Chap 17
Tại phòng tập trường Gyu!
- Fine! Fine đâu rồi ? – Altezza loạn xạ lên đi tìm Fine khắp nơi.
- Bình tĩnh nào ! Shade ! Fine đâu? – Anh Hội trưởng trấn an Altezza rồi quay qua hỏi Shade.
- Ở nhà. – Shade rất bình thản đáp.
Rein chưa hiểu chuyện gì đã bù lu bù loa khóc inh lên.
- Đừng nói là anh đồng ý lời tỏ tình của mụ sao chổi đó nhé . Còn Fine thì sao? Chắc chắn là sau khi tụi em đi thì cậu ấy chạy đi tìm anh và cô ta. Tội nghiệp cậu ấy quá. Huhuhu.
- Thôi nín đi Rein! Chưa biết chuyện gì xảy ra mà. – Bright dỗ dành.
-
Chuyện như thế nào hả Shade ? – Auler bắt đầu thấy khó hiểu.
- Chân đau , nghỉ học. – Shade đáp ngắn gọn không chút biểu cảm.
- Tên kia ! Sao anh lại chấp nhận cậu ta chứ? Anh dám làm Fine của tôi buồn nữa thì đừng trách. – Altezza nói 1 tràng trách móc Shade.
Cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi cô giáo Rinee. Nhưng dường như mọi người vẫn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
* * *
Và ở nơi khác có một người đang chút giận sang Susu. Cô bé nghĩ lại chuyện hồi sáng lòng lại thoáng đau nhưng bực nhiều hơn. Cô vẫn nghĩ là Shade đồng ý với lời tỏ tình của Elizabeth cho nên mới để cậu ta ôm như thế. Càng nghĩ càng bực. Mà tại sao cô bé phải bực mình vì một người mà mình ghét chứ?
- Đồ đáng ghét. Susu là của anh ta nên chị cũng ghét Susu. Nhất định phải đòi lại Bubu của mình. Tôi ghét anh. – Fine vừa hét vừa đánh nhẹ vào người Susu làm bạn mèo nhỏ sợ hãi.
- Khoan đã. Sao mình phải bực mình nhỉ? Không thể nào. Mình ghen với cậu ta sao? Không được. Không được thế !!! – Fine tự độc thoại một mình.
Nghĩ nhiều làm cô bé mệt mỏi ngủ thiếp đi. Lần nào cũng vậy. Cứ suy nghĩ nhiều là cơn buồn ngủ ập tới.
* * *
- A! Con rể ! Để mẹ gọi con Gấu xuống nhé !
- Không cần đâu ạ. Cho con mượn cô ấy một lát.
- Tất nhiên. Cứ tự nhiên. Mẹ ra ngoài 1 lúc.
Cô bé vẫn ngủ say trên phòng. Không biết là Shade tới nên cô bé rất bình thản say giấc. Anh mở cửa, bước vào cử chỉ rất tự nhiên mà không hề ngượng tay. Cứ như căn phòng này vốn dĩ anh không cần xin phép là có thể bước vào.
- Mẹ. Con đã nói là không ăn rồi cơ mà ! – Nghe tiếng mở cửa Fine giận dỗi nói nhưng mắt vẫn nhắm.
Mỗi lần bực bội là cô bé đều không ăn cơm. Bình thường có đánh cô cũng không bao giờ bỏ bữa nhưng mà bực mình là không thể nuốt trôi.
- Giận tới mức không ăn cơ đấy. - Shade nhếch mép cười.
- Con có nói là . . . ơ . Sao lại là anh? – Cô bé nghe giọng nói trầm trầm liền mở mắt, chồm dậy thấy anh đang đứng trước mặt mình.
- Sao không thể ?
- Đây là phòng tôi. Sao anh lại không gõ cửa mà vào thế. Tự nhiên cứ như nhà anh ấy !!!
- Mẹ cho vào. Được chưa?
- Mẹ đúng là . . . . Mà anh đến đây có việc gì? – Cô bứt rứt đập đập cái gối.
- Sáng nay sao cô lại chạy khi thấy tôi. . . ?
- C-C-Chuyện đó . . .Chỉ là. . .muốn anh tôn trọng tôi một chút! Anh thân thiết với bạn gái cũng đừng có để tôi thấy chứ!
- Bạn gái?
Cậu ấy và anh chẳng phải đến mức độ ôm rồi đó sao?? - Fine xịu mặt lại vẻ hờn dỗi.
- Thế tôi và cô là đến mức độ nào?? – Mặt anh thoáng nét cười
- Tôi. . . anh. . . không phải loại quan hệ thân thiết đó. . . - Fine ngập ngừng né tránh anh.
Đuối lí, cô bé đành dùng cách chuyển chủ đề.
- Tự nhiên anh tới đây chỉ để hỏi về chuyện đó sao?
Chính Shade cũng cảm thấy mình đến đây cũng không có lí do nhất định. Hay là tại đến nhiều quá nên quen rồi? Bỗng dưng chạy tới đây rồi hỏi một câu thực điên rồ. Một chút bối rối nhưng ngay lập tức anh trở lại bình thường.
- Thực ra. . . Chân cô sao rồi?
Ra là đến thăm cái chân của cô. Anh ta cũng tốt đấy chứ.
- Không sao nữa rồi. Anh cứ về đi.
Fine nằm xuống giường trùm chăn xoay người định đi ngủ thì bất ngờ bị anh giữ chặt người. Cô bé ngạc nhiên, tim lại rạo rực, đập liên hồi.
- Anh làm cái gì thế ?? Thả tôi ra. Mẹ ơi!!! Cứu con. – Cô bé gọi mẹ trong vô vọng.
- Mẹ cô ra ngoài rồi. – Anh vẫn cười trêu cô bé đang ngượng nghịu vùng vẫy khỏi anh.
- Đừng tưởng không có mẹ tôi ở nhà là muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ không để anh lợi dụng nữa đâu. Thả tôi ra trước khi tôi . . .
- . . .Tôi làm gì ? – Anh vẫn giữ vẻ mặt đó làm cô bé càng cuống hơn.
- Tôi sẽ . . . sẽ . . . cắn anh đấy.
- À ! Cô sẽ cắn tôi? – Anh có vẻ bị lời “đe dọa” ấy mà bật cười.
- Anh có bỏ ra không?
- Không.
- Vậy thì xin thứ lỗi. – Cô bé nhích người cắn vào tay anh.
- Cô sẽ hối hận khi cắn tôi.
Fine nuốt khan. Anh mà giận thì không biết cô bé sẽ bị anh trừng trị theo kiểu kì dị gì nữa đây. Nghĩ mà nổi da gà. Cô bé nhả tay anh ra và đành nhắm mắt chờ đợi anh “ xử” mình có thể là đánh. Cô bé nghĩ vậy.
Cơ mà theo tính của Shade thì anh sẽ trừng trị cô bé theo cách riêng. Làm sao mà Hoàng Tử hắc ám lại trừng phạt Công Chúa ngốc nghếch bằng cách đánh nàng nhỉ?
- Mở mắt ra. – Anh lạnh lùng lên tiếng.
Nhắm mắt cũng không cho. Cái đồ khó ưa ấy tính giở trò quái dị gì đây? Cô từ từ mở mắt ra và đập ngay vào mắt là khuôn mặt mĩ nam đang kề sát mặt mình. Tất cả các đường nét trên khuôn mặt đều hoàn hảo cả. Chao ôi! Fine bị ai đó mê hoặc mất rồi.
Và anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt lên môi cô bé. 5s thôi nhưng cô bé dường như tê liệt hoàn toàn. Hình phạt này còn khủng khiếp hơn là đánh nữa. Đau tim chết mất. Đây là lần thứ 2 anh hôn cô. Lại bị anh ta cướp đi nụ hôn thứ hai. Anh có còn tình người không thế ?
- Anh bắt tôi mở mắt chứng kiến cái hình phạt biến thái này của anh sao?
- Không phải vừa rồi cô nhắm mắt chờ đợi điều này à? – Shade nén cười.
- Ai nói . . . tôi nhắm mắt vì mong anh . . . làm thế hả?? - Fine ấp úng phồng má đáp.
- Thế sao nhắm mắt?
Mỗi lần bối rối là cô bé lại không thể bình thản mà nói một câu trọn vẹn. Cứ ngấp ngứ mãi mới được một câu hoàn chỉnh.
- Tôi . . . tôi nghĩ anh sẽ đánh nên sợ quá . . . mới nhắm mắt , được chưa??
- Này, cô nghĩ tôi là loại người gì? - Shade bắt đầu lớn giọng.
Về chuyện kể tội, Fine trở nên can đảm đến lạ. Cô bé gân cổ lên kể tội bạn Hoàng Tử đẹp trai.
- Còn phải hỏi. Chính anh làm tôi thấy sợ đấy!! Cái loại người thích lợi dụng người khác đó.
- Tôi không lợi dụng. – Shade đáp.
- Nói xạo. Anh không chỉ lợi dụng tôi 1 lần mà lần 2, lần 3 rồi đó.
- Xem lại mình đi. Thứ như cô mà tôi muốn sao??
Thứ như cô? Vậy sao anh còn làm thế?
- Trả lại cái cắn dính đầy nước bọt này của cô. – Anh giơ chiến tích vẫn còn hiện trên cổ tay.
Bị Shade làm cho cứng họng. Cô bé xịu mặt chẳng nói năng gì. Không gian im ắng đến run người. Anh nhìn vẻ mặt của cô hiện tại không nhịn được cười. Xoa đầu cô anh lên tiếng phá tan bầu không khí này.
- Tôi về đây.
Cô bé bị anh chạm vào làm thức tỉnh. Chưa kịp để anh rụt tay về cô bé nắm chặt lấy tay anh.
- Sao anh lúc nào cũng giở cái trò kì dị vậy chứ! Lần trước và cả lần trước nữa nữa nữa nữa, chưa đủ sao mà giờ anh vẫn làm vậy hả?Tôi ghét anh. Sao tôi lại gặp phải kẻ như anh nhỉ? Trả lại tôi tất cả đây. . Hu hu hu. . .
Fine không để ý là mình đang nắm tay Shade. Thế là cô cứ khóc trong khi vẫn nắm tay người ta. Nước mắt từng giọt , từng giọt chảy vào bàn tay anh.
Con bé này đụng một chút là khóc. Shade bực tức.
- Xong chưa?
- Chưa. Nhưng anh có nghe không đấy. Tha cho tôi đi !!!
- Nghe có vẻ cô muốn tôi trả lại những gì đã mất.
- Đúng thế. – Cô bé vừa nói vừa lau nước mắt.
- Tôi sẽ trả lại hết.
Anh ôm lấy cô bé đang ngơ ngác còn định cúi xuống hôn. Thật may là cô bé vẫn còn chút tỉnh táo nên kịp đẩy anh ra. Mặt vẫn còn chút hậm hực. Có lẽ trong cuộc đấu với anh cô lúc nào cũng phải chịu thua. Cố tỏ ra bình thản tươi cười Fine đứng phắt dậy.
- Tôi nghĩ là cái gì đã qua thì nên cho qua phải không?
Anh khẽ cười vì sự dễ thương của cô bé.
- Ừ.
* * *
Đang bước sau Shade thì bất chợt anh quay lại.
- À! Nhớ phải ăn cơm ngoan đấy. Đừng để tôi phải ở lại.
Nghe dứt câu nói của anh chàng. Cô bé mới thấu sự nguy hiểm theo cách riêng của Shade. Anh ta chỉ dùng lời nói mà khiến cô vừa sợ hãi vừa phải bối rối. Tốt nhất là nên nghe lời Shade. Trước anh, cô bé như 1 chú cún con chỉ biết phục tùng. Khổ thân ghê gớm. Fine sợ Shade ở lại thật nên chỉ biết xua tay nhặng xị.
- Tôi sẽ ăn mà. Thật đấy. Anh không cần ở lại đâu. Anh về nhanh đi không mẹ tôi về là chết đấy.
- Ôi ! Con rể vẫn còn ở đây à. Ở lại . . . - Vừa nhắc đến là về ngay. Mẹ Fine thấy Shade liền vui vẻ lên tiếng.
- Thôi anh về đi nha. – Fine kéo anh lướt qua mẹ mình đang hào hứng.
Anh chỉ kịp vẫy tay chào “ mẹ vợ” đã bị “vợ” kéo đi rồi. Mẹ cô bé bực bội nhìn đứa con gái kéo con rể đẹp trai đi mất.
- Để con rể mẹ lại chứ con bé kia. Chủ Nhật này đi siêu thị với mẹ nhé con rể. Về cẩn thận.
Kệ lời mẹ nói Fine vẫn lì lợm kéo anh đi.
- Mặc mấy lời đó đi nhé. Anh không cần đi cùng mẹ tôi đâu. Về đi nhé.
Để ý thấy cô bé vẫn cầm tay mình. Shade lên tiếng.
- Xem ra cô không nỡ để tôi đi về nhỉ? Tôi có cần vào nhà ăn cơm không? – Để ý thấy cô bé vẫn cầm tay mình. Shade lên tiếng.
Cô bé vội vàng buông tay anh ra. Ôm mặt chạy vội vào nhà đóng cửa miệng lầm bầm: Xấu hổ quá đi!
Nhưng chỉ vừa mới đi khuất thôi Fine đã lại có chút nhớ Shade.
“Anh mau biến khỏi đầu tôi đi chứ. Có lẽ nào con người có xu hướng nhớ về những kẻ mình ghét nhỉ?”
Fine lắc đầu, nhanh chóng vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top