™Chap 13™

Không phải hắn không muốn đến thăm cậu mà hắn sợ khi nhìn thấy hắn cậu sẽ hoảng sợ. Vậy mà bây giờ, khi nhìn thấy cảnh cậu cười đùa với người khác thì hắn lại cảm thấy tức giận.




- Tại sao cơ chứ? - Taehyung tự hỏi lòng nhưng lại không có được lời đáp. Hắn gục đầu xuống bàn vì mệt mỏi.



Bên ngoài Jungkook mở hé chút cửa và ngó vào xem hắn đang làm gì. Lúc nhìn thấy Taehyung gục xuống bàn mệt mỏi như thế, cậu thấy khoé mắt mình cay cay.




- Mình lại khiến người ấy mệt mỏi rồi.



Jungkook cúi đầu trầm mặc sau đó bám tường quay trở về phòng.




- A... - Jungkook ngồi xuống ghế nhưng cơn đau ở hạ thể lại truyền đến khiến cậu ngã xuống đất, chiếc ghế đổ lên người cậu.




Jungkook cố gắng ẩn chiếc ghế ra để ngồi dậy nhưng cơ thể mệt mỏi cùng cơn đau khiến cậu không thể làm gì. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Jungkook một lần nữa nhắm chặt mắt để lấy sức đẩy ra




- Không nằm im được à? - Giọng nói quen thuộc vang lên khiến cậu bất giác rùng mình.




Lúc nãy, khi Jungkook khép cửa phòng Taehyung lại thì hắn đã nhìn thấy cậu. Ngay thời điểm đó hắn ngây ngốc nở nụ cười. Vì sao ư? Đơn giản bởi vì hắn đã biết cậu vẫn còn quan tâm đến hắn. Taehyung đứng lên sang phòng cậu thì lại thấy tình cảnh này.




- Có gì phải gọi Jin. - Taehyung nhấc chiếc ghế đặt về vị trí cũ, định cúi xuống bế cậu về giường nhưng lại thấy cậu run rẩy sợ hãi liền thu tay lại. Không nói thêm câu gì, hắn đi ra khỏi phòng, gọi Jin vào giúp cậu.




- Anh không sao chứ? Thái tử không làm gì anh chứ? - Jin hấp tấp chạy vào đỡ cậu lên hỏi han.



- Không có gì hết đâu. - Cậu lại nở nụ cười với Jin.




- Anh có gì nhớ phải gọi em. Anh chưa khoẻ hẳn đâu. - Jin đỡ cậu lên giường, nghiêm mặt nói.




- Rồi rồi. Em cứ như ông cụ non ý.




- Anh thiệt là - Jin nhăn nhó vì bị chê già nhưng ngay sau đó lại trở về bình thường.




- Chiều nay 4h bay nên anh cần chuẩn bị gì thì ghi ra để em làm cho. Em ra ngoài một tí, anh nhớ ghi ra đấy nhé. - Jin lấy 1 tờ giấy và cái bút đưa cho Jungkook rồi mới lui xuống.



Cậu thì làm gì có cái gì cần chuẩn bị cơ chứ. Đến quần áo cũng có người lo cho rồi. Nếu có thì cậu muốn mang cả vùng đất này đi. Mọi thứ của cậu đều sẽ được chôn sâu vào nơi đây. Khi đến một đất nước mới, cậu sẽ phải coi nó như 1 kí ức đẹp.




- Haizzz - Jungkook thở dài. Bất chợt cậu lại nghĩ đến Taehyung. Lúc nãy khi thấy hắn giúp, cậu vui mừng còn chẳng hết. Vậy mà lúc hắn đưa tay định đỡ cậu dậy, thân thể cậu lại có phản ứng hoảng sợ như vậy. Thật chẳng điều khiển nổi cơ thể nữa rồi
Mệt mỏi một lần nữa kéo cậu vào giác ngủ nặng nhọc.




Cạnh.





Taehyung mở cửa bước vào. Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần cậu. Phải chờ đến lúc cậu ngủ hắn mới dám vào vì hắn không đủ tự tin để chứng kiến cậu run sợ hắn như thế nào.




Cứ như vậy, Taehyung im lặng đứng nhìn cậu ngủ....




------------------------------------------------




4h chiều.




Jin đỡ Jungkook bước đi từng bước một, Taehyung và Namjoon thì đi trước.



- Đến đây thôi hyung. Em đi với người làm ở máy bay sau còn máy bay này chỉ dành cho hoàng tộc thôi. - Đến chỗ lên máy bay, Jin nói to để át tiếng gió tại khoảng đất mênh mông này.




Jungkook gật đầu rồi buông tay. Cậu không đủ sức để hét nên đành gật với lắc. Namjoon nói gì đó với Jin và đã lên máy bay trước. Còn cậu thì đang vật vã leo từng bậc cầu thang.




- Ái. - Hạ thân lại nhói lên cơn đau khiến cậu không thể bước tiếp. Nhưng vì sợ do đợi mình mà Taehyung tức giận nên cậu vẫn cắn chặt môi bước thêm bước nữa.




Taehyung đằng trước quay lại nhìn cậu mà cậu không hay biết. Hắn cứ nhìn chằm chằm cậu. Nhìn khuôn mặt Jungkook tím tại vì chịu đau, mồ hôi thì ướt đẫm còn đôi môi đã bị cắn đến mọng máu, Taehyung liền không kìm nén nổi nỗi đau đang một lần nữa trỗi dậy trong anh.




Một trận gió lớn bất chợt thổi qua khiến Jungkook dường như đứng không vững. Cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy chân mình không còn chạm đất.




- Nhanh lên không trễ chuyến bay. - Taehyung lạnh lùng nói cho dù đôi tay đang bế cậu lại rất đỗi dịu dàng. Hắn sợ cơn gió kia sẽ đem cậu rời xa hắn. Hắn thực rất sợ điều đó.




Nhưng Jungkook lại không biết điều đấy. Jungkook lại đang mải nghĩ rằng cậu lại khiến Taehyung ghét cậu hơn rồi.




Chuyến bay nhanh chóng cất cánh. Jungkook cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Hắn biết người ốm thường ngủ miên man như vậy. Và hắn cũng biết tại sao lại ngồi sát cửa sổ như thế. Đó là bởi vì cậu đang cố tránh xa hắn. Nhưng khi thấy cậu ngủ sai tư thế, Taehyung liền kéo đầu Jungkook dựa vào vai mình




- Đến bao giờ em mới tin tưởng dựa vào tôi như lúc này.




Chuyến bay cứ thế mang hai người đến một vùng đất khác xa xôi......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top