Chương 19 Tôi làm sao vậy

NẾU NHƯ CHÚNG TA DỪNG LẠI Ở THỜI NIÊN THIẾU THANH XUÂN

Tác giả: Thanh Trúc Linn

Trans + Edit: QT & Leo_cool

Chuyển ver: Thanh Nguyên Lê

Độ dài: 89 chương + 1 phiên ngoại

Thể loại: hiện đại/cuộc sống vườn trường/phúc hắc/ngọt ngào

Nhân vật chính: Hyun Seung, Junhyung

Ôn văn tao nhã phúc hắc công, lãnh mạc ngạo kiều biệt nữu thụ

link gốc https://lolleo.wordpress.com/muc-luc-neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/

Truyện chuyển ver đã được sự đồng ý của người edit nhưng mong mọi người không đem truyện ra khỏi đây.

Chương thứ mười chín. Tôi làmsao vậy

Ngày đó, Hyun Seung đem kết quả thi về cho ông Jang xem, khỏi phải nói ông đã vui mừng như thế nào. Kỳ thi này, danh sách đứng đầu khối không phải là Junhyung như mọi khi mà là một người tên là Lee Gikwang. Junhyung kém 2 điểm đứng ở phía sau người kia. Còn Hyun Seung xếp thứ 20 kém 2 người kia đến 20 điểm.

Ông Jang chỉ vào tên Junhyung hướng Hyun Seung nói: "Đây chính là bạn của con sao? Con là đang ở nhà nó sao?"

"Dạ." Hyun Seung lên tiếng.

"Phải cảm ơn người ta một chút, giúp con rất nhiều."

"Dạ." Tiếng Hyun Seung vẫn không hề lên xuống quá lớn, bất quá ông Jang cũng đã quen với trầm mặc của cậu.

Hyun Seung nhìn chằm chằm tên mình, không hề hé răng, chỉ là trong đầu nhàn nhạt nghĩ, ông bà ngoại biết được đại khái sẽ rất hài lòng đi. Còn có.....Mẹ có lẽ cũng sẽ hài lòng.

"Haha, này cũng đã quá tốt rồi! thật là quá tối! Ba bảo dì con chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, hôm nay chúng ta phải chúc mừng chúc mừng."

Ông Jang để Hyun Seung gọi người mẹ kế kia là dì, nhưng Hyun Seung hầu như chưa bao giờ gọi như vậy. Nghe ông Jang nói xong, trong lòng cậu cũng không vui mừng, cứng nhắc mà nói: "Con gọi điện cho ông bà ngoại."

Ông Jang sửng sốt, sau đó mới nói: "Ha ha, phải, phải."

Trong nhà lúc này, người mẹ kế kia đang vểnh chân xem TV, Hyun Ah thì ở một bên dùng thìa múc nửa quả dưa hấu ăn.

Thấy hai cha con coi xong kết quả thi, người mẹ kế như có như không mà hỏi một câu: "Kết quả thi thế nào?"

Ông Jang hớn hở ra mặt, cao giọng nói: "Thi rất tốt! Thứ hai mươi cả cấp!" Nói xong trực tiếp đi tới máy điện thoại bên cạnh bắt đầu gọi điện cho họ hàng thân thích báo tin vui.

Người mẹ kế kia sau khi nghe xong trên mặt đầu tiên là nổi lên một trận xấu hổ, tiếp đó lại cười rộ lên, hướng Hyun Seung nói: "Cũng được, đứng thứ hai mươi cũng không tệ rồi. Bất quá đây chỉ là các kỳ thi linh tinh chưa phải là quan trọng cuối cùng" Trong lời nói dường như cho rằng thành tích cậu còn chưa đủ tốt.

Hyun Seung cũng không để ý bà ta, trực tiếp đi vào phòng mình.

Hyun Ah nghe thấy Hyun Seung thành tích học tập xuất sắc, cô một học sinh 12 tuổi, chính là tuổi sùng bái những người học giỏi, người thầm mến cũng hầu như đều là vì thành tích tốt là chính. Mà hiện tại anh hai trong nhà mình lại lấy thành tích thứ hai mươi toàn cấp tiếng tăm lừng lẫy!

Hình tượng Hyun Seung trong nháy mắt liền ở trong tâm cô bé cao lớn lên, nhìn thấy Hyun Seung vào phòng, lập tức đứng lên lẹt xà lẹt xẹt mà chạy đến tủ lạnh, ôm ra một nửa quả dưa hấu đi vào phòng Hyun Seung.

"Anh, đây là để lại cho anh." Hyun Ah giống như dâng vật quý báu mà đem dưa hấu đặt ở bên cạnh Hyun Seung.

Hyun Seung cúi đầu nhìn em gái hơn mình 6 tuổi này một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, không lạnh không nóng mà nói: "Biết rồi."

Đối với lãnh khốc của cậu, Hyun Ah cũng không có cảm thấy thế nào. Cô bé cũng giống như những người khác trong nhà đã quen với tính cách cô ngạo của Hyun Seung rồi. Lúc trước thành tích của Hyun Seung không tốt, lại thường xuyên bị đánh, cô tự nhiên khinh thường người anh này. Nhưng từ sau khi Hyun Seung nổi giận hành hung Ryu Jin một trận, Hyun Ah nhìn cậu tức khắc liền thay đổi. Huống chi hiện tại thành tích Hyun Seung tốt như vậy, cô lấy tư cách em gái đương nhiên cũng có quang vinh, lại nhanh trí mà bắt đầu "Anh hai dài", "Anh hai ngắn", còn thường xuyên đối với bạn học khoe khoang mình có một người anh lợi hại.

Hyun Seung cũng không có tâm tư để ý tới cô em gái này, nếu không có cô, tuổi thở của cậu vì cái gì lại u ám đến như vậy.

Chỉ ở lại nhà ba ngày, sau đó Hyun Seung an vị trên xe khách đi nhà ông bà ngoại, vừa nghĩ đến vẻ mặt hài lòng của ông bà ngoại và cậu mới mở quán nhỏ sau khi nghe được tin thành tích cậu, cậu mới chính thức mà nở nụ cười.

. . .

. . .

Hyun Seung vừa xuống xe, trong bến xe dượng đã đứng chờ đón cậu rồi. Tới nhà ông bà ngoại, mọi người lại nấu một bàn lớn thức ăn chờ cậu, chúc mừng thành tích tốt.

Nhìn một bàn thức ăn này, Hyun Seung mới chân thực mà cảm giác được bản thân mình thật sự được coi trọng. Ở nhà của cha, cha nói để người đàn bà kia chuẩn bị một bàn thức ăn ngon, kết quả chỉ là nhiều hơn một món móng giò mà thôi, mà đó lại chính là món Hyun Ah yêu nhất, Hyun Seung từ trước tới nay không thích ăn. Trái lại ở nơi đây, một bàn đầy hải sản, có cua,tôm, cá....Tất cả đều là món Hyun Seung thích nhất, ông bà ngoại, cậu, dì, dượng.... Tất cả đều là người thật sự quan tâm cậu.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói, ở cũng đã không còn chỗ chơi đùa như ngày trước, dấu vết của đô thị hóa đã lan tới nông thôn, mà bạn chơi cùng cũng đã sớm chạy đông chạy tây, toàn bộ bạn cùng lứa trong thôn hầu như không còn mấy ai, mà mấy người còn lại kia lúc trước cùng cậu cũng không hề qua lại.

Những đống cỏ khô rơm rạ, đạn châu, cây dâu kia đã từng cảm thấy vui vẻ vô cùng khi còn bé đều đã mất đi mị lực vốn có của nó, mùa hè nóng ngoại trừ ở nhà đọc sách, xem TV, thỉnh thoảng giúp đỡ làm một ít việc vặt trong nhà ra, chính là không có việc gì làm.

Hyun Seung lần này quay về nhà ông bà ngoại còn mang theo sách giáo khoa do Junhyung mua, nói là để cậu chuẩn bị bài trước một lần. Chuẩn bị bài, ôn tập lại hai thói quen này tuyệt đối là mỗi một học sinh thành tích tốt đều phải có, bằng không liền không đủ để trở thành học sinh thành tích tốt.

Thấy những sách này, không khỏi lại nghĩ tới Junhyung, nhớ tới Junhyung, không khỏi lại nghĩ tới buổi tối say rượu kia.....Kỳ thực ký ức tối ngày hôm đó, đại bộ phận đều rất mơ hồ, nhưng loại cảm giác nói không rõ ra được này lại khắc sâu trong đầu, sao cũng không vứt đi được. Có một đoạn thời gian, Hyun Seung thậm chí hoài nghi bản thân đã sinh bệnh, nhưng bệnh lại rất mơ hồ. Bởi vì có lúc,khi cậu nhớ tới biểu tình của Junhyung ngày đó, tim đập tăng nhanh, miệng lưỡi phát khô.....Đây quả thực là không hề có đạo lý.

Vì không để bản thân mình điên cuồng, cậu chỉ có càng thêm điên cuồng mà chuyển dời tinh lực, vớ lấy một đống lớn sách, gần như đem sách ngữ văn, sách anh văn đều học thuộc một lần, câu càng phiền phức dài dòng đọc không trôi chảy cậu càng yêu thích, đầu óc căn bản không nghĩ tới ý khác, chỉ là không cho bản thân dừng lại. Sau đó cậu lại làm một lượng lớn bài tập, càng khó càng thích, có đôi khi vì một đề bài khó vắt hết óc ngay cả cơm cũng có thể không ăn. Phương pháp này quả thực hiệu quả,thời gian cậu nghĩ tới Junhyung cũng thực sự ít đi.

Dưới cái dạng điên cuồng học tập này, Ông bà ngoại thương cậu học bài khổ cực, mỗi ngày đều khuyên cậu xem TV nhiều hơn, chơi đùa nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: