Chương 41 Lúc nào cũng bất an, đành phải cường hãn
Chương thứ bốn mươi mốt: Lúc nào cũng bất an, đành phải cường hãn.
Lại một kỳ nghỉ, HyunSeung có thói quen không thay đổi là đi nhà bà ngoại.
Ông bà ngoại tuổi tác một năm lại một năm nhiều hơn, cũng may thân thể ngược lại còn rất khỏe mạnh, làm việc đồng áng vẫn còn rất nhanh nhẹn, có tinh thần mười phần đủ mười.
Có hôm làm bài tập mệt mỏi, đang cùng em họ Dong Woon chơi đánh cờ, Dong Woon hỏi cậu một câu: "Anh, JunHyung kia của anh đâu?"
"A?" Đột nhiên nghe được hai chữ "JunHyung", HyunSeung gần như không phản ứng gì, dừng một chút mới nói, "Ừ, ở nhà hắn đi."
Dong Woon cười hỏi: "Năm ngoái hắn nói năm nay còn muốn tới nữa, không biết có thể tới hay không?"
HyunSeung cúi đầu đẩy một nước cờ, "Sẽ không tới."
"A!" Dong Woon nhìn cậu hạ cờ xuống, hưng phấn mà kêu lên, "Ha ha! Chờ mãi anh mới hạ xuống đó! Đánh được con xe!"
HyunSeung lúc này mới phát hiện, bản thân vậy mà lại ngốc như vậy đưa con xe đến miệng địch, vừa nãy cậu rõ ràng đã thấy được cái bẫy kia, lại bị Dong Woon nói chuyện loạn tâm tư, vô thức mà đã đi một bước tệ như vậy.
Cậu thở dài, ném quân cờ.
"Ai ai, anh họ anh làm cái gì vậy, không chơi nữa? Không phải là chỉ mất một con xe thôi sao?"
Dong Woon nhìn bóng lưng cậu rời đi không hiểu ra sao: "Rõ ràng nói làm bài tập mệt mỏi mới ra đây đánh cờ, một lúc lại nói đánh cờ mệt mỏi phải về làm bài tập rồi! Thực rõ là không hiểu ra sao cả."
. . .
. . .
Bãi biển Hawaii ồn ào, mỹ nữ mặc bikini nơi nơi đều có thể nhìn thấy.
JunHyung thân trên để trần mặc một cái quần hoa bãi biển nằm ở ghế trên bãi biển đọc sách, ở trên ghế dựa bên cạnh hắn vắt một cái khăn tắm. Chỉ chốc lát sau, chủ nhân khăn tắm từ dưới ánh mặt trời chạy tới, đường cong cơ thể no đủ nở nang được bao bọc trong áo tắm nho nhỏ, theo động tác của cô trên dưới nhấp nhô, một bộ dáng sinh động, có thể khiến cho người bên cạnh đều nhịn không được đem ánh mắt đều quay lại nhìn.
"JunHyung, sao không xuống nước chơi một chút?" Mỹ nữ cười ngồi xuống ghế, cầm lấy khăn mặt vừa lau tóc ướt, vừa nhìn JunHyung.
JunHyung cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Các người chơi là được rồi."
Mỹ nữ buông khăn xuống, một phen đoạt lấy sách của JunHyung, cười duyên nói: "Ai u, đừng mất hứng như vậy, mọi người cùng nhau chơi đi!"
JunHyung nhìn cô một cái, chậm rãi lộ ra vẻ tươi cười: "Được rồi."
. . .
. . .
Kỳ nghỉ buồn chán đã trôi qua, cuộc sống của cậu vẫn đơn điệu như vậy, cuộc sống hai điểm một đường tựa hồ vĩnh viễn đều không kết thúc.
Cậu đã quen độc lai độc vãng, quen một mình vùi đầu học tập, nếu như không bởi vì thỉnh thoảng còn có thể đánh bóng rổ, đá bóng, cậu gần như đã biến thành một con mọt sách trầm mặc ít nói tiêu chuẩn.
Mỗi năm một lần đại hội thể dục thể thao mùa thu vào ngày 1 tháng 10 không lâu sau sẽ bắt đầu. Trong lớp không ai bằng lòng chạy 3000 mét, cuối cùng dĩ nhiên vẫn là HyunSeung báo danh, ánh mắt chủ nhiệm cùng ủy viên thể dục nhìn cậu quả thật có thể dùng cảm động đến rơi nước mắt để hình dung.
Học sinh lớp thực nghiệm thành tích học tập dĩ nhiên là tốt, thế nhưng hoạt động thể thao cũng không tốt như mong muốn, lớp bọn họ cũng chỉ có mỗi một mình HyunSeung có thể chống đỡ giữ thể diện.
Nhưng HyunSeung kỳ thực đối với chạy cự ly dài cũng không phải là sở trường, đội viên trong đội bóng đá đều biết, đặc điểm của cậu là tăng tốc trong phạm vi nhỏ, sức bật mạnh mẽ, sức chịu đựng cũng rất kém, thể năng không tốt lắm. Một người như vậy, sao lại báo danh chạy 3000 mét chứ?
Chang Sub cùng phòng cảm thấy HyunSeung điên rồi, không ngừng một lần lại một lần hỏi cậu: "Ai, tôi nói, HyunSeung, cậu đó. Mẹ nó có đúng là có bệnh hay không!? Người thể năng chỉ chịu được nửa trận bóng như cậu, cậu còn đi chạy cái gì 3000 mét?"
HyunSeung bịt lỗ tai, không để ý đến hắn.
Giống như xưa, JunHyung lại một lần nữa trở thành suất ca chơi nổi trên sân thể dục, hắn nhảy cao cùng nhảy xa vẫn tốt như trước, cho nên trước hôm bắt đầu chạy 3000 mét, biết được JunHyung cũng là một trong những người dự thi rất nhiều nữ sinh đều đã chạy tới vì hắn cổ vũ.
JunHyung bị kẹp trong đoàn người, muốn đi nhìn khuôn mặt của HyunSeung, lại cái gì cũng không thấy rõ lắm.
Tóc mái của cậu phảng phất như dài hơn so với trước đây, gần như đã che khuất con mắt.
"HyunSeung, phải cố gắng !" Hye Ji đứng ở bên sân hưng phấn mà gọi cậu.
HyunSeung nghe được thanh âm, quay đầu nhìn cô một cái, khẽ gật đầu.
Hye Ji thích HyunSeung, ngoại trừ bản thân HyunSeung ra, trong đội bóng không ai không nhìn ra được.
Có điều HyunSeung mặc dù không biết Hye Ji thích cậu, nhưng thái độ của cậu đối với cô cũng coi như là không tệ.
Suy cho cùng một người nếu như tồn tại tâm tư muốn khiến cho đối phương chú ý, bao giờ cũng sẽ có rất nhiều phương pháp, tỷ như chăm chút vẻ ngoài, tỷ như tập hợp những đề tài hắn cảm thấy hứng thú....Trong tất cả những chuyện đó, Hye Ji đã làm được một việc tốt nhất chỉ sợ cũng là đã trở thành một người bạn tốt chân thành của HyunSeung.
Tiếng súng vang lên, thi đấu 3000 m đã bắt đầu rồi.
HyunSeung một lòng một dạ mà chạy, chạy rồi lại chạy, cậu chỉ thở ra khí, không có lực để hít vào. Cậu chỉ cảm thấy ngực giống như bị nhét một đống bông vải, thanh âm bên tai cái gì cũng không nghe thấy, giống như trên đường có ai đó cho cậu một chai nước, nhưng cậu căn bản không có khí lực tiếp lấy.
Trên thao trường trống trải, tất cả đều yên tĩnh, tiếng tim đập vô cùng dữ dội, giống như dạ mân côi nở rộ trong đêm tối. Thể lực cậu tiêu hao nghiêm trọng, nhưng ở sâu trong nội tâm lại ngược lại kỳ tích mà đạt tới một loại an tĩnh.
*mân côi: hoa hồng (theo wiki)
Giờ khắc này, cậu bỗng nhiên hiểu rõ tâm tình của JunHyung đầu tháng ba năm ấy khi đột nhiên điên cuồng như vậy đi chạy 8000 mét trong đại hội thể thao mùa xuân.
Có phải tất cả mọi người đều như vậy?
Bỗng nhiên trong lúc đó, cậu rơi lệ đầy mặt. Khoảnh khắc hướng tới điểm dừng cuối cùng kia, cậu gần như đã ngã xuống.
Trong tiếng động ầm ĩ có một bóng hình quen thuộc hướng tới ôm cổ cậu, kéo cậu vòng qua thao trường chậm rãi mà đi.
Qua một hồi lâu sau, cậu mới nhìn rõ người dìu mình là ai.
Cậu tưởng là JunHyung, thế nhưng, không phải, là bạn cùng phòng Chang Sub.
"Tôi nói cậu đó. Mẹ thật rõ là điên rồi, chạy cái gì 3000 mét, nhìn cậu cái dạng mèo chết trắng bệch như này...." Thanh âm huyên náo của Chang Sub ở bên tai vang lên, HyunSeung ở xung quanh tìm bóng dáng JunHyung, trong đoàn người nhốn nháo ồn ào, cậu không tìm được hắn.
Cậu đột nhiên cảm thấy một trận buồn nôn, đẩy Chang Sub mạnh một cái hướng về thùng rác bên cạnh liền nôn lên.
"Ai, HyunSeung, cậu làm sao rồi? Mau, súc miệng, như thế sẽ đỡ hơn một chút." Hye Ji vẫn theo sát hai người nhanh chóng đưa chai nước trong tay mình lên.
HyunSeung nhận lấy, thở phì phò thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu".
Rốt cuộc vẫn là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, mặc dù lực kiệt, nhưng di chứng của 3000 mét gây cho cậu chỉ một buổi tối đã biến mất.
Cảm giác khó chịu cũng không kéo dài được lâu, nhưng cái loại thể nghiệm không ngừng vượt qua cực hạn của chính mình lại trợ giúp HyunSeung vượt qua một lần lại một lần những cửa ải gần như sụp đổ.
Thời gian là một thứ thật thần kỳ, nó có thể đem tất cả không bình thường đều trở lại bình thường.
Trên đời này có ai là thật sự không rời bỏ được ai đây? Năm đó cha mẹ ly hôn, người đàn bà mới kia vào cửa, cậu không phải đều như vậy cố gắng đối mặt hay sao? JunHyung rời khỏi cuộc sống của cậu, cậu tự nhiên cũng có thể thản nhiên tiếp nhận. Mặc kệ có bao nhiêu đau nhức, cuối cùng cậu đều có thể thản nhiên tiếp nhận.
HyunSeung thường tự an ủi bản thân như thế.
Cậu trở nên càng thêm trầm mặc hơn so với trước, thường thường sau khi Chang Sub nói trên mười câu, cậu mới có thể đáp lại một câu, cho tới sau này, ngay cả Chang Sub cũng đã lười cùng cậu nói chuyện.
Mà ở nhà, cậu càng một câu cũng không nói, ngay cả "ba ba" đều cũng rất ít khi mở miệng gọi. Giống như cậu trở về, chỉ là vì cầm chút tiền sinh hoạt phí ít ỏi mà thôi.
Có một lần, cậu về nhà, trong nhà không có một bóng người, người mẹ kế kia mang theo Hyun Ah ra phố, chỉ để lại trên bàn hai tờ một trăm đồng, đây là sinh hoạt phí một tháng của cậu. Cậu thu hồi tiền, đang muốn đi ra ngoài, lúc này ông Jang đã trở lại, mùi rượu đầy người, có vẻ đã uống không ít, thấy cậu muốn ra cửa, bỗng nhiên gọi cậu lại, "Con muốn đi đâu?"
"Quay về trường."
"Ách...." Ông Jang nấc một cái, "Ngày mai không phải cuối tuần sao?".
HyunSeung "Ừ" một tiếng, không giải thích thêm gì, liền giật lại cánh cửa ra ngoài.
"Mày đứng lại!" Ông Jang đột nhiên rống to một tiếng, HyunSeung quay đầu lại nhìn ông, chỉ cảm thấy con mắt ông đỏ giống như mắt con thỏ.
Cậu cứ như vậy đứng nhìn ông, cũng không gọi ông, cũng không nói gì.
"Con trai....Chúng ta tâm sự." Sau khi hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu, ông Jang đột nhiên nói một câu như thế.
"Ừ." Một tay HyunSeung vẫn còn đặt ở trên cửa, một bộ dáng tùy thời đều có thể mở cửa rời đi.
"...Con trai, con có phải trong lòng không thoải mái hay không? Con có hận ta hay không?"
HyunSeung trầm mặc một hồi, mới nói: "Không có." Nói xong lại muốn đi.
"Đứng lại!" Ông Jang lại lần nữa lên tiếng quát cậu, sau khi ông nhìn chằm chằm bóng lưng HyunSeung rất lâu, đột nhiên khóc lên, vừa khóc vừa nói: "Con vì sao cũng không cùng ta nói chuyện? Ta là ba ba của con! Con có biết thấy con như thế này ta rất khó chịu hay không? Ta mỗi ngày khổ cực đi làm, thế nhưng về nhà con trai ngay cả nhìn cũng không chịu nhìn ta một cái, con có biết ta có bao nhiêu khó chịu hay không...."
Ông Jang lặp đi lặp lại mà nói "bản thân rất khó chịu", khóc đến giống như một đứa trẻ, khóc đến cuối cùng đơn giản một phen tiến lên ôm lấy HyunSeung, nằm ở đầu vai cậu khóc nức nở.
HyunSeung không biết làm thế nào đứng ở tại chỗ, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua cha như thế này.
"Con trai, hôm nay ở lại nhà ngủ...."
Ông Jang sau khi khóc một trận liền ngủ, HyunSeung đem ông từ trên người kéo xuống, đưa tới trên giường, ngơ ngác đứng ở đầu giường nhìn ông một hồi. Lúc này, cậu mới phát hiện, thì ra cha cậu thực sự già rồi, khi còn bé cảm thấy hình dáng cha rất to lớn, ngày hôm nay ôm lấy lại không có bao nhiêu phân lượng.
Cậu biết cha cậu hai năm nay đều nỗ lực xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ, nỗ lực sửa chữa vết rách giữa hai cha con. Nhưng là có chút tổn thương, một khi hình thành, cho dù đã chưa tốt, vết sẹo vẫn sẽ luôn lưu lại ở nơi này, nhắc nhở ngươi, tất cả mọi đau khổ đã từng phát sinh.
Cậu không thể quên được năm đó cha vứt bỏ mẹ cậu kết hôn cùng người khác, cũng không thể quên tuổi ấu thơ u ám kia.
Có đôi khi cậu thậm chí đã nghĩ, có phải chính là bởi vì tuổi thơ của cậu xuất hiện nữ nhân đáng sợ kia cho nên hiện tại cậu mới có thể đối với nữ đồng học không có cảm giác gì như thế?
Bạn cùng phòng mỗi đêm tắt đèn thích nhất là nói đến đề tài nữ sinh, nhưng cậu lại một điểm hứng thú cũng không có, mỗi lần bọn hắn trò chuyện về nữ sinh, trong đầu cậu lại hiện ra đều là JunHyung. Chỉ có JunHyung.
Trong lòng cậu nôn nóng, thế nhưng lại không có chỗ phát tiết để nói ra, chỉ có thể thật sâu áp dưới đáy lòng, thông qua lượng lớn bài tập dời đi sự chú ý. Cậu biết rõ hẳn là an toàn, bởi vì cậu luôn luôn đều ẩn giấu thật sâu, không ai biết được bí mật trong đáy lòng cậu.
Buổi tối hôm đó, cậu cuối cùng cũng không ở lại nhà.
Cha cùng JunHyung giống nhau, đều là đau nhức trong đáy lòng cậu. Có đôi khi cậu cảm thấy cậu nhất định sẽ bị tình cảm trầm trọng đè cho suy sụp, cậu nhất định sẽ chịu không nổi. Thế nhưng, cậu không hề, cậu vẫn như trước sống tốt vô cùng, vẫn như cũ có thể rõ ràng cảm giác được sự đau đớn, từ đau đớn lại đến chết lặng.
Ngay cả muốn làm một sinh vật mềm yếu cũng không được...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top