Chap 20
"Tôi ở đây! Ha ha ha!"
Cô nghe tiếng nói sát bên tai nhưng lại không thể quay lại, cổ cô cứng đờ, cả thân thể như bị đóng băng, lạnh toát cả sống lưng, cô không thể nhìn được gương mặt người đó, nhưng trước mặt cô là một tấm kính phản chiếu lại bóng cô, cô nhìn vào nhưng không chỉ có bóng cô, mà sau lưng cô còn có một người nữa
Là một cô gái mặc một bộ đồ giống như cô, là bộ đồng phục của trường, hai tay cô ta bóp chặt cằm cô, miệng sát bên tai cô, mái tóc dài xả lòa xòa, rối bù, gương mặt thì nát ra máu me be bét, mắt lồi cả ra trông thật kinh
Cô thở gấp nặng nhọc, cô không thể cử động cũng không thể mở miệng kêu cứu, cô ta bóp hai tay vào cổ cô, miệng cười ma mị, đôi mắt cứ lia lung tung trông rất khiếp, cô ta bóp chặt cổ cô giơ lên cao, rồi quăng mạnh vào cánh cửa thật mạnh, cô như bị chấn động choáng váng, cô ta là học sinh của trường này sao? Sao lại hại cô, cô vừa mới chuyển đến thôi mà?
Cô ôm cổ ho sặc sụa, cô ta giơ hai tay ra, móng tay dài như muốn xé cô ra, cô mở miệng được liền nói :
"Đừng mà!"
"Câm...miệng...chết...đi!"
Cô ta cứ thế bóp cổ cô giơ lên cao móng tay dài đâm vào cổ cô rướm máu, cô không thở được, mặt cô bắt đầu tím tái vì thiếu oxi
Lúc cô tưởng như sắp chết cánh cửa thang máy mở ra ở tầng 7, một người con trai đứng trước mặt cô, cô ngã xuống ho sặc sụa hít không khí, anh ta thấy thế liền chạy đến giơ tay đỡ cô :
"Cậu không sao chứ? Không ổn ở đâu sao?"
"Tớ khụ...khụ...Không sao...! Cảm...ơn cậu!"
"Cậu là học sinh mới chuyển đến sao?"
Cô gật đầu. Anh ta nhìn cô rồi nói :
"Tớ là Vũ Đức Thành! Học ở lầu 7!"
"Tớ là Nguyễn Ánh Hân! Học ở lầu 6!"
"À tớ lên lầu 9 xem sách ở thư viện? Cậu cũng lên thư viện à?"
"À tớ...lên tầng thượng hóng gió một tí!"
Anh ta nghe thấy thì bỗng nhìn cô bằng một ánh mắt kì quặc, anh ta nghi hoặc hỏi lại :
"Cậu chắc chứ? Nơi đó mình nghĩ cậu không nên đến!"
Nhưng nói đến đó thì thang máy bỗng mở ra dừng ở lầu 9, anh ta bước ra rồi còn ngoái lại nói với cô :
"Nếu có việc gì cứ lên lầu 7 tìm tớ nhé! Nhớ tên tớ nhé! Tớ tên là Đức Thành!"
Rồi cô mỉm cười vẫy tay chào anh ta, gật gật đầu
Lúc cô nhìn xuống chân thì thấy có một cây bút bi lăn lại, cô khom người xuống nhặt lên, chắc là của anh ta làm rơi rồi, cô định khi nào có dịp sẽ lên trả anh ta, vừa ngước mắt lên thì thang máy cũng vừa mở
Là lầu 10, cô cầm cây bút trên tay bước ra khỏi thang máy, bỗng cảm giác lạnh sống lưng khiến cô nổi cả gai ốc, cô xua đuổi ý nghĩ rồi từ từ bước đi, nhưng cô lại có cảm giác rất lạ, giống như có ai đi sau lưng cô vậy, bước chân cứ đều đều theo cô, cô quay lưng lại thì tuyệt nhiên chẳng thấy ai, cô lại bước đi tiếp, cô ra đến ban công một cơn gió ùa đến khiến cô cảm thấy rất dễ chịu, cô vốn dĩ sợ độ cao nên chỉ đứng bên trong hóng gió, không bước ra ngoài
Cô nhìn thấy phía ban công có một cái gì đó giống như đôi giày thể thao của một cô gái vậy, còn rất mới, cô bước lại gần thì mới nhận ra đó là đôi giày thể thao giành riêng cho học sinh nữ trường này, cô lẩm bẩm trong miệng :
"Giày của ai thế nhỉ?"
Một làn hơi phà vào mặt cô, lạnh lẽo và rợn người, khẽ vi vu nói
"Là...của...Tôi!"
Một bàn tay túm lấy tóc cô đập đầu cô vào lan can khiến cô đau nhói, cô giật mình thét lên
"A...."
"Sao mày dám cướp Thanh Tùng hả? Thanh Tùng là của tao! Anh ấy là của tao! Mày nghe thấy không?"
Cô nghe tên Thanh Tùng thì bỗng có chút kích động mà phản khán :
"Không đúng! Anh ấy là chồng tôi!"
Cô ta nghe thế thì điên tiết mắt long lên sòng sọc bóp cổ cô, tay tát cô mấy phát thật mạnh. Miệng gầm gừ tức giận :
"Không ai được cướp Thanh Tùng cả? Có nghe thấy không?"
Cô ta quăng cô mạnh vào lan can khiến cô đau đớn, cô không thể phản kháng, miệng gọi mơ hồ:
"Thanh Tùng! Thanh Tùng! Về với em đi Thanh Tùng!"
Cô ta thét lên tức giận túm tóc cô lôi cô đến phía lan can rồi nhấn đầu cô xuống, phía dưới sân những con người như tí hon, từ tầng thượng xuống sân quả thật rất cao, khiến cô hoa cả mắt, cô rất sợ độ cao, cô không thể mở mắt, cô thều thào nói :
"Thanh Tùng là chồng tôi! Cô có quyền gì mà cướp của tôi?"
Cô ta lôi cô ngược lên bóp chặt miệng cô, mặt mày cô giờ đã bê bếch máu, bỗng cô ngất xỉu, cô mở mắt lờ đờ nhìn, có một chàng trai mặc áo trắng vội chạy đến bế cô lên, trong vòng tay anh ta cô dựa vào ngực anh ta nghe rõ ràng những nhịp đập của trái tim cô bỗng ứa nước mắt
Cô biết anh ta không phải là Vương Nguyên vì tim Vương Nguyên không thể đập, cô nhớ hắn, ước gì người ôm cô là hắn
Cô mê man gọi
"Thanh Tùng"
Hắn dừng chân lại nhìn cô, đôi mắt cô đã ứa lệ nhạt nhòa. Hắn trả lời mặc dù không biết cô nghe không :
"Tôi có thể thay thế Thanh Tùng của em không?"
"Thanh Tùng! Về nhà với em đi! Được không?"
"Tôi mong người em đợi sau này sẽ là tôi!"
Anh ta ôm cô chạy một mạch đến phòng y tế, nhưng đâu biết đằng sau là bóng lưng của một chàng trai mặc một bộ đồ đen, hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn theo :
"Em đợi tôi?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top