Chương 21 Huấn luyện quân sự

NẾU NHƯ CHÚNG TA DỪNG LẠI Ở THỜI NIÊN THIẾU THANH XUÂN

Tác giả: Thanh Trúc Linn

Trans + Edit: QT & Leo_cool

Chuyển ver: Thanh Nguyên Lê

Độ dài: 89 chương + 1 phiên ngoại

Thể loại: hiện đại/cuộc sống vườn trường/phúc hắc/ngọt ngào

Nhân vật chính: Hyun Seung, Junhyung

Ôn văn tao nhã phúc hắc công, lãnh mạc ngạo kiều biệt nữu thụ

link gốc https://lolleo.wordpress.com/muc-luc-neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/

Truyện chuyển ver đã được sự đồng ý của người edit nhưng mong mọi người không đem truyện ra khỏi đây.

Chương thứ hai mươi mốt. Huấn luyện quân sự

Buổi tối Junhyung được sắp xếp ngủ cùng Hyun Seung ở đông phòng tầng hai, gian phòng kia ở phía đông nam có hai cửa sổ, là gian phòng mát nhất trong nhà bà ngoại cậu. Bên trong phòng rất đơn sơ, ngoại trừ một cái giường kiểu cũ và quạt điện ra, còn lại chỉ có một cái sô pha đã rất cũ, hơn nữa lò xo trên sô pha còn có chút hỏng, trừ những cái đó ra không còn vật gì khác, bức tường trái lại quét vôi rất trắng, cho nên nhìn coi như sạch sẽ.

Đèn tắt, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, bên trong vẫn rất sáng. Ở phía ngoài cùng của giường, Junhyung tay đặt ở sau đầu, nằm ngửa mắt nhìn trần nhà tựa hồ bởi vì bị rò nước mà có phần ố vàng, không nhúc nhích, mà ở tít bên trong giường, Hyun Seung đang đưa lưng về phía hắn giống như một con tôm nhỏ cong người ngủ, ở giữa như cách cả một đại dương.

Hai người ai cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng đều biết rõ đối phương chưa ngủ. Trong phòng yên lặng đến chỉ còn lại có tiếng tim đập "thình thịch", "thình thịch".

Junhyung cảm thấy bản thân không thể cùng Hyun Seung nằm cùng giường, bởi vì chỉ cần nghe thấy tiếng của Hyun Seung, tâm hắn liền không yên; hơi đụng tới Hyun Seung một chút, cả người hắn sẽ nóng lên; đối diện với ánh mắt của Hyun Seung, tim hắn sẽ đập mạnh như đánh trống.

Ngày đó hắn chạy trối chết, hắn không dám đối mặt với Hyun Seung, thế nhưng sau khi thực sự tới Mỹ, hắn lại nhớ cậu vô cùng, Hyun Seung sẽ không để ý tới hắn nữa sao? Hyun Seung sẽ không thể tha thứ cho hắn sao? Sẽ đem hắn trở thành kẻ biến thái đáng sợ sao? Hyun Seung sẽ thấy hắn thế nào? Rất nhiều câu hỏi quấn chặt quấy rầy hắn, hết lần này đến lần khác giày vò hắn.

Hắn đi tham gia vũ hội mùa hè, hắn đối với nữ sinh ai đến cũng không từ chối, hắn muốn chứng minh bản thân là bình thường, thế nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, người tĩnh lặng, hắn lại chỉ cảm thấy cô độc vô cùng, cô độc đến đáng sợ, từng khuôn mặt nữ sinh đến cuối cùng đều biến thành diện mạo của Hyun Seung. Mỗi lần chỉ cần vừa nghĩ đến Hyun Seung có thể sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa, hắn liền sợ hãi mà giật mình tỉnh lại.

Cuối cùng, hắn không thể không đầu hàng, hắn thừa nhận mình không thắng được sự kích động của ác ma trong lòng, hắn bay về nước trước thời hạn, tìm được ông Jang hỏi địa chỉ nhà bà ngoại Hyun Seung, hắn muốn tới tìm cậu, dù cho Hyun Seung có hận hắn, chán ghét hắn hay không, hắn đều phải một lần nữa đem cục diện đảo ngược!

Cho nên, ngày hôm nay hắn đã tới.

Hắn thật cao hứng mà thấy Hyun Seung đối với hắn đều không có bất luận cái gì khác thường, cũng không có truy hỏi bất luận cái gì, thế nhưng không biết vì sao, hắn lại mơ hồ cảm thấy mất mát.... Lẽ nào chuyện tình buổi tối hôm đó, Hyun Seung một điểm cũng không nhớ sao? Lẽ nào điên cuồng ngày đó không thể tạo nên một chút rung động nào trong lòng cậu hay sao? Lẽ nào tất cả chỉ là suy tưởng của chính mình sao?

Nghĩ vậy, Junhyung nhịn không được nữa, hắn quay đầu lại, nhìn cái ót đen đen Hyun Seung quay về phía hắn, đưa tay muốn xoa tóc đen trên đầu Hyun Seung, lại đột nhiên dừng lại ở giữa không trung, "Seungie, cậu giận tôi sao?"

Hyun Seung buồn bực lên tiếng: "Không có."

"Thế nhưng vì sao tôi cảm thấy cậu mất hứng...."

"Không có."

"Cậu có."

Hyun Seung quay người qua, cùng Junhyung bốn mắt nhìn nhau.

Tựa hồ qua thật lâu, Junhyung vươn tay trái, dán lên gò má có chút ít mồ hôi của Hyun Seung, cậu không hề tránh né, chỉ là hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề hơn một chút, trong con mắt sâu thẳm tràn ra một chút hơi nước.

Junhyung cả người căng thẳng, phảng phất như đã bị con mắt của cậu hút vào sâu bên trong, một loại cảm giác run rẩy ở trong thân thể tràn ra, như có một vạn con kiến bò ở trong thân, lòng bàn tay dán trên làn da gần như đốt nóng lên, đem cả người hắn đều bị bỏng lên.

Trong không khí có một loại hương khí tình dục đang lặng lẽ lan ra, một thứ gì đó khác,không yên dường như muốn phá vỡ mà ra.

Junhyung bỗng nhiên ngồi dậy, "Tôi đi tắm."

Hyun Seung nhìn bóng lưng hắn cấp tốc rời đi, trong con mắt màu đen,sâu đến cái gì cũng không thấy rõ.

Dưới bóng đêm, Junhyung đứng ở bên cạnh giếng trước gian nhà, múc một thùng nước giếng, thẳng đầu giội xuống, nước giếng mát lạnh thấm vào thân thể hắn, T-shirt màu trắng dán ở trên người, bó sát đường cong rõ nét. Ánh sáng yếu ớt tản mát trên thân người ướt đẫm của hắn, lại đem khuôn mặt hắn chiếu đến càng thêm mơ hồ không rõ.

Không thể....Không thể....Ý đồ này cái giá phải trả quá lớn....

Junhyung trào phúng mà cong lên khóe miệng, mặt hướng về phía mặt trăng tròn, hít một hơi thật sâu, đêm mùa hè, ngay cả gió cũng không có một cơn.

Khi trở lại phòng đã là chuyện của một tiếng sau, Hyun Seung đã ngủ say rồi, Junhyung từ phía sau lưng ôm cậu, đầu tựa ở trong cần cổ cậu ngửi hương vị xà phòng nhàn nhạt trên người cậu, lầm bẩm nói: "Tôi cũng không thể đem cậu cùng kéo vào vực sâu được..."

. . .

. . .

Ngày thứ hai, Dong Woon quả nhiên sáng sớm đã qua đây mang Junhyung và Hyun Seung hai người đi ra ngoài, ba người trước đi xe đạp trên đường lớn, sau khi ở cửa sau của một hộ gia đình cạnh đường lớn khóa kỹ xe đạp mới bắt đầu bắt xe.

Sau đó lại đi dạo cửa hàng, mua một chút quà,lúc nhìn trời không còn sớm nữa, liền bắt xe về nhà.

Lúc này, dượng và bà ngoại không thể từ chối quà của Junhyung mua về, chỉ cứng rắn mà nói Junhyung tốn kém, khách khí.

Ông ngoại Hyun Seung mới từ ngoài ruộng trở về, trên da ngăm đen đầy mồ hôi, nhìn mấy đứa trẻ chỉ cười, cũng không nói nhiều. Tình cảm giữa Hyun Seung và ông ngoại là tốt nhất, thấy ông đã trở về, lập tức nhanh nhẹn mà đi qua lấy khăn ướt cho ông lau mồ hôi, ông ngoại cười hì hì hỏi: "Cháu ngoan, hôm nay đi chơi cái gì?"

Hyun Seung đem hành trình nói từ đầu đến cuối một lần, ông ngoại vừa nghe vừa gật đầu: "Tốt, tốt, phải đi nhiều một chút, con nha, ở nhà đều muốn ngốc đi rồi."

Junhyung kinh ngạc mà nghe đối thoại của Hyun Seung và ông ngoại, chỉ cảm thấy Hyun Seung lại có thể làm nũng như vậy chưa từng thấy qua.

Những ngày sau đó, Dong Woon lôi kéo Hyun Seung phát huy tinh thần chủ nhà, mang theo Junhyung gần như đem toàn bộ ngóc ngách trong thành phố đều dạo qua một lần.

Sau khi ở nhà bà ngoại Hyun Seung một tuần, Junhyung thực sự tìm không được cớ để tiếp tục lưu lại, không thể làm gì khác đành cùng Hyun Seung phất tay tạm biệt, một mình bước lên hành trình trở về điểm xuất phát. Cũng may bởi vì học sinh cuối cấp sẽ có huấn luyện quân sự, sẽ nghỉ íthơn so với bình thường hai tuần, cho nên hắn chỉ cần chờ không đến hai ngày là lại có thể gặp mặt Hyun Seung rồi, điều này làm cho tâm tình vốn có chút mất mát của hắn lại tốt lên.

Kỳ thực, có đôi khi hắn cảm thấy bản thân không hiểu Hyun Seung,cậu nói thật sự là quá ít, biểu tình cũng ít ỏi giống như vậy, làm hắn căn bản là phân không rõ cái nào là cái cậu thích, cái nào là ghét.

Vẻ mặt Hyun Seung , từ lúc bắt đầu đến cuối cùng , tựa hồ đều là như thế này.

. . .

. . .

Cuộc sống trong đợt huấn luyện quân sự cuối cấp đã bắt đầu rồi.

Đầu tiên là tuyên bố danh sách phân lớp. Tổng cộng mười lớp, mỗi lớp khoảng bốn năm mươi người. Chiếu theo thành tích còn tuyển ra hai lớp thực nghiệm, kỳ thực chính là lớp chất lượng.

Lần này, người đứng đầu là Gikwang, Junhyung kém hắn 2 điểm xếp thứ hai, đều xem như là cao thủ học tập, người trước được phân ở lớp thực nghiệm 1, người sau được phân ở lớp thực nghiệm 2, mỗi người đều là số một trong lớp. Hyun Seung thành tích đứng thứ 20 cả khối, vào lớp thực nghiệm, có điều là ở lớp 1.

Lúc nghe được thông tin phân lớp như thế, Junhyung liền cảm thấy ngực như bị trúng một búa vậy, vừa buồn bực vừa hoảng, tâm tình rơi xuống đáy cốc, nếu không phải nghĩ đến Hyun Seung hiện ở cùng một chỗ với hắn, hắn khẳng định đã muốn chạy đến chỗ giáo vụ yêu cầu đổi lớp rồi.

Huấn luyện quân sự không đi doanh trại bộ đội,mà chỉ là mời vài sĩ quan huấn luyện về trường tiến hành huấn luyện khép kín. Nội dung huấn luyện không ngoài nghiêm nghỉ, duyệt binh, một vài hạng mục khô khan không thú vị, duy nhất được cho là thú vị ước chừng chỉ có thể kể tới thể thao quân đội. Mỗi ngày bọn họ bắt đầu từ buổi sáng bảy rưỡi thẳng một mạch đến mười rưỡi mới kết thúc, sau đó tự do hoạt động đến 11 rưỡi, cơm trưa tập trung. Thức ăn trong bữa trưa được Junhyung miêu tả như một bộ sưu tập có chứa tất cả những gì tinh túy nhất của căng tin trường, không chỉ có sâu rau, ruồi, muỗi đầy đủ, ngay cả sợi tóc cũng có thể ngẫu nhiên tìm được mấy sợi.

Không biết ai đã nói qua, ở trong căn tin trường ăn cơm, ăn được một nửa phát hiện trong bát có con ruồi không đáng sợ, ăn được một nửa phát hiện trong bát chỉ còn nửa con ruồi cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là ăn xong rồi phát hiện trong bát cái gì khác thường cũng không có. Đương nhiên, lời này có chút khoa trương,vệ sinh căn tin của trường chưa hẳn đến mức ấy, chỉ thỉnh thoảng có vài người trúng chiêu mà thôi.

Buổi chiều, hai giờ hơn, lại bắt đầu nội dung huấn luyện không giống với buổi sáng, khi nghỉ ngơi giữa giờ thỉnh thoảng hát một hai bài quân ca, hô đủ loại khẩu lệnh. Sáu đến tám giờ tối là thời gian xem phim chính trị tư tưởng, thống khổ nhất chính là xem xong còn phải viết bình luận phim.

Sau khi lần lượt qua hai tuần lễ giống như địa ngục như vậy, tất cả mọi người đều đen nhẻm lại còn gầy đi một vòng, Junhyung nói đùa với Hyun Seung: "Huấn luyện huấn luyện cũng tốt, cuối cùng cũng làm cho cậu phơi nắng đen đi, nếu không cậu đều nhanh biến thành nam sinh mặt búng ra sữa rồi."

Hyun Seung đáp lại hắn một từ đơn giản minh bạch, lực khái quát rất mạnh: "Ngu ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: