Chap 26

Thanh Tùng đứng dậy luyến tiếc nhìn mẹ, dẫu rằng nhớ mẹ, muốn gần mẹ nhưng hắn lại không thể, một linh hồn nếu ở gần con người quá lâu âm khí sẽ truyền qua người đó, khiến âm thịnh dương suy mà mắc bệnh, với lại mẹ hắn già yếu còn nguy hiểm hơn, nhiều lần muốn vào giấc mơ gặp mẹ, ôm mẹ, nhưng lại sợ mẹ sẽ lưu luyến hoài không thôi nên đành ngậm ngùi vậy, muốn bà theo thời gian mà quên hắn đi, nhưng hắn đâu biết, nỗi đau của một người mẹ mất đi con trai, đau đến muốn chết đi sống lại mấy lần, đau đớn lắm!

"Mẹ à! Con xin lỗi mẹ! Xin lỗi mẹ! Xin lỗi mẹ nhiều lắm!"

"Con bất hiếu! Con mong mẹ tha lỗi cho con!"

Hắn từ từ ra khỏi phòng, khép cửa lại còn lưu luyến mà ngoái nhìn cái nữa

Trong giấc mơ bà thấy Thanh Tùng ngồi cạnh đầu giường thủ thỉ nói xin lỗi bà, xin lỗi bà mãi, bà đau lòng nhưng không thể ôm hắn, nói chuyện với hắn, bà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt trong mơ. Bạn đã bảo giờ tin vào trực giác chưa? Đã bao giờ bạn cảm nhận được một điềm dữ nào chưa?

Mẹ và con hình thành một sợi dây liên kết rất mạnh mẽ, chỉ cần người con bị tổn thương hoặc gặp rắc rối chắc chắn người mẹ sẽ có cảm giác, rất thật, ngày Vương Nguyên bị tay nạn...bà cứ thấp thỏm trong lòng, không ngủ được, bà cứ đi ra rồi đi vào, tim cứ đập loạn cả lên, bà rót nước nhưng không hiểu sao tay cứ run liên hồi, trượt tay đổ cả ly nước xuống sàn, thủy tinh vỡ vụn, bà chạm vào máu bật ra, tiếng điện thoại liền reo lên, bà lo lắng không dám bắt máy, làm nhỡ một cuộc đến cuộc thứ hai mới bắt máy, tay bà run, giọng nói cũng run

"Alô!"

"Xin lỗi phải gia đình Hồ thiếu gia không ạ? Gia đình đến...nhận...nhận dạng một người bị tai nạn giao thông ạ!"

".....tút....tút....tút..."

Bụp......

Điện thoại trên tay rơi xuống vỡ vụn, tim bà cũng vỡ vụn, không phải đâu! Không phải con trai bà đâu! Không đâu! Không phải mà! Bà cứ gào thét trong lòng không thể nào tin được, lúc sáng nó ra khỏi cửa còn ôm bà một cái, hôn lên má bà một cái, bà còn vuốt tóc nó, còn cười với nó, nó nói...nó nói...đúng rồi! Nó nói!

"Mẹ! Tạm biệt mẹ! Cảm ơn mẹ!"

"Cảm ơn mẹ? Cảm ơn vì điều gì?"

"Mẹ! Con...đi đây! Đừng khóc nhiều quá đấy!"

"Thằng khỉ này! Hôm nay tự dưng lại cảm ơn mẹ? Lại xài hết tiền rồi đúng không? Tối mẹ chuyển cho con!"

"Mẹ!...nếu được tối con về ăn cơm với mẹ!"

Hắn mỉm cười cúi đầu xuống cho bà xoa, bà cười tít mắt, lúc hắn đi còn vẫy tay chào bà, bà cười cười hạnh phúc đến bất tận, thằng con trai bà yêu thương hơn cả mạng sống. Sáng còn nói lời yêu thương bà, bây giờ lại thế này, thế giới chỉ trong 1 giây ngắn ngủi mà sụp đổ. Lúc bà đến Thanh Tùng đã tắc thở, nằm lạnh tanh trong bệnh viện, con trai của bà, con trai...của mẹ...đừng mà...đừng mà....

"Thanh Tùng à! Con trai à! Con trai của mẹ! Về nhà với mẹ thôi con, lạnh lắm! Về nhà thôi con! Con trai à, về nhà ăn cơm thôi! Mẹ đợi con về!"

"Hức hức"

"Thanh Tùng à...Thanh Tùng của mẹ à! Tại sao lại như thế hả con? Tỉnh lại đi mà, con trai...con mẹ...tại sao lại lạnh thế này? Hả? Ừ ngoan mẹ ôm con! Sẽ không lạnh nữa! Sẽ không đâu!"

Hồ lão gia đau lòng lôi bà ra cố trấn tỉnh bà :

"Thằng bé...nó chết rồi bà à! Bà nghe không?"

"Không phải! Các người nói dối, các người gạt tôi! Con tôi còn sống, nó còn sống, nó còn nói tối nay về cùng tôi ăn cơm! Là con trai tôi nói thế!"

Bà vẫn cứ mê mê hồ hồ gọi tên hắn, còn thân xác lạnh lẽo vô hồn kia nào có trả lời, chỉ lặng lẽ nằm im, khóe mắt nhắm chặt nặng nề, không còn sự sống. Linh hồn hắn đứng ngoài cửa nước mắt bỗng tuôn trào, từ từ hắn quỳ xuống hướng về phía bà mà lạy

"Cảm ơn mẹ và...xin lỗi mẹ! Con bất hiếu!"

"Thanh Tùng à!....."

Bà chợt tỉnh giấc trong đêm, mồ hôi nhễ nhại, cơn ác mộng lại ùa về, nước mắt bà tuông lã chả, Vương Nguyên con trai tôi! Trả lại con trai cho tôi!

"Con nợ mẹ một thằng con trai! Vậy con xin trả lại mẹ một nàng dâu! Được không mẹ?"

Hắn nằm cạnh cô, xem cô ngủ, nghe tiếng thở nhẹ nhàng của cô, ngoài trời đang mưa, cô co rút trong tấm chăn dày, hắn chống tay chớp mắt nhìn cô kĩ càng

Ngoài trời sấm chớp đùng đùng khiến cô giật mình, bất ngờ hắn giang tay ôm trọn cô vào lồng ngực, cô ôm chặt hắn ngủ như không biết chuyện gì, hắn ôm cô, vuốt tóc, hôn lên trán cô nhẹ nhàng mềm mại thủ thỉ :

"Vợ ngủ ngoan nào! Anh yêu em!"

------------0o0~0o0-End Chap-0o0~0o0---------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top