, nếu cậu ta còn làm quá tôi sẽ cho một chưởng thật đấy.
- Vẫn nghịch ngợm như ngày nào, thật chẳng thay đổi? - Kim Taehyung giọng nói dịu hẳn như mang theo một chút trêu chọc đem vào lỗ tai tôi.
- Dạ?
- Vừa rồi cô định làm gì?
- Làm gì là làm gì? Tôi không hiểu?
Thật là mặt dày quá! Trong lòng tôi chửi rầm rộ, người ta đã nói tới thế mà mày còn giả nai hả con, chối tội không chớp mắt.
Cậu ta nheo mắt lại, miệng mỏng hơi hơi nhếch lên, không nói chỉ im lặng nhìn tôi rồi buông một câu xanh rờn
- Đồ ăn của tôi đâu? - Lúc này Kim Taehyung mới nới lỏng tay tôi, ngồi lên dựa vào salon trắng, vẻ mặt mệt mỏi khi nãy cũng bớt đi mấy phần
- À, phải rồi! Tôi sợ đồ ăn đã nguội để tôi đi hâm lại - Tôi cũng ngồi bật dậy, dùng vận tốc ánh sáng để bay vào bếp, ngồi lại chút nữa ắt sẽ bị đóng băng tôi thầm nghĩ.
5 phút sau...
- Đây, boss dùng đi! - Tôi đưa đĩa đồ ăn trước mặt cậu ta
Boss cũng không nhanh không vội cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn. Boss ăn từ tốn, rất lịch sự, tôi thoáng đơ người, ngay cả khi ăn cậu ta cũng thật đẹp, thật tao nhã.
Cũng rất nhanh tôi liền dẹp suy nghĩ ấy đi, ngoài trời đã phủ một màu đen giữa những bóng điện đường, nhà cửa...
Ngó đồng hồ, 7:00 P.M
Muộn rồi...
- Boss, tôi xin phép về trước, ngày mai sẽ bắt đầu công việc.
Sau khi nói xong, tôi nhanh chóng cầm chiếc áo khoác được vắt trên ghế rời đi nhưng, chưa kịp đi thì tay tôi bỗng bị một người nào đó giữ lại, đó là cậu ta.
- Tôi đưa về.
- Không cần! Anh cứ nghỉ ngơi, tôi có thể tự về, tôi không muốn làm phiền.
- Nhiều lời vô ích!
Cậu ta cầm tay kéo tôi đi không đợi tôi nói tiếp, tôi liền khăng khăng hướng cậu ta ngăn cản.
- Không được! Sáng mai anh phải bay sớm đến Losya để kí một hợp đồng phải không? Thân là thư kí, tôi đã xem lịch trình và nắm rõ điều này. Đồng thời mọi thứ đều do tôi sắp xếp, nếu bây giờ đưa tôi về sẽ ảnh hưởng đến nhiều vấn đề, mong anh hợp tác cùng tôi, tôi thật sự không thích rắc rối.
Tay cậu ta vẫn nắm chặt tay tôi, nhiệt độ không khí ở đây không hiểu tại sao lại giảm đi rất nhiều, rất lạnh.
- Được!
Kim Taehyung buông lỏng rồi từ từ thả tay tôi ra, cậu ta cuối cùng đã đồng ý.
Ánh mắt cô độc nhìn tôi khiến tôi bỗng nảy mình một cái.
- Vậy, Kim Jennie, mong cô biết vị trí của mình.
Lời nói thật cay độc, cậu ta sải bước dài tới cánh cửa, đi ra ngoài để lại tôi ngơ ngác. Lâu lâu, tự cảm thấy mình ngu nên tôi cũng không nghĩ nhiều liền ra về. Về sau này, tôi mới biết cái sự thờ ơ này của tôi đã mang lại thật nhiều đau thương.
Vài ngày sau, tôi đã thành thục với chức thư kí này. Những ngày này nơi tôi làm việc rất yên tĩnh có lẽ bởi vì không gặp cậu ta chăng. Vớ vẩn, mấy ngày nay cậu ta phải ở Losya hoàn thành xong dự án thu mua khu thương mại nên mới không thấy mặt mũi đâu cả.
Hồi trước tôi làm việc cùng với mọi người liền không cảm thấy buồn giờ đây mới hiểu được thật sự rất khó để hòa nhập nơi này.
------------------------------------------
Trong phòng ngủ của Kim Jennie...
Bíp bíp (tiếng tin nhắn trên điện thoại)
Kang Daniel:
Jennie, đang làm gì vậy?
Jennie:
Lên mạng kiếm máy trợ tim!
Kang Daniel:
Ơ? Sao lại thế? Jennie bị bệnh tim à?
Jennie:
Không! Nhưng sắp rồi!
Kang Daniel:
Jennie có chuyện gì sao? Kể cho tôi nghe, có lẽ tôi có thể giúp gì cho Jennie.
Jennie:
Không có gì! Là chuyện ở công ty thôi! À mà cậu bảo nhờ tôi đi lựa quà sinh nhật cho bạn cậu, vậy bao giờ tới sinh nhật cô ấy?
Kang Daniel:
Vậy ngày mai cậu rảnh không, mình đi. Cũng sắp tới rồi đành nhờ Jennie cả đấy.
Jennie:
Được, vậy hẹn chiều mai. Ngủ ngon!
Kang Daniel:
Jennie cũng vậy!
Tắt điện thoại, lòng tôi mỗi khi nhắc tới người con gái Kang Daniel thích lại cảm thấy chua xót. Tôi gụp mặt vào gối, đánh một giấc ngủ dài tựa như cả thế kỉ bù đi những khoảng trống này.
Bíp bíp...
Kim Taehyung:
Ngày mai, đón tôi ở sân bay Seoul lúc 9h sáng. Nếu đến muộn, lập tức biến khỏi công ty!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top