chuong 10
Con có thể giới thiệu về mình cho các bạn nghe được không?” Cô giáo dịu dàng hỏi.
“Dạ. . . . . . Con là Kim Seokjin, năm nay sáu tuổi. Con ở cùng Dở hơi, Dở hơi của con là Kim Namjoon, xuất sắc nhất nhất. . . . . . . con. . . . . . yêu Dở hơi nhất nhất, Dở hơi cũng. . . . . . yêu con nhất nhất!” Seokjin bé nhỏ đứng trên bục giảng nói thật to, cho cả thế giới đều biết bé có một “Dở hơi” tốt nhất nhất . . . . . .
“Dở hơi! Dở hơi biết không? Con bướm là do con sâu biến thành! Còn có nha, chuồn chuồn sinh em bé ở trong nước! Còn có, trên mặt trăng không có Hằng Nga đâu, Mặt Trăng tự mình không thể sáng lên được! Còn có nha. . . . . .” Seokjin ngồi trên xe đạp, cái miệng nhỏ nhắn như hai hạt đậu đỏ liến thoắng không ngừng, đó đều là những kiến thức mới mẻ mấy ngày nay bé được học ở trường, rất muốn nhanh chóng đem hết thảy phát hiện vĩ đại kể cho “Dở hơi” yêu quý nhất nhất .
Namjoon mỉm cười đạp xe, nghe cục cưng của hắn đắc ý khoe khoang “học thức” của mình.
“Dở hơi! Con hát cho Dở hơi nghe nhé, con hát rất hay đó!” Seokjin chớp chớp đôi mắt to.
“Bảo bối giỏi quá, còn có thể hát nữa!” Namjoon làm một bộ dáng kinh ngạc: “Nhanh nhanh, ba muốn nghe!”
“Vậy Dở hơi giới thiệu chương trình cho con đi!” Seokjin làm bộ như đại minh tinh chu mỏ làm dáng.
“Nào, các vị, sau đây xin mời siêu cấp xinh đẹp dễ thương……Seokjin bước lên ca hát cho chúng ta nghe! Mọi người vỗ tay nào!” Namjoon cưng chiều cho đã đời.
Bốp bốp bốp —— Seokjin tự mình vỗ bàn tay nhỏ bé, sau đó bắt chước bộ dáng chuyên nghiệp của ngôi sao, bắt đầu cất tiếng hát:
“Mặt trời nhô lên cao, hoa thắm khoe sắc,
Chim nhỏ hỏi, sáng sớm, sao cậu lại đeo túi thuốc nổ trên lưng.
Tôi trốn học, hiệu trưởng không biết,
Ném túi vào, tôi bỏ chạy,
Ầm vang một tiếng tan biến trường học !”(=]]]]]]])
Namjoon nghe Seokjin hát thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình mà chết: “Con, con con con, con đã học ai? !”
“Chú Taehyung.” Seokjin đắc ý nói.
“KIM-TAE-HYUNG! ! !”Namjoon trán nổi đầy gân xanh, nghiêm mặt nói với Seokjin: “Bảo bối, sau này không được hát những bài như thế nữa biết chưa? Không được học theo cái xấu của chú Taehyung!” Đồng thời trong lòng thầm mắng Taehyung dạy hư trẻ con, cân nhắc tìm cơ hội mách với Jimin.
“Dở hơi ~"Seokjin nghĩ Namjoon thật sự tức giận, dùng thân mình nhỏ bé cọ cọ làm nũng với hắn.
“Được rồi được rồi,Jinnie ngoan, có đói bụng không? Appa đưa con đi ăn đậu hoa được không!” Namjoon ôm Seokjin mềm mềm thơm thơm hỏi.
“Được! Yeah yeah yeah! Đến quán ăn đậu! ! !”
_____❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄______
“Dở hơi cũng ăn đi!” Seokjin múc một muỗng đầy đậu hoa đút tới miệng Namjoon, Seokjin ngẩng đầu hỏi: “Dở hơi, con muốn hỏi một chuyện.”
Khẽ lau đi vết đậu trên khóe miệng Seokjin, Namjoon dịu dàng hỏi bé: “Ừ, bé ngoan muốn hỏi cái gì?”
“Dở hơi, vì sao con không có mẹ? Các bạn nhỏ khác đều có mẹ,Jeon Jungkook ngồi cùng bàn với con có mẹ rất tốt, còn mua cho bạn ấy hộp bút mới nữa!” Seokjin cắn thìa, ngước mắt lên hỏi.
“A. . . . . .” Chuyện này đến thật bất ngờ, Namjoon nhất thời không biết nên trả lời thế nào, tuyệt đối không thể nói bé con biết bé bị mẹ mình vứt bỏ, bé như vậy, sao có thể cho nó biết sự thật tàn khốc như vậy.
“Dở hơi, giận con sao? Dở hơi đừng tức giận, bảo bối không cần mẹ nữa .” Bàn tay nhỏ bé đưa lên vuốt ve đôi mày đang nhíu lại của Namjoon, sau đó ôm cổ hắn: “Jinnie có Dở hơi, không cần cái gì nữa, ba là nhất nhất. . . . . . Thật đấy, tốt hơn cả mẹ của Jeon Jungkook, tiểu Seokjin yêu Dở hơi nhất nhất. Dở hơi đừng tức giận nữa nha!”
Đem cái tay nhỏ bé của Seokjin đưa lên miệng, khẽ cắn ngón tay nho nhỏ nộn nộn, Namjoon lập tức hốc mắt đỏ lên, bảo bối của hắn, thật hiểu chuyện, còn nhỏ mà thật ngoan.
Nhìn thấy vệt nước mắt của Namjoon, cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối trễ xuống, rơi cả miếng đậu hoa: “Dở hơi đừng khóc, Dở hơi ngoan nhất, nhất nhất. . . . . . Ngoan , nghe lời nha, Bảo bối vuốt vuốt đây, nín đi nào. Dở hơi giỏi nhất, ngoan nhất! Kim Namjoon đẹp trai! Đưa miệng đây nào, bobo một cái rồi không khóc nữa nha!” Bắt chước bộ dáng nhẹ nhàng nhìn thẳng vào mắt lúc bình thường Namjoon hay dỗ dành mình, Seokjin quệt cái miệng nhỏ nhắn lên môi Namjoon.
“Bảo bối, bảo bối của ba.” Namjoon ngậm chặt hơn cái miệng nhỏ nhắn của Seokjin, đem bé kéo vào trong ngực, chợt nhớ lại cuộc nói chuyện với bà chủ quán ăn cách đây không lâu ——
“Namjoon, con năm nay hai mươi mấy ?”
“23 , thưa dì.”
“Thật nhanh quá, thoắt cái Seokjin đã đi học rồi. Namjoon à, con cũng nên tính chuyện cưới vợ đi .”
“Dì à, con không vội, chờ Seokjin trưởng thành rồi tính sau.”
“Thằng bé này, chờ Seokjin trưởng thành rồi thì con già mất à! Thôi đừng chần chừ nữa! Đến lúc đó làm sao tìm được đám tốt nữa!”
“Ha ha, dì à, con hiện tại làm sao tìm đám tốt được, con còn có một con trai. . . . . .”
“Sợ gì, điều kiện của con rất được! Để dì giới thiệu cho con nhé? Có cô này được lắm! Là cháu ngoại của bà hàng xóm nhà dì, tên là Joo Tzuyu, làm kế toán công ty, ngoại hình ưa nhìn, tính tình cũng tốt, dì thấy rất hợp với con đấy.”
“Dì à, Seokjin vẫn còn nhỏ, con không muốn. . . . . .”
“Nhưng con thì không còn nhỏ , nên lo lắng đi là vừa . Trong nhà không có phụ nữ, dù gì đứa nhỏ cũng phải có người mà gọi tiếng mẹ, con lo không có thừa đâu.”
. . . . . .
Có lẽ. . . . . .Namjoon dùng cằm cọ cọ lên đầu Seokjin, Seokjin thực sự cần một người mẹ. . . . . .
______❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄❄______
“Dở hơi…a, là ông nội Seok?” Chú Hoseok đem Seokjin ôm đến phía bãi để xe xa xa: “Đi, ông nội mang con ngồi ô tô đi hóng gió nào!”
“Thích quá! Bảo bối thích nhất ông nội Seok !” Seokjin ôm lấy cổ chú Hoseok, dùng đầu cọ cọ vào vai ông.
“Ngoan! Ngồi xuống nào, đi thôi!” Chú Hoseok đem Seokjin đặt ở ghế sau, khởi động xe.
“Ông nội Seok, Dở hơi vì sao lại không đến đón con?” Ngồi ở ghế sau ôm gấu bông trong xe, Seokjin hỏi chú Hoseok.
“Ba có việc, không thể tới, ông nội Seok đến đón con cũng được mà, sẽ có chú Minnie chơi điện tử với con, còn có chú Taehyung nữa!” Chú Hoseok cười tủm tỉm nói.
“Tốt quá! Con muốn chú Minnie !” Seokjin cắn cắn lỗ tai gấu bông: “Nhưng mà. . . . . . ông nội Seok ơi, Dở hơi có chuyện gì vậy?”
“Ba con ấy à. . . . . . Ba con đi gặp một cô gái, nếu cô gái đó thích ba, ba con nói chuyện mà cũng thích cô ấy, thì ba sẽ mang cô ấy về làm mẹ của bảo bối. Bảo bối có vui không nào?” Chú Hoseok vắt hết óc, tận lực dùng ngôn ngữ của Seokjin để giải thích cho bé hiểu.
“Ưm.” Bảo bối không nói, mày nhỏ khẽ nhíu lại, chu cái miệng nhỏ nhắn, lòng dậy nên nỗi băn khoăn. . . . . .
Hết chương 10
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top