02.

Na Jaemin không trả lời.

Park Hyejin nhấn vào màn hình khóa.

"Tổ trưởng, tin nhắn của ai vậy?" Jang Eunwon nhìn vẻ mặt cô, nhỏ giọng hỏi: "Trông cô có vẻ... Không được vui lắm."

Hyejin cất di động, mặt không đổi sắc nói: 

"Không có gì, tin nhắn lừa đảo thôi."

"Ồ." Jang Eunwon chợt hiểu ra, gật đầu ra vẻ như đã hiểu: "Bây giờ mấy kẻ lừa đảo đúng là ùn ùn kéo đến không dứt, hôm qua tôi còn nhận được một tin nhắn, đối phương nói mình là tổng thống nước M, lạc đường trong rừng núi hoang dã, bảo người mang tiền đến cho anh ta."

"Chuyện này vừa nghe đã biết là âm mưu, thế mà bạn tôi lại tin đấy."

Người phụ trách vừa ấn poster vừa quay đầu nhìn về phía cô ấy, vô cùng nghi ngờ: 

"Chị Eunwon, thật hay giả thế? Người bạn mà chị nói chắc không phải chị đâu nhỉ?"

Mặt Jang Eunwon đỏ lên:

 "Thôi đi, nói bậy bạ gì đó, mau dán poster của cậu đi."

Khóe miệng Hyejin cong lên, tâm trạng cũng vì vậy mà chuyển biến tốt đẹp.

***

Park Hyejin dồn hết tâm trí vào công việc.

Bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp được địa điểm hội trường trước khi bắt đầu.

Mười giờ, khách quý làm thủ tục, mười giờ rưỡi, buổi họp báo bắt đầu đúng giờ.

Lúc buổi họp báo kết thúc, trời đã chạng vạng tối.

Bận rộn cả ngày khiến mỗi một tế bào trên người Park Hyejin đều kêu mệt.

Ra khỏi thang máy, Jang Eunwon bỗng kéo cô lại, thấp giọng nói: 

"Tổ trưởng, mau nhìn phía trước."

Hyejin ngẩng đầu: 

"Nhìn cái gì?"

Ở đại sảnh tầng một, thật không ngờ bọn họ lại gặp đoàn người Na Jaemin.

Một người phụ nữ trẻ tuổi băng qua đám người, đuổi theo bước chân của Na Jaemin.

Cô ta mặc một bộ đồ chuyên nghiệp màu trắng, mái tóc xoăn gợn sóng xõa ngang vai, trang điểm tinh tế, khí chất trưởng thành.

"Na tổng, chào anh. Tôi là Choi Harin – giám đốc đầu tư của Hapon, tôi vừa mới đặt vấn đề cho anh trong cuộc họp vừa rồi, công ty chúng tôi và quý công ty cũng đã từng hợp tác kinh doanh rồi đấy."

"Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết Na tổng có thể nể mặt cùng tôi ăn một bữa cơm tối không? Tôi vẫn còn một vài câu hỏi liên quan đến đầu tư muốn hỏi Na tổng..."

Na Jaemin đưa lưng về phía bọn họ, không thể nhìn thấy biểu cảm của anh lúc này.

Park Hyejin không nhìn nổi nữa, quay đầu nói với Jang Eunwon: 

"Eunwon, không phải cô nói gần đây có một nhà hàng thịt nướng ăn rất ngon sao? Đi, hôm nay tôi mời."

***

Nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật.

Thịt nướng nóng hổi đặt trên vỉ, lớp bọt dầu nhảy nhót vui vẻ, thẳng đến khi được phủ một lớp màu vàng hấp dẫn.

Dùng kẹp lật miếng thịt nướng, Jang Eunwon nhìn về phía Hyejin dò hỏi: 

"Tổ trưởng, có phải cô... Không thích Na tổng không?"

Hyejin hơi dừng lại, miếng thịt nướng vừa kẹp lên lại rơi xuống vỉ nướng.

Cô ngẩng đầu: 

"Vì sao cô lại nói vậy?"

Jang Eunwon nói: 

"Tôi cảm thấy, thái độ của cô đối với Na tổng có điểm giống bạn trai tôi. Cô biết đấy, anh ấy là anti-fan của Na tổng, nói sao nhỉ, chính là kiểu..."

Park Hyejin cảm thấy buồn cười: 

"Rõ ràng đến vậy sao?"

Jang Eunwon gật đầu rồi lại lắc đầu. Bỗng nhiên cô ấy nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng chuyển đề tài:

"Đúng rồi, tổ trưởng, hôm nay có chuyện tôi chưa kịp nói với cô." Cô ấy do dự nói tiếp: "Buổi sáng hôm nay, giám đốc kế hoạch gọi cho tôi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, giọng điệu gấp gáp lắm, luôn hỏi tôi có nhìn thấy cô đâu không."

Jang Eunwon lại nhanh chóng bổ sung: 

"Nhưng cô yên tâm, tôi tuyệt đối không bán đứng cô đâu!"

Hyejin thở dài: 

"Xin lỗi, là tôi kéo cô ta vào danh sách đen, không nghĩ lại làm liên lụy tới cô."

Jang Eunwon giống như đoán được cái gì, trợn tròn mắt nói: 

"Giám đốc vẫn chưa chịu từ bỏ cái hạng mục "móng heo" kia sao?"

Park Hyejin có chút bất đắc dĩ: 

"Hiển nhiên là vậy."

"Tôi thật sự không hiểu, vì sao giám đốc lại ưu ái một tên khốn có nhân phẩm thối nát như vậy chứ?"

Jang Eunwon uống miếng nước, lại hạ giọng, giọng điệu có chút không chắc chắn: 

"Có điều, trước kia tôi từng nghe người khác nói, tên "móng heo" kia có quan hệ họ hàng với cấp cao trong công ty chúng ta, chẳng lẽ lời đồn này là sự thật? Cho nên giám đốc mới ưu ái anh ta như vậy."

"Móng heo" tên thật là Jeon Junhyuk – một kẻ nghiệp dư bị công ty đối tác đẩy tới đây.

Nửa tháng trước, công ty truyền thông nơi Hyejin làm việc nhận được một hạng mục, yêu cầu biến Jeon Junhyuk trở thành người nổi tiếng trên mạng.

Nhưng Jeon Junhyuk này háo sắc đến liều mạng, mới đến chưa được mấy ngày đã thường xuyên quấy rối các đồng nghiệp nữ trong công ty.

Các đồng nghiệp nữ bị hại, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể ngầm mắng chửi với nhau.

Sau đó hạng mục được chuyển giao cho bộ phận của Park Hyejin.

Hyejin nghe nói đến chuyện này thì bắt đầu để mắt đến. Bắt được cả "Móng heo" lẫn tang vật của anh ta đang quay lén trong toilet.

Nhưng bằng cách nào đó, cuối cùng việc này vẫn bị đè ép xuống.

Thứ sáu tuần trước, giám đốc kế hoạch gọi cô đến văn phòng.

Không nghĩ tới nghênh đón cô lại là là Jeon Junhyuk không có sắc mặt tốt.

Jeon Junhyuk yêu cầu công ty để cô phụ trách hạng mục này.

Nói trắng ra chính là trả thù.

Hyejin liếc mắt nhìn vỉ nướng: 

"Thịt sắp cháy rồi kìa."

"Á! Không xong rồi."

Jang Eunwon phát ra tiếng hô nhỏ, nhanh chóng cầm lấy kẹp cứu vớt thịt trên vỉ nướng.

***

Jang Eunwon tự mình lái xe tới đây.

Ăn xong thịt nướng, Jang Eunwon lái xe đưa Park Hyejin về nhà.

Thời tiết mùa hè hay thay đổi, buổi sáng trời quang mây tạnh nhưng đến chiều tối lại bất ngờ xuất hiện những cơn mưa rào không hề báo trước.

Mãi đến chiều tối trời mới tạnh mưa. Nhưng những đám mây đen tích tụ trên bầu trời vẫn chưa tan đi, như thể báo hiệu một trận mưa lớn đang sắp sửa đổ xuống.

Mặt đường trơn trượt, Jang Eunwon cũng không dám lái xe quá nhanh.

Nói đến chủ đề còn dang dở trong nhà hàng thịt nướng, ít nhiều Jang Eunwon vẫn có chút lo lắng: 

"Tổ trưởng, nói ra thì, cô từ chối giám đốc, cô ta sẽ không mách với BOSS lớn chứ?"

Hyejin hơi mỉm cười: 

"Yên tâm đi, tôi sẽ không thỏa hiệp. Cùng lắm thì..."

Jang Eunwon nghi hoặc: 

"Cùng lắm thì sao?"

Phía trước là ngã tư đường, đèn xanh chuyển sang đèn đỏ.

Jang Eunwon vừa giảm tốc độ dừng lại thì nghe thấy một tiếng "rầm", xe đột nhiên rung lắc một chút.

"Xảy ra chuyện ——"

Ý thức được xảy ra chuyện gì, hai mắt Jang Eunwon đen lại: 

"Trời ạ, tôi vừa mới vay tiền mua xe mới đấy!"

Cô ấy nhanh chóng cởi dây an toàn, mở cửa chạy xuống xe.

Chiếc xe bị va chạm từ phía sau, nhưng rất may vụ va chạm không nghiêm trọng lắm.

Nhưng Hyejin vẫn phải mất nửa phút mới thoát ra khỏi trạng thái khiếp sợ.

Cô cũng xuống xe, thấy Jang Eunwon đang bàn bạc chuyện bồi thường với chủ xe gây tai nạn. Rất nhanh, Jang Eunwon đã trở lại bên cạnh Hyejin, mặt mũi áy náy: 

"Tổ trưởng, xin lỗi cô, tôi không thể đưa cô về nhà rồi."

"Tôi vừa mới báo cảnh sát, bây giờ phải đợi cảnh sát giao thông đến hoạch định trách nhiệm, chắc phải mất nhiều thời gian đấy, hay là cô gọi xe về trước đi."

Park Hyejin không quá yên tâm: 

"Nhưng mà, một mình cô không sao chứ?"

Jang Eunwon nói: 

"Không sao đâu, cảnh sát giao thông sẽ tới đây ngay thôi. Tôi đã gọi bạn trai đến đón rồi, anh ấy đang trên đường tới đây. Nơi này xe tới xe lui cũng không an toàn, cô về trước đi."

Thấy cô ấy kiên trì như vậy, Park Hyejin cũng không từ chối nữa.

Cô gật đầu: 

"Được, vậy cô nhớ chú ý an toàn."

***

Park Hyejin đi tới vỉa hè, lấy di động ra, định gọi một chiếc xe tốc hành.

Sau khi mở khóa màn hình, cô mới phát hiện di động chỉ còn 6% pin.

Hyejin nhanh chóng rút cục sạc từ trong túi ra.

Vội vàng cắm sạc, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hyejin click mở phần mềm gọi xe và gọi một xe.

Trên màn hình hiện lên một câu nhắc nhở ——

"Phía trước quý khách còn 267 vị khách đang xếp hàng, dự tính xe sẽ tới sau hai giờ nữa..."

Hyejin: "..."

Gần đây cũng chẳng có chiếc xe nào.

Cô lại đặt thêm vài lần nhưng vẫn chẳng có tài xế nào chịu tiếp đơn.

Màn đêm mênh mông giống như hố đen, nuốt chửng con đường trải dài về phía trước.

Khách sạn Cadence là khách sạn kiểu resort nằm ở vùng ngoại ô hẻo lánh, gần khu dân cư thưa thớt, ga tàu điện ngầm gần nhất cũng cách đó hơn chục km.

Trời lại bắt đầu đổ mưa lác đác, có xu hướng ngày càng lớn hơn.

"Sẽ không xui xẻo như vậy chứ..."

Park Hyejin nắm di động đứng tại chỗ.

Pin trong di động không đủ để thực hiện một cuộc gọi hoàn chỉnh. Cô do dự là nên trở về tìm Jang Eunwon hay là nên tìm trạm xe buýt gần đó.

Đột nhiên, một bóng đen đổ xuống trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên.

Trên đầu có một chiếc ô màu xanh nước biển, ánh đèn đường xung quanh cũng bị nước mưa ngăn cách.

Dưới tán ô, Na Jaemin rũ mắt nhìn cô, ánh mắt so với màn đêm còn tối hơn, giống như một đám mây dày đặc đen kịt

Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng truyền vào tai cô, mang theo một tia ý cười ——

"Na phu nhân, có cần tài xế miễn phí không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top