chap 1: cuộc gặp gỡ định mệnh
Gió thổi nhè nhẹ, mây trắng từng cụm, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, thời tiết chưa đến mùa hè cực kỳ dễ chịu.
Lucy đứng trong quán cafe, tò mò quan sát cách bài trí trong quán.
Diện tích quán không to, nhưng sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, bên cửa sổ đặt một hàng các cây thực vật nhỏ màu xanh, màu xanh bắt mắt khiến người ta nhìn là thích.
(/)
Lucy hít một hơi thật sâu, nhớ lại lời căn dặn của mẹ trước khi ra khỏi cửa.
“ Lucy à, con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc tìm người gả rồi, muộn nữa là không gả đi được đâu.” Mẹcủa Lucy lo lắng nhìn con gái của mình.
Bị câu nói không còn nhỏ nữa của mẹ làm cho muốn nôn ra máu, Lucy giãy nảy nói: “ Mẹ, con muốn ở bên cạnh mẹ thêm nữa, hơn nữa bây giờ nói lấy chồng......có phải còn quá sớm không?” Không phải Lucy sợ kết hôn, mà là năm nay cô mới 17 tuổi! Mình thật sự là con đẻ của mẹ sao?
Mẹ Lucy cười lên, vỗ bờ vai mảnh mai của cô bé, “ Ai ya, quan niệm của mẹ rất thoáng, nếu như con có người con trai nào thích, có thể để mẹ tham khảo cho con cũng được!”
Lucy : “........”
Khi Lucy còn nhỏ, bố vì bị tai nạn giao thông mà qua đời, để lại cho hai mẹ con một khoản tiền di sản lớn. Mẹ cô và bố cô tình cảm rất sâu nặng, không chịu nổi cú sốc đó nên đã ngã bệnh, nằm trong viện mất mấy tháng. Chỉ là khi bà ra viện, hạ quyết tâm vì Lucy mà kiên cường đối diện cuộc sống. Cho nên bao nhiêu năm nay, bà luôn dùng thái độ cuộc sống lạc quan vui vẻ mà sống cùng con gái.
Nhìn thấy Lucy trầm mặc, Bà càng vui hơn, trên mặt như nở nụ cười, “ Con trai nhà cô Kenji cũng rất được, Lucy, cuối tuần này con đi xem mặt nhé?”
“ Con không đi!” Lucy phản ứng luôn, Mẹ cô lập tức làm biểu cảm đau khổ, “ Lucy, con không yêu mẹ nữa.......mẹ chỉ là muốn con sống hạnh phúc vui vẻ thôi.........”
Càm ràm + tỏ vẻ đáng thương là chiêu bài của bà, Lucy quả nhiên bị mềm lòng, cau mày nói, “ Con đi.....con đi còn không được sao.”
“ Thế thì con nhớ phải liên lạc với người ta nhé, phải dịu dàng thể hiện con nhà tiểu thư khuê các........” Những lời đằng sau của bà, Lucy đã không còn nhớ được nữa, nhưng lúc này cô đang chú ý đến một thiếu niên trong quán cafe, có cảm giác giật mình vì vẻ đẹp trai.
Quần sooc đơn giản màu trắng, mái tóc đen sạch sẽ, lông mày sắc nét, ngũ quan tuấn tú giống như bức tượng tạc vậy, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, nhưng lại rất có sức hấp dẫn.
Anh cao to chân dài, ngồi ở đó khiến chiếc bàn và ghế có chút chật hẹp, lúc này đang lật tạp chí trong tay, trên bàn phả ra mùi thơm của tách cafe.
“ Gu tu.......” Lucy nuốt nước bọt, hoàn toàn bị chàng soái ca đẹp trai trước mặt làm cho đơ người.
Nhưng Lucy phản ứng rất nhanh, chầm chậm đi đến trước mặt anh, dùng khẩu khí dửng dưng mà nói, “ Ồ, thì ra là anh à.”
Thực ra cô chưa từng gặp anh ta.
Thiếu niên ngẩng đầu, bình tĩnh liếc nhìn cô, đôi mắt sâu nhưng sáng nhìn thẳng Lucy, khiến cô không kìm được nuốt nước bọt lần nữa.
“ Nghe nói trước đây anh to béo, bây giờ không phải rất gầy sao, lẽ nào có phương thuốc thần kỳ giảm béo nào à?” Lucy hoàn toàn quên khuấy lời dặn dò của mẹ, nói chuyện rất “ thân thiết” với chàng soái ca trước mặt.
“........” Trầm mặc nghi ngờ.
Không để ý cô? Sắc mặt Lucy như tối sầm lại.
Cô nâng cốc lên uống mấy ngụm cafe, ánh mắt cô nhìn chàng đẹp trai trước mặt lập tức thay đổi.
Bản thân chẳng qua là tìm một quán cafe thư giãn, không ngờ chẳng hiểu ở đâu chạy đến một nữ sinh, còn làm ra vẻ bộ dạng thân thiết mà nói liên thiên với mình.
Cậu không thể không thừa nhận, nữ sinh trước mắt, có làn da trắng trẻo, ngũ quan sắc nét, đôi mắt trong sáng, chiếc váy màu trắng mặc trên người cô càng thêm khác biệt. Dù cho ánh mắt bới móc của cậu có đến đâu, cũng thừa nhận cô xinh.
Nhưng tại sao cô ấy lại uống cafe của mình.
“ Ôi, không phải anh cũng bị mẹ ép đến xem mặt đấy chứ, đúng là một đứa con đáng thương, không sao, quay về bảo với mẹ anh rằng anh không thích tôi là được, nói là trông thân hình tôi xấu, động tác thô kệch, không dịu dàng không quan tâm, càng không phải là tiểu thư khuê các gì.” Lucy ra sức tự bôi xấu mình, hy vọng chàng soái ca đối diện có thể nghe lọt tai, như thế đối với cả hai đều tốt.
(/)
Cô còn lâu mới muốn lấy chồng sớm như thế.
Nhưng, chàng soái ca trước mặt dường như chẳng để lọt tai cái gì, ánh mắt khó hiểu nhìn tách cafe trong tay cô.
Lucy ý thức được ánh mắt của anh ta, chợt bừng tỉnh, “ Anh thích capuchino à, tôi hiểu, cafe có thể giảm béo, hay là gọi thêm tách nữa cho anh nhé”
Trước khi đi bà có dặn dò cô, con trai nhà cô Kenji. Uhm. Tên thường gọi là Hotei, từ nhỏ đến lớn trông mập mạp, đặc biệt được mọi người yêu thích.
Địa điểm xem mặt hẹn ở quán cafe này, hơn nữa hai bên đều phải mặc quần áo màu trắng.
Lucy lại lải nhải một chuỗi dài, thậm chí còn định đứng lên gọi phụ vụ làm cho cậu một tách cafe, thì bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
“ Không cần.” Cậu khẽ cau mày, nhìn thần sắc có vẻ không vui.
Lucy đang định nói gì, Natsu đã gập cuốn tạp chí lại, chuẩn bị đứng lên rời đi.
Nhân tiện phủi phủi bụi trên người, dáng vẻ rất chán ghét.
“ A này, anh cứ thế mà đi à” Lucy vẻ mặt không thể tin được, bước chân của Natsu không có gì là định dừng lại, không thèm để ý cô chút nào.
Nhưng ngay sau đó, bước chân cậu lập tức dừng lại, hơn nữa góc trán giật giật càng lúc càng mạnh.
“ Anh ít nhất cũng phải thanh toán rồi hẵng đi chứ” Lucy ngại ngùng nói một câu, cô mặc váy không tiện cầm tiền, khi ra cửa lại quên cầm ví, khiến cho bây giờ rất bị động.
Bị giọng nói thanh ngọt của cô gái này gọi lại, Natsu mặt không biểu cảm, quay người đi thanh toán.
Vừa quay đầu, Lucy cười cực kỳ sởi lởi với cậu.
Vẫn không nói câu gì, Natsu bước nhanh ra khỏi quán, lông mày nhíu càng chặt hơn.
Thật là một người con gái kỳ quặc, cướp cafe của cậu không nói, còn bảo cậu thanh toán, đúng là không hiểu nổi.
Natsu vừa đi, Lucy thở phào một hơi, may quá may quá, đối tượng xem mặt cũng không thích cô, như thế càng dễ nói lại với mẹ.
Thoải mái uống nốt cafe còn thừa trong tách, Lucy chỉ cảm thấy tâm trạng rất tốt.
“ Xin hỏi, cô là lucy heartfilia phải không?” Một giọng nói vang lên, Tô Niên Niên cảm thấy mí mắt khẽ nháy, ngẩng mặt lên nhìn.
Trước mắt xuất hiện, là một người con trai nặng ít nhất 90kg, mặc áo phông màu trắng rộng rãi, không giấu đi được cái bụng trống to, chỉ có ngũ quan còn cân đối.
Anh ta cười với Lucy, thớ thịt trên mặt co thành một khối, “ Xin chào xin chào, tôi là Hotei, là đến xem mặt với cô.” Trong quán cafe chỉ có một mình Lucy, hơn nữa lại mặc váy màu trắng, điều này khiến Hotei nghĩ chắc chắn cô chính là người mà mình cần tìm
Chiếc cốc trong tay Lucy rơi trên bàn, khóe miệng nhếch lên, biểu cảm trên mặt khó tả thành lời.
Trời ơi, cho nên vừa nãy chàng soái ca vừa nãy không phải là đối tượng xem mặt của cô, tên béo tròn cối xay này mới phải.
..........
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top