Chương 41: Ngủ có thoải mái không
Ngày nhà Điền chuyển nhà, vì Kim Thái Hanh không có ở đó nên để Lâm Thâm đến giúp thay. Ba Điền lịch sự nói lời cảm ơn một tiếng, Lâm Thâm chỉ cười cười đáp lại.
Lúc mọi người đang bận rộn thì có khách không mời mà đến. Ông nội Điền dẫn theo bác cả Điền đích thân ghé qua, còn hiếm khi mang theo quà biếu, nói một cách hoa mỹ thì là đến chúc mừng việc cả nhà họ cuối cùng cũng thoát kiếp khổ, tới kiếp sướng. Lý Tuệ Vân chán ghét bọn họ đến mức không muốn mời nước nên bà không châm trà, tỏ rõ thái độ không chào đón.
Ông nội Điền và bác cả Điền ngồi yên trên sô pha không cử động, đến khi thấy Lâm Thâm tới mới chống gậy đứng lên bày ra dáng vẻ khách sáo. Kim Thái Hanh vẫn luôn kín tiếng kể từ khi tiếp nhận sản nghiệp của hai nhà Lâm- Kim, những lúc có thể không cần xuất hiện thì chắc chắn sẽ không xuất hiện, dường như đây là một kiểu bảo vệ quyền riêng tư của hắn. Thế nên phần lớn thời gian đều là do Lâm Thâm thay hắn ra mặt xử lý, vì thế người ngoài có thể không biết Kim Thái Hanh trông như thế nào nhưng chắc chắn biết Lâm Thâm là ai.
Điền Chính Quốc ngẩn người, âm thầm nhắn tin cho Kim Thái Hanh: "Từ trước đến giờ tớ chưa bao giờ biết cả nhà ông nội tớ mặt dày đến vậy đó."
Thư Vũ còn biết mất mặt mà không tới kia.
Kim Thái Hanh nói: "Trước mặt lợi ích lớn và người có địa vị trên cơ mình thì có thủ đoạn nào là không dám dùng."
Điền Chính Quốc hơi không phục: "Có nhà tớ không dùng thủ đoạn nè."
Bị đẩy đến bước đường cùng như thế này nhưng việc đầu tiên sau khi nhà họ có tiền là trả lương cho công nhân.
Đầu bên kia của điện thoại truyền đến tiếng cười dịu dàng: "Ừ, bạn trai nhà tớ là giỏi nhất."
Hai người tám chuyện qua điện thoại một chốc, nhưng bây giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi.
Trở lại phòng khách, Điền Chính Quốc không muốn nói nhiều với những người kia nên cậu chuyển hướng định đi lên lầu, thế nhưng bị bác gái kêu lại. Người đàn bà ấy không còn dáng vẻ cao cao tại thượng như trước đây nữa, bà ta nở nụ cười niềm nở đến mức khiến người khác cảm thấy hơi ngấy: "Mấy ngày nay tiểu Vũ hay nhắc đến cháu lắm đấy. Khi đó cả nhà cháu bôn ba vất vả, thằng bé lén gom hết tiền tiêu vặt cho cháu mượn mà không dám nói với ai. Thằng nhóc cũng thật là, giúp đỡ anh em trong nhà thì có gì đâu mà phải sợ đến vậy kia chứ..."
Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy dạ dày cậu rất không thoải mái, hai tay hai chân có chút bủn rủn, thật sự rất hiếm khi cậu tức đến mức này.
Tiếng bác gái líu ríu không ngừng làm tai cậu có hơi khó chịu, vốn là một cậu ấm nhỏ ngoan ngoãn lễ phép nhưng giờ phút này cậu không thể chịu đựng được nữa: "Nhưng mà lúc cháu đi tìm nhà bác để vay tiền, mọi người không hề giúp đỡ cháu."
Nét mặt của ông nội Điền lập tức có hơi cứng lại: "Lúc đó ông nội cũng gặp khó khăn..."
Điền Chính Quốc cúi đầu, nhìn những bậc thang dưới chân mình, nhỏ giọng "Vâng" một tiếng: "Vậy sau này nếu mọi người có định đăng ảnh đi du lịch ở nước ngoài lên vòng bạn bè thì nhớ chặn cháu trước nhé. Điều này ít nhất sẽ giúp cho lời nói dối của mọi người trở nên đáng tin cậy hơn một chút đấy ạ."
Vẻ mặt của đám người Điền gia bỗng chốc sụp đổ. Cứ bị dây dưa mãi thế này làm Điền Chính Quốc thấy rất khó chịu, cậu quyết định làm chén nứt thì ném cho vỡ luôn: "Mọi người không cần phải tiếp tục giả vờ như mọi người có lòng với nhà cháu nhiều thế nào. Nhà cháu đã không còn quan hệ gì với mọi người nữa rồi, đừng nghĩ rằng cháu đang nói đùa. Và, cháu cũng sẽ không nói tốt giúp mọi người trước mặt ngài Kim đâu."
Suy nghĩ một chút, cậu vẫn nói ra: "Cái người mà mọi người gọi là ngài Kim ấy, thật ra mọi người cũng biết. Nhưng chắc là Thư Vũ quen thuộc với cậu ấy hơn mọi người đấy, cậu ấy tên là Kim Thái Hanh."
Ông nội Điền nhìn sang phía thằng con cả và con dâu cả nhà mình, chỉ thấy sắc mặt của hai người lúc này chuyển từ màu gan lợn sang màu xám tro.
Có lẽ ông nội Điền không mấy quen thuộc với cái tên Kim Thái Hanh này, nhưng thằng con cả của ông thì lại quen cực kỳ.
Từ khi người này đến Tam Trung, Thư Vũ nhà bọn họ chưa từng giành được hạng nhất một lần nào.
Nhưng trong ấn tượng của họ, hoàn cảnh gia đình của thằng oắt đấy không tốt mấy, hình như trong nhà rất nghèo, cũng từng bị thằng con nhà mình bắt nạt qua rồi.
Bác gái cố gắng nở nụ cười gượng gạo: "Cháu đang đùa với chúng ta kiểu gì vậy?"
"Cậu Thư không đùa với mấy người đâu," Lâm Thâm vẫn luôn giữ im lặng từ đầu đến giờ mới mở miệng, trên môi anh vẫn là nụ cười quen thuộc nhưng không mang chút cảm tình nào, "Ông chủ của tôi thật sự tên Kim Thái Hanh, là bạn cùng bàn của cậu Thư."
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Điền Chính Quốc nói: "Mọi người đừng coi ai cũng là đồ đần. Không phải cứ cố giả vờ hòa nhã với nhau là có thể xí xóa những việc mọi người đã làm, hay chưa thể làm được."
Tiếng cậu không lớn, giọng điệu cũng không nghiêm khắc mấy, nhưng vẫn làm cho những người bên nhà cũ thấy lạnh lẽo.
Cậu nói tiếp: "Mà Kim Thái Hanh không phải là bạn ngồi chung bàn với cháu nữa, bây giờ cậu ấy là bạn trai cháu rồi."
"..."
Một câu này đánh cho tất cả trở tay không kịp, ngay cả Lâm Thâm cũng không kìm chế được để lộ ra vẻ bất ngờ.
"Vậy nên, bây giờ mọi người còn có thể an ổn ngồi ở chỗ này thì nên cảm thấy may mắn vì có quan hệ huyết thống với cháu đi, nhưng cũng chỉ tới đó thôi. Cháu cho rằng nhà chúng cháu nên được sạch sẽ một chút. Vì thế, mời mọi người rời khỏi nhà cháu, sau này nếu còn tiếp tục đến đây nữa thì cháu sẽ không ngăn Kim Thái Hanh ra tay với mọi người đâu."
Cùng lắm là Điền Chính Quốc dọa bọn họ đôi câu thôi.
Cậu là một đứa nhỏ mềm lòng, mặc dù mấy người nhà ông nội không tốt đẹp gì nhưng hai nhà cũng từng sống chung được mười mấy năm.
Chỉ là tên tuổi của Kim Thái Hanh không phải để trưng chơi cho vui, dù sao một người trẻ tuổi có thể thu hai nhà Kim -Lâm vào trong tay mình thì trên tay hắn có dính chút gì đó hay không là một chuyện khó mà chắc chắn được.
Đám người nhà nội Điền gia rời đi với dáng vẻ phờ phạc, thậm chí ông nội Điền đến việc bước đi cũng không xong, cuối cùng được cô con dâu dìu ra ngoài.
Ba Điền và Lý Tuệ Vân đi tới, Lâm Thâm lập tức kiếm cớ rời đi trước. Bên cạnh con trai ngoan nhà mình tự dưng mọc ra một thằng bạn trai đã đả kích ba Điền vô cùng. Điền Chính Quốc thấp thỏm lén nhìn ông một cái rồi cúi đầu, trông như một đứa nhỏ vừa phạm phải lỗi sai.
Lý Tuệ Vân cười khổ một tiếng, bà đứng ở giữa hai cha con: "Này có là gì đâu nào. Con trai của ông có một người bạn trai thôi mà, cũng đâu phải là đi làm hại con gái nhà ai đâu, ông làm ra vẻ trời sụp cho ai xem đấy."
Nói rồi bà quay qua xoa đầu con mình: "Con về phòng nghỉ ngơi một lát đi, tí nữa gọi tiểu Kim đến nhà mình ăn cơm nhé."
Điền Chính Quốc giương mắt ngơ ngác nhìn bà. Đã rất lâu rồi mẹ cậu không gọi Kim Thái Hanh là tiểu Kim mà là 'ngài' giống những người khác.
"Mẹ ơi..."
"Đừng ra vẻ kích động như thế chứ, ngày nào con cũng chui sang người ta như thế, có gì mà mẹ con không hiểu." Thế mà Lý Tuệ Vân nghĩ thoáng vô cùng: "Con về phòng nghỉ ngơi một chút đi. Ba con chưa kịp hoàn hồn thôi, lát nữa là ổn liền à."
Điền Chính Quốc cũng quay sang nhìn ba mình như thế. Điền Hải Dương hoàn hồn, vẻ mặt ông mờ mịt: "Không sao, không sao đâu, để ba từ từ suy nghĩ cái đã..."
Mặc dù tình hình không phải là ổn lắm, nhưng cậu cũng không gặp phải trở ngại gì.
Điền Chính Quốc thoáng yên tâm đôi chút.
Sau khi quay về phòng, tim cậu mới thình thịch đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thật ra cậu không định thẳng thắn khai báo sớm như thế. Kế hoạch ban đầu là đợi cho ba mẹ mình hiểu rõ Kim Thái Hanh rồi mới tìm một thời điểm thích hợp để nói chuyện với họ, tốt nhất là sau khi thi tuyển sinh đại học xong, để cho hai người lớn trong nhà không phải lo lắng cho cậu quá nhiều.
Điền Chính Quốc đi vòng vòng trong phòng hai vòng nhưng vẫn không thể nhịn được mà nhắn tin cho Kim Thái Hanh.
-
Tiệc rượu hôm nay bị kéo dài. Trên bàn rượu toàn là những gương mặt quen thuộc, thân là con cháu, Kim Thái Hanh tất nhiên hiểu nguyên tắc không thể ra về trước được. Đến khi về đến khách sạn cũng sắp nửa đêm. Điện thoại đã hết pin từ lâu nên hắn liền đi cắm sạc điện thoại, sau khi lấy xong quần áo để chuẩn bị đi tắm thì cũng vừa lúc điện thoại mở nguồn. Sau đấy hắn thấy tin nhắn của bạn trai mình. Hắn vừa gửi yêu cầu gọi video, đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy.
Đèn trong phòng bạn trai nhỏ đã tắt, chỉ có ánh sáng điện thoại le lói hắt lên gương mặt cậu để lộ ra đôi mắt sáng rực của ai kia.
Kim Thái Hanh bất ngờ nhướng mày: "Còn chưa ngủ nữa?"
"Sao tớ có thể ngủ được đây?" Điền Chính Quốc cau mày, nhỏ giọng thì thầm: "Tớ vừa mới lén xuống lầu để xem qua ba tớ, ông ấy đang đứng hứng gió ở ngoài ban công."
Kim Thái Hanh mỉm cười: "Vậy thì lần sau đến, tớ mang cho ông ấy một ít thuốc cảm."
Điền Chính Quốc tức giận nói: "Tớ đang lo muốn chết mà cậu còn cười được."
"Không phải cậu bảo đã có cô khuyên chú rồi sao? Cô mà không khuyên được ông ấy thì có khóc cũng không làm được gì." Một tay Kim Thái Hanh tháo cà vạt trên cổ ra. Ngón tay hắn thon dài, làm động tác như thế có cảm giác gợi cảm ám muội khiến Điền Chính Quốc nhìn đến mức ngẩn người.
Kim Thái Hanh đảo mắt thấy vẻ mặt của cậu không khỏi bật cười: "Đừng lo lắng, chắc chắn chú sẽ ổn thôi. Cùng lắm thì ngày mai tớ về rồi quỳ trước mặt ông ấy để cho ông ấy đánh tớ đến khi hết giận thì thôi."
"Không được, không được!" Điền Chính Quốc lập tức xù lông, cả người cũng bật dậy khỏi giường, cuống quít nói: "Ba không thể đánh cậu được!"
"Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu chú không đồng ý thì cậu không thể ở với tớ rồi?"
"Ai bảo không thể ở với cậu!" Điền Chính Quốc tức thành con cá nóc: "Kim Thái Hanh, cậu dám tiếp tục nói vớ va vớ vẩn nữa là tớ lấy băng keo dán miệng cậu lại đó!"
"Không nói vớ vẩn nữa," Kim Thái Hanh nhìn màn hình tối đen như mực, không khỏi nhíu mày, "Ngoan, bật đèn lên đi. Tớ không nhìn thấy cậu được."
"...Không bật."
"Hửm?"
Kim Thái Hanh nheo mắt nguy hiểm nhìn cậu: "Sao không cho tớ nhìn cậu? Cậu đang giấu cái gì đúng không?"
"Không giấu gì hết."
"Vậy tại sao không bật đèn?"
"Tại không muốn bật thôi."
Bạn trai nhỏ bướng bỉnh một cách kỳ lạ, Kim Thái Hanh mím môi, giọng điệu mềm mỏng: "Tớ rất nhớ cậu."
"..." Đầu bên kia yên lặng.
Một lúc sau, một tiếng 'tạch' vang lên, trong màn hình sáng lên.
Đôi mắt sưng đỏ của Điền Chính Quốc xuất hiện trong màn hình, nửa đầu cậu còn chôn trong ổ chăn, trông có hơi mờ mịt và tủi thân.
Lòng Kim Thái Hanh lập tức mềm nhũn: "Sao cậu khóc rồi?"
Điền Chính Quốc không đáp lời.
Kim Thái Hanh như hiểu ra chuyện gì đó, thở dài nói: "Sẽ không sao đâu, Điền Chính Quốc à. Cậu không cần phải sợ điều gì cả, dù tớ có ở đâu đi chăng nữa, tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu. Kể cả chú có không đồng ý thì cũng không sao, tớ sẽ không rời đi."
Khoảng thời gian hắn mất tích đã để lại trong lòng Điền Chính Quốc một bóng ma quá lớn khiến cho bạn trai nhỏ nhà hắn mỗi khi xảy ra chút chuyện thôi là cũng sẽ hốt hoảng lo sợ. Kim Thái Hanh bỗng cảm thấy bản thân lúc đó thật sự không phải người.
Hắn dỗ cậu hơn nửa ngày, cậu mới ló đầu ra ổ chăn: "Cậu nói thì phải giữ lời đó."
"Giữ lời mà." Kim Thái Hanh nói: "Nếu tớ không giữ lời, cậu cứ đến nhà tớ rồi treo băng rôn ghi 'Kim Thái Hanh là một tên khốn nạn bội tình bạc nghĩa', sau đấy tìm thêm giới truyền thông tới để vạch trần tớ là được."
Điền Chính Quốc phì cười khi nghe hắn đùa như thế, giọng điệu mềm như bông nói: "Không có nghiêm trọng đến thế đâu..."
Kim Thái Hanh cười theo cậu, nói lảng sang chuyện khác: "Dọn đồ sang nhà mới xong rồi à?"
"Ừm," Điền Chính Quốc nói: "Hôm nay tớ quên nói cảm ơn Lâm Thâm, lúc cậu về thì thay tớ cảm ơn anh ấy nhé."
"Được."
Tâm tình bạn trai nhỏ không tốt lắm nên Kim Thái Hanh không vội đi tắm rửa, gọi video tán gẫu với cậu đôi ba chuyện vặt vãnh.
"Cậu uống rượu đấy à?"
"Có uống một chút thôi, không nhiều lắm."
"Vậy cậu đừng có tự lái xe đấy, nhớ gọi taxi đến."
"Được."
Ví dụ như những chuyện như thế này.
Sau khi hai người xác định quan hệ, những cuộc đối thoại như thế càng ngày càng nhiều hơn. Kim Thái Hanh không thấy phiền phức hay khô khan chút nào, có cái gì thì nói cái đó, có đôi khi hai người nhảy cóc từ chủ đề này sang một đề tài không có tý liên quan nào đến câu chuyện trước nhưng vẫn có thể tự nhiên đối đáp tiếp được.
"À đúng rồi," Điền Chính Quốc từ trên giường đứng lên, sau đó đi đến một góc trong phòng, trong mắt ánh lên sự thích thú, cười hì hì hai tiếng, một bụng ý xấu nói: "Để tớ cho cậu xem cái này."
Kim Thái Hanh cong môi cười: "Cái gì thế?"
"Tada!" Ngay khi máy vừa chuyển thì một chiếc sô pha đập vào tầm mắt người bên kia, giọng nói Điền Chính Quốc mang theo phấn khích: "Nhìn nè, đây là sô pha mới trong phòng của tớ đó!"
Kim Thái Hanh nhướng mày, sau đó như nhớ đến điều gì.
Trong màn hình điện thoại, Điền Chính Quốc nhào vào ghế sô pha: "Cái mới này tốt hơn cái cũ nhiều, cực kỳ rộng luôn. Kể cả cậu có muốn nằm dài trên sô pha thì cũng không cần lo phải cong chân lên mới nằm vừa."
Kim Thái Hanh bật cười: "Tớ qua nhà mà cậu nỡ để cho tớ ngủ trên sô pha hả?"
Tiếp đó, trên gương mặt của bạn nhỏ cùng bàn ửng lên vết đỏ khả nghi.
Cậu nằm dài trên sô pha, ngón tay vô thức túm lấy lưng ghế: "Ai nói với cậu là một người ngủ chứ?"
Tiếng cậu rất nhỏ, nếu không nghe kỹ thì sẽ không hiểu cậu đang nói gì.
Thật ra Kim Thái Hanh nghe thấy, nhưng hắn vẫn nhíu mày nghi ngờ: "Gì cơ?"
Nhưng lần này Điền Chính Quốc không sa vào cái bẫy của hắn nữa, cậu quả quyết nói: "Cậu nghe được mà."
"Tớ ngủ với ai mới được? Ngủ với gấu bông của cậu?"
Điền Chính Quốc: "...Nếu cậu muốn ngủ với nó cũng không phải không được."
Thấy cậu có hơi dỗi rồi, Kim Thái Hanh đúng lúc ngừng cơn xúc động muốn trêu cậu lại, nghiêm túc nói: "Chắc chắn là không được rồi. Tớ chỉ có thể ngủ với bạn trai nhỏ nhà tớ thôi."
Hắn cầm điện thoại đến bên miệng, nhỏ giọng thầm thì: "Ngủ với tớ nhé? Bạn trai."
Vì vừa mới uống rượu vào nên giọng nói của hắn dường như nhiễm phải hương men, trêu chọc lòng người đến mức đầu quả tim của Điền Chính Quốc đập thình thịch liên hồi.
Hai tai cậu dần đỏ ửng, rồi cậu chớp mắt vài cái, "Ừm" hai tiếng: "Vậy cậu mau về nhà nhé, nhìn thử xem..."
"Ừm?"
Điền Chính Quốc cắn răng nói: "Nhìn thử xem ngủ trên sô pha có thoải mái không."
Nói xong câu đó, cậu lập tức che mặt lại, không dám nhìn vào màn hình điện thoại nữa.
Kim Thái Hanh ở đầu dây bên kia bị cậu trêu chọc đến độ sắp không chịu đựng được nữa, hắn hận bản thân không thể mua vé máy bay để bay về nhà ngay lập tức.
Hắn hít thở sâu hai hơi: "Nếu không thoải mái thì anh sẽ đè em xuống, ngủ đến khi nào thoải mái mới thôi."
Hai con người trong thời kỳ yêu đương không biết xấu hổ mà nói đôi ba lời đen tối với nhau. Mãi đến khi điện thoại sắp hết pin, Điền Chính Quốc tiếc nuối không muốn cúp máy chút nào. Nhưng Kim Thái Hanh ở bên kia thật sự rất bận nên Điền Chính Quốc sẽ không làm nũng với hắn vào những lúc thế này, cậu chỉ dựa vào đôi ba câu nịnh nọt để nài nỉ hắn cho cậu ăn thêm một nồi lẩu nhỏ nữa, xong rồi mới chịu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top