Chap 42 : Tôi muốn cô

Momo vội vã rửa mặt, sau đó chạy thẳng đến nhà bếp, còn chưa đến nơi đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Jin truyền đến, "Đừng làm thế thiếu gia, sườn bò với bít tết không phải cứ như vậy bỏ vào, phải đợi dầu nóng"

"Chờ dầu nóng nổ nồi thì làm sao bây giờ"

Suga sốt ruột nói.

Momo kinh ngạc đi tới nhìn bên trong nhà bếp,chỉ thấy bên trong hoàn toàn lộn xộn, nồi, bát, muôi để lộn xộn một chỗ.

Suga đang mặc tạp dề đứng cách bếp xa hơn một mét, sau đó hướng về trong nồi vứt sườn bò, bít tết vào.

Đây là đang làm gì?

Tạo phản trong nhà bếp?

Jin đứng ở một bên gấp đến độ không nhịn được, "Nồi sẽ không nổ, thiếu gia, ngài vẫn là để cho tôi làm bữa sáng đi."

"Ngươi làm khó ăn như vậy, ta không muốn, cút ngay" Suga ghét bỏ nói.

"Thiếu gia, tôi có giấy chứng nhận đầu bếp." Jin ủy khuất vô cùng, "Nếu không, tôi đi mời Hirai tiểu thư rời giường làm bữa sáng cho ngài."

Thiếu gia cũng chỉ ăn được đồ Hirai tiểu thư làm.

"Ngươi dám" Suga lập tức giận dỗi nói, "Những ngày này, cô ấy muốn ngủ nhiều hay ít tuỳ cô ấy, không cho phép ngươi đi làm phiền, còn có, không cho phép ở trước mặt cô ấy nhắc tới những từ như phụ, mẫu, cha, mẹ, con gái nuôi, vứt bỏ, đoạn tuyệt quan hệ, có nghe hay không"

"Vâng, thiếu gia."

Jin lĩnh mệnh.

Momo đứng ở bên ngoài, nghe được lời Suga nói nhất thời đứng ngây ra ở tại chỗ.

Chuyện phát sinh ngày hôm qua trong phút chốc toàn bộ đổ về đầu của cô, đúng rồi, cô đã bị Hirai Gia vứt bỏ triệt để, cô đã lại biến thành một côi nhi.

Cô đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra một nụ cười khổ, tối hôm qua bị Suga chơi đùa lợi hại như vậy, tỉnh lại sau giấc ngủ, cô dĩ nhiên nhất thời cũng không nghĩ tới những thứ này.

Momo nhìn vào trong phòng bếp, chỉ thấy Suga tiếp tục vứt sườn bò, bít tết vào trong chảo dầu, cũng không lật lại, vứt đến dầu bắn tung tóe khắp nơi, toàn bộ nhà bếp gay go như là hiện trường tai nạn.

Cô nhìn về phía Suga, hắn đang tác chiến cùng nồi, không có phát hiện cô.

Khuôn mặt của hắn rất anh tuấn, lông mày rậm, con mắt sâu thẳm, sống mũi thẳng, môi mỏng hơi nhếch lên, hắn có một khuôn mặt hoàn hảo đến mức không thể xoi mói.

Nhìn Suga lâu như vậy, Momo phát hiện đây là lần đầu tiên mình nhìn Suga hợp mắt như thế.

"Tôi đến rồi."

Momo cười nhạt, đi vào nhà bếp.

Suga xoay người lại, con ngươi đen nhìn về phía cô, ánh mắt có chút khiếp sợ, "Sao em lại tới đây"

"Bởi vì tôi không muốn nhà bếp bị nổ." Momo nói, đi lên trước tắt bếp, hướng hắn nói, "Anh cùng Kim quản gia đi ra ngoài đi, nơi này để tôi là được rồi, bữa sáng rất nhanh sẽ làm xong."

Suga không có đi, chỉ là nhìn chằm chằm cô, một màn kia như không có chuyện gì xảy ra, cười yếu ớt.

Momo đem nồi cọ rửa sạch sẽ, mở vòi nước, tiếng nước ào ào chảy xuống mặt đĩa, một cánh tay ấm áp mạnh mẽ bỗng nhiên từ sau cuốn lấy cô.

Thân thể cô không khỏi chấn động, người cứng đờ đứng ở nơi đó.

"..."

Suga từ sau ôm cô, lồng ngực dính sát vào lưng cô, đặt cô hoàn toàn ở trong vòng ngực của chính mình.

Đây là một cái ôm an ủi ôm ấp, cô cảm giác được.

Momo cúi đầu, viền mắt co chút chua xót, tay tiếp tục cọ rửa nồi, sau đó đem nồi đặt lên bếp, bắt đầu rán lại sườn bò, bít tết.

Suga cứ như vậy ôm cô từ phía sau, làm cho động tác của cô hết sức gượng gạo, nhưng Momo không có hắn đẩy ra.

Cô nghĩ, cô thật quá khát khao cái ôm như vậy rồi.

Dù cho nó là đến từ Suga, cô vẫn muốn.

Thời gian lẳng lặng trôi đi, hai người dùng bữa sáng ở trong phòng ăn, Momo không có gì hứng thú với sườn bò, bít tết, cô chỉ tập trung ăn bánh mì nướng.

"Thiếu gia, báo hôm nay."

Jin từ bên ngoài đi vào, cầm trên tay một tờ báo.

Momo liếc mắt một cái đã thấy được tiêu đề trên tờ báo xã hội hôm nay.

Cô dừng động tác nhai bánh mì lại.

Một giây sau, tờ báo đã bị một cánh tay thon dài giật lấy, Suga thô bạo ném tờ báo lên người Jin, lạnh lùng nói, "Sau này không cho phép đem báo vào đây."

Jin cũng biết mình sai rồi, vội nói, "Vâng, thiếu gia."

Điện thoại di động Jin bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông là một bài hát có giọng trẻ con: em yêu nhà em, yêu ba mẹ em, bàn tay lớn kéo bàn tay nhỏ

Suga lập tức tái mặt, con ngươi đen nham hiểm trừng mắt về phía Jin.

Jin vội vã trực tiếp tắt máy, không cho tiếng chuông có thêm giây phút nào vang lên nữa.

Momo nhìn về phía bọn họ, cay đắng cười, "Kim quản gia, ngài không cần như vậy, tôi vẫn ổn."

Cô không nghĩ tới việc mình bị trục xuất khỏi Hirai Gia lại làm cho Suga cùng Jin biến thành con chim sợ cành cong.

"Nếu ổn thì con mắt của em sẽ không sưng đến giống như quả hạch đào thế kia, ổn cái nỗi gì" Suga trừng cô một chút, sâm một khối sườn bò, bít tết ném vào trong bát cô, "Ăn nhiều một chút cho tôi”

"...."

Momo kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Cô đối với sườn bò, bò bít tết không cảm thấy hứng thú, nhưng Suga lại có thể sẵn sàng đem đồ ăn của mình cho cô, điều này làm cho cô rất bất ngờ.

Cô cúi đầu, đem khối sườn bò, bít tết chậm rãi bỏ vào trong miệng nhai, nuốt vào phần quan tâm này của Suga.

Bữa sáng qua đi.

Suga nói với Momo khi cô đang dọn nhà, "Thay quần áo đi, mang em ra ngoài một chút."

"Đi đâu? Không phải anh muốn đến công ty sao"

Momo đem máy hút bụi đóng lại, ngước mắt nhìn về phía Suga.

"Gọi em đi thì đi, sao lại nhiều lời như vậy. Đi thay quần áo đi, ngày hôm nay miễn cho em dọn dẹp nhà cửa” Suga nói.

Momo ngạc nhiên.

Hắn đây là muốn cùng cô đi giải sầu sao?

"Suga, kỳ thực anh không cần thiết phải như vậy."

Momo đối với sự biến hóa của hắn cảm thấy có chút không dễ chịu.

Suga nghiêng nghiêng người nhìn cô một chút, cao ngạo nói, "Tôi thấy cần thiết, em quản tôi sao, nhanh đi thay quần áo"

Người đàn ông này, quan tâm người khác cũng có thể quan tâm đến tính khí kém như vậy, hung hăng như vậy.

Có điều như vậy cũng tốt, cô bây giờ là cần phải đi hít thở không khí mới mẻ.

"Được rồi, tôi đi thay quần áo."

Momo thuận theo gật đầu, đi lên phòng ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến, bây giờ quần áo thường ngày của cô đâu còn, toàn bộ đã Suga cưỡng chế đổi thành váy hang hiệu rồi.

Cô chỉ có thể bất đắc dĩ chọn một cái váy liền áo ô vuông màu xám cùng Suga ra ngoài.

Đi ra khỏi toà lầu vàng son lộng lẫy, một chiếc xe thể thao đang đậu bên ngoài, là chiếc xe Suga cực yêu thích Koenigsegg.

Thiết kế xe rất hoa lệ, gây chú ý, mang tính xâm lược hung hãn, khiến người ta không thể rời mắt, cực kì phù hợp với phong cách bá đạo, cao cao tại thượng của Suga.

Suga nhìn cô, ra lệnh, "Lên xe."

"Chỉ có hai người chúng ta à"

Momo nhìn ngó bốn phía, có chút ngạc nhiên.

Bình thường Suga ra ngoài nhất định có bảo tiêu theo sau, nhưng lần này hiển nhiên không có xa bảo tiêu.

"Em còn muốn có ai nữa"

Suga nói, dùng ánh mắt ra hiệu cô mau lên xe.

"Không có bảo tiêu" Momo có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Hắn là một đại nhân vật, người đàn ông nhiều tiền nhất thế giới, hắn không sợ bị ám sát sao.

“ Min Suga ta tự mình làm tài xế cho em, ngoại trừ cảm ơn ân đức của tôi, không cần em có nghi vấn khác biệt, lên xe" 

Suga không nhịn được giục cô, hiện tại tâm tình cô kém như vậy, mang quá nhiều người sẽ càng phiền.

Nữ nhân này hoàn toàn không hiểu hắn.

Thiệt thòi cho hắn vì cô cân nhắc chu đáo.

"..."

Momo không thể làm gì khác hơn là thuận theo hắn, mở cửa ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, Suga ngồi vào bên cạnh, một cước đạp chân ga, tính năng của xe vô cùng tốt, lập tức chạy như tên rời ra ngoài

Xe thể thao chạy như bay ở trên đường cái, tốc độ xe cực nhanh.

Gió thổi mái tóc dài của Momo lung ta lung tung, cô không thể làm gì khác hơn là đưa tay đem mái tóc dài ghim lên, lúc này mới chân chính cảm thụ tốc độ gió phía ngoài, xe này chạy như bay, cảm giác thật thích.

Gió lớn có thể mang đi tất cả tâm tình.

Làm cho cô đầu óc trống rỗng, không nghĩ tới chuyện khác.

"Nhanh hơn chút nữa"

Momo bỗng nhiên hô, âm thanh rất nhanh chôn vùi ở trong gió.

Suga liếc nhìn cô một cái, tâm tình bắt đầu tốt lên, độ cong ở khoé môi càng sâu. Hắn giẫm mạnh chân ga, xe chạy thẳng về phía trước.

Xe thể thao chạy rất nhanh, phong cảnh hai bên không kịp thưởng thức cũng đã biến mất ở đáy mắt.

Cái cảm giác này Momo chưa bao giờ cảm giác được, nó rất đặc biệt.

Tăng tốc độ sẽ đem chuyện không vui quên mất.

Momo không nhịn được cởi đai an toàn, từ chỗ ngồi đứng lên, thấy thế, Cung Âu nhíu mày lại, chậm rãi hạ tốc độ xuống.

Nữ nhân này không muốn sống nữa.

Momo đứng trên xe thể thao, người lùi ra sau xe, hai tay phóng tới bên mép làm thành hình cái loa, đón gió la lớn, "Momo một mình ngươi phải sống thật thoải mái cho tất cả mọi người xem"

Cô lớn tiếng mà hô, âm thanh rất nhanh biến mất ở trong gió.

Suga đem tay thon dài chuyển bánh lái, nghe vậy sắc mặt có chút khó coi, một mình, cô vẫn cho rằng cô chỉ có một mình, cô cư nhiên xem hắn là người chết.

Nhẫn.

Suga nhịn xuống bất mãn trong lòng, tiếp tục vì cô làm tài xế miễn phí.

Xe thể thao càng chạy càng nhanh, càng chạy càng lệch.

Chờ xe chậm rãi ngừng lại, Momo đã bình tĩnh rất nhiều, cô trở lại chỗ ngồi, khôi phục khuôn mặt nhàn nhạt bình thường.

Cô quay đầu nhìn về phía Suga, Suga cũng đang nhìn chằm chằm cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sau một nụ hôn dài ướt át, Suga ý vị thâm trường buông cô ra, con ngươi đen yên lặng nhìn chăm chú đôi mắt cô, "Momo, ngày hôm nay tôi phải nói cho rõ với em một lần, tôi Suga muốn con người em, muốn trái tim em, muốn em hoàn toàn là của tôi "

"…"

Momo bị Suga bá đạo ôm vào trong ngực, trên môi tất cả đều là hơi thở của hắn, nhìn hắn nửa ngày không nói nên lời.

Hắn hung hăng làm cho cô không có chỗ để trốn.

"Vì lẽ đó, sau này tôi không muốn nhìn thấy vẻ mặt này của em, nói cái gì cảm kích, tôi muốn cái gì em phải hiểu chứ" Suga nhìn chằm chằm cô, cơ hồ là gầm nhẹ ra lời.

Như vậy liều lĩnh.

Momo hạ thấp ánh nhìn, một hồi lâu chỉ có thể là trầm mặc.

Đối mặt với một Min Suga như vậy, cô thực sự không biết nên nói cái gì.

Gió thổi qua xe thể thao, thổi qua mặt cô, mát mẻ.

Hồi lâu, Momo chậm rãi từ trong lồng ngực của hắn chui ra, liếc mắt ra bên ngoài một cái, chỉ thấy chung quanh là một mảnh hoang vắng mờ mịt, cỏ dại rậm rạp, rất xa, có một công trình đang xây dở dang bị bỏ không.

Có một loại hoang vu đến hoàn mỹ.

Suga ngồi trên xe, bởi vì phản ứng xa cách của cô mà rất là phiền muộn, vẻ mặt anh tuấn không giấu nổi tia giận tái đi.

Con ngươi đen lạnh lùng nhìn về phía cô, Momo đi xuống xe, bước qua bãi cỏ hoang, đôi chân mảnh khảnh chậm rãi hướng về một bức tường đổ, ánh mặt trời rơi vào trên mặt của cô, nổi bật lên làn da của cô đặc biệt trắng nõn.

Càng chạy càng xa.

Suga nhìn cô càng lúc càng xa, ngực bị nện một cái, cảm giác không thoải mái lan tràn, hắn lập tức đẩy cửa xe ra xuống xe theo, đi theo phía sau cô, một đôi giày da bong loáng giẫm vào bãi cỏ hoang.

Giày bị bẩn, lông mày hắn không khỏi nhíu lại, nhưng vẫn là theo bước chân của cô đi về phía trước.

"Em định làm cái gì"

Suga nhìn về phía cô, trầm giọng hỏi.

Momo đi tới bức tường cũ nát loang lổ phía trước, bức tường này rất dài rất dài, mặt trên từng vết từng vết nứt, đổ vỡ.

Momo nhìn một lúc lâu, khẽ nói, "Nếu có sơn xịt thì tốt rồi."

"Sơn xịt" Suga lặp lại lời của nàng.

"Ừ, sau khi tôi học vẽ xong, mỗi khi tâm tình không tốt, liền đi khắp nơi vẽ lên tường." Nghĩ đến chính mình thời trẻ, Momo đứng trước bức tường đổ không khỏi cười lên, "11 tuổi năm ấy tôi hay bị mắng, bởi vì tôi ở nhà thường vẽ linh tinh trên tường."

"…"

Suga nhìn cô.

Momo từng lời từng lời một nói, có chút tự giễu, "Có phải là không nghĩ tới tôi rất nghịch ngợm "

Suga đứng ở nơi đó, nghe giọng nói nhẹ nhàng, con ngươi đen dừng đuôi lông mày hơi giương lên của cô.

Hắn không ngoài ý muốn cô sẽ làm chuyện như vẽ lên tường này nọ, cô an phận nhưng trong xương có một điểm phản nghịch, hắn đã sớm nhìn ra.

"Em cố gắng làm một cô gái ngoan ngoãn để lấy lòng người Hirai Gia, nên mới có thể đem tính cách mài dũa thành như bây giờ." Suga trầm thấp nói, một lời vạch trần tính cách của cô.

"…"

Nghe vậy, Momo kinh ngạc mà nhìn gương mặt như vừa sáng tỏ của Suga.

Không nghĩ tới, Suga lại sẽ như vậy hiểu rõ cô.

Khi còn bé cô đích thật là cái đứa trẻ nghịch ngợm, cái gì cũng dám đi làm, trên trời dưới đất, đánh nhau đánh đến sứt đầu mẻ trán, nhưng bố mẹ nuôi không thích, cô liền liều mạng để biến mình biến thành một cô gái ngoan ngoãn, theo khuôn phép cũ.

Nhưng vậy thì thế nào đây, còn không phải là cũng vẫn bị bỏ rơi sao.

Momo lui về sau một bước, khóe môi tự giễu, trong mắt xẹt qua một vệt âm u.

"Chúng ta đi mua sơn xịt."

Suga đột nhiên nói.

"Mua sơn xịt" Momo sửng sốt một chút.

"Đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần giả bộ cho bất luận người nào xem" Suga kéo cô đi về phía xe thể thao, "Bức tường này không đủ, tôi sẽ tìm mấy mặt tường khác cho em, tường của tòa thị chính có đủ vẽ hay không"

Cứ như vậy liều lĩnh.

Như thế phải chăng có thể trải qua một đời.

"…"

Tòa nhà thị chính mà anh cũng nghĩ ra được.

Momo bị Suga lôi kéo đi, ngước mắt nhìn về phía gò má của hắn, tâm tình hơi khác thường.

Hiện tại hắn không khỏi đối với cô quá tốt rồi đi.

Rõ ràng là một người luôn lấy mình làm trung tâm, là người dễ tức giận cáu kỉnh, nhưng bởi vì tâm tình cô không tốt, liền ngay cả công ty đều không đi, cùng cô đi ra giải sầu, giờ lại muốn cùng cô đi mua sơn xịt vẽ tranh đường phố.

Nhưng cái hắn muốn, cô thật sự không cho được.

Lòng của cô sớm đã theo Taehyunh mất trí nhớ không biết đánh rơi vào nơi nào rồi, cô tìm khắp nơi không thể tìm về, làm sao cho hắn.

"Chờ chút."

Suga bỗng nhiên dừng lại, lôi kéo cô đi tới phía cuối bức tường, giơ chân lên đá văng ra một bên cỏ.

Momo thấp mâu nhìn tới, chỉ thấy bên trong bãi cỏ là một túi bình sơn xịt, cô vừa mừng vừa sợ, "Xem ra nơi này còn có người cùng sở thích."

Cô cúi người xuống, nhặt lên một bình sơn xịt, nhìn xuống nhãn, lại còn là mới mua .

Cô liếc mắt về bốn phía một cái, không thấy nửa bóng người, "Tại sao có thể có người đem những bình sơn xịt bỏ ở nơi này, có phải là để một lúc rồi đến lấy không"

"Mới"

Cung Âu con ngươi đen sâu, ánh mắt hoang dã mà nhìn về phía mấy bình sơn xịt, tại sao có thể có mấy bình sơn xịt mới ở chỗ này, mà không thấy người.

Có vấn đề.

"Nếu không có ai, trước hết ta cứ dùng đi, nghỉ một lúc lại mua về trả lại người kia."

Momo không chú ý tới vẻ mặt nghi ngờ của Suga, ngứa ngứa tay cầm bình sơn xịt, trực tiếp hướng về trên tường phun lên.

Cánh tay nhỏ bé của cô hướng về trên tường nhẹ nhàng vung lên, một vệt màu đỏ sáng liền khắc ở trên tường, màu sắc tươi đẹp.

Suga đứng ở một bên, con mắt nhìn chằm chằm hướng cô phun trên tường.

Cô làm những cái này thành thạo điêu luyện, bàn tay nho nhỏ cầm bình sơn, khéo léo tạo ra từng dải lụa màu tươi đẹp trên bức tường đổ.

Điện thoại di động của Suga vang lên, là cấp dưới hỏi công việc.

Anh đi trở về ngồi trên xe, đưa điện thoại di động tới bên tai, hết sức hạ thấp giọng.

Màu sắc sáng rỡ dần hiện trên bức tường đổ, Momo đứng trước tường, tập trung phun từng mảng màu, đôi tay thoăn thoắt tạo hình, đôi mắt giờ khắc này sạch sẽ mà chăm chú, trên mặt mang thần thái rực rỡ, so với sắc thái trên tường càng vui tai vui mắt.

Cuối bức tường, một bóng người thon dài đứng đó, xa xa nhìn cô.

Một lát, thân ảnh kia chậm rãi xoay qua chỗ khác, hướng về một hướng khác đi đến, gương mặt nhu hòa hiện dưới ánh mặt trời, là Kim Taehyunh.

Một bên tường khác, một chiếc Porsche màu trắng đang đậu.

Taehyunh đi về phía xe, ngồi vào ghế lái, dưới mái tóc ngắn màu nâu, gương mặt một đêm không ngủ tiều tụy trông rõ, bên trong đôi mắt tràn đầy vẻ cô đơn.

Bên cạnh ghế lái, còn đặt một túi có mấy bình sơn xịt.

Trước đây, mỗi khi không vui, Momo thích nhất là vẽ trên tường, phát tiết nỗi buồn trong lòng.

Hắn suốt đêm vào thành phố đi mua được bình sơn xịt, nhưng lại không biết dùng lý do gì đi tìm cô, cô bây giờ đối với hắn tránh còn không kịp.

Ở trên trời chi cảng, hắn đem xe đỗ ở đó, mãi đến tận khi cô đi ra.

Cô đi ra từ tòa nhà A, thời điểm đó là bị Suga ôm vào trong ngực.

Hắn cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cô cùng Cung Âu ra ngoài, đuổi theo như kẻ như theo dõi điên cuồng, đi theo bọn họ, cuối cùng len lén đem bình sơn xịt đặt ở nơi đó, để cho một người đàn ông khác thấy được phong thái hội họa của cô.

Cô đem tất cả hào quang của mình cho một người đàn ông khác thưởng thức.

Hắn tựa như tên trộm, lén lén lút lút nhìn trộm.

"…"

Taehyunh ngồi ở ghế lái, kính chiếu hậu chiếu ra khuôn mặt cô đơn ảm đạm của hắn, hắn giơ tay phải lên chậm rãi ấn về phía ngực, nơi này cứ đau âm ỷ như đang nhỏ từng giọt máu.

Gió nhẹ khẽ thổi bay mái tóc ngắn của hắn.

Hirai Momo.

Em biết không, tôi đã khôi phục ký ức.

Taehyunh chậm rãi nhắm mắt lại, hắn bây giờ còn không thể đi tìm cô, hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.

Nhưng là, chờ hắn xử lý xong tất cả mọi chuyện, cô còn có thể ở tại chỗ chờ hắn sao.

Taehyunh nhìn về phía bức tường đổ, cách bức tường, hắn hy vọng có thể thấy Momo.

Cõi đời này, rất nhiều người cách một bức tường chính là hai cái thế giới.

Bên kia bức tường đổ, Momo đã vẽ xong một nửa bức tường, nàng vẽ một bức tranh phong cảnh mưa máu.

Suga ở trên xe nói chuyện điện thoại xong, vừa quay đầu, chỉ thấy Momo đã tiến vào một rất trạng thái rất high, hai tay nắm chặt một bình sơn xịt, thật nhanh vẽ lên, sơn bắn tung tóe màu vào váy cũng không phát hiện ra.

Trên tườn, dưới bầu trời máu, là một mảnh gian nhà màu đen, cây cầu màu đen, công viên vui chơi màu đen.

Ngoại trừ bầu trời màu đỏ, còn lại tất cả đều là màu đen.

Suga từ trên xe bước xuống, chân dài bước đến bên cạnh cô, trầm giọng hỏi, "Tại sao tất cả đều là màu đen"

Cuộc đời của nàng là một màu đen...

Momo cười nhạt, tùy hứng trả lời, "cầm được màu gì liền vẽ màu đó thôi."

"Tôi còn không đến nỗi tin câu nói này của em." Suga liếc cô một chút, khom lưng nhặt lên một bình sơn xịt màu sáng, nắm trong tay trực tiếp phun lên trên căn nhà màu đen của cô.

"Anh làm cái gì vậy"

Momo kinh ngạc nhìn về phía hắn.

"Momo, nhớ kỹ, cho dù là em trải qua chuyện gì, ở bên người Suga tôi, tôi cũng phải nghiền nát em ra một mảnh sắc thái"

Nói qua, Suga càng thêm dùng sức mà phun về phía màu đen công viên vui chơi màu đen kia.

Tiếng nói của hắn, lại là một thông báo kinh tâm động phách.

Momo ngơ ngác mà đứng tại chỗ, tâm không nhịn được mà chấn động, chỉ thấy trên tường hiện tại không gặp một điểm màu đen, tất cả đều là sắc thái lung ta lung tung.

Cũng thật là nát ra một mảnh sắc thái.

Đúng vậy a, quản nhiều như vậy làm cái gì, bị người nhà vứt bỏ lại tính là gì

Coi như cô đã nát bét, cũng phải nát ra một sắc thái.

Momo nghĩ, cũng cầm lấy một bình sơn xịt màu sáng, liền hướng trên tường phun lên, cũng không quản hình thù, phun lên không mục đích, phun ra từng đường sắc thái.

Suga từ phía sau cô, bàn tay lớn bao vây lại bàn tay nhỏ bé của cô hướng về trên tường phun.

Momo không có từ chối.

Cô ngước mắt nhìn về phía Suga, đường đường Tổng giám đốc tập đoàn BangTan nổi tiếng thế giới lại ở vùng hoang dã này cùng cô nguệch ngoạc từng đường sơn, nói ra được mấy người tin đi.

"Không có sơn Lăng Bài"

Momo kinh ngạc.

Bình sơn đặt ở bờ tường này từ đâu mua được?

"Đúng vậy." Ông chủ đã thấy trên váy cô dính thuốc màu, cho rằng cô thích nó, không phải hiệu này thì không mua, liền nói: “Nghe nói có nhà xưởng sản xuất loại sơn này, có điều hơi xa, nếu không phải cô rất thích nói thì ai sẽ đi mua?”

Cách nơi này rất xa mới có nhãn hiệu này, người rất say mê nó mới đi mua, làm sao người kia lại cam lòng bỏ vào nơi hoang dã như vậy. 

Đổi lại là cô, nhất định không nỡ lòng vứt lung tung.

Momo đứng trong cửa hàng, bỗng nhiên hồi ức xuất hiện trong đầu cô. 

"TaeTae ah Taehyunh oppa, chờ anh khôi phục thị lực nhất định phải xem em vẽ tường, em vẽ anh rất nhiều a.”

"Momoring vẽ nhất định rất đẹp."

"Đó là đương nhiên, em nói anh nghe, em dùng sơn Lăng Bài đó, chỉ có loại sơn này thì hoã sĩ mới vẽ tốt nhất.”

Sơn lăng bài?

Lẽ nào những bình sơn kia là do Taehyunh? Làm sao có thể? 

"Mua xong chưa?" Suga từ bên ngoài đi vào, thân hình cao lớn bị cửa chặn lại, trán đụng vào cửa. 

Anh lập tức chửi một tiếng, ôm trán lui ra ngoài.

Cái cửa chết tiệt.

Momo bị âm thanh của Suga làm bừng tỉnh, thoát khỏi hồi ức, vội vàng nói, "Không mua, nơi này không có loại đó, chúng ta đi trước ăn cơm đi."

Nói xong cô đi về phía Suga, bỏ qua ý nghĩ hoang đường trong đầu, nhất định không phải là Taehyunh. 

Hắn đã quên cô, làm sao có thể nhớ sơn Lăng Bài.

"Chết tiệt" Suga vừa đi vừa vuốt cái trán, tức giận lườm cô một cái, "Em nhìn xem, tại em muốn mua sơn mà tôi bị đụng đầu.” 

Anh rất cao, đi không nhìn cửa sao lại trách cô. 

Suy nghĩ một chút, Momo vẫn là kéo tay anh xuống, nói, “Tôi xem cho, có nghiêm trọng không?” 

Hôm nay anh cùng cô làm nhiều chuyện như vậy, cô không thể không biết tốt xấu như vậy.

Nghe vậy Suga lập tức thả tay xuống, cúi người về phía cô, môi như muốn dán lên mặt cô, Momo nhìn anh đột nhiên lại gần, phản xạ có điều kiện né sang bên cạnh. 

Suga bất mãn lườm cô, "Em trốn cái gì, tôi có đáng sợ như vậy sao"

"Anh đừng động, tôi khó nhìn." Momo tìm lý do nói.

Suga khom người đứng trước mặt cô, không lộn xộn nữa.

Momo đứng trước người anh, chỉ thấy trên trán anh có vết đỏ, không ảnh hưởng gì đến gương mặt anh tuấn của anh. 

Suga nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô hỏi, “Thế nào rồi?” 

"Vẫn tốt, chỉ để lại chút dấu, không bị rách da”

Momo nói.

"Thổi một chút." Suha nói.

"A" Thời Tiểu Niệm sửng sốt, há hốc mồm mà nhìn anh, anh đang nói cái gì.

"Em rốt cuộc có phải phụ nữ không, nhìn thấy người đàn ông của mình bị thương không quan tâm chút nào sao?” Suga bất mãn mà nhìn chằm chằm cô, sắc mặt lập tức lại trầm xuống,lại tức giận điên người.

"Nhưng không rách da a, chỉ có chút dấu." Không thật bị thương thì cô quan tâm kiểu gì, lại còn muốn thổi như trẻ con sao. 

"Rốt cuộc em có thổi hay không?” Suga nhìn chằm chặp cô, ngữ khí bá đạo, không thể không thổi.

Bọn họ đứng đầu đường yên tĩnh, trên đường tình cờ có đường người đi qua, lập tức chú ý bọn họ, mấy nữ sinh đứng phố đối diện tò mò nhìn bọn họ.

Momo bất đắc dĩ nhìn hung quang trong mắt Suga, chần chờ nửa ngày, mắt thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, cô không thể làm gì khác hơn là duỗi ra hai tay cô mặt anh, nhẹ thổi hai cái lên trán anh, “Được chưa?” 

"Không được, thổi lại.” 

Suga ra lệnh.

Momo chỉ có thể tiếp tục thổi cho anh.

Một lúc sau, Momo thổi đến mức đau cả miệng, đường càng ngày càng nhiều người, cô không muốn ở chỗ này nữa, “Xong chưa?” 

Anh còn muốn thổi bao lâu nữa mới thoả mãn.

"Được rồi." Suga được thổi thoả mãn, lúc này mới buông tha cô, ôm cô lên xe.

Suga một mặt hài lòng ngồi trên xe, khóe môi vung lên thật cong, đắc ý cực kỳ.

"Đóng cửa xe lại đi.” Momo dùng tay che mặt, xấu hổ không chịu được, thực sự không hiểu có gì mà anh lại vui như vậy. 

"Tình huống này tôi cho phép người ta nhìn.” 

Tâm trạng Suga cực tốt, nổ máy, lái xe đi về phía trước.

Radio trên xe vang lên “Mười động tác nhỏ của những cặp tình nhân đang mặn nồng các bạn đã học được rồi chứ? Đặc biệt là hành động thổi vết thương cho đối phương, đó là đòn trí mạng của nữ sinh.” 

Thổi vết thương

Momo sửng sốt một chút.

Chỉ nghe vì này dừng một chút, sau đó lại nói, "Có điều đổi lại thì không dễ dùng, nếu nam sinh bị thương, nếu bảo bạn gái thổi vết thương, vậy cũng hơi quá, không chừng nữ sinh đó sẽ chán, cơm ăn cũng không vô, hahha.” 

Momo kinh ngạc nghe âm thanh từ raido truyền tới, chẳng lẽ lúc nãy Suga không vào mua sơn cũng cô, chính là nghe thấy mấy cái này. 

Cái gì mà mười hành động ngọt ngào của các cặp đôi.

Sau đó học được chiêu thổi vết thương, kết quả còn chưa nghe hết, hiển nhiên anh không biết những chiêu này là nữ sinh dùng a. 

Bảo sao cô tự hỏi tại sao Suga đột nhiên lại làm nũng như vậy, muốn cô thổi trán, hoá ra là muốn ngọt ngào, là nghe nhầm radio a.

"Phì….."

Nghĩ đến Suga vừa liều mạng muốn cô thổi trán, Momo không nhịn được cười ra tiếng.

"Cười cái gì, có gì hay mà cười?” 

Suga lúc này mới biết xấu mặt, mặt đen như đáy nồi, nặng nề đưa tay tắt radio, mắt trừng nó.

"Nha, tôi không cười."

Momo ngoài miệng nói không cười, nhưng căn bản không nhịn được, chỉ có thể dùng tay che miệng lại, thân thể đang run lên.

"Momo" Suga hô lên, sắc mặt khó coi đến cực điểm, "Em cười một lần nữa thử xem"

Nữ nhân này coi anh là trò cười đúng không

Momo liều mạng kiềm chế người, ho nhẹ hai tiếng, một lát sau, cô không nhịn được hỏi, "Suga, tôi có thể hỏi anh một chuyện không"

"Chuyện gì?”

"Anh có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa từng thật yêu đương thật sự với họ phải không?” Lại đi học cái chiêu này trong radio.

Cũng không phải 16, 17 tuổi mà chơi trò này.

Suga trầm mặt, "Phí lời, em là người đầu tiên tôi yêu.” 

Bình thường anh làm gì có thời gian rảnh mà yêu đương. 

Anh trực tiếp thừa nhận, Momo ngây người, cười không nổi. 

Cô yên tĩnh ngồi, tâm tình đột nhiên nặng nề.

Anh thừa nhận cô là người đầu tiên anh yêu, không hề che giấu. 

Suga đối với cô quá trực tiếp.

Trong trấn không có nhà hàng cao cấp nào, Suga lái xe đến một nhà hàng tương đối xa hoa, mặt tối sầm lại xuống xe, Momo nói, "Tôi đi phòng rửa tay, anh đến phòng ăn trước đi.” 

"Ừ. Em nhanh một chút cho tôi.” 

Suga trừng cô một chút.

Suga đi vào phòng rửa tay, đứng trước bồn rửa tay múc nước rửa mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng lên nhìn mình trong gương. 

Cô trong gương, vẻ mặt sầu lo. 

Bố mẹ nuôi đoạn tuyệt quan hệ cùng cô, bây giờ cô lại không cảm thấy gì, trái lại Suga hiện tại lại khiến cô đau đầu.

Anh biểu lộ tình cảm của mình với cô, tình cảm kia mang theo một sự cố chấp, căn bản cô không đáp lại anh được. 

Cô nên làm gì bây giờ? 

Suga đoạt hết mọi thứ của cô, vứt hết thuốc tránh thai của cô. 

Momo xoa cái bụng bằng phẳng của mình, cô không dám tưởng tượng, vạn nhất trọng bụng mình thật sự có baby thì phải làm sai? Lẽ nào thật sự muốn cô sinh con sao? 

Cô muốn cho anh chủ động ghét bỏ cô, nhưng bây giờ xem ra, căn bản không khả năng.

Anh không chê cô, trái lại còn muốn ngọt ngào với cô, cô không thể để anh chủ động đuổi cô đi, cô chỉ có thể trốn thôi.

Nhưng anh là Suga, cô có thể chạy trốn tới đâu

"Ầm."

Cánh cửa bị đẩy ra, một cô gái tóc dài từ trong đi ra. 

Momo xoay đầu lại, hai người mặt đối mặt với nhau 

"Myoui Mina" Momo có chút ngạc nhiên mà nhìn về phía cô.

"Momo" Mina cũng giật mình, trên gương mặt thoáng qua một kia khác thường, cười yếu ớt hỏi, "Sao cậu lại ở đây?”

Momo rửa tay xong, kéo tờ giấy ăn xuống lau tay, khẽ nói, "Vừa vặn đi ngang qua, lại đây ăn một chút gì. Cậu thì sao?” 

"Mình cũng vậy, vừa vặn đi ngang qua." Mina cười, cúi người rửa tay.

Momo gật gù, đang muốn tạm biệt, Mina quay đầu nhìn về phía cô, có chút áy náy nói, "Đúng rồi, Momo, lần trước trên tàu thực sự không tiện, không thể giúp cậu.” 

Con tàu đó ...

Ba năm trước.

Bây giờ nói cũng không ý nghĩa gì rồi.

Momo cay đắng nở nụ cười, "Không có gì, cậu cũng là ăn ngay nói thật, ba năm trước trong một giờ, mình đúng là ở phòng vệ sinh một mình, không ai gặp mình cả.”

Cô có thể trách Mina cái gì đây.

"Mình thấy Min tiên sinh đối với cậu tốt vô cùng, cậu ở bên cạnh anh ta rất được cưng chiều.” Mina mỉm cười nói, đôi mắt sáng lấp lánh, "Như vậy không phải rất tốt sao"

Như vậy rất tốt sao?

"Có thể vậy."

Momo nhún nhún vai, ngữ khí có chút chua chát, đẩy cửa cùng Mina rời khỏi phòng rửa tay.

=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=.=

~ Lời tác giả ~

- Sorry vì mấy hôm k hề đăng chap nào cả 😭 tại tui vừa đi Thanh Hóa chơi mấy ngày nên quên bén luôn pic 😭😭 bh đêm muộn viết vội cho mấy bạn 😂😂
- Trong tuần này mình chỉ đăng đc 1 chap thôi mong mấy bạn thông cảm ❤ mình hứa sẽ bù ạ 🎉
#

02:40
#7/7/18

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top