Chap 10
"[Cũng được] của tôi chính là [rất tuyệt] của người bình khác!" Lee Seung Ri rộng rãi giải thích thêm.
"A?" Nghe qua câu nói đó, Kwon Ji Yong giật mình, nguyên lai là như vậy sao? Tự nhiên tâm tình đang rất xấu liền chuyển thành cao hứng. " Chủ tịch, ngài chính là thần tượng trong lòng tôi."
Câu này đã nghe rất nhiều người nói qua, Lee Seung Ri lúc đó cũng thấy thế nào cũng là giả dối, nhưng khi nghe từ người này, lại tin đó là lời thật lòng.
Ấn tượng ban đầu về Kwon Ji Yong của anh đúng là rất xấu, nhưng hiện tại Lee Seung Ri lại bỏ qua chuyện đó, đối với Ji Yong hiện giờ, anh thật thích thưởng thức.
Lúc ăn xong đi ra ngoài, cả hai chưa kịp đến gần xe thì có một bọn côn đồ từ đâu chạy đến vây hai người vào giữa. Quán mỳ nằm trong một hẻm nhỏ mà xe không vào được nên cả hai quyết định để ngoài đường lớn rồi đi bộ vào trong, mà hiện tại đường lớn không một bóng người, xe cộ cũng không thấy.
Kwon Ji Yong nghĩ bọn côn đồ này chắc là muốn kiếm chuyện cướp giật. Anh không lo cho bản thần mà kéo Lee Seung Ri lại gần mình, lớn tiếng hỏi: "Mấy người muốn gì?"
"Muốn cái mạng của thằng này." Một tên chỉa chỉa mũi dao đang cầm trên tay về phía Lee Seung Ri.
Lee Seung Ri cũng không thay đỗi nét mặt, lạnh lùng nói: "Tao nhớ là tao chả biết chúng mầy là cái thứ ôn dịch gì."
Tên côn đồ nghe qua tức lồng lộn lên: " Cái đồ bất nam bất nữ như mày mà cũng cao ngạo. Mẹ nó, tao bữa nay không làm thịt mày, rạch nát cái mặt của mày tao không còn là Lôi Tứ nữa. Con bà nó, thằng em ngu dại của tao mù rồi mới thèm rớ tới mày."
Lee Seung Ri nghe xong câu nói, thần sắc cũng không có nhiều biến hóa, nhưng trong đáy mắt Seung Ri, Kwon Ji Yong nhìn ra được có sát ý.
"Hừ, thì ra là anh em của cái thằng không biết sống chết kia, tao thấy thằng em của mày đúng là rất ngu mới dám xúc phạm tới tao. Bây giờ mày cũng ngu y như thằng em mất dạy của mày."
Lời lẽ không có chút kiêng dè, lại thêm phần thô tục nhưng qua âm thanh mền nhẹ băng lãnh của người này, Kwon Ji Yong lại thấy quả rất ngạo khí.
"Câm mồn, bọn bây đứng đực ra đó làm gì, giải quyết nó cho tao!"
Sáu bảy tên côn đồ tay cầm gậy cầm dao xông vào. Kwon Ji Yong chỉ thoáng kinh ngạc, anh không sợ hãi, dù sao lúc còn nhỏ ở cũng đã từng nếm qua mùi vị đánh đập lẫn nhau của thân phận đầu đường xó chợ. Nhưng lại lo cho người này. Một người nam nhân nhìn qua diễm lệ thế kia có thể nào chống lại được đám cuồng dại trước mặt.
Biết chắc một mình mình không địch lại cả đám người, nhân lúc bọn chúng đang bị động. Ji Yong nắm tay Seung Ri chạy vụt qua vòng vây. Bọn chúng thất thần một chút rồi lại điên cuồng truy đuổi. Vòng qua mấy khúc ngoặc cuối cùng cũng lâm vào đoạn đường đang thi công nên bị chặn lại. Kwon Ji Yong kéo Lee Seung Ri ra phía sau, anh đứng chắn phía trước nhìn bọn côn đồ đang tiến lại gần. Một dao một gậy quơ qua,Ji Yong vừa tránh né vừa đánh trả, thân thủ của anh tuy không tốt nhưng dù sao vẫn phải liều.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa,một mình Kwon Ji Yong không thể đánh lại bảy người có vũ khí, nhanh chóng bị ăn một đòn. Bả vai đau đớn kịch liệt nhưng anh vẫn cố cắn răng chống trả. Lúc nhận ra con dao đang cách mình vài centimet thì đã không kịp rồi.
Nghĩ rằng mình sẽ nhận thêm một dao, nhưng ngay lúc đó, 'rắc' một tiếng, cổ tay cầm dao của tên kia bị một lực đạo rất mạnh bẽ gãy.
Lee Seung Ri từ bao giờ tiến lại vô thanh vô thức. Nhanh chóng trái một quyền, phải một cước đánh cho bảy tên bò lăn dười đất. Thủ pháp ra tay rất mau lẹ, lại dứt khoát lãnh khốc không do dự lưu tình, tất cả đểu bị bẽ gãy cổ tay và bị tháo khớp vai.
Nhìn lướt qua như nhìn rác rưởi, Lee Seung Ri âm trầm: "Hôm nay tâm tình tao tốt, để cho chúng mày một mạng, về sau đừng để tao thấy tụi mày."
Nói đoạn anh bước nhanh lại bên Kwon Ji Yong, giọng nói pha chút lo lắng: "Vai có sao không? Đi bác sĩ!"
Kwon Ji Yong vẫn còn đờ đẫn vì chuyện vừa mới xảy ra, cái người này nhìn như thế nào cũng không đoán ra được lại là một thân cao thủ a! Nhưng mà động tác của cậu ấy thật đẹp!
"Không sao đâu, về nhà bôi chút thuốc là được rồi."
Lee Seung Ri đưa tay xoa nắn nhẹ xác định chỉ là phần mền, mới yên tâm.
Đưa Kwon Ji Yong đến một chung cư bình thường, Seung Ri có chút không hiểu, người này lại có thể sống nơi bình dân như vậy sao?
"Cám ơn chủ tịch đã cho quá giang, cũng muốn mời chủ tịch lên nhà uống tách trà, nhưng mà quả thật lúc này đã rất khuya, chủ tịch về nghĩ sớm a!"
"Được rồi, cậu vào đi, nhiều lời."
Lúc xe chuần bị lăn bánh, Kwon Ji Yong nghe thoáng qua câu:"Cám ơn bát mỳ!". Trong lòng tự nhiên vui vẻ lạ thường.
Lee Seung Ri về đến nhà, dù rất mệt nhưng cũng không ngủ được. Cứ nhắm mắt hình ảnh người kia lại hiện lên. Nhớ đến gương mặt anh tuấn lúc nào cũng tỏ ra nhu hòa, nhớ nụ cười ấm áp,nhớ đến những ân cần chu đáo mà mình nhận được, nhớ đến ánh mắt kiên định khi muốn bảo vệ mình lúc nãy. Trong lòng Seung Ri dâng lên một tình cảm làm anh hoảng sợ. Từ lúc nào trong mắt mình chỉ toàn hình bóng của Kwon Ji Yong?
Biết được cảm xúc này , Seung Ri hơi bối rối, ngày nay chuyện nam nam yêu nhau không còn bị bài xích nhiều như trước, nhưng cũng cần cả hai đồng tương nguyện. Mà người đó, nhìn qua đã biết là straight, lại có rất nhiều tin đồn về các mối quan hệ với phụ nữ làm sao chấp nhận chuyện kia.
Vùi mặt vào gối, nỗi phiền muộn vây kính tâm hồn, phần tình cảm này, có lẽ nên chôn nó vào tận đáy lòng.
Buổi trưa, Kwon Ji Yong dùng bữa trong văn phòng của mình xong thì thấy còn dư khá nhiều thời gian nên quuyết định xuống tầng hai mươi hóng mát. Vừa đi vào đã thấy giám đốc Khâu Đường đang ngồi nói chuyện vui vẻ với một người con gái còn rất trẻ, nhìn qua không phải tuyệt sắc nhưng khá dễ thương. Anh nhận ra người này, đó là Khâu Tiểu Điệp, sinh viên trong lớp của anh trước kia.
Khâu Đường nhìn thấy Kwon Ji Yong thì rất vui vẻ, gọi anh đến ngồi cùng. "Ji Yong, qua đây ngồi đi."
Ông đưa tay giới thiệu, "Nữ nhi này là con gái rượu của tôi, Khâu Tiểu Điệp, đang là sinh viên năm cuối khoa kinh tế, còn đây là trợ lý của chủ tịch, Kwon Ji Yong. Không nhờ cậu ấy ba ba của con lúc trước đã tiêu thật rồi a!"
Khâu Tiểu Điệp từ lúc Kwon Ji Yong bước vào đã bị vẻ ngoài của anh cuốn hút, nói năng rất lễ phép: "A, chào anh, anh Kwon!"
Kwon Ji Yong cười ôn hòa, trong lòng nghĩ, trước đây con nhóc này đối xử với thầy của mình không phải như vậy nha, sao bây giờ lại tỏ vẻ e thẹn như này , anh đúng là nhìn không quen. "Khâu tiểu thư cứ gọi tôi GD." Trong công ty, chỉ những người lớn hơn mới gọi anh là Ji Yong, còn những người bằng tuổi hay nhỏ hơn đều gọi GD, nhưng cũng thật ít, vì anh là một trong những người nhỏ tuổi hiếm hoi của Lee thị. G-Dragon là tên tiếng anh của Kwon Ji Yong lúc đi du học ở Mỹ.
Khâu Tiểu Điệp cười, "Nếu đã vậy thì anh đừng gọi tôi Khâu tiểu thư, cứ gọi Tiểu Điệp là được."
Ba người ngồi trò chuyện khá ăn ý, bởi vì Khâu Đường quả rất thích Ji Yong, nếu có thể cùng Tiểu Điệp kết giao đúng là chuyện tốt, còn Khâu Tiểu Điệp dù sao cũng rất xinh xắn lại biết cách ăn nói, Kwon Ji Yong coi như cũng hiểu rõ học trò của mình, tính anh luôn ôn hòa, tuy hồi trước bị nữ sinh này ăn hiếp nhưng dù sao thành tích cũng coi như khá vả lại quan hệ của anh với cô nhóc này không tính quá tệ.
Trò chuyện được một chút thì Kwon Ji Yong nhìn thấy Lee Seung Ri bước vào, Lee Seung Ri cũng rất nhanh nhìn thấy Kwon Ji Yong đang ngồi cùng với Khâu Đường và một cô gái trẻ, trong lòng thầm buồn bực. Con nhóc kia với người này có quan hệ gì a? Dù sao tin đồn người này là hoa hoa công tử anh cũng chưa có quên.
Âm trầm đi tới chỗ ba người, Lee Seung Ri tự nhiên ngồi xuống ghế kế bên Kwon Ji Yong, gác chân này lên chân kia, phong thái rất ưu nhã.
Khâu Đường thấy Lee Seung Ri ngồi xuống liền sợ hết hồn. Chủ tịch khi nào thì xuống tầng hai mươi a? Trong trí nhớ của ông, chủ tịch ngoài tầng ba mươi ra hầu như chẳng bao giờ đi đâu, trừ phi có cuộc họp mới xuống tầng hai mươi chín. Lần này lại ngồi trong quán cà phê lại ngồi chung một bàn, Khâu Đường bắt đầu chột dạ, đưa mắt nhìn sang Kwon Ji Yong.
Ngay lúc đó nữ phục vụ đi đến, lễ phép đưa menu cho Seung Ri, liếc mắt qua anh liền đưa lại giọng vẫn lạnh băng: "Cà phê không đường."
Tiếp nhận lại thực đơn, nữ phục vụ khẽ "Dạ" một tiếng. vừa định quay đi đã bị Ji Yong gọi lại: "A, Tiểu Hoa, chờ chút!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top