Chap 56. Chiều chuộng

Phác Chí Huân bây giờ đang nằm trên giường, còn có một loại cảm giác không thật.

Sự thay đổi của Khang Nghĩa Kiện, khiến cậu được chiều chuộng mà lo sợ, lại có cảm giác rất bất an, giống như...........ông trời cho cậu thứ đồ gì sẽ lại lấy đi bất cứ lúc nào.

Tâm trạng bất an đó, đã ba ngày trôi qua rồi.

Trong phòng bệnh của cậu, vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch, cũng giống như sự lo lắng trong lòng cậu.

Phác Chí Huân nghiêng đầu nhìn người đàn ông dưới cửa sổ ban công.......mái tóc đen, không giống như lúc làm việc bình thường, có chút gì đó khác lạ, loạn một chút.

Trên người mặc quần áo cũng không giống như khi đi làm việc thường ngày là áo sơmi và vest, mà là một chiếc áo phông màu đen, bên dưới mặc chiếc quần thể thao màu gạo, Phác Chí Huân nhìn sững sờ, nhìn phía dưới cửa sổ không chớp mắt, người đàn ông đang làm việc, ánh mắt chăm chú giống như đang rất bận rộn.

Khang Nghĩa Kiện chìm đắm trong công việc, nhưng có mắt người chăm chăm nhìn mình, dù cho anh ta có muốn giả bộ không biết cũng không được.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Đột nhiên, người đàn ông bất giác ngẩng đầu, ánh mắt sâu xa, bắt gặp Phác Chí Huân đang nằm trên giường nhìn mình.

Đôi mắt đó khiến Phác Chí Huân mặt đỏ bừng lên, anh ta nói: Xem đi, bị anh bắt gọn rồi.

Khang Nghĩa Kiện cười nhìn người con trai bị nói trúng tim đen, đang vùi đầu vào chăn, anh nhìn công việc trong tay.......dường như, công việc đối với anh mà nói không còn lực hấp dẫn nữa.

Khang Nghĩa Kiện đứng lên, bước nhanh đến bên giường bệnh.

Phác Chí Huân vẫn chúi đầu vào chăn, kiên quyết không ló ra.

" Huân Huân, như thế không được đâu, em sẽ bị chết ngạt mất."

Mặt Phác Chí Huân vùi đầu vào chăn, càng đỏ hơn trước, lẩm bẩm nói: " Anh đi đi, người em thế này, em sẽ không để mình bị chết ngạt đâu."

" Uh.......anh vừa nói sai rồi, không phải chết ngạt, là bị chết sặc." Người đàn ông nhìn chiếc chăn quấn thành một cục đó, trong mắt anh đầy vẻ ranh ma.

" A?" chết sặc? Lại trò gì thế?

" Huân Huân, em tính xem, sau khi phẫu thuật, em sắp được một tháng rồi chưa tắm, trong chăn hôi lắm, còn vùi đầu vào trong chăn, Huân Huân.......em mau ra đi."

Ngay lập tức, Phác Chí Huân từ đầu đến chân, không có chỗ nào là không đỏ.

Khang Nghĩa Kiện là tên xấu xa.

Phác Chí Huân nghiến răng nghiến lợi!

Vốn dĩ không có gì, bị anh ta nói như thế, Phác Chí Huân đột nhiên cảm thấy trên người giống như phát ban vậy, hơn nữa còn ngứa toàn thân.

Không chịu được nữa, Phác Chí Huân thò đầu từ trong chăn ra, bực tức nói: " Khang Nghĩa Kiện, anh cố tình phải không!"

Khang Nghĩa Kiện khẽ cười, trong mắt đầy vẻ chiều chuộng.

Nhưng cười như thế, khi Phác Chí Huân nghe thấy lại giống như bị cười chế giễu vậy, có gì đó khác thường!

Phác Chí Huân bực tức cầm lấy gối ném về phía người đàn ông bên giường.

Khang Nghĩa Kiện cũng không tránh, sức lực đó của cậu, chiếc gối ném lên người anh ta, cũng chỉ gãi ngứa mà thôi.

Khang Nghĩa Kiện cúi người xuống, dùng cơ thể mình giữ chặt lấy người Phác Chí Huân.

" Làm gì thế? Trên người em toàn mùi hôi, sẽ bị chết sặc đấy."

" Ha ha ha!" tiếng cười vang lên, hiện rõ lúc này người đàn ông rất thoải mái, Khang Nghĩa Kiện ngửi ngửi trên người Phác Chí Huân: " Huân Huân, đừng động, để anh ngửi xem, có hôi hay không."

____________________________________________

Đọc chap này người ta nói nó hài gì âu á....

Mệt ông Nheo thiệt sự....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top