17. Bỏ đi

Thanh Tuấn à! Mày nghĩ mày sẽ hạnh phúc được bao lâu khi dám động vào người đàn ông của tao. Từng lời mày hứa, từng lời thề thốt của mày với tao 6 năm trước, mày quên rồi à? Nhưng mà không sao! Tao là người rộng lượng mà, việc mày ở bên Đức Thiện của tao suốt mấy tuần qua tao sẽ coi như là không có gì! Còn việc thất hứa thì cũng đã để bạn mày trả cho mày rồi! Giờ tao chỉ mong mày sẽ về đây để tao với mày cùng nói một số chuyện. Còn quà của tao nữa, dùng nó để rời khỏi Đức Thiện ngay lập tức, hé răng nửa lời lời tao lập tức cắt cổ con chó mạnh mồm này, nhanh lên không thì đừng hòng bạn mày có thể sống sót gặp lại mày lần nữa đấy!

Một lọ thuốc tránh thai, hai tấm hình đẫm máu như muốn xé nát tâm can của anh, Dương - người chị gái yêu quý của anh đã bị tra tấn hành hạ, còn Hồng Nhung nữa - em ấy đâu? Không lẽ..

Thanh Tuấn run rẩy thả rơi lọ thuốc xuống đất làm nó bật nắp, vung ra từng viên thuốc trắng như khuôn mặt của anh lúc này, bức ảnh trên tay đã bị vò đến đáng thương, tan nát và vỡ vụn như trái tim anh hiện tại, đột ngột, thực sự quá đột ngột, anh còn chưa kịp thổ lộ tình cảm của mình với Đức Thiện mà sao dây tơ hồng lại đứt? Sao ông tơ bà nguyệt lại tàn nhẫn đến vậy? Sao lại quấn lấy và trói buộc anh anh trong vòng xoáy lộn xộn này, sự đau đớn và nức nở kìm hãm nơi cổ họng làm anh khó thở tột độ, nước mắt cứ từ từ mà lăn dài, anh cố miết chặt đôi môi mình lại với nhau ngăn từng tiếng nức nở nơi cổ họng trào ra, nhẹ vơ số thuốc lăn lóc trên sàn vào hộp, anh thẫn thờ cất nó vào nơi góc tủ gỗ chứa đựng các lá thư, các quyển nhật ký đã úa vàng theo năm tháng đầy thanh xuân tuổi trẻ, những ngây dại mới yêu, mệt mỏi ngồi xổm xuống cầm bức thư được viết nắn nót, tỉ mỉ, anh run rẩy đọc từng chữ như khắc sâu và tâm trí mình, từng lời đe dọa, từng lời mỉa mai, khinh bỉ cứ vang đi vang lại trong đầu anh khiến anh như bị nhần chìm trong cảm xúc sầu não bất tận.

Nhanh chóng tìm kiếm ví tiền và điện thoại của mình, dùng mọi cách để gặng hỏi hỏi người quản gia và năn nỉ những tên vệ sĩ đứng ở ngoài trong vô vọng, anh tức giận tìm mọi cách để thoát ra ngoài. Đức Thiện dù đang ở công ty nhưng từng cử chỉ hành động của anh đều được ghi lại trên màn hình tivi ở trong phòng hắn như một động lực giúp hắn có năng lượng làm việc. Ngay khi nhận ra có điều khác lạ ở anh, hắn nhanh chóng lái xe về nhà, bỏ lại đống công việc cho Hoàng Khoa giải quyết.

Thanh Tuấn vật vã một hồi mới kiếm được ví tiền và điện thoại của mình được cất trong một cái két sắt giấu sâu ở gầm giường ngủ trong phòng anh, nhanh chóng vớ lấy lọ thuốc trên bàn cùng bức thư và hai bức ảnh, anh chạy ra sau vườn, nơi bí mật mà chỉ anh phát hiện ra ở bức tường đó, có một phần cống không được hoạt động và bỏ hoang ở đó dẫn ra bên ngoài, tuy hơi nhỏ hẹp và bụi bẩn một chút nhưng đó là cách duy nhất giúp anh trốn thoát.

Cố gắng bê nắp đá của chiếc cống lên, anh nhăn mặt vì đau cơ, thầm chửi rủa bản thân quá mềm yếu, Đức Thiện đã về đến nhà, vội vàng ra khỏi xe, bấm còi báo hiệu giúp việc mở cửa, Thanh Tuấn vội vã chui xuống cống, cố hết sức để thoát khỏi tầm nhìn của Đức Thiện, tìm kiếm đường để tẩu thoát. Anh đã quá quan tâm đến việc tận hưởng hạnh phúc của riêng mình mà quên mất đi hai người anh coi là gia đình đã và đang bị hành hạ như thế nào? Dương đã bị đánh đập tàn nhẫn và đau khổ ra sao? Anh thực sự quá vô tâm rồi. Giờ đây là cái giá phải trả cho tất cả mọi sự sung sướng, hưởng thụ sao?

Cố gắng vịn vào miệng cống, hai tay anh phồng rộp và trầy xước cố leo lên, khẽ thở hắt ra mệt mỏi khi yên vị trên mặt đất và nhăn nhó vì vết rách ở tay đang ứa máu do miết vào thành một góc xi măng nhọn, lọ thuốc anh cầm vì thế mà lăn ra khỏi tay, từ từ đụng vào chân một người, Thanh Tuấn ngước lên xanh mặt, anh vội đứng lên điếng người, không màng đến bụi bẩn trắng xóa đang bám vào quần áo, Đức Thiện đang ở đó bằng một cách thần kì, nhìn anh thất vọng, cúi xuống nhặt lọ thuốc lên, nhăn mày đọc từng chữ. Khuôn mặt hắn biến sắc khi nhận ra thứ thuốc trong lọ là loại thuốc mà cô bạn tình của hắn thường dùng sau những lần hoan ái đầy vui chơi của hai người. Tay hắn run lên, hắc huyết nổi rõ lên làn da mỏng.

- Mifestad ?? Thế này là sao ? Thanh Tuấn !!

( Mifestad là thuốc tránh thai, vì đây chỉ là thế giới của trí tưởng tượng nên nam có thể mang thai nhé )

Đức Thiện như mất kiểm soát, hắn gằng giọng hỏi và mắt hắn bắt đầu đỏ lên, hắn tiến một bước thì anh lùi một bước, rất nhanh chóng hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa, đôi tay gân guốc vươn ra nắm lấy bắp tay anh ghì mạnh, răng nghiến vào ken két, cố giữ cho bản thân một sự bình tĩnh cần thiết để ngăn không nhân cách thứ 2 làm hại đến bạn đời cảu mình.

Anh run lên trước những phản ứng của hắn, toàn thân như sụp đổ, hai mắt anh mở to và không dám chớp vì quá sợ hãi, nhưng rồi anh nhớ đến Dương và Hồng Nhung, chột dạ đưa tay miết vào vật nhỏ bé nằm trong túi quần, khẽ hít một hơi thật sâu đủ để lấy lại tỉnh táo, Thanh Tuấn nhìn vào mắt Đức Thiện không chút sợ sệt.

- Vũ Đức Thiện, dù gì cậu cũng biết rồi thì tôi nói luôn, cậu ngây thơ quá, cậu đã nghĩ gì khi cậu giam giữ tôi ở đây thế? Cậu nghĩ tôi sẽ yêu cậu và dành trọn cả trái tim cho cậu như xưa sao? Kinh tởm thật.

Anh vùng ra khỏi vòng tay cậu, chấp hai tay sau lưng, dùng điệu bộ khinh bỉ mà đi quanh Đức Thiện, khẽ buông những lời chăm chọc bằng giọng điệu khinh miệt, hai tay anh nắm chặt lấy nhau, cố giữ bình tĩnh, mồ hôi tuôn ra đầm đìa và trái tim như bị bóp nghẹt đến vỡ vụn.

- Cậu không nghĩ tình cảm của mình là dơ bẩn sao? Em trai và anh trai? Sao cậu có thể nghĩ đến cái viễn tưởng đẹp đẽ ấy chứ? Thứ tình cảm tôi dành cho cậu chỉ là sự hận thù vô cùng và khinh bỉ thôi! Chỉ cần nghĩ đến việc mang thai đứa con của cậu thôi thì tôi đã muốn ói mửa và ngay lập tức muốn giết chết nó rồi.

-- IM ĐI !!!

Một âm thanh vỡ vụn vang lên trong tâm trí của Đức Thiện, hắn điên cuồng lao về phía anh, bóp chặt lấy cổ anh mà nhấc lên, hắn đã mất kiểm soát, toàn thân hắn run lên theo tiếng cười giòn giã của hắn trong đêm. Hai mắt Đức Thiện trợn trừng đỏ lên trong bóng tối, nước dãi của hắn không tự chủ được mà chảy ra, toàn bộ hắc huyết trên mặt nổi lên đáng sợ, miệng liên tục lẩm bẩm như bị ma nhập. "Tao sẽ giết mày...tao sẽ giết mày". Thanh Tuấn không thể thở được, chân anh đu đưa trong không trung, nước mắt nước mũi anh chảy ra giằn giụa, khuôn mặt anh đỏ lên, hai tay cố chóng cự để thoát ra khỏi gông cùm của Đức Thiện.

Bất ngờ từ đâu, Trung Đan lao đến huýt mạnh vào Đức Thiện làm ba người ngã sõng soài trên nền đất bẩn, Hoàng Khoa chạy nhanh chóng đỡ anh đứng lên, ngày khi vừa ngã xuống, Đức Thiện điên cuồng ngồi dậy lao về phía Thanh Tuấn và gào thét đến kinh dị, Trung Đan cũng vì thế mà hốt hoảng túm lấy hắn, gồng mình mà giữ hắn lại, Thanh Tuấn nhanh chóng dụi mắt, có chút sợ hãi lùi lại, núp sau Hoàng Khoa.

Khung cảnh bây giờ thật hỗn loạn, mọi thứ xung quanh như ngừng lại, Thanh Tuấn và Hoàng Khoa chỉ biết đứng mà nhìn hai người đàn ông đang vật lộn với nhau, có lẽ vì tiếng hét vừa rồi của Đức Thiện mà bà đầu bếp và người quản gia đã vội chạy ra xem tình hình, họ hốt hoảng lao đến phụ giúp Trung Đan, chính lúc này Thanh Tuấn cũng chẳng biết phải làm gì, anh chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, không chậm trễ anh vội vã nhặt điện thoại và ví tiền dưới đất rồi chạy đi, trước khi đi cũng nhẹ cuối đầu cảm ơn Hoàng Khoa lần cuối.

Hoàng Khoa không thể hiện một cảm xúc gì trên khuôn mặt, cậu cũng không đuổi theo hay giữ anh lại, chỉ nhẹ gật đầu chào anh rồi quay qua dìu Đức Thiện vào nhà sau khi hắn được tiêm một mũi thuốc an thần.

- Ổn chứ

Trung Đan mệt mỏi đi ra khỏi phòng Đức Thiện sau khi đã lo liệu xong cho hắn, nó khẽ vòng tay ôm lấy eo của Hoàng Khoa, eo của cậu rất nhỏ và thanh mảnh, khác hoàn toàn so với tưởng tượng của nó.

- Ổn, nhưng tao không hiểu sao Thanh Tuấn lại cư xử như thế? Anh ấy vốn không phải loại người như vậy?

Hoàng Khoa dựa người ra sau, thoải mái nằm trong lòng Trung Đan, nó hiểu ý, nhẹ nhàng bế cậu lên, tiến về ghế sofa, đặt cậu trong lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu.

- Thời gian sẽ làm con người thay đổi.

Hoàng Khoa khẽ đan tay hai người vào nhau, nhẹ hôn lên môi nó, hai người yên bình mà hưởng thụ những hạnh phúc ít ỏi trong cái thế giới ngầm không dành cho thiên thần này. Một lúc sau, khi Trung Đan đã ngủ say, Hoàng Khoa mới lồm cồm bò dậy, rời khỏi vòng tay của nó, cậu vẫn còn thắc mắc về Thanh Tuấn. Nhanh chóng cầm đèn pin đi ra khỏi cổng nhà, nơi vừa diễn ra vụ việc. Hoàng Khoa tìm kiếm từng ngóc ngách và bụi cỏ.

Cách nơi Đức Thiện bị ngã ba bước chân có một lọ thuốc tránh thai bị bật tung nắp nhưng có vẻ số thuốc cũng chưa bị thất thoát đi viên nào, cậu cẩn thận nhặt từng viên thuốc bỏ lại vào lọ rồi chạy về chỗ mà cậu đỡ Thanh Tuấn lên, một tờ giấy nhăn nheo và nhàu nát nằm gọn ở đó, không chậm trễ, Hoàng Khoa mở ra và khá sốc khi đây là một bức ảnh kinh dị đầy máu me về một cô gái bị tra tấn, trông cô ấy quen quen.

Trung Đan tỉnh dậy và hốt hoảng không tìm thấy Hoàng Khoa đâu? Nó vội vã chạy ra phòng khách và thở phào khi thấy cậu đang lọ mọ gõ máy tính, trên bàn còn để một lọ thuốc và một bức ảnh không rõ chủ nhân, nó tiến đến, nhanh chóng làm Hoàng Khoa giật mình.

- Mày nên nghỉ ngơi đi, công việc để sau cũng được mà.

Hoàng Khoa sau khi lấy lại bình tĩnh, đã nhanh chóng kéo nó xuống, hai tay vặn nắp lọ thuốc ra bàn và đưa cho nó một tập tài liệu thống kê mà cậu vừa soạn được.

- Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng có lẽ Đức Thiện và Thanh Tuấn đã xích mích với nhau về lọ thuốc tránh thai này, nhưng kì lạ là số thuốc trong lọ này vẫn còn nguyên như ban đầu và không hề mất đi một viên nào, hơn nữa bức ảnh này rơi ra từ trong túi của Thanh Tuấn và người trong bức ảnh này là Dương - một người trong bang WW của Minh Huy hiện đang sinh sống tại Hà Nội, nơi mà Thanh Tuấn được sinh ra và cũng là nơi ở cũ của anh ấy trong 6 năm trước.

Trung Đan có vẻ hiểu ý, nó xoa cầm nghĩ ngợi một lúc rồi mới ồ lên nhìn Hoàng Khoa và nhận lại cái gật đầu của người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top