37
Câu vừa rồi của Điền Chính Quốc như thể vừa khiến ai đó bừng tỉnh ngộ.
Không biết là Tiền Húy có hiểu không, nhưng Kim Thái Hanh thì trúng chiêu rồi.
Đúng vậy, tặng quà vốn thuộc về mảng tâm ý mà, Điền Chính Quốc nói không cần tặng...có chắc là thật sự không cần không?
Nếu nói thẳng thứ mình muốn ra thì còn gọi là quà à?
Cùng người yêu đón năm mới không phải là quà, mà là chuyện bình thường.
Đâylà lần đầu tiên hai người đón giao thừa với nhau, Kim Thái Hanh vẫn muốn tặng Điền Chính Quốc một món quà có giá trị hiện vật hơn.
Cơ mà tặng gì bây giờ?
KimThái Hanh nhìn chằm chằm trái tim màu đỏ nho nhỏ trên tờ đề, bỗng dưng phát hiện rằng gánh nặng hao tổn tâm trí anh mấy ngày nay lại ngóc đầu lên rồi.
Điền Chính Quốc không quá để ý đến tâm trạng bạn trai đang ngồi kế bên tự dưng xuống dốc thảm thương, vì cậu cũng chẳng biết nên tặng quà gì cho anh cả.
Còn chuyện nữa...hình như cậu chẳng nhớ nổi xem bản thân mình đã từng tặng gì cho Kim Thái Hanh chưa, càng không nhớ lúc bắt đầu quan hệ ai là người ngỏ lời trước.
Kỳ lạ.
Cậu bổ sung thêm đáp án ban nãy Kim Thái Hanh vừa giảng cho. Vừa hay giờ đã bắt đầu tiết học tiếp theo, thầy Vương vào lớp gọi mọi người lên nộp bài.
Bắt đầu từ bàn cuối cùng dần truyền lên phía trước, sau đó bàn đầu sẽ tổng hợp lại rồi đưa lên bàn giáo viên. Trong lúc chờ mấy đứa thu hết bài thi không có gì để làm, một tay thầy Vương cầm bình trà lên, một tay lật qua lật lại đống đề trên bàn, ông bắt đầu công tác tư tưởng cho học sinh của mình.
"Sắplên lớp 12 rồi mà ngày nào đi học cũng gật gà gật gù như mơ ngủ vậy? Do bình thường tôi không tạo áp lực cho các anh các chị hay là do mấy anh chị không thèm quan tâm đến chuyện thi đại học? Có mỗi bài tập về nhà thôi mà ngày nào cũng để tôi nhắc đi nhắc lại ba bốn lần, hay là để hôm mấy anh chị đi thi đại học tôi lên sân khấu cầm loa gào trông thi mấy anh mấy chị đây?"
"Toàn để tâm vào ba cái chuyện tào lao linh tinh gì không đâu, bài thì không nghe, giảng thì không hiểu, hay là tôi phải mua cho mấy anh chị một thùng thuốc dưỡng thần.....Gì đây Kim Thái Hanh???!"
Thầy Vương cầm bài thi trên tay, mày nhíu chặt lại. Ông cầm tờ đề giơ lên trước cả lớp, trên tờ giấy chi chít hàng chục hình trái tim đỏ chóe lấn át hết dòng chữ cẩu thả ẩn sau màu đỏ của bút lông, vô cùng nổi bật.
"Cậu vừa làm gì với tờ đề kiểm tra của tôi đây???"
Mấy cô cậu bạn ngồi bàn đầu tranh thủ cơ hội ngước lên chiêm ngưỡng tờ đề đỏ chót.
"Pfff......"
"KimThái Hanh trông thế mà cũng có trái tim thiếu nữ đáng yêu ghê đó hahahaha."
"Vẽ đẹp đấy, to, tròn, mụp mụp trông khá cân xứng với nhau."
Kim vời Thái Hanh chớp mắt, quay sang nhìn hung thủ gây ra thảm trận. Mà vừa hay Điền Chính Quốc cũng đang nhìn về phía anh: "Anh có trái tim thiếu nữ vậy luôn cơ á?"
..... Quốc Quốc học hư.
Anh hậm hực bóp trán: "Em chỉ vẽ cho vui thôi à...."
Thầy Vương: "Không cho cậu vẽ Thanh Minh Thượng Hà Đồ thì cậu lại đi vẽ mấy thứ nhảm nhí này lên bài kiểm tra của tôi à?"
--Sao vẫn chưa hết thẩm vấn vậy?
Kim Thái Hanh: "Hai cái khác nhau hoàn toàn."
Thầy Vương: "Khác chỗ nào??"
"Đây không phải là vẽ, mà là -- nhịp, tim, đập." Kim Thái Hanh cố gắng nhớ hết những gì mình nghe được ban nãy, nói bừa hết ra: "Em thấy....đề bài này thực sự rất xuất sắc! Càng làm em càng cảm thấy nó thật sâu sắc biết chừng nào, càng làm em càng cảm thấy nhịp tim của em càng đập nhanh hơn, nên em phải ghi lại số lần nhịp tim em đập mạnh vì nó, để sau này còn có cơ hội thổ lộ với giáo viên ra đề nữa ạ! Những người giáo viên xứng đáng được vươn tầm thế giới!"
Tài bốc phét của Kim Thái Hanh cũng xứng đáng được vươn tầm thế giới lắm đấy
Bạn học trong lớp ai ai cũng nín cười, mặt đỏ bừng hết cả lên. Thầy Vương nghe xong, ông nhíu mày hỏi anh: "Cậu muốn thổ lộ tâm tư tình cảm với thầy Trần à?"
Trong lớp ai cũng biết chủ nhiệm khoa toán Trần Tĩnh Xuyên, đã ngoài 40 tuổi, đầu trọc, tính cách cực kì nghiêm ngặt. Nếu trên hành lang ông gặp phải học sinh lớp nào đó đang đùa giỡn thì chuyện mấy đứa xung quanh phải nghe câu hét"không ra thể thống gì cả!" là chuyện bình thường. Câu cửa miệng của Trần Tĩnh Xuyên là "Gọi thầy chủ nhiệm lớp mấy cậu ra đây!" "Gọi phụ huynh lên trường nói chuyện!" "Tuân thủ quy định cho hẳn hoivào!". Chỉ tưởng tượng đến việc Kim Thái Hanh chạy ra thổ lộ tâm tư tình cảm với ông thôi đã khiến trong phòng vốn yên tĩnh vẫn phát ra tiếng cười khe khẽ.
"Anh Hanh ới, cố lên, em đặt tất cả niềm tin vào anh!"
"Ể, Điền Chính Quốc lại trở về cẩu độc thân???"
"Ê ê anh Hanh này, nếu cậu có ý định đó thật thì khéo lúc tỏ tình xong ông Trần gọi cả 18 đời nhà cậu lên nói chuyện mất."
"+1"
"Tim đập con khỉ nhà cậu ấy" Thầy Vương đập tay vào bàn giáo viên, cả phòng im bặt lại: "Hình như mỗi tờ đề kiểm tra này không đủ chỗ cho cậu thỏa sức tưởng tượng phải không? Vậy thì lên bảng vẽ đi, vẽ cho đầy vào, không xong cấm về!"
Kim Thái Hanh lúng túng "Dạ" một tiếng, trề môi nhìn về phía Điền Chính Quốc.
ĐiềnChính Quốc nhịn cười, lộ ra má lúm đồng tiền như thoắt ẩn thoắt hiện: "Sao vậy?"
Kim Thái Hanh nói: "Hôm nay tiểu Hanh cảm thấy vô cùng buồn bã, buồn vì tự dưng bị ụp một chiếc nồi to thật là to."
Điền Chính Quốc càng muốn cười hơn.
Cậu cúi mặt xuống tránh ánh mắt thầy Vương, kéo tay Kim Thái Hanh qua áp vào má mình: "Giờ thì sao?"
"......"
Kim Thái Hanh cảm thấy bây giờ lòng bàn tay anh nóng đến mức có thể chiên được nguyên một quả trứng luôn đấy.
Ngón tay anh run run, vô tình chạm vào má lúm đồng tiền ẩn ẩn kia, cảm giác mềm mại ấm áp lan ra khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top