59

Ấn tượng của DươngTiêu đối với Điền Chính Quốc quá đỗi sâu đậm, chẳng mất bao lâu cậu đã biếtngười đang đứng trước mặt mình là ai.

Tất nhiên, Dương Tiêucũng nhớ rõ mặt cậu, nếu không thì gã cũng chẳng gióng trống khua chiêng chặnđường cậu rồi.

"Bạn nhỏ nàytrông ngoan ngoãn ghê ha, chắc là bé ngoan nhỉ?"

Dương Tiêu cầm lấyđiếu thuốc, vòng khói nhàn nhạt tỏa ra. Gã áp sát vào cậu, cười nhạt:"Này, mẹ nhóc có nói thân là Omega không nên đến mấy góc khuất như này vàođêm khuya đêm khoắt, nếu không thì sẽ bị kẻ xấu nuốt trọn, ăn từ trong rangoài, từ da thịt đến xương cốt đều không chút dư thừa không nhỉ?"

Điền Chính Quốc lùilại một bước, chẳng nói chẳng rằng gì.

Chả có gì là trùng hợpở đây hết, chắc chắn bọn này đã theo đuôi cậu từ lúc cậu mới ra cổng trườnghoặc là sớm hơn cả thế rồi. Bí mật theo đuôi cậu mãi mà cậu chẳng hề hay biết,đợi đến lúc người dân xung quanh ít dần đi mới dám manh động như này.

Điền Chính Quốc vẫnchưa ngắt điện thoại, cậu biết chắc rằng Kim Thái Hanh đang chạy tới đây, nhưngvì sợ bị Dương Tiêu phát hiện sẽ chuốc thuốc bắt cậu đi sang chỗ khác nên saukhi để anh xác nhận đấy là giọng của Dương Tiêu xong đã ngắt điện thoại luôn.

Bây giờ phải câu giờ,chỉ cần đảm bảo trước khi Kim Thái Hanh tới cậu không bị đưa đến nơi khác làđược.

"Không nóigì?" Dương Tiêu chầm chậm bước đến bên Điền Chính Quốc, nghiêng đầu cườitủm tỉm: "Sao vậy, người đẹp không nhớ tôi sao? Vậy thì để tôi đây gợi lạinơi lần đầu chúng ta gặp mặt nha~ Cơ mà nếu em thật sự không nghĩ ra thì cũngkhông sao cả, chờ chúng ta hoan ái xong rồi em cứ việc đi hỏi bạn trai em, thểnào cũng nhớ."

Điền Chính Quốc khôngbiết gã với Kim Thái Hanh có ân oán gì chưa dứt, nhưng cậu cũng chẳng có ý địnhchọc tức gã, chỉ lẳng lặng cắn răng chịu đựng như cũ, ngón tay siết chặt giữlấy điện thoại lùi lại phía sau, vẫn luôn duy trí khoảng cách năm bước với gã.

Mắt Dương Tiêu vẫnluôn dán chặt lên người cậu, nhất cử nhất động đều không thoát khỏi ánh nhìncủa gã. Gã giơ tay ra lệnh cho đàn em, chỉ một lát sau đã có hai người đứngchặn sau lưng Điền Chính Quốc lấp kín đường lui duy nhất của cậu.

"Bạn nhỏ, trốn gìđấy? Đám bọn anh đều là Alpha cả, chỉ cần chút pheromone thôi cũng làm em đứngkhông vững đi không xong rồi, em nghĩ em thoát được kiếp này?"

Dương Tiêu vô cùng tựtin, gã đưa điếu thuốc lên hút, híp mắt phả khói: "Em ngoan ngoãn phục vụtôi đi, xong việc tôi sẽ thả em. Chỉ cần em làm tôi thỏa mãn thì tôi có thể rủlòng thương hoa tiếc ngọc không làm đau em, còn nếu em không biết điều, thìđừng trách tôi chia sẻ phần ngon cho các anh em."

Điền Chính Quốc chỉ imlặng nghe những lời đe dọa kinh tởm này từ gã, vẻ mặt vẫn vô cảm không chút gợisóng, nhưng trong lòng cậu thì lại thầm tính toán khoảng cách từ cổng trước đếncửa phía Tây, hẳn là Kim Thái Hanh sắp đến nơi rồi.

"Anh Tiêu, làm gìđấy?"

Dương Tiêu vừa dứt lờithì có một tên lạ mặt bước đến cạnh gã, vừa cười vừa nịnh nọt lấy lòng. Thỉnhthoảng hắn lại liếc sang Điền Chính Quốc, sau đó lại vội vàng quay đi như thểkhông dám mạo phạm vậy.

Do hắn cứ núp sau lưngDương Tiêu mãi nên cậu chẳng nhìn rõ là ai, nhưng đến tận lúc ánh đèn chiếuxuống, lộ ra non nửa khuôn mặt của hắn thì Điền Chính Quốc mới phát hiện ngườinày trông cực kì quen mắt.

Hình như đã từng gặpmặt rồi, nhưng cậu lại chẳng nhớ nổi là ai

"Làm gì? Mày nghĩtao đang làm gì?"

Dương Tiêu vừa cườivừa vỗ vỗ bả vai hắn, tiếng "bốp bốp" vang lên giòn giã, nghe thôi làbiết cú vỗ kia dùng lực mạnh như nào.

"Trần Phàm à, ởđây chẳng có ai sạch sẽ hết, mày đừng có mà giả bộ trong trắng với tao, buồnnôn. Hay là... mày đổi tính rồi, không thích Omega nữa?"

Trần Phàm......

Trần Phàm?!

Đoạn kí ức hôm cậuđứng ở cầu thang vô tình nghe được bỗng dưng hiện lên, nếu cậu nhớ không nhầmthì Omega này từng bị Kim Thái Hanh ép chuyển trường, tên Trần Phàm thì phải.

Với lại..... người nàyvới Omega bị Kim Thái Hanh dạy dỗ một trận trong ngõ hẻm giống như y như đúc.

Cuối cùng thì cậu cũngnhớ ra người này là ai...

Trần Phàm bị nói móccũng chẳng dám mỉa lại, chỉ hậm hực cười trừ: "Sao thế được, tao chỉ thíchOmega thôi, không có hứng thú với Alpha và Beta, chuyện này là trời sinh ngấmtrong máu rồi, không sửa được ha ha......"

"Đã không sửađược thì chớ, thịt dâng đến tận mồm rồi còn không xơi?"

"Không phải làkhông muốn, chỉ là tao thấy chuyện này nguy hiểm quá thôi.... Nhỡ anh Tiêu lạigặp chuyện ngoài ý muốn thì sao...."

"Nguy hiểm? Thếtrước đây mày ức hiếp người ta sao đéo thấy nguy hiểm đi?" Nhắc tới đây,sắc mặt của Dương Tiêu bỗng dưng trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo tối tăm nhìn hắn:"Hay là mày sợ Kim Thái Hanh? Bị nó đấm một trận thôi đã sợ, không dámmanh động nữa à?"

Trần Phàm đúng là sợKim Thái Hanh thật, chỉ là hắn không dám nói thẳng ra với Dương Tiêu thôi. Hắnlúng túng cười trừ, coi như cam chịu.

"Phế vật!"Dương Tiêu đẩy hẳn sang một bên: "Mày sợ nó, nhưng tao thì không, Kim TháiHanh là cái thá gì mà dám chọc đến tao?! Làm nhục tao mà còn muốn toàn thân rútlui? Nằm mơ!"

Ánh mắt lạnh lẽo âmtrầm kia lại nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Nếu nó đã hủy hoại cuộc đờitao thành như này, vậy thì tao sẽ làm bạn trai nó đến phát khóc, gậy ông đậplưng ông, công bằng quá còn gì?"

Dương Tiêu vứt thẳngđiếu thuốc tàn xuống đất.

Gã đạp tan nó, khóemiệng khẽ cong cong tới gần Điền Chính Quốc.

Càng tới gần, cảm giácáp bức trên người gã ngày càng nồng hơn. Điền Chính Quốc nhíu chặt mày muốn lùivề phía sau, nhưng đằng sau cậu đã bị đàn em của gã vây kín, không thể trốnthoát.

Gã kéo tay Điền ChínhQuốc lôi đến gốc cây bên đường, vì chỗ này là góc khuất nên chẳng thấy được gì,lại còn bị tán cây che sạch. Cổ tay cậu bị áp chặt lên tường gạch, Dương Tiêucúi xuống nhìn quanh gương mặt cậu, nụ cười càng lúc càng dữ tợn hơn, hoàn toànkhông giống dáng vẻ mấy thiếu niên tuổi 17 nên có.

"Đúng là ngườiđẹp từ trong ra ngoài, bảo sao thằng Kim Thái Hanh kia đầu gỗ thế mà cũng phảigục ngã trước ải mỹ nhân."

Gã nghiêng đầu ghé sátvào tuyến thể của cậu: "Cục cưng, em thơm quá ~ Để tôi xem nào, hình nhưlà chưa được đánh dấu phải không? Kim Thái Hanh không đánh dấu em?"

"Thú vị thật đó,đứng trước vật ngon của lạ như vầy mà nó vẫn nhịn được? Để tôi xem, chắc nó sẽnói là em chưa đến tuổi vị thành niên, không thể làm chuyện mờ ám được, nếukhông sẽ bị sấm sét trừng phạt?"

Nói xong, gã bật cười,liên tục châm chọc Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc khôngthể cử động nổi, cảm giác ngồi chờ chết thật sự rất khó chịu, thấy gương mặtkinh tởm này của gã càng làm cậu thấy khó chịu hơn. Cậu định tranh thủ lúc gãđang mê mẩn dính vào cổ cậu sẽ rút tay ra rồi đấm, nhưng....

Còn chưa kịp chạm vàothì mùi máu tươi buồn nôn đã ập tới, rút đi chút sức lực cuối cùng của cậu.

Nắm tay đang áp chặtvào nhau chạm lên mặt gã, không đau cũng chẳng ngứa, ngược lại còn bị đốiphương nắm lấy rồi liếm một cái, giống như rắn độc liếm láp con mồi của nó vậy,nhớp nháp kinh tởm.

"Cút ngay."

Cậu lạnh nhạt lêntiếng cảnh báo gã, đáng tiếc là chẳng uy hiếp nổi Dương Tiêu, ngược lại còn làmcơn hứng tình trong đáy mắt gã ngày một nồng đậm hơn.

"Chúng ta cònchưa bắt đầu mà? Em đừng làm nũng nữa, giữ giọng tí nữa còn rên."

Dương Tiêu ghé sát vàotai Điền Chính Quốc, hơi thở nóng ẩm cùng với mùi máu tanh phả vào tai cậu, làmngười ta rùng mình ớn lạnh nổi hết da gà da vịt.

"Ngoan nào, đừngnghe Kim Thái Hanh nói, mấy chuyện này phải làm trước tuổi vị thành niên nó mớivui, nó mới kích thích chứ. Nếu Kim Thái Hanh không dám thì để tôi thỏa mãnngười đẹp nhé ~"

"Em thích làm ởnơi này à? Mà không thích thì cũng chẳng sao, dần dần rồi sẽ thích, mấy chuyệnnày lẳng lặng làm thôi thì đâu có vui, phải có người đến xem mới sướngchứ."

Hắn cười khằng khặc,thì thầm bên tai cậu: "Sau đó, đàn em của tôi nhìn tôi làm em như nào, sẽđâm vào khoang sinh sản của em, làm em phải khóc lóc cầu xin tôi đánh dấu em,nhớ tí nữa biểu hiện cho tốt vào, sướng thì phải rên nghe chưa."

Gã buông tay không bópmặt cậu nữa, trực tiếp giựt thẳng khăn quàng cổ của cậu ra rồi vứt thẳng xuốngđất luôn. Điền Chính Quốc bị ép ngẩng đầu, lộ ra cần cổ trắng ngần, tuyến thểđằng sau bị cổ áo che lấp chỉ lộ ra non nửa, mùi hòa nhài ngào ngạt không ngừngtỏa ra khắp nơi.

Dương Tiêu dí sát vàohít một hơi, trong mắt hằn lên tơ máu đỏ đậm trông vô cùng đáng sợ.

"Thơm quá, thơmquá ~"

Gã vùi đầu vào hõm cổĐiền Chính Quốc, hít trọn lấy mùi hoa nhài nồng nàn đang tỏa ra liên tục:"Chúng ta bắt đầu từ nơi này trước ha, chờ cả người em đều nhuốm đầy dư vịcủa tôi rồi thì làm nó mới sướng."

Hơi thở nóng bừng liêntục phả vào tuyến thể, Điền Chính Quốc cảm nhận được răng nanh của gã đang masát ngoài lớp da mỏng của tuyến thể, chỉ cần dùng lực thêm chút nữa thôi là sẽphá tan lớp bảo vệ này, truyền pheromone vào bên trong cậu, hoàn thành đánhdấu.

Tất cả thành lũy kiêncường giữ vững lý trí của cậu như vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, cậu cắn răng chịuđựng pheromone mùi máu tươi đang từng lúc từng lúc ăn mòn lý trí cậu --

Rầm!

Bỗng dưng Dương Tiêubị đấm một cái, mạnh đến nỗi xung quanh đều vang lên tiếng trầm đục.

Cuối cùng thì ĐiềnChính Quốc cũng được thả ra, không khí liên tục tràn vào phổi khiến cậu muốnngã quỵ xuống, người kia vội vã ôm chặt lấy cậu.

Mùi thủy mặc ngào ngạtgột rửa toàn bộ mùi máu tươi tanh nồng, quét hết tất cả dư vị dơ bẩn nhiễm trênngười Điền Chính Quốc đi, sau đó cuộn chặt lấy cậu không cho bất kì ai tới gần.

Đến tận giây phút này,thời khắc này, nỗi áp lực luôn lơ lửng giữa không trung chẳng nơi nương tựacuối cùng cũng có thể buông xuống.

"Anhơi......"

Cậu nắm chặt lấy cánhtay anh, thần kinh vốn luôn căng chặt cuối cùng cũng đã được thả lỏng, cảm giácmệt mỏi liên tục ùa đến

"Ngoan nào, khôngsao đâu em, không sao cả, có anh đây rồi...."

Kim Thái Hanh liên tụcan ủi Điền Chính Quốc, lo lắng đến nỗi giọng mình phát run cũng chẳng hề haybiết.

Đàn em của Dương Tiêuvội vã đỡ gã dậy, gã lau lau khóe miệng dính máu của mình rồi quay sang nhìnchằm chằm vào Kim Thái Hanh: "Hóa ra mày tới thật..."

Kim Thái Hanh khôngchút quan tâm đến gã, chỉ lo quan sát tình hình của Điền Chính Quốc.

Omega trong lòng anhkhông còn chút sức lực nào, cằm với cổ đều xuất hiện vệt đỏ thẫm, trên mặt đỏửng bất thường. Quả nhiên là trước khi anh chạy tới đây, cậu đã phải chịu luồngpheromone công kích cực mạnh của Alpha khác.

Bao nhiêu cơn tức giậndồn nén đều tỉnh giấc.

Kim Thái Hanh nhắm mắtlại rồi lại mở ra, xoa đầu Điền Chính Quốc rồi để cậu tựa vào tường gạch, cởiáo ra trùm lên người cậu, giọng nói trầm trầm: "Chờ anh chút, nhanhthôi."

An ủi Điền Chính Quốcxong, Kim Thái Hanh đứng dậy nhìn về phía Dương Tiêu, ánh mắt lạnh lẽo như băngtuyết vĩnh cửu: "Tao đã nói với mày chưa nhỉ? Người không nên chọc, thìtốt nhất là đừng có chọc vào."

"Kim Thái Hanh,mày lấy đâu ra tư cách để khinh người? Mày là cái thá gì mà ra lệnh cho tao,hở?"

Dương Tiêu đẩy tayTrần Phàm đang đỡ gã sang một bên, trừng mắt nhìn Kim Thái Hanh: "Được,vốn tưởng hôm nay chỉ định dạy dỗ bạn trai mày chút, giúp bạn trai mày nhớ ratao là ai thôi ~ Cơ mà nếu mày đã tự thân tới đây tìm chết, thì đừng trách tạisao tao không khách khí!"

"Tao không thíchlắm lời vô nghĩa, tới đi. Nếu mày muốn tìm chết, thì mày đang tự lãng phí chútthời gian ít ỏi của mày đấy." .

Vừa dứt lời, một tênAlpha khác chạy tới đứng trước mặt Dương Tiêu định tấn công, Kim Thái Hanh cũngchẳng chút lưu tình nào đạp hắn sang một bên. Nhìn Dương Tiêu đang trừng mắtđịnh lùi về sau, anh nhanh chóng tóm lấy cổ gã, liên tục nện vào mặt gã khôngchút thương xót.

Mùi thủy mặc chất chứađầy công kích ngập tràn khắp căn ngõ nhỏ khiến người ta đầu váng mắt hoa, taychân rụng rời không thể phản đòn.

Nếu là bình thường,Kim Thái Hanh sẽ chẳng bao giờ dùng pheromone để áp chế đối thủ cả, vì đối vớianh nó vốn chẳng hợp với đạo nghĩa giang hồ. Anh thích trực tiếp chinh chiếnhơn, không dùng gen, chỉ dùng thực lực để phân rõ cao thấp.

Nhưng hôm nay thìkhác, người anh đang phải đối mặt không phải là người, là súc vật. Mà đã là súcvật rồi thì cần gì phải nhân với chả nghĩa nữa?

Mỗi cú đấm của KimThái Hanh đều vô cùng dứt khoát, không chút lưu tình thương xót nào. Gương mặtDương Tiêu đầy vết bầm tím rỉ máu, xương gò má như muốn nứt làm đôi, hơn nữalại bị pheromone cường độ cao của Kim Thái Hanh áp chế lại càng khiến lửa giậnđang tích tụ trong lòng hắn ngày một lớn hơn.

Dương Tiêu vội đỡ lấycú đấm của Kim Thái Hanh, cắn răng chịu đựng cơn đau như muốn gãy làm đôitruyền đến từ xương ngón tay đấm lại. Thừa dịp anh đang mất tập trung, gã kịplăn sang một bên trốn thoát khỏi kiếp nạn, đầu đau như búa bổ, đứng cũng khôngvũng.

"Nó chỉ có mộtthân một mình thì tụi bây sợ cái quỷ gì? Đấm chết nó cho tao, nhanh lên!"

Kim Thái Hanh nhìn đámđàn em của Dương Tiêu đang xông tới, châm chọc: "Được, tao đây cũng rấtmuốn nhìn xem rốt cuộc là ai đấm chết ai!"

Cứ cho là không cópheromone của Kim Thái Hanh áp chế đi, ngay cả việc đánh tay đôi với anh bọn nócũng chẳng có cửa rồi, huống chi bây giờ cả khu ngõ nhỏ này đều ngập tràn mùipheromone của Kim Thái Hanh. Dù là ba chọi một nhưng anh cũng chẳng mất bao lâuđể xử lý đám người này

Giải quyết đống dây mơrễ má này xong rồi thì anh vẫn còn nợ chưa tính sổ xong với Dương Tiêu đâu.

Từ nhỏ Dương Tiêu đãhỗn láo quen thân, quả thật cũng biết đánh nhau. Gã trấn tĩnh hít thở không khímột lúc thôi cũng có thể chặn được mấy đòn của Kim Thái Hanh, thậm chí còn đánhngược lại.

Tiếc là vẫn không chọiđược với độ tàn bạo của anh, gã chỉ chống chọi được một lúc đã sức cùng lựckiệt, bị Kim Thái Hanh đá lăn ra đất.

"Mày dám đánh emấy?! Ai cho mày lá gan đấy hả???"

Kim Thái Hanh vặn tayDương Tiêu ra sau, lửa giận trong lòng làm anh chẳng thể khống chế nổi bản thânnữa, từng cú đấm đều phát ra tiếng vang trầm đục khiến người ta sởn cả da dầu.

"Tao đánh còn chảnỡ đánh, sao mày dám động vào em ấy???"

Anh đặt cậu trên đầutrái tim, để ngoài thì sợ mất mà ngậm trong miệng thì lại sợ tan, chỉ có thểnâng niu cưng chiều cậu trong lòng, lỡ dùng sức cắn cậu chút thôi là đã đaulòng muốn chết rồi thì Dương Tiêu là cái thá gì mà dám động vào cậu?!

Dương Tiêu không nóinên lời, lại càng chẳng thể nhúc nhích động đậy tí nào, cả người đã đau đến mấtcảm giác, cử động còn đang vô cùng khó khăn huống chi là đánh trả lại.

Trương Vọng đi nhầmmấy quãng phố mới tìm được chỗ này, vừa mới chạy tới đã thấy Kim Thái Hanh phátđiên dí người xuống đất đánh tới bời, người bị đánh chẳng hề nhúc nhích hệt nhưđã chết làm cậu ta sợ tái mặt, vội vàng kéo tay anh ra: "Kim Thái Hanh,mày bĩnh tĩnh cái đã!!! Nó chết mất!"

"Chết thì chết,loại súc sinh này thì còn sống làm gì?!"

"Mày vì nó màngồi tù thì đáng à?"

Trương Vọng vừa kéotay anh vừa lo lắng nhìn xem người bị Kim Thái Hanh đánh vẫn còn thở không,nhìn quanh một vòng thì Điền Chính Quốc vẫn đang ngồi im ở một góc tường, ánhmắt cậu ta sáng bừng lên: "Kim Thái Hanh, mày nhìn xem, Điền Chính Quốcvẫn còn ở kia chờ mày mà..."

Điền Chính Quốc chưatừng thấy Kim Thái Hanh đánh nhau bao giờ, lần duy nhất cậu thấy qua chắc là ởquán cháo hải sản kia, anh đấm thẳng vào mặt tên khách mặc vest đen một nhát.

Mà lần này, trong mắtcủa Kim Thái Hanh gằn lên tơ máu, chỉ hận không tiễn thẳng mấy tên khốn Alphađã bắt nạt cậu xuống Hoàng Tuyền, anh tàn ác đến nỗi cậu suýt thì không nhận rađây là Kim Thái Hanh mà cậu quen.

Thấy cậu cứ ngơ ngácnhìn mình mãi khiến Kim Thái Hanh hiểu nhầm cậu, lửa giận trong lòng dần dần bịdập tan, cơn thịnh nộ ban nãy cũng bình tĩnh lại.

Anh đã nghĩ rằng, cậuđang sợ anh.

"Quốc Quốc."

Anh nửa quỳ nửa ngồitrước mặt cậu, do dự nắm lấy tay cậu, thoáng cái lại biến về Kim Thái Hanh màcậu vốn đã thân quen: "Em đừng sợ, anh sẽ không làm hại em đâu, QuốcQuốc.... xin em, xin em đừng sợ anh....."

Anh luống cuống muốnan ủi cậu, trong lòng lại rối bời chẳng kiếm ra từ ngữ nào để thốt ra nữa, chỉcó thể gian nan lặp đi lặp lại đừng sợ.

Nhìn vẻ mặt đángthương đang liên miệng xin lỗi cậu của Kim Thái Hanh khiến trái tim Điền ChínhQuốc như bị ai đó nắm chặt lấy, đau đến nỗi mỗi dây thần kinh đều trở nên têdại.

Cậu nhắm chặt mắt, khókhăn thở ra, sau đó chủ động bám lấy Kim Thái Hanh, nghiêng đầu lộ ra tuyến thểphiếm đỏ đang sưng vù vì nhiệt cạn.

"Anh ơi, em khóchịu quá."

"Đánh dấu emđi."

Mãi một lúc sau cơnđau mới từ từ truyền đến, Điền Chính Quốc ôm chặt lấy Kim Thái Hanh.

"Em không sợ, saoem lại sợ anh được cơ chứ?"

Cậu lẩm bẩm bên taianh: "Anh à, người em thích nhất là anh, mãi mãi là anh."

Giọng cậu nhỏ đến mứcchỉ cần gió thổi qua là đã cuốn theo sạch, nhưng cậu biết rằng, Kim Thái Hanhchắc chắn đã nghe được nó, nghe được tất cả những gì cậu nói.

Tuyến thể bỗng dưngtruyền đến cảm giác nhoi nhói.

Anh vừa rút răng nanhra đã ngậm chặt lấy môi cậu, là một nụ hôn mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt

Lo lắng hãi hùng gì cơchứ?!

Mất trí nhớ với tìnhyêu giả dối thì sao? Chẳng có thứ gì trên đời này quan trọng bằng sự an toàncủa Quốc Quốc cả.

Như Trương Vọng đã nóivậy, tuy rằng sau này Quốc Quốc sẽ ghét bỏ anh, sẽ chia tay, cũng sẽ chẳng cònquan tâm anh nữa. Nhưng thế thì sao? Anh sẽ theo đuổi cậu thêm lần nữa, vậythôi.

Dù sao thì trừ QuốcQuốc ra, anh chẳng cần bất cứ thứ gì cả.

Trái ngược với sự nhẹnhàng lưu luyến của ban ngày, giờ đây anh điên cuồng cưỡng chiếm trọn môi cậu,mạnh mẽ công chiếm như thể đã vứt hết mọi băn khoăn ban nãy. Kim Thái Hanh giữchặt cậu vào lòng, tham lam tận hưởng hết tất cả hương vị ngọt ngào trong môicậu.

Nụ hôn nồng nhiệt đếnnỗi Điền Chính Quốc choáng hết cả đầu, cả người mềm oặt như cọng bún

Đầu lưỡi bị cuốn lấykhông thể chạy trốn, chỉ có thể giãy giụa coi như đáp lại nụ hôn nồng nhiệt củangười kia, tiện đà nghênh đón cơn mưa rền gió dữ một lúc một mạnh hơn.

Cậu như chiếc lá nhỏlạc trong biển lớn, chỉ có thể níu chặt lấy vạt áo của anh để sống. Cậu sẽchẳng còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn đáp nhận nụ hôn nồng nhiệt nàycủa anh cả.

Trong cơn mê man, ĐiềnChính Quốc nghe được giọng nói khàn khàn của Kim Thái Hanh hòa lẫn với gió lạnhđang rít gào ngoài kia, lại mang theo nỗi cố chấp hoang tưởng của tuổi thiếuniên:

"Quốc Quốc, nhớkỹ, những lời này là do tự em nói ra."

"Dù sau này em cómuốn trốn, cũng không thoát khỏi anh được đâu."

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Kim cẩu: Ai dám độngvào vợ tui, tui cắn chết!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top