Chương 3: Diễn Trò

Ji Hyo kể hai câu chuyện cổ tích, HaNa đã chìm vào mộng đẹp. Cô dựa ở bên giường, ngọn đèn màu vàng ấm áp bao phủ lấy phòng ngủ nho nhỏ. Khu nhà này đều là từ những niên đại 90, rất xưa cũ, vách tường còn bị nước mưa ngấm vào tróc ra từng mảng. Ji Hyo nửa người chồm lên giường tinh tế ngắm nhìn HaNa ngủ, nhìn đến xuất thần, bàn tay vỗ từng cái vào chăn mền. Cô cứ tái diễn động tác một cách cứng nhắc, ngọn đèn soi lấy vẻ ôn tình trên khuôn mặt của cô.

Ở phòng ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Ji Hyo phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng đưa tay dụi dụi mắt, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Han Mi Rea cởi giày ra, giọng nói mệt mỏi: "Hôm nay bán như thế nào?"

Ji Hyo nhìn vào gò má bị lạnh mà đỏ bừng của cô ấy: "Rất tốt." Sau đó đi vào phòng bếp lấy cho cô ấy một chén đậu đỏ mừng Tết Nguyên Tiêu.

" HaNa ngủ rồi sao?"

"Ừ."

Han Mi Rea cầm lấy món quà Tết Nguyên Tiêu, ngắm nhìn cô một cái, thản nhiên hỏi: "Ngày mai đi nhà hàng làm phải không?" Sau khi trở lại thành phố C, bọn họ dùng số tiền còn lại mua được căn hộ 40 mét vuông, thuê một cửa hàng ở gần đại học C. Mấy ngày nay Han Mi Rea vội vàng sửa sang lại, Ji Hyo cũng bắt đầu tìm việc làm, may mà bạn bé của cháu Dì Hwang hàng xóm giới thiệu cho một công việc, làm người đánh Piano trong một nhà hàng Tây.

"Đêm mai đi làm sao?" Han Mi Rea nhíu mày.

Ji Hyo ánh mắt nhìn đi chỗ khác, gật gật đầu.

"Thuốc của cậu..."

Ji Hyo ngẩng đầu đưa tay quệt lên mặt một cái, kéo tay Mi Rea qua: " Mi Rea, tớ không điều trị nữa. Bác sỹ nói tớ không có bệnh, nói không chừng một ngày nào đó tự nhiên sẽ khỏi." Cô nói một giọng hững hờ.

"Chát!" Han Mi Rea nặng nề giáng cho cô một cái tát, oán hận nhìn cô, đôi mắt nặng nề không mở ra được, cô cũng nhớ bác sỹ cũng nói rằng, có lẽ cả đời cũng không khỏi. Mi Rea thở hổn hến uống xong canh đậu đỏ, nặng nề đặt cái chén lên bàn: "Ji Hyo, cuộc sống bây giờ của chúng ta không có thiếu thốn đến vậy."

Ji Hyo xoay người đi lấy dụng cụ bày ra, tiếp tục vẽ tranh. Cô bán đèn lồng kỳ thật là bình thường nhất, nhưng ở mỗi chụp đèn đều vẽ lên một bức tranh, hình ảnh ấm áp chân thật quả thực là hấp dẫn khách mua.

Tay của cô lướt tới lướt lui, từ từ hiện ra cảnh tượng của một mặt trời đang lặn, ngắm nhìn hình ảnh này, cô rơi vào trầm mặc, một hồi lâu sau mới dè dặt nói ra: " Mi Rea, tớ sợ." Không có tiền thì chỉ có thể trở mắt nhìn mạng sống ở ngay trước mắt mình trôi qua, cái loại dày vò đó là sống không bằng chết. Cô cúi đầu xuống, ánh đèn lờ mờ soi lên cô, thân ảnh gầy gò đó làm cho Han Mi Rea đau lòng.

"Cảm giác dày vò vì thiếu tiền, tớ không muốn gặp lại lần nữa."

Han Mi Rea rửa mặt sạch sẽ đi ra, nhìn thấy bóng lưng của Ji Hyo vẫn bận rộn như cũ, khóe miệng khó khăn hé mở, quay đầu chui vào trong phòng ngủ. Nửa đêm tỉnh lại đi vệ sinh, Ji Hyo vẫn còn vẽ tranh, chiếc đèn kêu xèo xèo rung động, trong lòng của cô bỗng dưng cảm thấy đau lòng, vuốt vuốt gò má: "Tớ đi ngủ."

Ji Hyo đặt bút xuống, đứng dậy phủi phủi người.

Han Mi Rea nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Vào ban đêm, bông tuyết càng rơi càng dày, trên bệ cửa sổ đã đọng lại dày một tấc. Ji Hyo lại thay một cái túi chườm nóng, không có cách nào khác, ngôi nhà lúc ấy nói giá cao, chủ nhà liền không để lại tủ lạnh và điều hòa. Mà cô lúc này thật sự sợ lạnh.

*********************

Ngày thứ hai, buổi sáng Han Mi Rea ở nhà trông chừng HaNa, Ji Hyo tiếp tục đi ra ngoài bán lồng đèn. Kỳ thật tiết trời này làm ăn cũng được, nhưng mà cứ phải chờ đợi cơ hội xuất hiện, chi bằng đi ra ngoài thử thời vận.

" Ji Hyo, lúc trở về nhớ mua cho tớ hạt dẻ nướng Lý Ký nha."

"Mẹ, lúc trở về nhớ mua cho con gà rán Kentucky."

"Hôm nay thời tiết không tốt, nếu không có khách mua hàng, mấy người đừng mong có được."

" Ji Hyo, tớ tin tưởng cậu."

"Mẹ, con tin tưởng mẹ."

Khóe miệng của Ji Hyo khẽ run rẩy, cô cũng không có tự tin nhiều như vậy.

Khóe miệng của Han Mi Rea tà tứ cong lên, trong mắt thoáng hiện lên một tia sáng, đảo mắt chỉ vào tivi: "Bảo bối, thấy thúc thúc này như thế nào?"

Tay phải của HaNa chống cằm: "Không có đẹp trai bằng thúc thúc chiều hôm qua con thấy."

"Phải không? Là như thế nào?"

"Thúc thúc rất cao, rất đẹp, còn có rất nhiều tiền." HaNa nghiêm túc gật đầu: "Thúc thúc tốn rất nhiều tiền để mua đèn lồng của mẹ."

Han Mi Rea thầm nghĩ, sẽ không phải là vừa ý Ji Hyo đấy chứ.

"Mua cho bạn gái của thúc thúc."

Khóe miệng của Han Mi Rea vừa mới cong lên, còn chưa kịp nở rộ, bảo bối, kể chuyện còn có thể ngắt quãng như vậy sao!

**********************

Quả nhiên như cô đã lường trước được, thời tiết như vậy, căn bản cũng không có người nào sẽ đến mua đèn. Ji Hyo duy trì ngồi hơn hai tiếng đồng hồ, tức chi đã lạnh như băng không còn cảm giác.

Cô đứng lên, lòng bàn chân chết lặng giống như có vô vàn con kiến đang gặm cắn, ánh mắt rơi vào chiếc xe màu đen có rèm che, cảm thấy có chút quen mắt, chắc là giảng việc của trường đại học C.

Trời lạnh, lặng im không có tiếng người, bồn bề tĩnh mịch. Ji Hyo lại ngồi thêm một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng có người đến mua. Lão phu nhân ra tay hào phòng, thoáng cái liền mua hết đèn lồng mà cô mang đến. Lão phu nhân thấy Ji Hyo khuôn mặt vui vẻ, liền cũng trò chuyện với cô nửa ngày. Ji Hyo mơ hồ cảm thấy vị phu nhân này hơi kỳ lạ.

Thu dọn quầy hàng, đi mua hạt dẻ nướng Lý Ký, từ rất xa nhìn thấy một hàng dài người xếp hàng, cô rầu rĩ xếp hàng. Sau khi trở về, người bạn nhỏ HaNa nổi giận, Ji Hyo đã quên mua gà rán Kentucky cho cô bé.

"Mẹ, làm sao mẹ có thể không giữ lời."

Ji Hyo cúi đầu không nói.

"Mẹ, con thật là giận. Hừ." Người bạn nhỏ đối với gà rán Kentucky rất cố chấp.

"Mẹ lần sau sẽ mua cho con." Ji Hyo bày tỏ áy náy.

HaNa ầm ầm chạy vào phòng, lấy ra mộmt cuốn tập, trịnh trọng đi đến trước mặt Ji Hyo, mở ra một trang: "Một cái gạch chính là mẹ gạt con một lần, 1, 2, 3,..." Cô bé thở phì phì, bàn tay nhỏ xíu nghiêm túc chỉ vào: "Tổng cộng là 6 gạch."

"Mẹ, thật quá nhiều sai lầm."

Han Mi Rea ngồi ở một bên bóc hạt dẻ, vui tươi hớn hở theo dõi việc lên án này: " HaNa, cộng thêm hôm nay là 7 lần." Cô ấy khoa tay múa chân giơ ra 7 ngón tay.

HaNa gật gật đầu, cầm lấy cây bút nặng nề vẽ thêm một gạch nữa.

"Mẹ, mẹ muốn đền bù tổn thất cho con như thế nào."

Ji Hyo mếu máo: "Bảo bối, mẹ đi mua... khoai tây, về nhà làm khoai tây xay cho con."

**********************

Cửa hàng đồ lưu niệm sửa sang cũng không nhiều, đại học C đã khai giảng, Han Mi Rea cũng chọn ngày hoàng đạo để khai trương. Ji Hyo đối với lần này cũng không nói nhiều, trong tháng giêng không phải là không có ngày lành.

Bọn họ đặt tên của tiệm là: "Cửa Hàng Tiểu Vô Ưu." Là lấy tên chính của HaNa, Song SaRang. Mới vừa khai trương được mấy ngày, vì có ưu đãi, cộng thêm học sinh vừa trở lại trường nên nữ sinh đi dạo vào trong tiệm quá thật không ít. Nhưng một tuần sau, hiệu suất bắt đầu giảm xuống.

Han Mi Rea mấy ngày nay thường nhớ tới câu nói chính là: "Sơn cùng thủy tận." Ngay cả HaNa cũng đều hiểu bọn họ hiện tại rất nghèo.

" Ji Hyo, chờ cửa hàng dần đi vào quỹ đạo, đến lúc đó chúng ta liền đem sản phẩm rao bán ở trên mạng. Cậu thiết kế, tớ gia công, song kiếm hợp bích, làm giàu làm giàu."

Ji Hyo nhìn trang sức trong quầy: "Qua tháng này trước rồi hãy nói." Cô hiện tại cũng không có nắm chắc được cuối cùng có bị lỗ hay không.

Trên đường sinh viên lui tới, ánh mắt Ji Hyo nhàn nhạt nhìn bọn họ. Đại khái là học kỳ mới bắt đầu, học sinh còn chưa có tâm tình đi mua đồ trang sức.

"Thật tốt." Ji Hyo nheo mắt nhìn ngắm những người đi ngang qua.

Han Mi Rea cẩn thận dò xét nét mặt của cô, đại học C là trường học cũ của Ji Hyo. Nếu không phải có trận biến cố kia, Ji Hyo lúc này đã là nghiên cứu sinh đã tốt nghiệp. Đây là số mệnh an bài.

Ji Hyo chưa từng nhắc lại những chuyện trước kia, khi những người thân dần dần rời khỏi cô, cô đã lựa chọn buông xuống. Nhưng Han Mi Rea biết rõ trong lòng Ji Hyo vẫn không có hoàn toàn buông ra, nếu không thì bệnh tình của cô làm sao lại không có khởi sắc gì đây?

Han Mi Rea sợ cô khó chịu, tựa ở bên người của cô: " Ji Hyo, câu có nghĩ là sẽ tiếp tục đi học không?"

Ji Hyo thoáng ngẩn ra, lập tức lắc lắc đầu: " Mi Rea, nhà chúng ta hiện giờ cần đi học chính là HaNa." Nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ: "Tớ đi mua cơm tối."

Đi tới đầu ngã tư, cô nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèm che dừng ở đằng kia. Ánh mặt trời phản chiếu làm chói mắt, cô từng bước từng bước đi tới.

Thấy không rõ tình hình ở trong xe, cô yên lặng đứng ở bên trái cửa xe.

Một thoáng, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, cô cảm thấy trước mắt là một vầng hào quang sáng ngời, ở trọng tâm của ánh nắng, tầm mắt nhất thời không rõ ràng.

Gary giật nhẹ khóe miệng, như cười như không nhìn vào cô, đôi mắt âm lãnh.

Ji Hyo nhìn vào ánh mắt của hắn, thái độ bình tĩnh.

Gary cũng không đếm xỉa, ánh mắt mang theo vài tia khinh thường.

Ji Hyo hơi nhíu chân mày một chút, bị trượt chân, bánh bao trong tay liền rơi xuống. Cô bị đau liền đứng lên, đau lòng nhặt cái bánh bao lên.

Gary nhìn theo bóng lưng của cô, một đôi mắt chợt thoáng hiện lên tia sáng lạnh băng. Song Ji Hyo, cô đã muốn diễn trò, tôi sẽ diễn cùng cô.

**************************

Han Mi Rea đang đón tiếp khách hàng, thấy vẻ mặt trắng bệch của Ji Hyo đi tới, sau đó chỉ ngây ngốc ngồi ở một bên.

Sau khi tiếp đãi xong, cô ấy bước tới: "Làm sao vậy?"

Ji Hyo bất động, Han Mi Rea đưa tay quơ quơ trước mắt cô.

Ji Hyo đẩy ra một phát: "Không có việc gì."

Han Mi Rea đứng dậy đi rót nước uống.

"Tớ mới vừa gặp phải Gary."

"Cạch" một tiếng, cái ly sứ trong tay Han Mi Rea rơi xuống đất: "Mẹ nó!" Cô ấy giận dữ mắng chửi.

Ji Hyo hít sâu một hơi: " Ji Hyo trước kia đã sớm chết rồi, tớ hiện tại chỉ là một tiểu thị dân bôn ba bận rộn." Cô bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng.

"Cậu tại sao không gọi tớ đến, lão nương không đánh chết hắn là không được."

" Mi Rea, đều đã qua rồi."

"Đã qua? Ji Hyo, đầu óc cậu có bị sao không, cậu xem lại mình một chút mấy năm nay đã sống như thế nào. Cậu vì hắn không niệm tình, còn có..." Han Mi Rea không nói được nữa: "Hắn là cái thá gì? Ngoài trừ việc bỏ đá xuống giếng, còn là cái gì? Hắn dựa vào cái gì, chỉ vì cậu thương hắn mà lại có thể khi dễ cậu như vậy!"

Ji Hyo phẫn nộ cười một tiếng: "Bởi vì tớ trước kia đã chọc vào hắn."

Trong mắt của hắn, một ánh nhìn cũng không dành cho tớ, đối với hắn mà nói, tớ cái gì cũng đều không phải.

Mười hai tuổi gặp phải hắn, cô cứng đầu đi theo phía sau, tuổi hoa tốt đẹp nhất của cô đều theo sát Gary. Cuối cùng có được cái gì, Ông Song xiềng xích vào tù, nhà cô tan nát, bọn họ còn có...

Mà đó cũng không phải là truyện cổ tích hoàn mỹ của Hoàng tử và Công chúa.

Cha của Han Mi Rea là tài xế của Song gia, cô ấy và Ji Hyo ngang tuổi nhau nên tình bạn của hai người rất tốt. Có một năm Ji Hyo đến nông thôn nghỉ phép, Han Mi Rea lần đầu tiên nghe được cái tên Gary từ trong miệng của cô.

Có lẽ đây chính là số mệnh đã định, Gary là số kiếp trong đời của Ji Hyo.

" Mi Rea, tớ đã suy nghĩ minh bạch từ rất lâu, tớ và hắn không thể nào." Cô cầm lấy cái hốt rác ở bên cạnh, khom người xuống, nhẹ nhàng nhặt mảnh vụn lên, giọng nói thoải mái: "Hắn đã có vị hôn thê." Rất xứng đôi với hắn.

Han Mi Rea ngẩn người ra.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top