Tên chó khốn nạn

Bầu trời đêm rất thấp.

Vài ngôi sao tịch mịch lấp ló sau ngọn cây.

Bên góc tiệm net có hai thanh niên học dáng vẻ lưu manh, đi đến ven đường. Ngừng một lát, tên này chọt eo tên nọ.

"Anh, anh nhìn kìa."

"Nhìn gì?"

"Nhìn bên kia kìa, có một cặp tình nhân á."

"Thì có gì đáng xem?"

Tên bị chọt đang không kiên nhẫn, vặn mình qua nhìn hai người đang đứng cách đó chừng hai mét.

Chuẩn xác mà nói, thì là một đứng một ngồi.

Người đang đứng có vẻ lạnh tanh như ngọc, gương mặt trong màn đêm có chút mơ hồ. Từ góc độ của hai tên này thì có thể nhìn được vóc dáng người đó sắc bén chững chạc, thanh lạnh đến độ có thể làm giảm cả nhiệt độ đêm hè.

Người nọ lúc này hơi cúi đầu, tầm mắt dừng lại bên chân mình.

Bên chân anh là một cậu trai đang ngồi xổm, mặt chôn ở khuỷu tay

Hình như là đang khóc, còn khóc đến quên mình.

Có thể phán đoán người đó là con trai, trừ mái tóc trắng ngà chói mắt nọ, thì cặp đùi được bọc bởi cái quần ôm cao bồi trắng trẻo nõn nà và thẳng đẹp. Dù cậu có đang cuộn mình khóc nức nở đằng đấy thì vẫn vô cùng có tính cậung kích bởi cái đẹp.

"Anh, như này là vụ gì thế?"

Tên bị chọt hoàn hồn, mất tự nhiên đáp: "Khụ, cái này mà cũng hỏi nữa, còn có thể là vụ gì chứ? Rõ rành rành là hiện trường chia tay với mấy thằng khốn."

"Hả?"

"Hoặc là ăn vụng quên chùi mép, hoặc là ngủ rồi không chịu trách nhiệm."

Tên kia so sánh chừng hai giây mới bừng tỉnh gật đầu: "Có lý lắm á."

Cuộc thảo luận tham khảo cách thành một tên khốn của hai thanh niên nọ trong bóng đêm yên tĩnh đã thành cậung mang Đức Duy quay về với thực tại.
Cậu ngồi thẳng dậy nhưng không vội đứng lên, mà nghiêng đầu nhìn qua bên kia đường. Khuôn mặt xinh đẹp vừa mới khóc xong gối trên cánh tay.

Vài giọt nước mắt đọng bên chóp mũi tựa như đang phát sang
Nom thật chật vật.

Cũng thật kinh diễm.

Hai đứa nhóc có vẻ như lần đầu được nhìn thấy một cậu nhóc khóc mà vẫn xinh đẹp đến nhường này, nên hẵng còn đang ngây ngốc đứng đực ra đấy.

Cho đến khi khuôn mặt còn vươn nước mắt nọ đột nhiên nở nụ cười tươi rói: "Đẹp không?"

Hai thanh niên này mới giật mình.

Rồi bọn họ nhìn thấy cậu gái ấy vùi đầu trên cánh tay thẳng lưng lại, ngồi xổm tại chỗ. Nhưng cậu sửa tư thế thành tay chống cằm, tựa như bông hoa nhỏ lấp lánh.

Lại thấy, trên cánh tay trắng nõn hiện lên một vết thương dài nhuộm máu đỏ tươi—–

"Còn nhìn nữa tôi báo cảnh sát đấy."

Đối diện với nước mắt đầy mặt cùng màu máu dọa người, hai tên nhóc còn do dự chưa đến ba giây đã xoay người bỏ chạy.

Nhìn dáng vẻ kia, trông cứ như kiểu tôi còn muốn sống lắm.

Giải quyết được phiền toái nhỏ này, Đức Duy mới bình ổn được cảm xúc của mình, chầm chậm ngẩng đầu lên.

Người đàn ông gặp ở cửa hàng tiện lợi bấy giờ đang đứng bên đường cách cậu không xa.

Lúc này cậu mới thấy được rõ ràng diện mạo của anh.

Tóc bạch kim nhìn thì có vẻ lôi thôi nhưng mang lại cảm giác đẹp đẽ, lông mày sắc sảo bên dưới vầng trán lạnh lùng. Đôi mắt hoa đào, nhưng đuôi mắt hơi nhếch lên nên thoạt nhìn anh cứ như trong trạng thái khó chịu đừng ai chọc vào.

Trừ cái này ra, sống mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm, xương gò má đến cằm đều có đường cong hoàn mỹ không chút tì vết.

Một chữ thôi, tuyệt.

Mà càng tuyệt hơn chính là, với một khuôn mặt như muốn khiêu khích già trẻ lớn bé ấy, lại cực kỳ hợp với đôi mắt lãnh đạm tối đen, nhìn thật, sắc, dục.

Con người luôn có tính xấu, cái gì càng không chiếm được càng muốn có—-

Đối với người như vậy, Đức Duy đoán rằng, ai mà chẳng muốn xem những khoảnh khắc anh động tình thì sẽ thành dáng vẻ như thế nào.

Chậc.

Thật ra ngẫm lại mới thấy bạn gái tương lai của anh ta chắc sầu não dữ lắm.

Đức Duy tâm sinh đồng tình.

Trầm mặc chừng khoảng mười giây.

Cuối cùng cậu cũng che đậy và thu dọn mấy cảm xúc tiêu cực của mình. Cậu ngồi xổm tại đấy nâng má, ngước nhìn người nọ và cười rạng rỡ: "Anh trai nhỏ này, không phải anh đi rồi ư, sao lại quay lại rồi?"

Quang Anh rũ mi nhìn cậu nàng hỉ nộ vô thường này.

"Chờ người."

Bất đồng với cậu chàng trong tiệm tiện lợi dễ bị cậu lay động kia, âm thanh của anh cũng tựa ánh mắt anh vậy, lạnh nhạt.

Đức Duy cười rộ lên.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu tại sao mình lại nhận sai người rồi—sự lạnh lùng, bất khả xâm phạm hiển hiện nơi giữa hai hàng chân mày của anh rất giống với RHYDER.

Có điều nếu RHYDER có vẻ bề ngoài như thế này, thì chắc sẽ không mang khẩu trang đâu.

Dức Duy hít một hơi thật sâu, mùi cỏ cây thơm ngát cùng làn gió đêm lành lạnh hòa vào thân thể.

Cậu nâng tay lau sạch nước nơi khóe mắt, bỗng dưng, giữa những khe hở của ngón tay cậu lại bật ra tiếng cười khẽ: "Thế sao không đứng đợi xa chút, vừa nãy tôi khóc không đủ để dọa anh sao?"

Quang Anh thấp mắt.
Cậu ngồi xổm bên chân anh đang ngẩng đầu, hai bàn tay đang ôm lấy khuôn mặt diễm lệ, biểu cảm và động tác đều rất tinh quái. Đôi mắt đen nhánh ẩn giữa các kẽ hở của ngón tay, ngẩng đầu không chớp mắt nhìn anh.

Ngón út đặt trên chóp mũi, chóp mũi được makeup khá nhạt, sắc môi cũng nhạt màu lai tây.

Anh vẫn không nói gì, mà cậu vẫn kiên nhẫn chờ.

Tựa như chờ bao lâu cũng không sao, cố chấp và kiên định.

Quang Anh hiếm khi nhân từ được lâu như thế, hỏi: "Sao cậu lại khóc."

Ngón tay Đức Duy gảy gảy bên má, "Ồ...anh biết RHYDER không?"

Yên tĩnh chừng hai giây: "Không biết."

"À, vậy thì tốt."

Quang Anh nâng mắt: "Tốt cái gì?"

Đức Duy buông cánh tay, tay trái chống má nghiêng nghiêng đầu, tầm mắt dời từ cặp chân dài đi lên. Cậu nhìn vào đôi mắt đen nhánh kia.

Giống quá đi mất.

Yên lặng ngắm thật lâu, bỗng nhiên Đức Duy cười rộ lên, vừa rạng ngời vừa diễm lệ: "Anh ấy là một tên rất khốn nạn, không quen biết là tốt nhất."

"......"

Quang Anh rũ mắt liếc cậu chừng hai giây.

"Khốn với cậu?"

"Đúng thế. Nếu không thì tôi khóc thảm như vậy làm gì?"

"Khốn như thế nào."

"Ò, vừa nãy anh không nghe hai người kia nói sao?"

"?"

Đức Duy nở nụ cười phóng khoáng, điệu cười vừa biếng nhát vừa vô lại, "Anh ấy ngủ với tôi rồi không chịu trách nhiệm đó."

"......?"

Đôi mắt đen như tê liệt.

Tia lãnh đạm cuối cùng trong ánh mắt như bị xé rách, một chút cảm xúc nứt toạc thoát ra ngoài.

Sau đó người đàn ông khẽ nheo mắt.

Đức Duy lại bỏ lỡ biểu cảm như chớp này của đối phương. Cậu cúi đầu kỳ quái xoa xoa cánh tay—-

Sao đột nhiên lại lạnh thế nhỉ.

Trong không gian an tĩnh, đầu góc đường chỗ tiệm net lại có vài thanh niên đi ra.

Cảnh một đứng yên một ngồi xổm bên vệ đường thế này vẫn thu hút người xem. Cho dù không có câu chuyện của hai tên nhiều chuyện ban nãy, thì Quang Anh bây giờ vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt thầm lặng đang lên án hành động 'khốn nạn'.

Cảm xúc trong mắt anh phập phồng, cuối cùng mới bĩnh tĩnh được.

"Cậu không định đứng dậy ư."

Đức Duy không biết mình vừa mới tránh được một kiếp. Cậu sờ sờ túi quần, trống trơn. Đức Duy thở dài: "Không dậy nổi."

"?"

"Hôm nay tôi chưa ăn gì cả, hộp kẹo thì rớt mất rồi, bây giờ không còn chút sức lực nào." Đức Duy nâng má, quay đầu nhìn về hướng cửa hàng tiện lợi, trên chóp mũi là vệt sáng óng ánh, "Không lẽ rớt lúc quật người sao?"

Nghe giọng có chút buồn bực.

Nhưng còn chưa được một giây.

Đôi mắt kia đột ngột quay ngoắt lại nhìn chăm chú trên người Quang Anh: "Tôi thấy người bạn mà anh đợi còn chưa đến...."

Quang Anh im lặng chờ cậu nói cho hết câu.

Cậu ngồi xổm bên chân anh, dưới ánh đèn đường ngẩng mặt lên, vệt sáng bên má thật rạng rỡ—-

"Thế thì tại sao không giúp đỡ một cậu nhóc nhỏ đang đói khát vô lực đầu đường xó chợ này chứ, anh ơi, anh giúp tôi mua một hộp kẹo có được không?"

"...."

Trên phố không một bóng người, cậu thành khẩn với vị anh trai này còn hơn cả ba mình.

*

Leng keng.
Tiếng kêu lưu loát của hộp kẹo làm phá vỡ bầu không khí trống trải về đêm.

Đức Duy đang ôm gối ngẩng mặt lên, trước mắt là một cái quần ôm lấy đôi chân thon dài mảnh khảnh, sau đó nhìn thấy lòng bàn tay trắng lạnh cùng viên kẹo viên nén ngay trước mắt.

Cậu ngây người ngẩng đầu, sau cơn hoảng hốt là nụ cười xinh đẹp: "Tôi còn tưởng là anh đi rồi cơ đấy."

"....."

Trên đỉnh đầu không có tiếng đáp lại.

Đức Duy cũng không để bụng, hộp kẹo bị cậu lấy đi, đầu ngón tay vô tình cọ vào lòng bàn tay của người nọ.

Lạnh quá.

Đức Duy thuần thục xé mở lớp nhựa bên ngoài, mở nắp hộp ra, đổ ra lòng bàn tay một viên kẹo, nhưng nghĩ thế nào lại đổ thêm một viên nữa.

"Ăn không?"

Cậu gái ngồi xổm ở đấy, ngửa mặt cười với anh.

Vệt nước mắt đọng lại sáng lấp lánh.

Quang Anh rũ mắt, tầm nhìn đặt trên bàn tay trắng nõn đang giơ lên kia.

"Tôi không ăn đồ ngọt."

Âm thanh lãnh đạm ẩn hiện trong bóng đêm.

Đức Duy không ngạc nhiên tí nào, cậu dứt khoát thu tay về cho cả hai viên kẹo vào trong miệng. Đầu lưỡi quấn lấy, vị ngọt từng viên thấm tận vào đầu.

Sống lại rồi.

Đức Duy gối đầu trên tay thoải mái nghĩ ngợi.

Kẹo ngọt chính là nút chốt mở cảm xúc của cậu.

Thời điểm không ăn được sẽ nóng nảy, cũng có thể trở nên trầm cảm không khống chế được, thậm chí là mất kiểm soát và có những hành động liều lĩnh như một kẻ điên.

Vậy nên dù biết là không tốt nhưng Đức Duy vẫn mang nó theo bên người như một sự an ủi, sau này thì như tên nghiện, liên tục nhiều năm không thể nào thay thế được.

Không thể thay thế được, cho đến khi lần đầu cậu thấy RHYDER.

Lần đó RHYDER còn là một tuyển thủ nghiệp dư, nam vương của những người chơi qua đường. Đức Duy bị anh trai của cậu bạn thân Bảo Minh, lúc ấy là tuyển thủ chuyên nghiệp kéo đến tiệm net xem trận thi đấu xếp hạng, và cũng vào lúc này là lần đầu tiên mà cậu tiếp xúc với game này.

Vào lần xem đầu tiên, trong trận đấu đầu tiên, ngay ánh mắt đầu tiên chạm đến đã tràn đầy sự kinh diễm.

Trận này không giống như xếp hạng, càng không giống như trò đua top.

Đức Duy xem vẫn không hiểu người nọ lúc ấy có thể tự mở đường Jungle như thế nào, cũng không rõ khả năng dự đoán, tâm lý ổn định khủng khiếp, và cả nhận thức về tình hình tổng thể để có được các biện pháp phòng vệ và tấn cậung đúng đắn.

Cậu chỉ để tâm đến những ngón tay điêu luyện và tiết tấu của người nọ trên bàn phím, vừa hợp ý mình.

Tựa như bàn tay của vị thần, bánh xe của vận mệnh.

Đến khi trò chơi kết thúc, chỉ còn lại sự chấn động.

Sau mùa hè năm ấy, Đức Duy và vô số người nhớ thật kỹ ID nọ: RHYDER.

Sau rồi lại sau nữa.

Anh trở thần miếu thần của cậu, tín ngưỡng của cậu.

Cũng là điều an ủi duy nhất có thể thay thế kẹo, và là vũng bùn duy nhất. Bởi vì so với hộp kẹo kim loại nhỏ bé kia, anh xa xôi thế càng làm cậu nghiện hơn.

Như trúng độc mãn tính, mỗi trận thi đấu, mỗi một lần lên màn ảnh đều là từng hồi chấn động, năm này qua tháng nọ từng trận đấu đã thấm vào tận cốt tủy, không cách nào kiềm chế.

Đức Duy cho rằng tất cả game thủ đều giống như cậu, trong lòng mỗi một người đều có một miếu thần của chính mình.

Chỉ là cậu bất hạnh hơn những người chung đường một chút—–người đàn ông ấy xoay người rời đi rồi, thậm chí một chút nhân từ để lại cho mọi người cũng không có.

"....."

Kẹo nén áp nơi đầu lưỡi Đức Duy, rồi cuốn đến giữa răng môi, sau đó cậu dùng lực cắn xuống.

Mơ hồ cậu lẩm bẩm một câu.

"Tên chó khốn nạn."

Quang Anh đứng bên cạnh lại cứng đờ thêm lần nữa.

Rồi anh khẽ nheo mắt ngoái đầu nhìn cái đống dưới chân mình kia.

"Cậu nói gì?"

"....."

Đức Duy nhìn trái nhìn phải, không có ai.

Lúc này cậu mới xác định được người bên cạnh vừa mới chủ động đặt câu hỏi với cậu.

Đức Duy bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn. Tự lúc nào mà gió đêm đã lùa qua mái tóc của cậu, những sợi tóc trắng ngà tung bay trong gió, dịu dàng mà luyến lưu.

Nhưng ước chừng chỉ là ảo ác.

Vì một hai giây sau, Đức Duy lấy lại tinh thần, ý cười rạng ngời lại xuất hiện, đôi đồng tử đen láy lấp lánh: "Không có gì đâu."

Cậu quơ quơ hộp kẹo, vang tiếng leng keng leng keng,

Âm thanh tiếng cười của cậu gái càng thêm phóng túng: "Tôi nên cảm ơn anh thế nào đây."

"Không cần cảm ơn."

"Lấy thân báo đáp được không?"

"...."

Từ lúc nói chuyện đến nay, bấy giờ Đức Duy mới lần đầu thấy được biểu cảm đến là rõ ràng trên gương mặt của người nọ—-

Quang Anh nhíu mày.

Đức Duy lại cười đến là vui vẻ.

Ngoại trừ RHYDER ra, cậu chẳng bao giờ để tâm đến việc ai thích hoặc ai chán ghét mình. Mà người trước mắt này lại có một đặc thù duy nhất là lãnh đạm rất giống với RHYDER.

Cậu càng thích nhìn thấy được nhiều cảm xúc của anh.

Có điều một vừa hai phải, những lúc có kẹo hoặc có RHYDER, Đức Duy luôn biết đâu là điểm dừng.

Cậu lắc người, mái tóc trắng được gió thổi tung trong không khí, dưới ánh đèn đường đôi mắt cậu lanh lợi nhiễm ánh đêm.

Cậu cười nghịch ngợm và tùy tiện: "Đùa thôi đừng sợ chứ, tôi cũng không lấy oán báo ơn đâu."

Đức Duy nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Có điều chuyện tôi có thể làm được cũng không nhiều lắm....à, có rồi, anh có chơi game không?"

"Chơi loại nào."

"Chơi LOL ấy?"

"....Từng chơi."

"Vậy đơn giản rồi—–Hôm nào tôi dẫn anh đi đánh đôi."

"..."

Trầm mặc, bị đẳng cấp của Đức Duy làm cho có chút ghét bỏ.

Cậu cũng không giận mà còn cười: "Bọn họ gọi tôi là ba tôi còn không thèm dẫn, anh lại đi nghi ngờ tôi?"

Quang Anh yên lặng liếc nhìn cậu.

Đức Duy không hiểu sao lại hơi chột dạ, nhưng chỉ tích tắc thôi đã bị cậu làm lơ.

Thể lực tốt hơn rồi, cậu mới chầm chậm đỡ đầu gối đứng dậy, liếm liếm môi cười khẽ: "Lấy thân báo đáp và dẫn đi đánh đôi, hai chọn một đi."

Quang Anh trong bóng đêm trầm mặc.

Sau một hồi.

"Đánh đôi."

Lần này Đức Duy thực sự buồn cười: "Anh trai nhỏ, anh chịu nhục chịu khổ quá."

Người nọ lạnh tanh, trào phúng và có cả khinh bạc đáp, "Cậu biết được là tốt."

"——"

Đức Duy ngẩng ra.

Không đợi cậu nghĩ thông suốt tại sao mà cái chớp mắt và cái ngữ điệu này quen thuộc đến thế, thì trong đêm khuya trống vắng trên vườn trường, một chiếc xe thể thao chạy băng băng đến với một tiếng gầm rú động trời.

Mười mấy giây sau, một chiếc xe thể thao vàng tươi dừng ven đường.

Khói từ xe phả ra rồi xe ngừng máy, bên đường yên tĩnh.

Đức Duy quay đầu: "Bạn anh?"

Quang Anh: "Ừm."

Đức Duy đối diện với màu sắc vàng tươi chóe mắt nọ: "Phẩm vị tốt đấy."

Quang Anh: "..."

Cửa xe trượt xuống.

"Quang Anh, cậu có biết là tôi phải vất vả cỡ nào mới thoát khỏi đám người quản lý kia để đến đón—-đậu má!"

Cửa xe trượt xuống chừng một nửa đã nhìn ra được chủ nhân bên trong gấp gáp chừng nào, nhưng sau đó lại chui tọt vào trong!

"?"

Đức Duy vừa định giơ tay chào hỏi phải chớp chớp mắt.

Lớp kính trên cửa xe này có tính bảo vệ rất tốt, nhìn từ ngoài vào trong chỉ thấy rất mơ hồ.

Sau đó cửa xe trượt xuống lần nữa.

Một cái trùm đầu hình dáng kì quái bịt kín ngồi ngay ghế lái, chỉ để lộ ra đôi mắt, xấu hổ mở cửa xe, còn cố tình nén giọng thật trầm.

"Khụ khụ, lên...lên xe đi."

Đức Duy đấm đấm cẳng chân bị tê, cười: "Bạn anh từ Ả rập xê út về đấy à?"

"...."

Không chờ Quang Anh trả lời, thân ảnh của Đức Duy đã tung tăng từng bước khập khiễng vòng qua cái xe thể thao, đi đến bên đường đối diện.

Bóng dáng cậu trai hòa vào bóng đêm.

Cậu đưa lưng về phía họ vẫy tay, trên cánh tay trắng nõn còn vươn ít máu đã khô cạn, nhưng cậu lại không để ý đến. Gió mang tiếng cười nhiễm trào phúng lại êm tai của cậu hòa vào màn đêm.

"Hôm nào dẫn anh đi đánh đôi nhé, đại minh tinh."

Quang Anh cũng không giải thích về hiểu lầm này.

Nói gì thì bọn họ sẽ không còn gặp lại nữa nên cứ bảo trì sự ăn ý, chỉ là nói anh hai chọn một chứ không hỏi anh phương thức liên hệ gì.

Một lát sau tiếng chân ga nổi lên.

Chiếc xe hòa nhập vào cuối còn đường trong màn đêm.

*

Bên trong xe.

Ghế lái, Đăng Dương kinh hồn phủ định: "Vậy mà cậu cũng không nói với tôi là đang nói chuyện với người lạ nữa? Đợt này đang mùa thi đấu đấy, tôi phải gạt giám đốc đội tuyển chúng ta mới trốn đi được, nếu có người nhận ra rồi lan truyền lên mạng, vậy không phải giám đốc chúng ta sẽ giết chết tôi à."

Quang Anh dựa người vào ghế da, không nâng mắt mà lãnh đạm nói: "Cậu trùm như cái đầu heo, ba ruột cậu còn chả nhận ra được chứ đừng nói đến ba nuôi."

Đăng Dương tự hào: "Đấy không phải nhờ tôi phản ứng nhanh à—-cút cút cút! Ai là ba nuôi của tôi, hơn nữa, tôi đẹp trai ngời ngời như vậy dù có ngụy trang đi chăng nữa, cũng đâu thể so sánh với đầu heo được?"

Quang Anh cười lạnh nhạt.

Đăng Dương còn muốn truy cứu nhưng đột nhiên nhớ ra: "À từ từ, thiếu chút nữa thì quên, em trai nhỏ bên ngoài xe ban nãy là ai đấy."

"Không quen."

"Không quen thì nghĩa là hôm nay mới quen, được đấy thần Lai, cậu vừa giải nghệ ngày đầu tiên đã có ý định làm tan vỡ mộng đẹp của chín trăm triệu fan nữ nhà cậu à, tàn nhẫn quá đấy?" Đăng Dương vui sướng khi thấy người bạn gặp họa.

Quang Anh khép hờ mắt mặc kệ cậu.

Đăng Dương quen Quang Anh từ nhỏ, đối với cái nết của Quang Anh cũng tạo thành thói quen. Hơn nữa cái hố LOL cũng là Đăng Dương lôi Quang Anh vào.

Vì thế mà ba năm ròng rã cậu không dám tiến vào cửa nhà họ Nguyễn.

Trong xe an tĩnh một hồi, Đăng Dương lại nhắc đến: "Vừa nãy tôi nhìn hơi vội, sau lại bị cái trùm kia chắn mắt, nhưng có điều em trai vừa gặp ban nãy sao giống một fan nhỏ nhà cậu thế."

Quang Anh lại không mấy để tâm: "Tôi có fan nhỏ à."

Đăng Dương: "....."

Đăng Dương nghiến răng nghiến lợi rặng cười: "Khu vực thi đấu Trung Quốc còn thiếu fan nhỏ nhà cậu à? Nếu mà tôi không đăng ký quyền bảo mật với bên cậung ty thì nói không chừng fan nhà tôi cũng nhiều chừng đó rồi."

"Cậu xấu không có fan cũng không trách được."
"....Cút cút cút!"

Quang Anh híp mắt cười nhạo.

Nhìn trong kính chiếu hậu, Đăng Dương nghẹn họng, một hồi sau mới hậm hực nói: "Thì, gương mặt này của cậu đúng là nên tự giác mang khẩu trang là tốt rồi. Nếu không fan trong nước chắc được cậu bao trọn gói mất."

Quang Anh không đáp lại.

Đăng Dương tập mãi thành thói.

Thanh niên chơi esport đại đa số đều là mấy cậu nhóc trên dưới 20 tinh lực tràn trề, là những xao động bồn chồn mỗi khi bàn về người khác giới, là những sự ấu trĩ ngây thơ khi so sánh ai nhiều fan nữ hơn ai.

Nhưng thanh niên bên cạnh cậu lại không giống.

Là top một nhân vật truyền kỳ của khu thi đấu, những phương diện đọ thực lực hay diện mạo rất có quyền lên tiếng, nhưng từ trước đến nay lại không đả động đến vấn đề fan nữ.

Khoảng thời gian anh là chỉ huy trong chiến đội ZXN, không ai dám đùa giỡn về vấn đề này với anh dù là lén lút đi chăng nữa.

Dần dà về sau, RHYDER mang danh hiệu 'lãnh cảm nhất giới esport' truyền khắp mọi nơi.

Mãi đến khi danh hiệu 'tên khốn giới esport' ngang trời xuất hiện, mới thay thế được.

Nghĩ vậy Đăng Dương lại nghẹn cười, thanh thanh giọng, chủ động dời đề tài: "Đêm nay cậu sao thế, không phải nhà cậu cho xe đến đón à? Sao còn dày vò tôi thế?"

Quang Anh nhíu mi: "Mẹ tôi thù tôi rồi."

Trong lòng Đăng Dương sợ hãi rụt cổ: "Chuyện này đương nhiên tôi biết chứ. Mà sao, xe không đến à?"

"Đến rồi, đến đưa hành lý. Những người mà tôi có thể liên hệ trong nhà họ Nguyễn đều kéo tôi vào danh sách đen rồi."

Đăng Dương: "Phụt, đúng là mẹ cậu ra tay."

Chịu đựng sự vui sướng khi thấy bạn gặp họa, Đăng Dương chở Quang Anh đến một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố F.

Quang Anh mở cửa xe, chân dài bước ra ngoài.

Sau đó một tay anh đỡ cửa xe, khựng lại.

Đăng Dương sửng sốt, vừa hồi phục lại tinh thần liền cảm động: "Lâu lắm rồi không gặp tôi nên tiếc nuối lắm đúng không? Không sao, tôi không chê cậu buồn nôn đâu, ôm cái—-"

Quang Anh thủ sẵn ở cửa xe, lãnh đạm ngoái đầu lại nhìn.

"Người cậu nhắc đến vừa nãy, cậu ấy giống fan nhỏ nào?"

Đăng Dương: "........?"

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

RHYDER: Tôi chỉ hỏi thử thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: