PART 18: LỘ DIỆN
Đêm xuống, mọi người vẫn còn rầm rì bàn bạc về cuộc chính biến lần này.
"Xán Liệt, chúng ta đã hai năm không gặp, dạo này đệ có khỏe không?" Thế Huân mỉm cười hỏi.
"Đệ rất khỏe. Nhưng xem ra đại ca lại rất khổ cực đó."
Thế Huân bất đắc dĩ lắc đầu: "Huynh cũng không còn cách nào khác..."
"Đại ca, thật sự phải động binh đao sao?"
"Sợ rằng không thể tránh khỏi. Về tư, huynh chỉ là muốn cứu phụ thân, nhưng có nhiều người theo như vậy, huynh không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho riêng mình." Vai mang trọng trách, không phải muốn nói bỏ là bỏ được, cho dù tận đáy lòng hắn không hề muốn cùng Mẫn Thạc công khai giao chiến.
"Đại ca, huynh không cần phải quá áy náy, nói thế nào đi chăng nữa cũng là do Mẫn Thạc phản bội trước. Hơn nữa y đã gây ra nhiều nợ máu như vậy, cũng đã đến lúc phải trả rồi." Không biết Mẫn Thạc ra sao, nhưng nghĩ cho cùng y cũng chỉ là một tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.
"Huynh đã từng đến gặp đệ ấy một lần, nhưng huynh hầu như không còn nhận ra Mẫn Thạc nữa. Huynh cũng biết rằng với những ân oán bao lâu nay, huynh và y chỉ có thể làm kẻ thù mà thôi. Nhưng huynh vẫn không sao quên được hình bóng trong quá khứ của y."
"Hay là trước đây y chỉ giả vờ lương thiện, sau đó mượn gió bẻ măng để tranh quyền đoạt lợi."
Thế Huân lắc đấu, hắn cũng đã từng hoài nghi phía sau vẻ thiện lương của y chính là để che giấu dã tâm. Nhưng xưng huynh gọi đệ cùng y hơn mười năm trời, cũng là hơn mười năm bảo vệ lẫn nhau, sao dám nghĩ tất cả chỉ là giả dối.
"Đại ca, đại tẩu hình như đã gầy đi rất nhiều." Trầm mặc một lúc, Xán Liệt đề cập đến vấn đề chính.
"Huynh cũng đã hỏi nàng, nhưng nàng lại nói là không có gì nghiêm trọng. Ai, gần đây bận thương thuyết với các đồng minh mà ngay cả thời gian nói chuyện với nàng cũng không có nữa."
May mà Vô Ngần rộng lượng, không chấp nhất sự vô tâm này của hắn: "Xán Liệt, nay đệ đã đến rồi, hãy giúp ta chăm sóc nàng nhé."
"Đệ sao?..." Xán Liệt ngỡ ngàng, nhất thời không biết phải tính sao. Màn đêm u ám nên không ai thấy được mặt của hắn đang ửng đỏ.
"Xán Liệt, lần này đệ có dẫn theo một bằng hữu phải không?"
"Đúng vậy, là trên đường tình cờ quen biết."
"Thân thế của y ra sao?"
"Y họ Trương, hỏi cái gì cũng không chịu nói, sư phụ là ai cũng không thèm cho đệ hay. Chỉ biết tòa môn của y từ trên xuống dưới đều bị Cực Lạc Thành sát hại, chỉ còn lại một mình y. Y không muốn cho người khác biết thân phận của mình chính là sợ bị truy sát. Bất quá, thân thủ của y không tệ, lại rất thân với ta... Đại ca, lẽ nào người nghi ngờ Tiểu Trương là..."
"Không, không phải, chỉ là cẩn thận một chút vẫn hơn." Thế Huân cười cười: "Nhưng là bằng hữu của đệ thì cũng không có vấn đề gì đâu."
"Đại ca, cũng khuya rồi, huynh về nghỉ ngơi đi. Đệ đi hóng mát một chút đã."
"Đệ cũng nên ngủ sớm đi."
Thế Huân đi rồi, trên bờ sông chỉ còn lại một mình Xán Liệt. Trên gương mặt tươi cười của y, chợt khẽ nhíu mày, để lộ ra nỗi sầu bi hiếm thấy. Lúc nào cũng phải cười đúng là mệt chết đi dược. Nhưng chỉ có như thế , hắn mới có thể che giấu được tâm sự của mình, cái bí mật xấu xa hạ cấp mà hắn đã chôn sâu tận đáy lòng, chưa bao giờ bày tỏ cùng ai.
Nhìn hồ nước lăn tăn gợn sóng, bóng trăng nhộn nhạo không yên, có tiếng chim kêu làm hắn giật mình tỉnh mộng.
Thầm than nhẹ một tiếng, trước mắt dường như lại hiện ra hình bóng của nàng. Dung nhan hư nhược nhưng cũng thập phần diễm lệ, nhợt nhạt cười buồn. Miệng thì nói không được nghĩ đến nàng, nhưng ảo ảnh trước mắt càng ngày càng rõ. Tự nhủ với lòng không nên gặp nàng, nên hắn đã chạy trốn suốt hai năm liền. Vậy mà khi nhìn thấy nàng lại không thể kiềm chế mà vui mừng như điên. Biết rõ chỉ là chờ đợi trong vô vọng, nhưng lại không có cách nào tiếp nhận những nữ nhân khác. Hắn đã từ hôn không biết bao nhiêu lần, ngay cả tiểu nữ bảo bối của vi sư cũng không ngoại lệ.
Vẫn còn nhớ như in những rung động khi lần đầu tiên gặp nàng, lúc đó hắn vẫn còn trẻ người non dạ, ngu ngốc cho rằng đó chỉ là do lâu ngày không gặp mỹ nhân, nên mới ngưỡng mộ nhan sắc của nàng. Còn nhớ lúc hắn đang bị thương được nàng tỉ mỉ chăm sóc, bấy giờ hắn cũng không hề biết bản thân đã mong chờ sự chăm sóc của nàng đến thế nào. Lúc hai người bọn họ thành thân, trái tim hắn như vỡ nát thành trăm ngàn mảnh. Tuy luôn tự nhủ một ngày nào đó sẽ có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, nhưng bao nhiêu lần cố gắng, hắn mới phát hiện ra không ai có thể thay thế được vị trí của nàng trong lòng hắn. Biết rõ người mà mình yêu thương nhất là ai, đồng thời cũng chua xót chấp nhận sự thật là cả đời này hắn vĩnh viễn không thể có được nàng. Ánh mắt ngập tràn thâm tình của nàng thật động lòng người, nhưng đời này kiếp này mãi mãi sẽ không bao giờ dành cho hắn.
Đau quá! Quả thật rất đau. Nếu đã không thể ở cùng nàng, chỉ cần nàng được hạnh phúc, vậy đã là quá đủ rồi... Không ngừng tự nhắc với bản thân, nhưng nói thì dễ, còn làm sao lại khó quá.
Phía sau chợt có tiếng thở dài, trái tim nhịn không được lại loạn nhịp. Là nàng sao? Đang nghĩ đến nàng, giờ lại được gặp nàng rồi?
Quay đầu lại, đã thấy nàng cũng đang ngạc nhiên nhìn hắn.
"Đại tẩu." Xán Liệt vội lấy lại dáng vẻ tươi cười.
"Ngươi vẫn còn ở đây sao?" Nàng đạm đạm nhất tiếu, nhưng vẫn không giấu được vẻ u sầu.
"Đại tẩu, khuya vậy rồi sao vẫn chưa nghỉ ngơi?"
"Ta ngủ không được, nên muốn ra ngoài dạo một chút."
"Đại ca không ở cùng tẩu sao?" Thế Huân không phải đã về nãy giờ rồi sao?
"Lại bị người mời đi rồi." Vô Ngần khẽ thở dài, vô thức nhìn mặt hồ.
"Đại tẩu."
"Lúc nào cũng vậy, ngay cả thời gian nói chuyện với chàng cũng không có."
Nàng nhẹ giọng oán giận. Biết là không nên oán hắn, nhưng bản thân lại nhịn không được mà oán hận hắn. Vốn định báo tin vui kia cho hắn nghe, vậy mà hắn lại không chịu nán lại một chút để nghe nàng nói.
"Đại ca huynh ấy..." Trong lòng muốn nói vài lời tốt cho Thế Huân nhưng một thoáng ích kỷ, lại không nói được gì. Nghĩ lại thấy mình thật quá đê tiện.
"Ta chỉ muốn chàng ở lại bên cạnh ta một chút thôi, chẳng lẽ chỉ một đêm cũng không được sao?" Thanh âm của nàng đang dần kích động. Ủy khuất cùng cô độc tích tụ bao lâu nay, tối nay rốt cục cũng đã nói hết ra được rồi.
"Ta biết chàng còn bộn bề chính sự, chàng còn trọng trách trên vai, ta thật không nên trách chàng. Nhưng chàng là trượng phu của ta mà, ngoài chàng ra, ta đâu còn ai thân thích trên cõi đời này? Ta ngoại trừ oán trách chàng ra, thì còn có thể làm được cái gì nữa đây?" Lời nàng nói có chút nghẹn ngào, khiến Xán Liệt nghe được không khỏi đau lòng.
"Đại tẩu, người vẫn còn có ta mà."
"Ngươi biết ngươi không giống như vậy mà. Ta biết chàng yêu ta, nhưng..."
"Ta cũng yêu nàng mà!" Hối hận cũng không kịp rồi. Trái tim đã bị nỗi bi thương của nàng làm cho nhói đau không ngừng.
"Nếu không thể được ở cùng một chỗ với nàng, nhưng chỉ cần nàng được hạnh phúc là đã quá đủ rồi." Có điều, nếu như nàng không được hạnh phúc...
"Ngươi lại chọc ghẹo ta nữa rồi." Vô Ngần xấu hổ nói, muốn giấu đi vẻ kinh ngạc của mình, vừa nãy chắc chỉ là do mình nghe lầm rồi.
"Ta nói thật mà!" Những lời trong lòng chôn giấu nay lại nối tiếp nhau, nếu đã nói ra thì phải nói cho rõ ràng. Tối nay, trên bờ sông này chỉ còn lại nàng và hắn, nhất định phải đêm tất cả nỗi lòng nói hết với nàng. Cho dù mai này không còn mặt mũi nào đối diện với họ nữa, nhưng nếu hắn để lỡ tối nay e là hắn sẽ không còn cơ hội nào để cho nàng hiểu hết tấm chân tình này.
Vô Ngần ngây ngẩn cả người.
"Ta yêu nàng, từ lâu ta đã trót yêu nàng rồi. Ta không hề đùa giỡn nàng, những gì ta nói chính là chân tâm thật ý của ta." Xán Liệt nhìn nàng, tha thiết nói.
"Ngươi đang mê sảng gì vậy?" Vô Ngần quay đầu lại, bất giác lùi lại một bước. Tuy chỉ là huynh đệ kết bái, nhưng xét theo danh phận nàng với hắn cũng là chị dâu, em chồng, sao hắn lại có thể thất lễ với nàng như vậy?
"Đại tẩu!" Vì sao hắn nhất định phải gọi nàng là đại tẩu? Nhìn bộ dạng muốn trốn chạy của nàng, hắn không ngăn được lòng mà tiến đến ôm lấy nàng.
"Buông ra!" Mặt nàng tái nhợt, lộ rõ sự tức giận.
Nàng chán ghét hắn sao? Bởi vì hắn đã đem hết tâm y của mình bày tỏ với nàng sao? Vốn cũng không mong nàng sẽ đáp lại tình cảm này, chỉ là muốn nói cho nàng biết thôi. Nhưng ủy khuất tận đáy lòng không ngừng dâng lên, hắn đột nhiên xiết chặt vòng tay, hung hăng hôn lên môi nàng.
Đầu lưỡi ấm nóng mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng, ký ức bị lãng quên từ lâu lại trở về, thống khổ, khuất nhục không gì sánh được. Vô Ngần dùng hết toàn lực thoát khỏi vòng tay của Xán Liệt, vung tay, tát hắn một bạt tay.
Lý trí rốt cục cũng đã trở về, ta vừa mới làm cái gì thế này? Vì sao lại nói ra những lởi đó, để bây giờ ngay cả tư cách ở bên cạnh nàng cũng không còn. Xán Liệt cúi đầu thở hổn hển, không dám nhìn ánh mắt xấu hổ cùng giận dữ của Vô Ngần. Đột nhiên, hắn xoay người, không nói lời nào, liền chạy như bay.
Xảy ra chuyện gì thế này? Đau đầu quá, nàng đưa tay lên nhu nhu thái dương, nhưng chợt phát hiện trên mặt mình rất ướt, là nước mắt sao? Huân, người thiếp yêu chính là chàng mà...
"Ngô phu nhân." Phía sau có người gọi nàng.
Vô Ngần vội vàng lau nước mắt, xoay người lại.
"Trương công tử?" Vì sao y lại ở đây? Chuyện vừa rồi...
"Đại tẩu thể chất hư nhược, đêm khuya một mình ở đây, không sợ chẳng may xảy ra bất trắc gì sao?" Tiểu Trương thản nhiên nói.
Vô Ngần cả kinh, lời y nói rõ ràng là có ẩn ý bên trong.
"Đúng là đã trễ rồi, ta xin phép đi trước." Tự trấn an bản thân cố giữ bình tĩnh xoay người lại, thầm muốn nhanh chóng về phòng. Không hiểu sao ánh mắt của Tiểu Trương lại làm nàng cảm thấy sợ.
"Đại tẩu hà tất phải giống như đang bỏ trốn như thế." Ngữ khí của Tiểu Trương mang theo chút khinh miệt.
Trốn sao? Không lẽ mình lại không dám tiếp chuyện với y sao?
Vô Ngần nghiêm nghị xoay người lại, trong tích tắc nàng cả kinh, mặt cắt không còn một giọt máu.
Lờ mờ dưới ánh trăng, người trước mặt đột nhiên thay đổi diện mạo. Sắc mặt tái nhợt, hai hàng lông mày đầy anh khí, nhãn thần âm lãnh, sống mũi cao, nụ cười lạnh băng, ngũ quan hoàn mỹ say động lòng người. Nhưng tất cả lại khiến nàng cảm thấy run sợ vô cùng. Nàng đã từng gặp qua y, chính là thiếu niên đã cứu nàng lúc ở trên vách núi, chỉ có điều vẻ mặt hiền hòa kiêm cung của y đã trở nên tà mị âm hàn.
"Mẫn Thạc..." Nàng lẩm bẩm nói, không kịp phản ứng, ngực đã tê rần, toàn thân mất đi tri giác.
Một lần nữa lại mang mặt nạ của Lộc Hàm đặc chế cho mình vào, khôi phục lại dung mạo bình thường không mấy ấn tượng. Y ôm lấy Vô Ngần đã bất tỉnh vào ngực, nhanh chóng phi thân biến mất vào rừng cây bên kia sông.
...
Trở về phòng thì đã quá nửa đêm.
"Vô Ngần."
Không có tiếng đáp, chắc là nàng đã ngủ trước rồi. Đi vào phòng trong, lại đột nhiên dừng bước.
"Là ai?" Trước cửa sổ, có một thân ảnh đang đứng, dường như là đang chờ hắn.
Vài tiếng cười khẽ truyền đến, người kia xoay người lại, nhưng lại không cách nào nhìn được dung mạo của y.
"Chẳng hay các hạ đang đêm đến đây, là có gì chỉ giáo?" Thế Huân trầm giọng nói. Người kia không có sát khí, nhưng lại tỏa ra hàn ý.
"Đại ca, hà tất khách khí như vậy?" Người kia cười nói.
Đây không phải là tiếng của Xán Liệt, không lẽ...
"Mẫn..." Ngữ điệu âm trầm nhưng vội vã, Vô Ngần không có trong phòng.
"Đại ca, đã lâu không gặp." Mẫn Thạc từng bước tiến đến gần hắn.
"Thê tử của ta đâu?" Để lộ nhược điểm chính là tối kỵ của binh gia. Nhưng Mẫn Thạc sao lại không biết Vô Ngần chính là tử huyệt của hắn.
"Ai ui." Mẫn Thạc làm vẻ ta đây than nhẹ: "Huynh quan tâm nàng như vậy, sao lại có thể để nàng đêm khuya một mình đứng khóc ở bờ sông vậy chứ?"
"Nàng đang ở đâu?" Thế Huân gầm nhẹ.
"Ở chỗ đệ. Huynh cứ yên tâm, đệ sẽ không để nàng chịu ủy khuất đâu. Nói gì đi chăng nữa nàng cũng là đại tẩu của đệ mà." Nàng còn sống mới có thể không chế được hắn, làm sao y có thể để cho nàng có bất trắc gì kia chứ?
"Ngươi làm sao đến được đây?" Y đã lên đảo nhưng lại không bị phát hiện.
Mẫn Thạc cười cười: "Ta chính là bằng hữu của Xán Liệt."
"Ngươi lừa hắn!" Thế Huân kịch liệt khắc chế. Y cư nhiên dám lợi dụng lòng nhiệt tình của Xán Liệt, mà Xán Liệt lại vô cùng tin tưởng y.
"Sao ngươi lại không nghĩ là hắn bắt tay với ta để gạt ngươi?"
"Không có khả năng đó!"
"Tin tưởng hắn đến vậy sao. Tuy nhiên, nếu như ngươi chết, thì ái thê của ngươi sẽ là của hắn đó."
"Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Thân thủ nắm lấy cổ áo của y, không cho phép y tiếp tục nói xấu bọn họ.
"Tin hay không tùy ngươi." Mẫn Thạc thản nhiên lãnh đạm nói.
"Ngươi muốn thế nào?" Buông y ra, Thế Huân lạnh lùng hỏi. Hắn không biết mục đích của y, mà Vô Ngần lại nằm trong tay y, điều này làm cho Thế Huân cảm thấy vô cùng bị động.
Mẫn Thạc cũng không vội vã trả lời, trái lại còn chậm rãi bước hai bước thong thả.
"Ta muốn ngươi..." Y tới gần hắn, mỉm cười tà mị: "Nghe lời ta."
Thế Huân vừa muốn thối lui đã bị tay của Mẫn Thạc ôm lấy. Đôi môi lạnh lùng bỗng nhiên hé mở, đầu lưỡi mềm mại, ẩm ướt dọc chạy dọc theo cổ hắn, hướng lên trên, rồi liếm nhẹ lên môi hắn.
"Ta nói rồi, muốn ngươi nghe lời ta, hiện tại mau chứng minh cho ta thấy đi." Thanh âm của Mẫn Thạc mơ hồ, phả hơi lạnh lên mặt của Thế Huân.
"Ngươi vô sỉ!" Đáng ghét, nhưng vì Vô Ngần nên hắn không dám đẩy y ra.
"Đây là lần thứ hai ngươi dám nhục mạ ta." Mẫn Thạc kề sát vào mặt hắn, khẽ liếm vành tai của hắn, đột nhiên cắn một cái thật đau.
Thế Huân đau quá, quay đầu nhìn Mẫn Thạc. Trong đôi thủy mâu đen láy kia chợt lộ ra một tia oán độc làm tim hắn đập nhanh hơn.
"Thân thể này rất nhơ bẩn, rất thấp hèn, hơn nữa còn rất dâm loạn. Nhưng đêm nay, ta bắt ngươi phải thượng ta!" Mỗi câu mỗi chữ vừa nói xong, là một lần y lại hôn lên môi hắn, đầu lưỡi dò xét, bá đạo dây dưa.
Lời Mẫn Thạc nói làm Thế Huân khiếp sợ. Sao y lại có thể đối với hắn như thế? Y không hề ôn nhu, nhưng lại mang theo sự điên cuồng làm cho hắn không thở nổi... Vạt áo bị xé nát, đôi tay lạnh băng linh hoạt như thủy xà sờ loạn trên người hắn, mơn trớn hai nụ anh đào, rồi lướt xuống thắt lưng, thẳng tiến đến dục vọng nam nhân của hắn. Thân thể hắn dưới sự kích thích dần dần có chuyển biến, dục hỏa như thiêu đốt.
Trên giường, Mẫn Thạc khóa ngồi trên người Thế Huân, vòng eo không ngừng giãy giụa. Đôi tay đã bị Thế Huân chế trụ, đầu hơi ngả về phía sau, mồ hôi nhễ nhại, trên mặt y hiện lên nỗi thống khổ hòa cùng mê loạn... Thế Huân hôn lên cổ Mẫn Thạc, không ngừng cắn mút khuôn ngực trắng nõn của y.
Mẫn, đây chính là cái mà ngươi muốn sao? Cho ngươi, cũng không khó khăn như ta đã nghĩ. Không giống như thân thể nở nang mềm mại của nữ nhi, thân thể y mảnh khảnh nhưng lại rất dẻo dai. Không hiểu vì sao, ký ức đã chôn vùi bao lâu, nay chợt trở về. Năm hắn mười lăm tuổi, ngày đó khi nhìn gương mặt đang ngủ say của Mẫn Thạc, nhịn không được đã lén hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng tinh xảo đó...
Nhưng, Vô Ngần chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn. Ôm Vô Ngần, trong lòng hắn luôn cảm thấy thương tiếc hòa cùng mừng rỡ... Còn lúc này, tuy thân thể đang hưởng niềm khoái lạc cực điểm nhưng trong lòng giống như bị vạn tiễn xuyên tâm. Đối với hắn, đây chính là hình phạt đau đớn nhất...
Là như thế này sao? Đây chính là cái y muốn sao? Vốn tưởng rằng trong lúc ân ái thì kỹ xảo chính là điểm mấu chốt, nhưng vì sao một điểm khoái cảm y cũng không có? Trăm phương nghìn kế tính toán sao lại cảm thấy bản thân đần độn và vô vị đến thế này...... Đây chính là hình phạt dành cho hắn sao? Muốn cùng hắn lên gường chẳng qua vì hắn chán ghét y, nên y càng muốn bắt hắn phải cam tâm tình nguyện mà chấp nhận. Nhưng sao lại không cảm thấy đắc ý chút nào.
"Hàm..." Một tiếng gọi khẽ, xen lẫn trong tiếng rên rỉ không ngừng, khiến y cả kinh. Dường như đã thành thói quen, được người kia ôm ấp, được dụi đầu vào lồng ngực ấm áp để có thể tìm được chút bình yên.
Mặt trời còn chưa lên, Thế Huân ngồi trên giường, Mẫn Thạc nằm ở một bên. Cùng trải qua một đêm hoan ái, nhưng với cả hai không khác gì cực hình tra tấn lẫn nhau.
"Ngươi còn muốn như thế nào?" Thế Huân hỏi. Trong lòng ngập tràn áy náy cùng hối hận, những gì hắn làm chẳng khác gì đã phản bội Vô Ngần.
"Những kẻ ngươi triệu tập hôm qua chắc cũng đã đến đông đủ, ngươi có thể chính thức khai mạc đại hội được rồi." Mẫn Thạc chống tay ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.
"Cho dù ngươi có bắt cóc Vô Ngần đi chăng nữa cũng không thể thoát được, ngươi chỉ có một mình."
"Ngươi làm sao biết ta chỉ có một mình?" Y từ lúc nào lại có thể liều lĩnh đến vậy được chứ.
"Ngươi..." Đã rõ điều y muốn nói, nhưng lại không cách nào ngăn cản. Vô Ngần, sinh mạng của hắn đang nằm trong tay y.
"Ngươi muốn đại khai sát giới sao?" Tất cả chính vì hắn vô năng. Biết rõ người làm đại sự cần phải vứt bỏ nữ nhi tình trường, nhưng với Vô Ngần... Hắn làm sao nói bỏ là bỏ cho được?
"Ta sẽ tận lực hạn chế." Thanh âm của Mẫn Thạc không rõ là thật hay đùa.
"Sao không đơn giản là ngươi giết?" Thế Huân bỗng nhiên quay đầu cả giận nói. Hắn cảm giác như mình đang bị Mẫn Thạc chơi trò mèo vờn chuột.
"Ta còn muốn xem tuồng hay mà!" Nhìn dáng vẻ đang muốn bóp chết y của Thế Huân, tiếu y trong mắt Mẫn Thạc tăng thêm vài phần: "Ngươi đi chuẩn bị đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top