22. Cô đơn
Minh Huy mệt mỏi mở mắt, hai mắt anh cay xè đau nhói và mờ mịt khiến anh không thể nhận thức được gì cho đến khi một cơn đau quặn từ bụng truyền đến làm anh nhanh chóng bật dậy và bắt đầu nôn mửa- chỉ có nước, bùn và cát, chúng làm bụng anh sôi lên như thể muốn thiêu đốt tất cả, Minh Huy kiệt sức, anh mệt mỏi nằm bệt ra nền đất bẩn, mặc kệ mùi chua lòm từ bãi nôn của mình bốc lên nồng nặc, hai tay của anh nhăn nheo và bợt nhạt do ngâm nước quá lâu, cơ thể cũng suy nhược ít nhiều, nếu biết trước mình sẽ rơi vào hoàn cảnh này thì anh chắc chắn đã ăn thật no ở nhà hàng của quý cô chết tiệt kia rồi.
Trời đã dần tối, sương mù bắt đầu xuống và không khí bắt đầu lạnh hơn như thúc giục Minh Huy ngồi dậy và tìm một nơi tốt hơn là một bãi đất bẩn. Quần áo của anh đã dính đầy đất cát và ướt sũng làm anh lạnh đến nỗi sắp ngất đi nhưng may mắn làm sao, khi người dân ở đây thường căng dây phơi quần áo ở ngoài.
Ngay khi chọn được cho mình một bộ đồ vừa vặn, Minh Huy nhanh chóng chạy đi tìm một nơi để thay đồ và bắt đầu nhận ra cơ thể của anh tồi tệ đến mức nào, xương bả vai trái của anh tím bầm lên và có dấu hiệu rạn, khóe miệng và lông mày cũng bị rách không nhỏ, bắp chân đỏ ửng tím bầm lên và vẫn rỉ máu ở đầu gối. Khẽ thở dài, anh cố chấp mặc choàng bộ quần áo ra ngoài và dùng hết sức bước đi tìm sự giúp đỡ ở một căn nhà nào đó.
~~~
- Đây là lần đầu tiên em đi máy bay đó.
Hồng Nhung xoa xoa hai tay vào nhau đầy lo lắng và hồi hộp, em nhìn sang Dương và cười một cách đầy gượng gạo, em đang run. Dương nhận ra điều đó, chắc chắn chẳng ai có thể thoải mái khi biết mình sắp chết cả, kể cả cô cũng vậy nhưng cô vẫn cầm lấy tay em khẽ đặt lên đó một nụ hôn và cười đầy ngọt ngào với em.
- Đừng sợ, chị ở đây.
Hồng Nhung cười phá lên đầy vui vẻ, em vươn lên ôm lấy cổ cô khẽ thì thầm vào tai cô từng lời thủ thỉ ngọt ngào, Dương tròn mắt, cô khẽ cười rồi cũng ôm chặt lấy em.
- Dù kiếp sau thì chị vẫn phải bảo vệ em đấy.
Bánh xe bắt đầu lăn trên đường băng, qua khung cửa kính dày đặc ngập tràn ánh nắng có thể thấy hai người đang trao nhau một nụ hôn thật nồng cháy, họ nắm chặt tay nhau không rời và cùng nhau ra đi thật hạnh phúc.
Khói từ lò thiêu bốc lên ngào ngạt cả một vùng trời, không biết là do khói hay do mưa làm bầu trời trở nên xám xịt y như tâm trạng của Thanh Tuấn lúc này. Anh cầm chắc hũ đựng tro của Hồng Nhung và Dương trong tay, thậm chí không nỡ thả nó xuống dòng sông bên cạnh, Thanh Tuấn không chảy nổi một giọt nước mắt, anh không còn sức mà khóc nữa, suốt một tuần nay anh đã khóc quá nhiều rồi, hai tay anh run lên, lấy một nắm tro bỏ vào túi quần như muốn giữ lại chút gì đó của hai người anh yêu thương nhất rồi khóc nghẹn mà đổ hết tất cả trong hũ xuống sông. Hoàng Khoa đưa ô cho Trung Đan rồi tiến lại dìu Thanh Tuấn ngồi xuống, khẽ lấy một chiếc ô khác mà che cho anh. Trung Đan đã tỉnh lại từ ba ngày trước và gần như phát điên lên với bác sĩ sau khi nghe những đánh giá sơ lược của ông về tình trạng hiện tại, có một vấn đề đã xảy ra với chân của nó và nó có thể sẽ không thể đi được trong một thời gian dài hoặc vĩnh viễn không thể đi được, nếu cuộc phẫu thuật không thành công. Không biết tại sao nhưng điều đó đã làm Trung Đan dần dần xa lành Hoàng Khoa và thậm chí còn luôn tìm cách tránh mặt cậu.
-Hoàng Khoa, chúng ta cần nói chuyện.
Cậu khựng lại, cậu biết rõ Trung Đan muốn nói chuyện gì, và điều đó không hề vui vẻ hay hài hước một chút nào, hiện tại hai người đang ở phòng thay đồ của bệnh viện sau khi hỏa táng xong cho Hồng Nhung và Dương và trong phòng hoàn toàn vắng vẻ làm cho không khí ngột ngạt bao trùm, Hoàng Khoa khẽ thở dài và mong ước có người nào đó sẽ đẩy cửa bước vào và giải vây cho cậu nhưng không. Cậu khẽ nuốt nước bọt, lấy một chiếc khăn sạch trong tủ, quay lưng tiến lại lau tóc cho Trung Đan.
-Vậy anh muốn nói về vấn đề gì?
Hoàng Khoa nhẹ giọng, cậu ân cần xoa xoa chiếc khăn lông mềm lên mái tóc ngắn ngủi và ướt sũng, Trung Đan chần chữ rồi thở mạnh cầm lấy tay cậu, nó vốn không phải là người khó mở lời nhưng không khí gượng gạo càng ngày càng nén chặt từng từ trong cổ họng làm nó không thể cất tiếng. Trung Đan đã nghe hết những lời mà bác sĩ trao đổi với Hoàng Khoa, từng câu từng từ đều không bỏ sót, chân của nó sẽ không thể đi được nếu như không có một phép màu xảy ra. Nó thậm chí đã suy nghĩ rất nhiều chỉ để đưa ra một quyết định mà nó không bao giờ mong muốn.
-Chúng ta nên dừng lại thôi.
Hoàng Khoa dừng hành động của mình lại, cậu không tin vào tai mình, giá như Trung Đan nổi khùng lên với cậu vì đã không cứu nó kịp thời hay không chịu cho nó làm phẫu thuật thì cậu sẽ có thể dễ thở hơn là một câu chia tay đầy đau đớn và sát thương, chia tay đối với Trung Đan không phải dùng để đùa giỡn hay dễ dàng mà nói ra vậy nên rõ ràng là nó đang nghiêm túc, không chần chừ, cậu tiến ra ngồi xổm xuống trước mặt nó với khuôn mặt đau đớn đến nghẹn thở và hai mắt ửng đỏ lên như sắp khóc xoáy sâu vào tâm can nó, hai tay cậu run lên và nắm lấy tay nó, chậm rãi mà đưa bàn tay thô ráp ấy áp mặt mình và cảm nhận hơi ấm từ đó.
-"Dù có chuyện gì xảy ra cũng xin em đừng đẩy anh ra xa em". Không phải anh đã nói thế trước khi anh ngất đi sau vụ nổ sao? Vậy sao bây giờ con người anh lại hoàn toàn ngược lại vậy? Anh là người biết giữ lời hứa mà.
Không khí im lặng bao trùm, bỗng tiếng sịt mũi Trung Đan phát ra làm Hoàng Khoa thẫn người, cậu ngước lên nhìn nó, nó đang khóc, một cách nức nở đầy đau đớn, nó cố rút tay lại che đi từng giọt nước mắt đang ồ ạt chảy ra không kiểm soát. Trong từng tiếng khóc, các câu từ rời rạc của nó vang lên đầy khổ đau và quằn quại làm trái tim Hoàng Khoa quặn lại.
-Anh không thể đi...anh không còn là Trung Đan ...mà em đã yêu nữa...vậy nên buông tay anh đi anh không muốn ...anh trở thành gánh nặng của em.
Ánh mắt cậu thoáng buồn, hai tay cậu đặt lên đùi nó, rướn người hôn nhẹ vào trán nó làm tiếng nức nở bỗng dưng im bắt, một vòng tay mảnh mai khẽ kéo nó vào lòng và trao cho nó hơi ấm mà nó đã lâu không được cảm nhận.
- Em yêu anh, không phải vì vẻ ngoài hay danh vọng của anh, em yêu anh vì trong anh có một Trung Đan vô sỉ không quan tâm sự đời, một Trung Đan thậm chí còn chưa tỏ tình với em lần nào mà đã đòi chia tay, một Trung Đan luôn vui vẻ và tăng động đến mức thần kinh dù sâu trong anh là một đứa trẻ đầy cô đơn và tuyệt vọng. Và anh đừng lo em sẽ là người bảo vệ đứa trẻ đó.
~~~
Đã 1 tháng trôi qua, Đức Thiện vẫn hoàn toàn phủ nhận sự tồn tại của Thanh Tuấn trong mắt hắn, hắn chẳng thèm nói cũng chẳng quan tâm đến anh khi anh cổ gợi nhớ cho hẳn những kỉ niệm ngày xưa của hai người hay nói đúng hơn là những kỉ niệm tệ hại mà anh đã gây ra cho hắn. Anh nghĩ vậy. Hoàng Khoa và Trung Đan cũng hiếm có thời gian sang thăm hắn vì Trung Đan đang trong đợt trị liệu cơ thể để có thể đi lại bình thường. Đám ma của Hồng Nhung và Dương cũng được Thanh Tuấn lo liệu chu đáo, Nguyễn Hoàng vẫn không ngừng tìm kiếm Minh Huy dù Đức Thiện đã nhiều lần nói với cậu ta về việc Minh Huy đã chết. Chứng mất trí nhớ của Đức Thiện có chút kì lạ, chính bác sĩ cũng nói như vậy, hắn chỉ có thể nhớ những mảng kí ức rời rạc và một điều đau đớn nhất đối với Thanh Tuấn là hắn nhớ tất cả mọi người trừ anh. Đó cũng là lý do hắn thường nhìn anh với ánh mắt kinh tởm mỗi khi anh lại gần hắn.
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ không gian yên tĩnh thường ngày, Thanh Tuấn khẽ giật mình nhanh chóng lấy điện thoại đi vội ra ngoài, cố gắng giữ yên tĩnh nhất có thể cho thoải mái mà ngủ. Nhưng rồi ra đến hành lang anh mới nhận ra đó là điện thoại của Đức Thiện và chân chừ vì không biết liệu tự tiện nghe điện thoại của hắn có phải là vô duyên không? Nhưng Đức Thiện ngủ rồi và hắn sẽ rất khó chịu nếu anh đánh thức hắn chỉ vì một cuộc điện thoại vớ vẩn thậm chí còn không lưu tên.
-Alo, người nhà của Đức Thiện đây ạ.
Thanh Tuấn lấy hết can đảm nghe máy và bất ngờ khi ở đầu dây bên kia một giọng nói quen thuộc cất lên mang theo chút mừng rỡ và xúc động.
-Thanh Tuấn, ơn trời, anh là Minh Huy đây, làm ơn đến đón anh đi, anh còn sống.
Minh Huy cao giọng, suốt một tháng nay anh đã sống trong một khu rừng lạ hoắc và gần như bị kẹt trong đó, dòng sông đã đẩy trôi anh từ Hà Nội ra đến Bắc Giang và cho anh mắc lại ở một nhánh cây trong rừng. Nhưng may mắn sao khi có một khu nhà ở đó và cho anh một bộ quần áo tốt hơn không thì chắc anh cũng chẳng sống nổi, anh đã đi bộ ròng rã suốt 3 ngày trời và chỉ ăn những quả dại để thoát khỏi khu rừng và tìm đến một khu ổ chuột, và đương nhiên ở đó thì anh không thể tìm được sự giúp đỡ kể cả từ phía cảnh sát. Họ nghĩ anh là một tên côn đồ và cổ điều tra danh tính của anh. Tất nhiên rồi chẳng ai muốn giúp một người có vẻ ngoài chẳng mấy sạch sẽ với khuôn mặt bầm dập và cơ thể sứt sẹo chi chít hình xăm cả- Thật không đáng tin. Anh thực sự đã sống vật vờ ở đó như một tên ăn xin cho đến khi tìm được một đàn em của mình. Người đó đã đưa anh về nhà, giúp anh chữa trị vết thương và cho anh mượn điện thoại để liên lạc với Đức Thiện.
-Anh...anh đang ở đâu? Em...em sẽ đến ngay.
Ngay khi vừa quay lưng đi thì Thanh Tuấn va phải một người, ngay lập tức người đó đưa tay ra giữ cẳng tay anh lại ngăn cho mông của anh hôn lên đất mẹ yêu dấu- Là Nguyễn Hoàng. Anh ta trông khá tiều tụy và mệt mỏi trong bộ vest gò bó, trên tay anh ta cầm một bó hoa lớn và khẽ mệt mỏi đưa nó cho anh.
-Chúc Đức Thiện sớm khỏe, xin lỗi vì lâu như vậy rồi, tôi mới đến thăm được.
Nguyễn Hoàng vuốt ngược bộ tóc lòa xòa ra đằng sau, khẽ thở dài, bỗng Thanh Tuấn cầm lấy tay anh ta vội vã đưa cho anh ta điện thoại của Đức Thiện. Hai mắt anh sáng lên đầy vui vẻ, và ra hiệu cho Nguyễn Hoàng đưa nó lên tai. Hai mắt anh ta mở to, không nói một lời mà đợi đầu dây bên kia nói hết mới chậm chạp tắt điện thoại. Đưa cho Thanh Tuấn rồi lạnh lùng mà bỏ về.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top