Chương 8

Mùa xuân Bắc Kinh, sắc trời màu xám nhạt, sương mù giống một lớp màn mỏng khô hanh bao trùm khắp không gian.

Kang Gary nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế nằm màu trắng trong khuôn viên nhà anh, bên tay là ấm trà thơm ngát, trước mặt là hồ nước tĩnh lặng, bên kia bờ hồ là cây đào nở đầy hoa, cánh hoa đào rơi đầy trên thảm cỏ, lan tỏa mùi hương nhàn nhạt.

Kang Gary uống một ngụm trà, khép mi mắt, bên tai vang lên giọng nói của Song Ji Hyo. Thanh âm của cô trầm tĩnh như nước, khiến cảnh sắc buổi đêm xung quanh anh càng trở nên tĩnh mịch.

Ở đầu kia điện thoại, Song Ji Hyo bị câu nói "Tôi cho em hai phút" của Kang Gary kích thích lòng hiếu thắng. Cô trả lời ngắn gọn "được" rồi lặng lẽ tổ chức tư duy, như thể bước vào trạng thái chiến đấu.

"Đầu tiên, theo số liệu thống kê, trong 10 năm trở lại đây, thủ phạm của các vụ gây nguy hại an toàn công cộng ở nước ta có tới 98,9% là nam giới, 96,6% trình độ phổ thông trung học trở xuống. Vì vậy, về cơ bản có thể khẳng định thủ phạm của vụ án này là nam giới, trình độ văn hóa không cao."

"Ờ." Kang Gary châm một điếu thuốc: "Tiếp tục."

"Thứ hai, mục tiêu của thủ phạm rất rõ ràng. Nếu đối tượng hắn muốn trả thù là người dân bình thường, ở thành phố Lâm có ba công viên diện tích rộng lớn, lượng người qua lại đông hơn nhiều. Một khi hắn gây án ở những công viên này, việc điều tra của chúng ta sẽ càng gặp khó khăn hơn. Nhưng thủ phạm không lựa chọn ba công viên đó, mà mạo hiểm chọn những công viên nhỏ gần CBD để gây án.

Những công viên này đều do chính quyền thành phố quy hoạch, các tập đoàn bỏ vốn đầu tư xây dựng. Trong lòng người dân, những công viên này đều là tượng trưng của CBD. Bình thường, người dân lui tới công viên đa phần sinh sống quanh CBD, đó là tầng lớp giàu có hoặc người có địa vị trong xã hội.

Điều này có thể phản ánh hai điểm: một là thủ phạm rất quen thuộc khu vực này, có khả năng sinh sống hoặc làm việc trong khu vực; hai là, hắn gây tổn thương cho đối tượng của một tầng lớp xã hội riêng biệt, để giải phóng tâm trạng. Đây là hành vi trả thù những người có thu nhập cao, thậm chí có thể nói, là sự trả thù đối với CBD."

Kang Gary mỉm cười, cất giọng nhàn nhạt: "Tại sao không phải kẻ vô công rỗi nghề? Nhân viên "cổ cồn trắng" (*) bị đuổi việc mà nhất định là nhân viên bảo vệ?"

(*) Những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính, sales-coordination. Tóm lại, cổ cồn trắng là lao động trí óc, trái ngược với "cổ cồn xanh" là lao động chân tay)

Song Ji Hyo trả lời: "Trong tầng lớp vô công rỗi nghề có thể tồn tại loại người căm hận xã hội. Nhưng họ sẽ không chỉ chĩa mũi nhọn vào CBD. Hơn nữa, họ không có cơ hội tìm hiểu CBD. Con người sẽ không đến mức thù hận thứ anh ta không nắm rõ, thậm chí không với tới. Ngoài ra, ở CBD có rất ít người vô công rỗi nghề.

Nhân viên "cổ cồn trắng" bị đuổi việc nhiều khả năng trả thù lãnh đạo của công ty hoặc người đuổi việc anh ta, chứ không căm hận giai cấp này, bởi vì anh ta vốn là người thuộc giai cấp này, sao anh ta có thể căm hận bản thân?

Chân dung tội phạm phù hợp nhất là những người làm việc ở CBD nhưng có thu nhập thấp, hiểu rõ sự phồn hoa và giàu có của CBD mà không thể với tới.

Thời gian gần đây, thủ phạm nhất định gặp trắc trở lớn trong công việc. Điều đó càng khiến hắn tăng thêm cảm giác thất bại, càng hằn thù sự giàu có của CBD. Vì vậy, hắn mới có động cơ gây án.

Đối với một người đàn ông trẻ tuổi không cam lòng, trong tất cả công việc có thu nhập thấp, nhân viên bảo vệ là công việc có thể diện hơn cả.

Ngoài ra, thời gian phạm tội rất tản mát, chứng tỏ thời gian đi làm của thủ phạm không có quy luật nhất định. Thời gian làm việc của người bảo vệ ở CBD luân phiên ba ca một ngày."

Kang Gary hỏi: "Em dựa vào thời gian gây án nên phán đoán sáng thứ bảy hắn không đi làm?"

Song Ji Hyo trả lời: "Vâng ạ. Ngay chiều thứ bảy xảy ra vụ án dao cứa vào tay người, bởi vì ngày cuối tuần công viên thường tụ tập đông người nên hắn không thể chôn lưỡi dao vào ngày thứ sáu, chỉ có thể chôn vào sáng hoặc trưa thứ bảy."

Kang Gary không nói cô đúng, hay không đúng, anh nhíu mày đọc một đoạn trong báo cáo của Song Ji Hyo: "Tính cách thủ phạm dễ nổi nóng. Thời niên thiếu từng có hành vi vi phạm pháp luật, ít nhất từng bị nhà trường xử phạt. Ngoài ra, thời niên thiếu anh ta từng gặp biến cố lớn, ví dụ gia đình sa sút, cha mẹ ly dị, chưa từng có quan hệ yêu đương hoặc nếu có cũng chỉ là bề mặt...những nhận định lộn xộn này là gì vậy?"

"Là đặc điểm cơ bản của tội phạm "rối loạn nhân cách chống đối xã hội". Song Ji Hyo ngẩng đầu nhìn mấy tấm ảnh chụp lưỡi dao đính trên bảng trắng: "Về nhận định thủ phạm chưa từng có quan hệ yêu đương...em cảm thấy tuy hắn có khả năng quan sát và phán đoán không tồi, đầu óc khôn lỏi nhưng tâm lý không chín chắn...Xếp lưỡi dao thành sao năm cánh, đổ thêm nước sông, thậm chí nước canh tê cay vào sơn, càng giống hành động trả thù của một thiếu niên bất mãn với đời, không phải là việc làm thông minh."

Song Ji Hyo dứt lời, cả hai đều trầm mặc. Kang Gary mở miệng trước: "Em nói xong chưa?"

"Xong rồi ạ." Song Ji Hyo nhìn đồng hồ, bổ sung thêm: "1 phút 58 giây."

Mặc dù ngữ khí của cô bình thản, nhưng hơi thở trở nên gấp gáp.

Cô đang căng thẳng? Kang Gary khép mi mắt, hít một hơi thuốc lá.

Những ngày qua, hai người nói chuyện qua điện thoại mấy lần, Song Ji Hyo để lại ấn tượng cho Kang Gary, là một con mọt sách xuất sắc, một học trò và cấp dưới đáng để gọt giũa, chỉ có vậy mà thôi.

Nhưng vào thời khắc này, theo tiếng thở nhè nhẹ ngày càng rõ ràng của cô, hình tượng của Song Ji Hyo đột nhiên trở nên sống động. Đó là người con gái có mái tóc ngắn, gương mặt nhỏ nhắn, làn da trắng toát, biểu cảm nghiêm túc. Cô rất thông minh, cao ngạo và quật cường, nhưng cũng có phần non nớt.

Đúng vậy, đối với nghề cảnh sát hình sự thường xuyên đối mặt với máu tanh nhân tính thối nát xấu xa, cô gái trẻ này rất có tài năng, đồng thời cũng quá non nớt.

Kang Gary không hề do dự, lên tiếng đả kích Song Ji Hyo: "Song Ji Hyo, có phải em quen thói suy đoán theo kiểu trời ơi đất hỡi, dựa vào thứ gọi là "cảm giác" đoán mò vụ án?"

Song Ji Hyo lập tức nhíu mày, trả lời cứng nhắc: "Nếu anh lý giải hành vi phân tích tâm lý này là "đoán mò", vậy thì em không còn gì để nói."

Kang Gary nhếch miệng: "Em vẫn không phục?"

"Em xin lỗi, em không phục."

"Vậy tại sao không bắt được kẻ tình nghi?" Kang Gary lạnh lùng hỏi.

Song Ji Hyo không thể trả lời.

Hai người lại im lặng, trong điện thoại chỉ có tiếng thở của đối phương. Một lúc sau, Song Ji Hyo cất giọng nhàn nhạt: "Anh còn việc gì không ạ? Nếu không em cúp máy đây."

"Em vội gì chứ?" Kang Gary nói.

Trong lòng Song Ji Hyo dội lên cảm giác sốt ruột hiếm thấy.

Kang Gary cất giọng từ tốn: "Tại sao không tìm ra kẻ tình nghi? Rất đơn giản. Giả dụ kết luận của em là chính xác, như vậy trong quá trình điều tra đã xảy ra vấn đề, tức là xuất hiện độ sai lệch mà chúng ta không thể biết trước, khiến tội phạm mới thoát khỏi sự lùng bắt của chúng ta."

Song Ji Hyo ngẩn người, nghe anh nói tiếp: "Em hãy nghe cho rõ, ngày mai em hãy bảo Kwon Joo dẫn em đi điều tra một lượt. Em hãy tự mình đi quan sát, đi điều tra, đi gặp mỗi con người. Em phải đích thân động chân động tay, chứ không phải trốn trong văn phòng phân tích suông.

Thủ phạm chắc chắn nằm trong đám người chúng ta đã từng gặp. Em hiểu hắn như vậy, cho dù không có chứng cứ, khi hắn đứng trước mặt em, em cũng phải nhận diện hắn cho tôi.

Chiều mai tôi quay về thành phố Lâm. Sáng sớm ngày kia, tôi sẽ nghe báo cáo mới nhất của em."

Song Ji Hyo hoàn toàn sững sờ. Cho đến bây giờ, cô mới xác nhận, Kang Gary ủng hộ cô.

Câu nói "cho dù không có chứng cứ, khi hắn đứng trước mặt em, em cũng phải nhận diện hắn cho tôi" của anh khiến cô cảm thấy rất bất ngờ.

Bởi vì thầy giáo hướng dẫn của Song Ji Hyo, giáo sư Choi Hwa, nhà tâm lý tội phạm nổi tiếng cả nước từng nói riêng với cô một câu tương tự: "Một chuyên gia tâm lý tội phạm xuất sắc, cho dù không tìm thấy chứng cứ trực tiếp, cũng có thể nhìn thấu kẻ tình nghi." Tất nhiên, giáo sư không công khai quan điểm này, bởi vì nó quá tuyệt đối, quá chủ quan, gần như ở trạng thái lý tưởng. Ngay cả giáo sư cũng không đảm bảo bản thân ông làm được điều đó.

Một cảnh sát hình sự không tốt nghiệp ngành tâm lý tội phạm như Kang Gary có thể nói ra câu này sau khi nghe cô báo cáo, chứng tỏ anh có năng lực quan sát và năng lực lý giải đáng kinh ngạc. Anh thật sự hiểu, rốt cuộc cô đang làm gì.

Một người thích suy xét và phân tích như Song Ji Hyo, gặp được tiếng nói chung về tư tưởng còn hơn bất cứ sự khen thưởng nào. Vì vậy, bất kể Kang Gary nói những câu nặng lời trước đó, cô đều không để ý. Việc anh thể hiện sự hiểu biết sâu sắc về tâm lý học tội phạm và việc anh mạnh dạn tin tưởng cô, khiến cô vui mừng pha lẫn cảm động.

"Cám ơn anh." Song Ji Hyo dừng lại trong giây lát: "Em..."

Kang Gary nghe ra sự xúc động trong thanh âm của Song Ji Hyo. Anh tưởng cô sẽ nói lời cám ơn gì đó, ai ngờ cô trầm mặc vài giây, rồi trịnh trọng nhắc lại ba từ: "Cám ơn anh."

Đúng là người không giỏi ăn nói... Kang Gary mỉm cười: "Được rồi, tôi cúp máy đây, em ngủ sớm đi."

***
Sáng ngày hôm sau, Song Ji Hyo đến cục cảnh sát, đề nghị Kwon Joo đưa cô đi hiện trường. Hai người nhận được tin nhắn của Kang Gary, bảo họ bắt đầu điều tra từ các nhân viên bảo vệ của công viên CBD, bởi vì thực chất công việc bảo vệ công viên cũng giống bảo vệ của các công ty, một ngày chia làm ba ca.

Song Ji Hyo không tán đồng ý kiến của Kang Gary. Môi trường làmviệc của bảo vệ công viên có khác biệt lớn với bảo vệ các tòa nhà CBD. Bọn họkhông bị kích thích bởi phân biệt giàu nghèo như những người làm việc ở CBD.

Kwon Joo cũngcho biết, ngay từ đầu đội đã điều tra nhân viên bảo vệ của những công viên gâyán, nhưng không tìm ra kẻ tình nghi.

Kang Gary tương đốikiên quyết, anh gửi một tin nhắn: "Thủ phạm gây án những bốn lần, khônglần nào bị quay camera."

Ý của anh là, thủ phạm rất quen thuộc với hệ thống bảo vệ của công viên. Mà bốncông viên này đều được thống nhất quy hoạch xây dựng.

Như vậy, phân tích của SongJi Hyo có mâu thuẫn với suy đoán logic của Kang Gary. Cô và Kwon Joo đương nhiên phải làm theo ýkiến của đại đội phó trước.

Tuy không đồng ý với phán đoán của Kang Gary, nhưng Song Ji Hyo vẫn nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh. Đến tầm chạngvạng tối, cô và Kwon Joo đã kiểm tra toàn bộ bảo vệ của ba công viên xảy ravụ án, nhưng vẫn không tìm thấy kẻ tình nghi.

Cuối cùng, Song Ji Hyovà Kwon Joo tớicông viên Thụy Anh, nơi xảy ra vụ án đầu tiên. Đây là công viên nằm xa CBDnhất, cũng là công viên điều tra cuối cùng của ngày hôm nay.

Lúc mặt trời lặn, SongJi Hyo và Kwon Joo ngồi ở văn phòng đội trưởng đội bảo vệ công viên.Văn phòng có hơn bốn mươi màn hình camera theo dõi, treo ở trên tường.

Đội trưởng đội bảo vệ họ Jeong, hơnbốn mươi tuổi, dáng người trung bình, tướng mạo ôn hòa, ăn nói chững chạc. Anhta vui vẻ mang hết hồ sơ của nhân viên bảo vệ cho Song Ji Hyo.

Kết quả, Song Ji Hyokhông thấy một đối tượng nào khả nghi.

Công viên có tất cả 30 bảo vệ. Có 18 người sáng thứ bảy không phải trực ban,trong đó 8 người phù hợp yêu cầu về tuổi tác và học lực. Nhưng những người nàykhông hề bị kỷ luật nghiêm trọng trong thời gian gần đây.

Song Ji Hyo đềxuất gặp mặt tất cả những người đó, Đội trưởng Jeong tỏ ra khó xử: "Bây giờchỉ những người đi làm mới ở trong công viên, người khác chưa chắc đã ở ký túcxá. Cô xem sáng mai có được không? Tôi sẽ thông báo tập trung bọn họ."

Khi Song Ji Hyovà Kwon Joo rờikhỏi văn phòng đội trưởng, bên ngoài trời đã tối om. Trên bầu trời, các vì saosáng lấp lánh. Hai người ngồi ở ghế đá công viên, thả lỏng cơ thể mệt mỏi.

"Ngày mai chúng ta bắt đầu đi điều tra bảo vệ của CBD." Kwon Joo nói:"Đội phó Kang chiều nay về đến thành phố Lâm, ngày mai chắc đi làmrồi."

Song Ji Hyo khôngđáp lời. Trong đầu cô cứ nghĩ đến câu nói của Kang Gary tối hôm qua.

Anh nói: "Xuất hiện độ sai lệch mà chúng ta không thể biết trước, khiếntội phạm mới thoát khỏi sự lùng bắt của chúng ta."

Nếu thủ phạm dùng cách nào đó để che giấu thông tin chân thực, vậy thì suy đoántrước đó của Song Ji Hyokhông đáng tin cậy?

Kang Gary còn nói:"Dù không có bất cứ chứng cứ nào, khi hắn đứng trước mặt em, em cũng phảinhận diện hắn cho tôi."

Không có chứng cứ, không có tiêu chuẩn, chỉ có đặc điểm của kẻ tình nghi...

Song Ji Hyo độtngột đứng dậy, chạy về văn phòng đội trưởng bảo vệ. Kwon Joo chạytheo cô: "Ji Hyo,em định làm gì vậy?"

Song Ji Hyo khôngtrả lời, đẩy cửa đi đến trước mặt đội trưởng đội bảo vệ. Đội trưởng Jeong khôngkhỏi ngạc nhiên khi thấy bọn họ lại xuất hiện: "Có chuyện gì sao, cô cảnhsát?"

Song Ji Hyo gậtđầu, lên tiếng: "Người chúng tôi cần tìm không cao lắm, thể hình hơi gầy,tướng mạo trung bình.

Anh ta rất chú trọng hình thức bề ngoài, bỏ không ít tiền mua quần áo. Nhưngcách ăn mặc của anh luôn khiến người khác cảm thấy khó chịu. Anh ta thích thểhiện bản thân, nhưng lời nói của anh ta luôn khiến người khác thấy không thựctế. Anh ta không hòa đồng với mọi người, không thân thiết với một đồng nghiệpnào.

Tính tình anh ta không tốt, hay nổi nóng vô cớ, không chấp nhận sự phê bình.Anh ta không biết lý giải lời nói của người khác. Nói chuyện với anh ta luôn cócảm giác "Anh ta nghe không lọt tai".

Anh ta thường khoe với đồng nghiệp, mình từng có gia cảnh rất tốt..."

Đội trưởng Jeong chămchú lắng nghe. Sau đó, sắc mặt anh ta từ từ thay đổi.

Bắt gặp vẻ mặt của Đội trưởng Jeong, trong lòng Song Ji Hyo lóe lên một tia hy vọng, nhưng bềngoài cô vẫn tỏ ra nghiêm nghị: "Là ai?"

Kwon Joo khônghiểu ý của Song Ji Hyo,mặc dù vậy, anh ta cũng có phản ứng, cầm tập hồ sơ ở trên bàn lên xem.

"Doo Jun?"Đội trưởng Jeong vẫnchưa hết ngạc nhiên: "Cô quen Doo Jun?"

Kwon Joo lậptức giở đến hồ sơ của Doo Jun, cau mày nói: "Trên này viết, tháng trước anh tađược khen thưởng do biểu hiện xuất sắc trong công việc, còn được thưởng 500nhân dân tệ. Hơn nữa, sáng thứ bảy tuần trước anh ta có đi làm."

Song Ji Hyo nhậnhồ sơ của DooJun đọcqua rồi ngẩng đầu: "Anh ta vì lý do gì được khen thưởng?"

Đội trưởng Jeong tỏ racăng thẳng: "Khen thưởng...chính là vụ án lưỡi dao các anh đang điều tra.Có du khách bị lưỡi dao để trên ghế làm bị thương, Doo Jun làngười đầu tiên phát hiện, còn giúp nạn nhân băng bó...Thật ra, biểu hiện củacậu ta trong công việc rất bình thường. Chỉ vì vụ đó, giám đốc công viên mớibiểu dương cậu ta..."

Song Ji Hyo biếnsắc mặt, cô cắt ngang lời đội trưởng: "Sáng thứ bảy tuần trước có phải anhta đổi ca trực với người khác?"

"Để tôi hỏi đã." Nói xong, Đội trưởng Jeong gọi điện thoại, hỏi vài câu.Sau đó, anh ta ngập ngừng trả lời: "Đúng là cậu ta đổi ca trực với ngườikhác, đổi thành ca tối."

"Ji Hyo."Kwon Joo đãkhông giấu nổi niềm hưng phấn, chỉ tay vào một dòng trên sơ yếu lý lịch:"Bốn tháng trước, hắn từng làm bảo vệ ở một ngân hàng thuộc khu vựcCBD."

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra vẻ mừng rỡ và khẳng định trong mắt đốiphương.

Làm bảo vệ ở ngân hàng CBD, mức lương chắc chắn cao hơn bảo vệ công viên.Nguyên nhân nào khiến Doo Jun đổi công việc? Anh ta có nhiều khả năng phạm sai lầmvà bị đuổi việc.

Tại sao hồ sơ không ghi rõ nguyên nhân nghỉ việc? Đây là chuyện bình thường,thời buổi bây giờ một công ty gặp phải nhân viên có vấn đề, chỉ cần không gâyra tổn thất và ảnh hưởng nghiêm trọng đến công ty, họ chỉ đuổi việc nhân viênđó chứ không đến mức đuổi cùng giết tận như ghi vào hồ sơ.

Đây chính là "nhân tố không thể biết trước" mà Kang Gary nhắc tới? Kẻ tìnhnghi đổi công việc trong nửa năm và hoàn toàn che giấu lỗi lầm. Ngoài ra, hắnđược khen thưởng trong vụ lưỡi dao, hắn lại đổi ca trực với người khác. Vì vậy,cảnh sát đã bỏ qua hắn trong đợt điềutra trước đó.

"Bây giờ anh ta đang ở đâu?" Kwon Joo nghiêm giọng hỏi.

Sắc mặt Đội trưởng Jeong rấtkỳ lạ: "Sáng hôm nay cậu ta xin từ chức với tôi. Tôi bảo cậu ta tối nayđến tìm tôi nói chuyện." Đội trưởng Jeong ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Tôi hẹn lúc 8giờ."

Song Ji Hyo và Kwon Joo đồngthời đưa mắt nhìn, bây giờ là 7 giờ 30 phút.

Kwon Joo rútđiện thoại định gọi điện về cục, máy di động của anh đột nhiên đổ chuông trước.Anh nghe máy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Chúng tôi đang ở công viên Thụyanh, mục tiêu sắp xuất hiện, xin hãy lập tức tăng viện..."

Sau khi cúp điện thoại, Kwon Joo liếc qua Đội trưởng Jeong rồi nói nhỏ với Song Ji Hyo: "Vừarồi Lão Woo gọiđiện thoại, đội đã tìm ra một kẻ tình nghi từ hệ thống camera giám sát. Tên nàyxuất hiện ở cổng nhiều công viên, thời gian xuất hiện cùng phù hợp thời giangây án, đó chính là Doo Jun." Mấy ngày qua, đội hình cảnh cử chuyên viên xemxét toàn bộ camera theo dõi ở các công viên trong hơn một tuần qua. Do số lượngcamera quá lớn nên hôm nay mới có thu hoạch, không ngờ lại trùng với suy đoáncủa Song Ji Hyo.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

"Anh Jeong, đãăn cơm chưa?"

Cửa phòng vốn khép hờ, một chàng trai trắng trẻo đẩy cửa đi vào. Hắn có chiềucao trung bình, mặc một áo khoác da màu đen, quần xanh da trời thẫm của bảo vệ,bên trong là áo sơ mi hoa rẻ tiền đóng thùng, trông tương đối chướng mắt.    

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top