Chương 8
Dở hơi!” (*) Thanh âm non nớt mềm mại của Seokjin ba tuổi vang lên, cả thân hình bé nhỏ nhào vào lồng ngực Namjoon.
“Cục cưng, ngoan nào! Gọi ba (爸爸)” Namjoon ngồi xổm xuống, bế bảo bối lên cưỡi lên cổ.
“Dở hơi!” Tiểu Seokjin theo sát ba học nói.
Namjoon dở khóc dở cười. Tiểu bảo bối rất thông minh, hơn nữa Namjoon nuôi nó cho tới giờ cũng không quá mệt mỏi, lúc được mười một tháng, bé con có thể phát ra được mấy từ đơn âm. Namjoon còn nhớ rõ khi đó tiểu Seokjin nho nhỏ thấy mấy đám rau bà chủ nuôi trong nhà, nho nhỏ kêu lên: “Nga nga nga ” , thấy cá Jimin nuôi trong nhà nổi bong bóng cũng mở to mắt nhìn rồi phun phì phì theo, đáng yêu vô cùng.
Nhưng đến thời điểm Seokjin học nói, từ đầu tiên bé nó được thế nhưng lại là “muội muội” chứ không phải “ba”. Tất cả đều là từ Taehyung mà thành, ở trước mặt Seokjin mà ghê tởm gào to “Park muội muội”, kết quả là Seokjin bắt chước, gặp ai cũng kêu muội muội, ngay cả chú Hoseok cũng không thoát được cái ác mộng mang tên muội muội kia. Bởi vậy Taehyung bị lọt vào vòng vây liên thủ tiêu diệt của Namjoon và Jimin.
Thế là Namjoon mỗi ngày đều ôm Seokjin dạy bé gọi “ba”, rốt cuộc một buổi sáng thanh âm đầu tiên của Seokjin vang lên là “Dở hơi”, rốt cục vẫn là “Dở hơi”, chỉ thế thôi cũng làm Namjoon cảm động khóc rống, nước mắt ròng ròng. “Dở hơi” thì “Dở hơi”, lớn lên sửa lại là được, miễn không bị chậm nói thì tốt rồi. Namjoon đem con đi khoe cho làng trên xóm dưới, gặp ai cũng hớn hở khoe: “ Con tôi bây giờ đã biết gọi ba rồi” !”đắc ý đến tận mây xanh.
Bây giờ Seokjin đã được bốn tuổi, một cậu bé lanh lợi, cái miệng nhỏ nhắn bằng hai hạt đậu như lúc nào cũng nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn Taehyung bằng cặp mắt đen láy sáng ngời làm cậu choáng váng, có điều từ “Dở hơi” thế nào cũng không sửa được.
Ngày đó Namjoon mang theo Seokjin đến ở nhà Jimin được ba tháng đã muốn rời đi. Namjoon từ nhỏ ở cô nhi viện một thân một mình, chuyện gì cũng tự mình giải quyết, để người khác giúp đỡ thấy không được tự nhiên. Đã thế Jimin và chú Hoseok thấy hắn kiếm được không nhiều vừa muốn nuôi nấng Seokjin,sống chết không chịu thu tiền thuê nhà, làm Namjoon càng thêm khó xử, tiến thoái lưỡng nan muốn bế bé con rời đi. Jimin nghe Taehyung kể cũng biết Namjoon là người kiên cường, hơn nữa từ khi quen biết cũng hiểu tính hắn, cho nên có lo giữ được hắn cũng là thừa. Vừa hay bạn học cũ của chú Hoseok mở một quán bar, thấy Namjoon thân thủ không tồi, liền giới thiệu cho hắn làm bảo vệ ở quán bar. Namjoon ban ngày giúp bà chủ quán đưa đồ ăn, buổi tối đi làm ở quán bar, thu nhập cũng tăng thêm không ít, ăn tiêu tiết kiệm cuối cùng cũng thuê được cái phòng dưới tầng hầm ở gần trường học của Taehyung, chuyển ra khỏi nhà Jimin.
Nhưng đi làm buổi chiều, Namjoon không thể mang theo Seokjin đến cái nơi hỗn loạn kia được, đành phải nhờ chú Hoseok trông hộ. Chú Hoseok đã năm mươi, lẻ loi một mình, cũng vui vẻ cực kì khi có trẻ con chơi cùng. Nhưng cứ đến tối, rời khỏi tay Namjoon là quấy khóc, có buồn ngủ đến không mở nổi mắt vẫn cứ lăn lộn không chịu ngủ, cho nên bất kể sớm muộn, Namjoon vẫn đem Seokjin về nhà ngủ.
Đến khi Seokjin biết đi, cứ như cái đuôi lúc nào cũng dính chặt lấy Namjoon, buổi chiều hắn phải đến quán bar làm việc cũng đòi đi theo. Cả ông chủ quán bar lẫn khách ở đó đều thích tiểu thiên sứ thông minh xinh đẹp này, người thì cho kẹo, người thì cho búp bê, thậm chí có người còn mua cho cả một cái váy hoa màu đỏ, khiến Namjoon đen mặt, luôn miệng giải thích: “Chúng tôi đều là nam cả đấy ==!”
“Bảo bối, ngoan ngoãn ở đây chờ ba lên nhảy cho con xem nha.”(vi diệu chưa =]]]]]) Namjoon đem Seokjin đặt ở trên quầy bar , xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Ưm! Dở hơi nhất, nhất. . . . . . Đi đi!” Seokjin dùng sức gật gật đầu, giơ lên ngón tay cái, chu lên cái miệng dễ thương
Namjoon một đầu hắc tuyến, thầm mắng Kim Taehyung đáng chết dám dạy hư con mình! Cúi đầu hôn chụt một cái lên cái miệng nhỏ như hoa lựu, xoay người hưng phấn bước lên sàn nhảy. Thoáng chốc tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, dưới ngọn đèn loang loáng đẹp mắt, Namjoon bắt đầu những bước nhảy uyển chuyện điêu luyện. . . . . .(Chuyển mà tui ngồi cười như con dở 😂😂😂😂😂😂)
Nói đến tài nhảy không thể không khen ngợi Kim đại ca của chúng ta vài câu. Trong lúc làm bảo vệ ở quán bar, Namjoon hằng ngày nhìn người ta nhảy, rất thích, lén luyện tập một mình, Namjoon có tư chất về vũ đạo, hơn nữa lại có cơ thể dẻo dai, ngay cả những vũ đạo khó cũng có thể dễ dàng nhảy tốt, còn tự sáng tạo ra phong cách nhảy riêng của mình, hơn nữa lại có ngoại hình cao lớn, đẹp trai hơn người, rất nhanh thành cây hái tiền cho quán bar. Để cảm ơn, ông chủ đãi ngộ hắn không tồi, qua hai năm tích góp, cũng tiết kiệm được không ít, bây giờ tiền lương lại được tăng lên, có thể ra khỏi cái tầng hầm, mang theo Seokjin đi thuê nhà dân, một phòng khách một phòng ngủ, tiền thuê cũng được hắn mặc cả xuống thấp nhất có thể.
Ngày chuyển nhà đúng vào ngày Taehyung nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học, vì thế cùng với Jimin và Seokjin be bé bốn người đi ra ngoài ăn mừng một bữa. Nói đến Taehyung và Jimin, bây giờ hai người chỉ hận không thể mỗi ngày gắn cùng nhau một chỗ. Năm đó Taehyung mỗi ngày lêu lổng, càng ngày càng thấy Jimin thật thu liễm biết điều. Năm Seokjin hai tuổi Jimin tốt nghiệp cao trung, cha mẹ y muốn y sang Mỹ học Đại học, Jimin không muốn xa Taehyung, liền một mực nói còn muốn cùng giáo sư tiếp tục học sâu them về piano, muốn tự thân luyện thi vào Đại học âm nhạc, cha mẹ thấy y có đam mê với nghệ thuật như thế cảm thấy thật vui mừng, huống hồ đứa con còn có ý nghĩ giống mình, càng không can thiệp thêm nữa. Taehyung vì Jimin đã ở lại với mình, năm đó vứt bỏ hết thói lêu lổng, điên cuồng phấn đấu, dựa vào ý chí vĩ đại mà thi đỗ vào học viện Luật, làm cha mẹ cậu mừng rơi nước mắt, xúc động vì đứa con rốt cục đã trưởng thành, làm rạng rỡ tổ tông, không biết rằng mục đích của cậu căn bản là không trong sạch gì.
Nhạc vừa dứt, Namjoon tiến về phía quầy bar trong tiếng reo hò cổ vũ, Seokjin quơ cánh tay gân giọng thét chói tai: “Dở hơi! Kim Namjoon tuyệt nhất! Nhất nhất nhất. . . . . .Nhất! Dở hơi siêu cấp đẹp trai! ! !”
“Tiểu bại hoại!”Namjoon một hơi ôm lấy Seokjin hung hăng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn tên nhóc kia mắng yêu: “Đẹp trai cái miệng con ấy, cha hôn cái nào!” Nói xong còn nhắm mắt xông đến mân mê cái miệng nhỏ, thân mình nhỏ nhắn ở trong lòng Namjoon cọ tới cọ lui làm nũng.
Namjoon cúi đầu cắn một ngụm lên cái miệng nhỏ ấy: “Tiểu bại hoại, không được theo chú Taehyung học cái xấu!”
Tạm biệt ông chủ quán bar, Namjoon dắt Seokjin về nhà, đèn đường rọi xuống hai cái bóng một lớn một nhỏ, đổ dài, trong bóng đêm lung linh, góc đường truyền đến tiếng nói như có như không của Seokjin: “Kim Namjoon đẹp trai”…
Hết chương 8
Chú thích:
(*) Dở hơi: 怕怕
Phiên âm: Papa
Một số chương sau, Seokjin gọi Namjoon là 帕帕, phiên âm là Papa nhưng có nghĩa là khăn, mạt.
Ba ba: 爸爸, phiên âm cũng là ba ba, nhưng có nghĩa là bố, là cha.
~> Ý là bé con gọi Namjoon là Papa, nhưng 怕怕 cũng có nghĩa là thần kinh/ dở hơi. Cũng có thể hiểu bé con học theo Taehyung mà gọi Namjoon như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top