Chap 55. Sống cùng sống chết cùng chết

" Nhưng anh cũng không yêu tôi, tôi không muốn ở bên cạnh một người đàn ông không yêu tôi, không muốn miễn cưỡng anh và tôi cũng không muốn miễn cưỡng chính mình. Khang Nghĩa Kiện, anh là thương hại tôi, tôi không cần sự thương hại của anh. Chúng ta chia tay đi, đừng dây dưa níu kéo làm gì nữa."

" Anh không thương hại em, anh không cảm thấy miễn cưỡng chút nào."

" Ồ........tôi hiểu rồi, đó chính là vì con, cho nên anh muốn có trách nhiệm với tôi, có đúng không? Tôi sẽ mang con đi, tôi bảo đảm sẽ không.........."

" Cũng không phải vì con!"

" Phác Lộc Hy hiểu lầm anh? Cho nên cãi nhau với anh à?"

" Không phải, đều không phải!" Sao mà cậu phiền thế chứ!

" Ồ......tôi hiểu rồi, đó chính là vì........."

Nghe câu nói cậu còn chưa nói hết " Đó chính là vì........", sắc mặt Khang Nghĩa Kiện trở nên khó coi, lắc đầu, trừng mắt nhìn cậu: " Em ngậm miệng lại! Không phải vì đồng tình em, thương xót em! Không phải vì con mà có trách nhiệm! Không phải vì bị ai hiểu lầm hay cãi nhau với ai!" Khang Nghĩa Kiện bực tức nói.

Một loạt lời nói, giống như chuỗi hạt, thi nhau tuôn ra.

" Thế thì để tôi nghĩ, là vì.........."

Tại vì gì chứ!

" Đừng nghĩ nữa! Phác Chí Huân, anh yêu em, đã đủ chưa!" Khang Nghĩa Kiện bực tức hét lên, hai mắt chằm chằm nhìn Phác Chí Huân: " Khang Nghĩa Kiện yêu Phác Chí Huân, đã hài lòng chưa?"

" Anh, anh nói cái gì?" Cậu nghe nhầm rồi sao?

Phác Chí Huân có chút chờ đợi, nhưng lại có chút sợ hãi.

Khang Nghĩa Kiện đầu như bốc hỏa, cánh tay chống xuống, cúi đầu hôn lên đôi môi khô của cậu.

Phác Chí Huân bị hôn cho đỏ mặt tía tai, Khang Nghĩa Kiện mãi mới buông cậu ra, đắc ý nói: " Anh nói, anh yêu em rồi, từ rất lâu rất lâu, anh yêu em rồi. Anh không chỉ mắt mờ, mà tim cũng sai lầm, suýt nữa đã để mất em." Anh ta nói một hơi hết: " Bây giờ, nghe đã rõ chưa?"

Phác Chí Huân sững sờ, trong khoảnh khắc, không biết cảm nhận gì.

Khang Nghĩa Kiện nói yêu cậu rồi?

Nói anh ta đã yêu cậu từ rất lâu rồi?

Ánh mắt đờ đẫn dừng lại trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú trước mặt, Phác Chí Huân mãi vẫn chưa thoát ra được.

Khang Nghĩa Kiện ở bên cạnh, chờ đợi hy vọng.........tại sao cậu cũng chưa phản ứng gì, đó là ý gì đây?

" Tôi không tin." Khang Nghĩa Kiện tại sao có thể yêu cậu chứ?

Khang Nghĩa Kiện ghét cay ghét đắng cậu mới phải.

Khang Nghĩa Kiện nheo mắt lại: " Em không tin, anh sẽ nói cho đến bao giờ em tin........ Phác Chí Huân, anh yêu em. Phác Chí Huân, anh yêu em....... Phác Chí Huân, anh yêu em........."

Hết lần này đến lần khác, không biết bao nhiêu lần " Phác Chí Huân, anh yêu em." Từ khóe miệng mấp máy bật ra mấy câu nói, trong lòng Phác Chí Huân đang hỗn độn phức tạp.

Hỏi lại lần nữa: " Khang Nghĩa Kiện, anh nói thật sao?"

" Phác Chí Huân, anh yêu em!" Trả lời cậu vẫn là câu nói dịu dàng của Khang Nghĩa Kiện.

Khóe miệng Phác Chí Huân khẽ nhếch lên: " Thế thì được, em tin anh. Nhưng anh phải theo đuổi em lại từ đầu." Anh ta cho rằng chỉ nói hai câu ngọt ngào là xong sao?

Nghĩ lại hồi đó, cậu bị anh ta vô tình lạnh nhạt làm tổn thương, nhưng không có ai mang thuốc cho cậu.

" Khang Nghĩa Kiện, nếu lời anh nói là thật, thế thì anh phải theo đuổi em. Nếu không em sẽ nguyện làm cha đơn thân. Cùng lắm đổi họ cho con trai.......hừ!"

Phác Chí Huân còn chưa nói xong, đã bị người ta hôn lên rồi, những lời đó, một chữ cũng không bật ra được.

Khang Nghĩa Kiện cười khẩy nói: " Phác Chí Huân, em gan to nhỉ. Người ta có câu gì nhỉ, ba ngày không đánh được đà lấn tới."

Phác Chí Huân nghe xong, cảm thấy ấm ức.......dựa vào cái gì chứ! Hồi đó khi cậu yêu anh ta, bao nhiêu khổ đau. Tại sao anh ta không hoán đổi mà theo đuổi cậu, để cậu cũng được cảm nhận cảm giác có người theo đuổi, là loại cảm giác gì?

" Theo đuổi em thì được, nhưng em dám có ý nghĩ mang con của anh đi đổi họ, anh nói cho em biết, Phác Chí Huân, đừng có mơ!"

Nói xong, trừng phạt bằng cách lại hôn lên môi Phác Chí Huân, cắn mạnh một cái.......chưa đã, lại cắn một miếng nữa.

Vẫn chưa đã.........Khang tổng tài bắt đầu dở trò cầm thú.

Đương nhiên, Phác Chí Huân vừa làm phẫu thuật tỉnh lại, muốn vận động mạnh gì đó, đó là điều không thể. Khang tổng tài chỉ có thể sờ xoạng vuốt ve, muốn tranh thủ, chỉ ăn được bữa nhẹ trước khi vào bữa chính.

Đến nỗi mà muốn ăn bữa chính, thế thì phải đợi thôi.

Khang Nghĩa Kiện nhẹ nhàng hôn lên má cậu: " Em còn nhớ không? Lần trước, em hôn trộm anh như thế."

Phác Chí Huân chảy nước mắt.....thì ra, anh cũng biết.

" Lúc đó, em hôn trộm anh, anh không mắng em, có phải bắt đầu từ lúc đó, anh đã bắt đầu yêu em rồi?"

Khang Nghĩa Kiện lắc đầu: " Không, còn sớm hơn lúc đó." Chỉ là do hắn mắt mờ mà thôi.

" Nếu như em chưa từng yêu anh......" Phác Chí Huân nói, nhưng lại bị Khang Nghĩa Kiện cướp lời: " Nếu như chưa từng yêu em, thế thì sinh mạng của anh nhất định không hoàn chỉnh."

Mặt Khang Nghĩa Kiện áp lên mặt Phác Chí Huân, xót xa vẻ gầy gò xanh xao của cậu, giọng nói trầm khàn bật ra từ miệng Khang Nghĩa Kiện: " Phác Chí Huân, sống cùng sống, chết cùng chết. Em sống anh sống, em chết anh chết......cảm ơn em, dũng cảm mà sống."

Phác Chí Huân nghẹn ngào.......Thì ra, không phải ảo giác trong mơ, cũng không phải lừa dối. trên bàn phẫu thuật, thật sự có một người, nắm chặt lấy tay cậu, thầm thì bên tai cậu lời nói đẹp nhất, vào lúc ở giữa ranh giới giữa sống chết.

" Nếu như.......lúc đó, em thật sự chết thì sao?"

" Em sống anh sống, em chết anh chết. Em ngốc như thế, sao anh có thể yên tâm để em một mình đến thế giới xa lạ bị người ta ức hiếp chứ? Không có anh ở bên cạnh che chở em, em sẽ sợ."

Nước mắt, như vỡ òa ra......đủ rồi, có lời nói này của anh, là đủ rồi. Những điều không công bằng, không cam tâm, đã không còn quan trọng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top