CHAP 13

Người đi đường ai cũng nhìn mình như vật thể lạ. Mặc cái áo dài che quần trông mình không khác gì cởi truồng, cởi áo ra cũng không được mà mặc áo cũng không xong, đấy, thế mà mấy đứa hotgirl trên mạng diện cái mốt gì mà giấu quần người ta khen ầm ầm còn mình người ta nhìn như đứa điên. Bất công. Mặt mình cũng thuộc dạng hotgirl đấy chứ, không phải tự luyến đâu. Áo ước nên cứ bó sát vào người, hằn lên hết đường cơ thể. Bực quá! 
- Ê, nhỏ đưa chị cái khăn tắm nhanh! 
- Làm gì? 
- Đưa nhanh không chị cáu giờ. 
Choàng cái khăn tắm của nhỏ ngang người để che đi một số chi tiết. Nhục! Mà mẹ ơi! Con gái lớn tồng ngồng rồi còn dùng cái khăn in hình Hello Kitty hồng chóe. Hết nói luôn. 
Về đến khách sạn, việc đầu tiên mình làm sẽ là mở điện thoại vô mạng tra ngày sinh của mình và nhỏ có hợp nhau không. Cứ thế này thì chị đến yểu mất Hiền ơi! Kiếp trước nợ Hiền cái gì mà kiếp này chị khổ thế này. Hu hu... 
Hình như biết lỗi lầm của mình cũng trầm trọng, nên trong lúc mình tắm, nhỏ Hiền đã đi mua đồ ăn và chuẩn bị bữa tối. Thấy thế nên mình cứ vờ làm mặt cau có với nhỏ. Tắm xong phi ra thẳng giường, cầm điện thoại nghịch nghịch chứ không thèm ăn. Nhỏ chăm mèo xong cũng lên giường ngồi với mình. Không thấy nhỏ nói gì nên mình cũng im. Được một lúc lâu, bụng kêu ọc ọc không chịu được nữa, mình đành gắt nhỏ
- Nhìn gì?
- Đi ăn đi! – Nhỏ nhe răng cười
- Không!
- May quá, thế tui ăn hết nha.
- Ơ...
Chịu thua nhỏ luôn. Vội đứng dậy túm cổ áo nhỏ kéo ra sau vứt lên giường.
- Chị bảo nhỏ không được ăn. Để Chị ăn.
- Không, tội gì tui phải nhịn. 
Nhỏ mua 3 suất gà rán, mà mình và nhỏ tranh nhau ăn gần hết. Thi thoảng nhỏ lại nhìn mình cười. Người gì lạ. Cứ làm thế làm người ta ngượng. Tối nay chưa có kế hoạch đi chơi đâu. Mà mình cũng mệt nhừ người rồi. Nhỏ mà lôi đi đâu nữa thì mình bắt nhỏ cõng.
Dọn phòng xong, nhỏ lôi ra bộ bài và cái bút dạ. Cái bút sáng nay vẽ mình đây mà. Nhỏ rủ mình chơi bài vẽ mặt. May quá, trúng ý mình không phải đi đâu. Nhận lời luôn. Ngoài trời lại mưa phùn. Mặc kệ. Mình với nhỏ vừa chơi vừa la hét ầm phòng. Thi thoảng nhỏ cứ gục vào vai mình mà cười. Vui gì đâu. 

Nhỏ thua nhiều hơn, bị mình vẽ chi chít lên mặt.
Đó là buổi tối vui nhất trong cuộc đời mình, mình cười nhiều đến nỗi đau hết hai bên hàm. Nhỏ Hiền cũng không kém. Tạm quên đi tất cả mà ngồi bên nhau vui đùa như thế này thật hiếm đối với mình và nhỏ, nên mình trân trọng lắm. Từng giây phút một nhìn nhỏ cười nói, là từng phút tim mình đập loạn nhịp. Mình không tin được rằng mình đang yêu. Lắm khi chống chếnh muốn chối bỏ tình cảm này mà không được.
Trời càng về đêm càng lạnh. Kéo chăn cho nhỏ rồi nằm quay lưng về phía nhỏ. Hôm nay nhỏ không ngủ say nên chẳng được ôm. Chán thế. Đang nằm nghĩ mông lung thì thấy tay nhỏ vòng qua ôm lấy mình. Lần đầu tiên Hiền ôm mình, mà mình cảm giác như người mình đang chảy ra vậy. Nhỏ tiến sát vào mình, ôm mình chặt lắm, gục đầu vào lưng mình dụi dụi. Giá có thể đánh đổi vài năm tuổi thọ để đêm nay dài thật dài mình cũng cam lòng.
- Mai mình đi chợ chơi nha.
- Ừ...
- Mua thiệt nhiều đồ kỉ niệm về để bàn học.
- Ừ...
- Mình đi ăn kem nữa.
- Ừ...
- Hiền muốn mua một cãi mũ rộng vành để đội.
- Ừ...
- Chắc xinh lắm nhỉ!
- Ừ...
- Nếu được thì quay lại ngắm cầu xoay một lần nữa nhé!
- Ừ...
Cổ họng mình tắc rồi. Chỉ nói được mỗi từ. Những gì Hiền muốn, mình sẽ làm hết. Bởi cái ôm của nhỏ đã chứng tỏ và đánh dấu một ranh giới chắc chắn đối với mình. Một mối quan hệ ràng buộc với nhau bởi những nhịp đập trái tim và đồ thị cảm xúc run rẩy.
Mình xoay người lại ôm nhỏ, nhỏ dụi dụi vào ngực mình rồi lâu lâu lại nói "Kỳ ăn gì thơm thế?" mình chỉ cười không nói gì rồi cứ ôm chặt nhỏ hơn, ôm sát thế này rồi mà mình còn muốn gần nhỏ hơn nữa, ở gần người mình thương thế này chỉ muốn hòa quyện vào nhau, nhưng mình biết, tình cũng cần có giới hạn. Đang nghĩ ngẩn ngơ thì nhỏ trồi lên nhìn chăm chăm vào mình rồi chu chu cái mỏ, nhỏ này! Cứ làm thế chị không kìm được... 
- Ngủ đi làm gì hoài vậy? 
-

Không ngủ được! 
- Trong vali của chị có hộp thuốc ngủ mới mua để khi về uống ngủ cho đừng bị nôn. Lấy uống rồi ngủ. 
Nói xong mình lại ôm chặt lấy nhỏ, hít sâu mùi hương tóc của nhỏ, mùi thơm ơi là thơm, hình như mùi hoa hồng à mà mình chẳng biết mùi gì nữa, chỉ biết là nó rất thơm và có tính gây nghiện rất cao, như thuốc phiện. Mình biết cái gì cũng có giới hạn, tình yêu cũng thế, mình muốn phá vỡ giới hạn đấy, nhưng nghĩ lại thôi, tình yêu này sẽ là mối tình tuổi học trò đơn thuần, trong sáng và tươi đẹp! Không được lung tung! 
Cuộc gọi của mẹ mình vào sáng hôm sau, đã kéo hai đứa quay trở về thực tại. Những dự định vỡ vụn nhanh đến nỗi mình không kịp đưa tay ra giữ lấy 
"Mày đang ở đâu thế Kỳ?" 
"Dạ... Con đi thăm bố ạ!"
"Thế mà bố bảo mày đang ở Đà Nẵng." 
"Ơ mẹ gọi cho bố á?" 
"Mày đưa con Hiền về nhà ngay. Cô Thi đang tìm nó về để tòa giải quyết cho bố mẹ nó ly hôn. Cô mà biết mày lôi con bé đi mấy ngày nay thì cô giết." 
"Dạ..." 
"Dạ vâng gì nữa. Tiện thể trên đường về mua luôn cho tao con dao."
Hic, mẹ nói thế ai dám về? Nghe giọng mẹ, muốn đái ra quần. 
Hiền vẫn cuộc tròn như con mèo, ngủ ngon lành bên cạnh mình. Nghĩ đến lúc phải gọi em dậy thông báo cái tin chẳng có gì vui vẻ này là lại thắt ruột. Mình vội vùng dậy rửa mặt đánh răng, khoác áo chạy ra chợ. Loay hoay một hồi mình mới tìm được hàng mũ và chọn cho Hiền một cái mũ nan rộng vành. Em đội mũ này chắc chắn sẽ rất xinh.
Vừa mở cửa phòng chạy vào giường định hù em thì chẳng thấy em đâu. Ngoài ban công, nhà vệ sinh, hành lang cũng không có. Hoảng quá, vội vứt mũ xuống sàn nhà chạy đi tìm. Em đi đâu được chứ? Chẳng lẽ đi tìm người quen, tìm hàng xóm ngày xưa? Hay là em biết ở nhà có chuyện gì xảy ra nên chạy trốn? Trời ạ! Phải hiểu cho mình một chút chứ. Em đã từng sống ở đây nên nhiều thứ quen thuộc. Còn mình lần đầu tiền bước đến thành phố này với bao điều lạ lẫm. Đến một con đường đi ngang qua còn chẳng nhớ nỗi tên, làm sao mình tìm được em bây giờ? 
Nghĩ lại những lời đêm qua em nói, lại chạy vòng ra chợ, lượn qua những hàng kem mà mình vừa hỏi được đường đến, loanh quanh khắp các tiệm đồ lưu niệm mà vẫn chẳng thấy bóng em đâu. Mệt nhừ chân, mình lững thững về khách sạn thì thấy em ngồi ở mấy bậc thềm trước cửa. Trông em như đứa trẻ vừa bị lũ bạn xông vào đánh. 
- Hiền làm gì vậy? Biết người ta đi tìm suốt nãy giờ không? 
- Hiền tưởng hôm qua làm mất quần nên nay Kỳ về Hà Nội rồi. Hic... 
Mặt em buồn so, nửa sợ mình nửa vui vì tìm thấy mình. Dắt em lên phòng, định khoe em cái mũ mới mua thì ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy lũ mèo cùng nhau cào rách mất một nửa. Bực quá suýt lẳng mấy con mèo ra cửa sổ. Em mà không cười ôm lấy mình giữ lại thì hậu quả khó lường. Em nhặt mũ giũ giũ cho hết lông mèo rồi cẩn thận gấp lại cất vào vali. Giờ mới để ý thấy em đã cất hết đồ đạc rồi. 
- Sao Hiền cất đồ đi thế? 
- Chúng ta phải về mà. Hiền biết rồi...
Không muốn nói gì nữa. Đưa em đi ăn nốt món bánh mì ở Lu cafe rồi hai đứa lại xách vali và thùng mèo ra ga. Lần này mình tỉnh táo hơn lúc đi, hộp thuốc ngủ mua coi như phí rồi. Ngồi ngơ ra đấy xoay qua lại ngắm cảnh. Em thì gục vào vai mình, thấy nhắm mắt nhưng không biết có ngủ hay không. 

Muốn nắm tay em mà ngại ngại. Đành để em yên tĩnh với những suy nghĩ của riêng mình. Cảnh vật bên ngoài cứ trượt đi theo từng tích tắc, ước gì đường về cứ dài mãi để mình có thể bên em nhiều hơn.
Xuống ga Hà Nội, mình về nhà trước để tránh cô Thi thấy mình đi cùng em. Mà sao lạ lắm, đi mới có ba ngày mà cảm giác như xa nơi này ba năm? May mà mẹ không có nhà. Cứ tưởng tượng ra cảnh mẹ lao vào đập mình là nổi da gà. Trèo lên gác chui vào kho cất lũ mèo, xuống phòng là chạy ngay ra ban công ngóng em về. Ngồi mãi mới thấy bóng em xách vali đi từ đầu ngõ. Nhẹ nhõm hẳn. Em đi chậm lắm, dò từng bước mệt mỏi. Nhìn em mà xót xa quá, xách có cái vali nhỏ thôi mà như ôm thùng sắt nặng mấy tấn.
Em qua nhà bác Tâm đón Ki rồi mới về. Vừa mở cổng em đã ngước lên nhìn mình, nhoẻn miệng cười. Mình hạnh phúc tí ngã lộn cổ chổng mông chết. Nhắn tin nói em nghỉ ngơi rồi chiều còn đi với mẹ, xong mình vào mở máy online. Mới đăng nhập cái là con Sa vào inbox ngay. Con khùng, cứ thấy mặt là ghét. Mà nhỏ này cũng xinh cũng ngon lắm, tại nó là bạn từ thời cởi truồng tắm mưa của mình nên không cưa thôi. Không hiểu sao luôn, thân thì thân thật đấy, chơi với nhau từ thời đầu cấp 2 tới giờ, mà hễ gặp bản mặt nó là thấy ghét, chỉ muốn đấm cho cái vỡ mồm rụng răng. 
"Này tao hỏi! Mày yêu em Nhíp hả?"
"Không, biến đi cho tao làm việc." 
"Không trả lời tao không biến. Mày yêu em Nhíp không?" 
"Không, chơi bời thôi" 
Mình thừa biết nếu trả lời thì con này lại tuôn ra một đống câu hỏi kèm theo, thế nên cắt đuôi nó luôn cho nhanh, đỡ lằng nhằng. 
Lượn lờ trên mạng chán, mình xuống bếp tìm đồ ăn. Vừa xuống cầu thang thì giật mình. Hiền đã sang từ bao giờ. Em lấy thức ăn trong tủ ra nấu. Sao biết mình đói mà nấu cơm thế này? Lại gần ghé sát mặt vào vai em, em giật mình rồi quay ra tát nhẹ mình một cái. Hihi, thích thích! 
- Đưa đây chị làm cho! 
- Không cần! 
- Đã bảo đưa đây mà lại. 
Vừa nói vừa nắm tay em đang cầm dao thái rau làm luôn. Em cũng đứng yên cho mình giở trò. Hình như em vừa tắm xong, mùi thơm dã man. Mình hít vài cái mà người cứng đơ. Em thấy mình ngơ ngơ rồi đẩy ra nấu tiếp, ngại quá đành ra ghế ngồi nhìn em nấu. Chẳng hiểu sao nhìn em nấu thì tự nhiên mình lại mơ về ngôi nhà và một đứa trẻ. Nhưng nghĩ lại buồn, Mình và em đều là con gái, không biết sau này đối mặt với mọi người thế nào. 
----------------------------- 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top