Chương 48 Thế giới quá thuần khiết

Chương thứ bốn mươi tám: Thế giới quá thuầnkhiết

Khuôn mặt HyunSeung cực kỳ đỏ, như là quả cà chua đã chín đỏ, thế nhưng vẻ mặt lại không có nhiều biến hóa, một bộ dáng vẻ ẩn dấu rất sâu. Cậu đứng lên, hướng trong phòng đi, "Tôi muốn đi ngủ."

JunHyung theo sát mà đứng lên, "Này, chờ chút! Seungie, vừa rồi là ý gì?"

HyunSeung không để ý tới hắn, đẩy cửa đi vào phòng tắm mở vòi nước đánh răng rửa mặt, JunHyung kiên trì theo vào, "Này, Seungie, vừa rồi rốt cuộc là có ý gì?"

"Không có ý tứ gì hết." HyunSeung trong miệng đầy bọt kem đánh răng , càu nhàu đáp lại, con mắt cũng không nhìn hắn, "Với cậu mà nói không có gì đáng ngại đi, cậu cũng hay tùy tùy tiện tiện hôn người khác mà."

JunHyung dựa khung cửa nhìn cậu đỏ bừng mặt chậm rãi mà súc miệng, vắt khăn mặt, đột nhiên nở nụ cười, "Tiếp thu thật nhanh a, thật không quen..."

HyunSeung ngây ngốc mà ngẩng đầu, "Cái gì?"

JunHyung lộ ra nụ cười tươi tà ác, tiến lên một phen bắt lấy tay cậu, ôm cậu ngã lên giường, "Nếu đã không thèm để ý, vậy lại thử một lần nữa đi. Trời cho không lấy, ngược lại là sai lầm; khi tới không làm, thật là tai họa a! " Nói xong cũng không để cho HyunSeung có bất cứ cơ hội phản đối nào, trực tiếp cúi đầu, che lại môi cậu.

HyunSeung mới đầu từ chối, tiếp đó lại bắt đầu ngẩn ngơ....

Đây là một nụ hôn rất ôn nhu. Môi JunHyung rất nóng, nhưng động tác cũng rất kiên định, đầu lưỡi hắn thấm ướt thử thăm dò chậm rãi cậy mở môi cậu... Tim hai người đều đập nhanh chưa từng thấy, hàm chứa hương vị tình sắc ái muội dày đặc...

HyunSeung toàn thân xụi lơ mà bị hắn đặt ở dưới thân, gần như mất khả năng suy nghĩ, phản ứng cơ thể trực tiếp làm cậu xấu hổ không nói được cái gì.

Cậu mệt mỏi quá, từ sau khi cùng JunHyung tách ra đến nay vẫn luôn cảm thấy mệt mỏi, mỗi ngày đều sống trong nôn nóng phân vân, mỗi ngày đều phải dùng lượng lớn bài tập dày đặc để chôn giấu chính mình, không thể nói cho ai, không thể chia sẻ cho ai, cũng không có người nào có thể dựa vào, không có bất cứ thời khắc nào có thể thả lỏng...

Cậu nhất định phải vững vàng bảo vệ nội tâm của mình, không cho bất cứ ai phát hiện ra chút đầu mối nào... Thực sự mệt mỏi quá.

Ở trong nụ hôn ôn nhu này, làm cho cậu cái gì cũng không nghĩ, thuận theo tự nhiên đi...

Sau khi ôm hôn thật lâu, hai người đều nói không ra lời, JunHyung đem đầu chôn ở hõm vai HyunSeung, một hồi không có động tĩnh.

HyunSeung bị ép tới khó chịu, giật giật cơ thể, JunHyung đè cậu lại, dùng một loại thanh âm kiềm chế nói: "Không nên cử động... Nếu không tôi sẽ không kiềm chế được nữa..."

HyunSeung lập tức bất động.

JunHyung ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, đột nhiên "ha ha" nở nụ cười, "Thực ra cậu bất động, tôi vẫn không kiềm chế được."

HyunSeung lúng túng, lại giãy dụa một hồi, JunHyung lại cúi xuống hôn cậu, càng hôn càng sâu, một tay cũng trở nên không trung thực, với vào sâu trong áo ngủ của cậu, không ngừng chạy loạn.

HyunSeung thật vất vả nghiêng mặt, miễn cưỡng mở miệng: "JunHyung... cậu... cậu bình thường một chút đi..."

Hai tay JunHyung cố định khuôn mặt cậu, ở một góc độ khí tức của hai người giao nhau nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt tràn ngập tình dục nồng đậm, HyunSeung không tự nhiên mà dời ánh mắt, có chút sợ hãi, "Tôi mệt..."

JunHyung thở sâu, lộ ra một nụ cười khổ, từ trên người cậu xoay người, "Seungie, cậu... Thực sự là muốn mạng người mà!"

HyunSeung căng thẳng ở trong ổ chăn vẫn không nhúc nhích, cố gắng đem tình dục đều áp chế xuống, qua một hồi lâu cũng không thấy JunHyung có động tĩnh, mới dần yên lòng. Cũng không biết từ lúc nào mệt mỏi nổi lên, rốt cuộc mờ mịt ngủ, trong mơ hồ hình như nghe thấy JunHyung đứng lên đi phòng tắm, tiếng nước trong đêm khuya yên tĩnh vang lên, như là nhạc nhẹ ve vãn.

Cậu ở trong lúc nửa mê nửa tỉnh hơi nhếch khóe môi, những thứ ép mình tới không thở nổi rất lâu trước kia phảng phất như đã biến mất.

Kỳ thực cũng không có gì đáng ngại, không phải sao?

Nhìn cửa kính phòng tắm một hồi, cậu nhắm mắt lại, an tâm mà ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại mặt trời đã lên cao, JunHyung hình như còn chưa tỉnh. Từ sau khi tách ra HyunSeung lại dọn tới ký túc, đừng nói cùng giường, ngay cả nói chuyện cũng ít đến đáng thương.

HyunSeung nghiêng người nhìn JunHyung, trước khi ý thức được bản thân thích hắn, cậu chưa từng tỉ mỉ quan sát hắn.

Khuôn mặt JunHyung rất góc cạnh, như là tượng cổ Hy Lạp, ngũ quan bản thân HyunSeung cũng thuộc loại góc cạnh, nhưng không giống hắn có cạnh có góc, tràn ngập dương cương chí khí như thế.

"Có phải đã yêu tôi rồi hay không?" JunHyung bỗng nhiên mở mắt, cười nói với HyunSeung.

HyunSeung ánh mắt nhìn loạn, chuyển ra chỗ khác, "Cậu lúc nào cũng nói bậy."

"Có đói bụng không?" JunHyung ngược lại cũng không dây dưa vấn đề này, trực tiếp ngồi dậy, cởi áo ngủ lộ ra thân trên cường tráng, mở tủ tìm quần áo mặc.

HyunSeung không đứng lên, cuộn lấy cơ thể ôm cái gối hắn đã ngủ qua, nhìn bóng lưng hắn nói: "Cậu có sợ không?"

"Hả?" JunHyung trùm cái áo mặc ở nhà vào quay lại nhìn cậu.

"Không có gì." HyunSeung kéo chăn chôn đầu vào trong.

JunHyung cười, vù vù một cái nhảy lên giường, cả người cả chăn đều ôm lấy, hưng phấn mà kéo chăn, lúc cậu chưa kịp tránh liền mổ lên một cái hôn, con mắt chớp chớp giống như trăng khuyết, "Ngốc, cậu nói tôi có sợ không?"

Khuôn mặt HyunSeung oành một cái đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn, lại trừng mắt, dời tầm nhìn, cau mày hừ nhẹ: "Lỗ mãng....."

JunHyung cười to, đem cằm gác ở hõm vai cậu, "Thế giới thật là đẹp quá... Ánh mặt trời thật là rực rỡ..."

Đúng vào lúc này, cái bụng HyunSeung đột nhiên sát phong cảnh kêu lên.

JunHyung buông cậu ra đứng lên, "Seungie đói bụng lắm đi, cho tôi 10 phút, tôi lập tức đi làm cơm."

HyunSeung ngạc nhiên mà ngẩng đầu, nghi ngờ nói: "Cậu biết làm sao?"

JunHyung nhếch mày, một phen nhéo mặt cậu, "Xem thường tôi sao, tốt xấu gì tôi cũng là người cấp 2 đã bị ném về nước sống một mình!"

Nói xong không hề dài dòng, trực tiếp xoay người đi ra cửa.

Chỉ qua thời gian một đêm, khoảng cách giữa hai người liền phảng phất như biến mất, vui vẻ ấm áp cùng nhau làm bài tập, đọc sách, ăn gì đó... Tất cả đều giống như những ngày trước, nhưng rõ ràng lại nhiều hơn với những ngày tháng trước đó thứ gì đó.

Có một số lời, ai cũng không nói ra miệng, lại có một việc, ai cũng hiểu rõ.

Buổi chiều Nguyên đán ngày thứ ba, hai người đọc sách mệt mỏi ở trong phòng khách giết thời gian. HyunSeung nằm trên ghế sô pha, đầu dựa vào chân JunHyung chơi game, mà JunHyung thì đang xem TV.

"Seungie, nghỉ đông chúng ta đi chơi đi."

"Đi đâu?"

"Tùy tiện đi....Miễn là đi đâu đó chơi đi."

"Ừ." HyunSeung tiếp tục chơi game, mơ hồ cảm thấy tràng cảnh này đã từng phát sinh, "Vậy cậu quyết định là được rồi."

JunHyung thở dài một hơi, xoa đầu cậu, nói: "Cậu nha, lúc nào cũng một vẻ không thú vị như vậy."

HyunSeung hừ một tiếng, nói: "Dù sao vẫn hơn người nào đó suốt ngày cười đến chả hiểu ra sao kia ."

"Vậy nếu tôi không cười cậu sẽ cười cho tôi nhìn sao?" JunHyung híp mắt hỏi.

"Vô vị." HyunSeung liếc mắt xem thường.

JunHyung nhét vào miệng cậu một quả cà chua nhỏ, ha ha phá lên cười.

Lúc chạng vạng tối, HyunSeung mặc áo len trắng ghé vào sân thượng an tĩnh nhìn thế giới bên ngoài. JunHyung cũng đi ra ngoài, thay cậu phủ thêm một cái áo khoác lông, đem cả người cậu vòng vào ngực, cầm tay cậu, cùng ngón tay cậu giao nhau, cằm nhẹ nhàng gác ở đầu vai cậu, "Bên ngoài lạnh, cẩn thận bị cảm."

"Ngồi điều hòa nhiều, cảm thấy có chút buồn bực." HyunSeung cũng không giãy ra, nhẹ tựa vào trên người hắn, hưởng thụ loại ấm áp yên lặng như ánh dương này.

Lầu cao sương khói xa xa, tiếng ồn ào huyên náo ở phía dưới không truyền tới được, hai người không nói lời nào, xung quanh liền yên tĩnh, có thể rõ ràng mà cảm giác được nhịp tim của nhau nhịp nhàng, bầu không khí nhất thời có phần mê người.

JunHyung ở cổ HyunSeung thở dài một cái, thổi vào cậu có chút ngứa ngáy.

"Seungie, tôi muốn cậu..."

"Ngu ngốc." HyunSeung bắt đầu cảm thấy hơi nóng lên, muốn đẩy hắn ra, nhưng ngực hắn lại cứng giống như tảng đá vậy, không nhúc nhích tí nào.

"Vậy liền để tôi làm tên ngốc đi." JunHyung hôn lên tai cậu, hơi thở như có như không phun lên vành tai cậu.

"Ngứa... Ngứa quá..." HyunSeung rụt cái cổ, muốn né ra.

JunHyung đưa tay, xoay khuôn mặt cậu, che lại môi cậu, hơi thở dần dần bất ổn, tay bắt đầu hướng vào trong quần áo cậu.

HyunSeung hoảng hốt, đẩy đẩy ngăn cản hắn, "Cậu điên rồi, đây là bên ngoài!"

JunHyung không quan tâm, ôm chặt cậu, mạnh mẽ hôn cậu, gần như muốn đem sinh mệnh của cậu nhập vào bản thân mình.

Sau đó, hắn đột nhiên ngừng lại, cái trán áp lên trán cậu, nhẹ nhàng mà cười: "Seungie, tôi muốn... Cậu sợ sao?"

HyunSeung không lập tức đáp lại, qua một hồi lâu mới nói, "Làm cũng đã làm, có cái gì đáng sợ."

"A?" JunHyung mắt trợn tròn.

HyunSeung đẩy hắn ra, đi vào phòng, "Tối qua chẳng phải đều đã làm sao? Cậu còn giả bộ cái gì."

"A?!" JunHyung ngốc ngốc theo sát cậu vào phòng, bỗng nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, cậu chỉ chính là cái hôn kia! Hắn cười lớn một phen ôm lấy cậu, bất đắc dĩ mà than thở, "Trời của tôi ạ! Seungie, thế giới này thật là thuần khiết... Quá thuần khiết rồi..."


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: