Chương 17
Một năm sau.
Đối với Ji Hyo, một năm không phải quá khó khăn để sống. Từ sau cái ngày ở sân bay, hai tháng đầu, Ji Hyo như người không hồn, làm chuyện gì cũng không xong nhưng qua tháng thứ ba, cô bắt đầu thay đổi. Cắt tóc ngắn giống Rihana, ăn mặc cũng không cầu kì như trước, cũng không trưng diện, nói chuyện cũng không chua chát, cô giờ đã là sinh viên năm cuối, chỉ vài tháng nữa là ra trường, cô cũng quyết định sau khi ra trường sẽ bay sang Hy Lạp ở cùng bố mẹ, cô không muốn ở lại cái nơi đầy đau thương này nữa.
Hiện tại, Ji Hyo vẫn làm việc trong tiệm cháo và bắt đầu học như điên để không suy nghĩ vẫn vơ, hình tượng của cô bây giờ khiến Ji Min chỉ phán một câu ... Mọt sách. Trời bắt đầu lạnh thêm bởi mùa đông kéo đến, Ji Hyo vận một chiếc quần Jean xanh kết hợp áo sơ mi tay lửng, mang giày thể thao chạy tới chạy lui trong cửa hàng. Bởi vì đã qua mùa đông nên tiệm cháo sẽ rất đắt khách vì thế cô chạy ngược chạy xui, mệt muốn đứt hơi mà vẫn không thở nổi.
"Ji Hyo, đem cháo này ra cho khách ở ngoài xe kia đi."
Ông chủ đưa cô hộp cháo, tay chỉ ra cửa nơi chiếc xe Koenigsegg Agera R màu trắng đang đậu.
Ji Hyo than thầm trong lòng, cô cảm thấy thế giới này thật không công bằng, tại sao có người thì nghèo đến mức không có áo mặc, còn người thì giàu đến nổi chỉ biết quăng tiền vào mấy thứ xa xỉ đó chứ. Mang tâm trạng không vui, đi nhanh ra phía trước nhưng vô tình đụng trúng một cô gái trước cửa, cô gái té ngã xuống đất.
" Ơ, xin lỗi, chị không cố ý, em không sao chứ ?" – Ji Hyo vội vả xin lỗi.
Cô gái đứng dậy nhìn Ji Hyo với vẻ mặt vô cảm, Ji Hyo lúc này mới quan sát rõ, cô gái trước mặt rất đáng yêu, nhìn giống như búp bê vậy ... Đôi mắt màu hổ phách, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, làn da trắng hơn cả cô, lông mi dày và dài nhìn như cây quạt xếp ... đẹp thật. Cô gái không trả lời chỉ đưa tay đón lấy hộp cháo rồi đưa tiền sau đó xoay người bỏ đi. Ji Hyo đứng nhìn ngây ngốc không hiểu nhưng khi thấy cô gái bước lên chiếc xe sang trọng đó, cô mới biết.
' Thì ra là đại tiểu thư con nhà danh giá.' – Nghĩ thầm trong lòng, cô lắc đầu quay người vào trong tiếp tục làm việc.
"Ji Hyo."
Đang dọn đống chén dĩa trên bàn, một giọng nói trầm thấp phía sau lưng, cô xoay người nhìn. Trước mặt, một thanh niên vận bộ vest bạc, dáng người cao ráo, đôi mắt đen láy hớp hồn, môi nở nụ cười nhẹ, tay cầm bó hoa hồng lớn đi đến trước mặt cô.
Ji Hyo khẽ cười. – " Hôm nay cậu không đi làm sao ?"
" Chưa tặng được hoa, làm sao đi được." – Jo Kwon nhàn nhạt nói.
" Ở bên trong, đừng khiến cậu ta đập bể đồ là được."
Jo Kwon gật đầu rồi đi vào trong, Ji Hyo lắc đầu, từ ngày Ji Min tỏ vẻ thương xót Jo Kwon thì hắn ta thay đổi 180 độ quay sang cửa cẩm Ji Min, ngày ngày như cún con đeo bám Ji Min khiến cô nàng bực bội. Lúc thì tặng hoa, lúc thì tặng trang sức, hoặc lén đi theo hai cô nàng đi shopping ... nhưng Ji Min chỉ xem hắn như không khí.
Ji Hyo vô thức nhớ tới Hee Gun, lúc trước hắn ta vì theo đuổi cô cũng làm thế nhưng chưa bao giờ tặng cô mấy thứ đắt tiền, chỉ là hoa và thú nhồi bông ... Ji Hyo cười khổ, thì ra muốn quên một người lại khó đến như vậy.
" Rầm." – Như có tiếng dập cửa, Ji Hyo quay về hiện tại, nhìn về phòng nghĩ thấy Jo Kwon ôm bó bông nát bấy đi ra, mặt méo xẹo.
" Hôm nay cửa hàng đông khách, cậu ấy bận quá nên đâm ra bực bội, mai cậu hãy đến." – Ji Hyo giải thích dù không biết đây là lần thứ mấy 100.
Jo Kwon xụ mặt đi ra, bó hoa bị nhét vào tay Ji Hyo.
" Hắn đi chưa ?" – Ji Min lú nửa cái đầu nhìn Ji Hyo.
" Hazi, mình thấy Jo Kwon cũng được mà, con nhà giàu, ga lăng, lại chìu bạn như thế, cậu còn muốn gì nữa ?"
Vừa nói cô vừa thẩy bó hoa nát như rau xuống giỏ rác.
" Mình không thích mấy tên công tử bột ... A, tôi tới đây."
Ji Min không muốn nghe Ji Hyo cằn nhằn, cô vờ như có khách gọi, chạy đi mất.
Ji Hyo cười cười, cô biết rõ việc Ji Min từ chối Jo Kwon, cũng vì " Thanh mai trúc mã." của cô nàng mà thôi nhưng đến giờ không biết cái tên đó hiện ở phương trời nao rồi.
Ji Hyo quay lại hiện thực, tiếp tục làm việc ... Cuộc sống một năm qua của cô vẫn thể, sáng đi học, chiều đi làm, tối về nghe nhạc, đọc sách ... Tuy đơn giản nhưng lại thấy bình yên vô cùng.
Cô không muốn nghĩ đến thù hận, bởi biết chỉ có hai bàn tay trắng, lấy gì đấu lại người ta.
Nhìn ra bên ngoài, cô ước gì cuộc sống cứ thế trôi qua, cô nguyện cả đời không yêu thuong ai chỉ mong đổi lại cuộc sống yên bình bên người thân và bạn bè mà thôi.
____________________________
Nhật Bản.
Trong tiếng nhạc điên cuồng hòa cùng điệu nhảy mê ly của các vũ công gợi cảm. Gary nhàn nhã nghịch ly rượu trên tay, đôi mắt có vẻ ngà ngà say. Một năm qua, hắn vẫn điên cuồng tập trung vào công việc, mới qua Nhật Bản một năm mà hắn đã thu mua 12 khu đất lớn cùng 25 khu đất nhỏ, tuy không nằm trong dự tính nhưng hắn cảm thấy cũng đủ thõa mãn. Nhưng trong lòng vẫn thấy thiếu thứ gì đó ... là mất mát, trống rỗng, không giải thích được. Đang nhăm nhi ly rượu mạnh, một dáng người ẽo lã đứng trước mặt hắn, ăn mặt lòe loẹt, trang điểm như hát tuồng, nở nụ cười với hắn.
" Kang tiên sinh, đây là Hi Hi, cô ấy vẫn là xử nử, hôm nay cô ấy mới ra làm, tôi đặc biệt để cô ấy tiếp ngài, chúc ngài một đêm thật vui vẻ."
Má Mì lbiết rõ Gary đang không vui, cần người hầu hạ nên nắm bắt cơ hội đẩy con gái yêu quý đến bên hắn, chỉ cần lên giường một đêm thôi là con bà sẽ đạt đến đỉnh cao của danh vọng.
Má Mì vừa nói xong đã lui xuống, cô gái tên Hi Hi nũng nịu đi đến ngồi bên cạnh Gary, lấy ly rượu trên tay hắn, giọng trong trẽo vang lên.
" Kang tiên sinh, Hi Hi mời ngài một ly." – Nói xong cô uống cạn.
Gary giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc ấy, xoay mặt nhìn cô gái đang dựa vào mình nhưng sau đó cảm thấy thất vọng, cũng không hiểu vì sao ?
" Cô tên Hi Hi." – Hắn lạnh nhạt nói.
" Vâng, Hi Hi hôm nay sẽ hầu hạ ngài thật chu đáo."
Cô phà một luồng hơi nóng vào tai hắn, Gary có chút say bởi tiếng nói của Hi Hi, hắn không nhiều lời, hắn trực tiếp ôm cô đi vào thang máy, lên tầng trên cùng, vào phòng Vip, trực tiếp thẩy cô lên giường, người cũng đè lên cô. Hi Hi hoảng hốt trước hành vi của Gary, cô từng nghe nói Tổng giám đốc Kang thị là người lạnh lùng, bá đạo, không hề chủ động đụng vào đàn bà, chỉ để họ tự nguyện dâng lên nhưng hôm nay Hi Hi cảm thấy toàn bộ điều sai sự thật, nhưng cũng có thể là cô có sức quyến rũ nên mới hấp dẫn được hắn. Về việc Má Mì nói cô còn là xử nữ hoàn toàn sai, cô đã lên giường với biết bao đàn ông nhưng mỗi lần xong đều đi vá lại để mình lên giá cao, vì đa số đàn ông chỉ thích chơi xử nữ mà thôi.
" A ..." – Đang suy nghĩ thì môi bị cắn mạnh, nụ hôn mãnh liệt kéo tới làm Hi Hi muốn nghẹt thở, cũng không biết hắn đã cởi trần khi nào cũng không biết cô bị hắn lột sạch khi nào, chỉ biết hiện giờ hai người đang khỏa thân.
" A ..." – Một lực xâm nhập rất mạnh khiến hạ thể như bị xé nát, nước mắt không tự chủ trào ra nhưng sau đó bị hắn liếm sạch.
" Kang tiên sinh, ngài sao lại gấp như thế, người ta chưa chuấn bị mà." Hi Hi nũng nịu chỉ ngón tay về phía vòm ngực rắn chắc của hắn.
Gary nhìn người con gái dưới thân, cái tên Hi Hi gần giống tên cô ta, giọng nói cũng giống, chỉ có khuôn mặt, ánh mắt ... hắn cười giễu, tay siết chặt eo cô, ra vào càng mạnh bạo.
" Nhắm mắt lại ... hét lớn lên cho tôi." – Hắn ra lệnh
Hi Hi sửng sốt nhưng cũng làm theo, cô nhắm chặt mắt và bắt đầu ngân nga, từng đợt chiếm hữu mạnh mẽ khiến mọi tế bào của Hi Hi như bị vỡ nát, tay cô siết chặt vai hắn, môi bị hắn hôn kịch liệt, từng tiết tấu như muốn đâm thủng tim cô.
Lát sau, hắn cũng gầm nhẹ và phóng thẳng vào cô thứ chất lỏng mà bao nhiêu cô gái đều ham muốn, cả người mền nhũn, bên tai nghe tiếng hắn nỉ non.
" Gọi tên tôi ... Gary."
Hi Hi đã mệt lã người, chỉ biết nghe theo. "Gary."
Như bị điện giật, hắn lại lật người cô và tiếp tục cuộc hoan ái.
______________________________
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng chiếu vào căn phòng hỗn độn.
Hi Hi vừa mở mắt thì thấy khuôn mặt Gary đang áp sắt mặt mình, cô mỉm cười đắc ý, bởi vì cô là người đầu tiên được nhìn thấy vẻ mặt hắn khi ngủ lúc này, cô nhất định sẽ khoe với đám chị em để họ tức chết.
Ngũ quan tuấn mĩ đầy kiêu ngạo, đôi môi màu bạc quyến rũ, hàng chân mày rậm rạp, khuôn mặt này đã hấp dẫn biết bao nhiêu người con gái ...
Tay cô vô thức sờ lên, kéo một đường dài xuống sống mũi ... Bổng nhiên hắn mở mắt nhìn cô với vẻ mặt muốn giết người.
" Á." – Cô ngã nhào xuống giường với lý do bị hắn đạp.
" Cút." – Gary tức giận quát.
" Hàn ... anh ..." – Chưa nói hết câu, cổ đã bị hắn siết chặt, cô trợn mắt nhìn.
" Cô dám kêu thêm một lần nữa, tôi đảm bảo cô sẽ không nhìn thấy mặt trời ... Cút ngay." – Mắt hắn hiện lên tia máu chết chóc.
Hi Hi không hiểu sao hắn lại trở nên như vậy ? không phải lúc tối hắn đã bảo cô gọi hắn như thế sao ? Tại sao lại thay đổi nhanh như vậy ?
Nhưng không dám ở lại đâu, cô quơ lấy quần áo, mặc vào có chút lộn xộn nhưng tính mạng là trên hết, chạy thẳng ra ngoài.
"Jong Ki." – Hắn biết thuộc hạ đang ở bên ngoài nên lên tiếng gọi.
Jong Ki đi vào, vẻ mặt không cảm xúc cúi đầu chờ lệnh.
" Tôi không muốn thấy cô ta xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Chỉ một câu nhưng Jong Ki hiểu ra hàm ý của hắn nên chỉ gật đầu.
" Bên ông Kamawa có nói gì không ?" – Hắn lại lên tiếng.
" Vâng, ông Kamawa bảo nếu ngài vẫn muốn tiếp tục hợp tác thì ông ấy sẽ rất vui, ông ấy sẽ tặng ngài suối Lộ Đào, coi như thành ý hợp tác của hai bên."
" Nói với ông ấy, tôi không muốn hợp tác ba năm mà muốn lâu hơn nữa." – Hắn mặt áo vào đi đến cửa sổ ngắm tuyết đang rơi.
" Tôi cũng đã nói với ông ấy, ông ấy đồng ý và muốn mời ngài đến quán trà đạo, cùng ông ấy xem điệu nhảy truyền thống và bắt đầu bàn về chuyện hộp đồng."
" Nói với ông ta, tôi có việc quan trọng, không đi được ... cậu đem cặp ngọc thạch Song Long đến tặng ông ấy, coi như chuộc lỗi."
" Thuộc hạ đã biết, thuộc hạ sẽ đi làm ngay." – Jong Ki lui ra đến cửa.
" Khoan đã." – Hắn dùng một chút, như suy nghũ gì đó.
" Xử lý nhanh mọi việc, chuẩn bị về nước."
Jong Ki sửng sốt, đây là lần đầu tiên Gary muốn về nước nhanh như thế, theo như hắn biết, Gary một khi đặc chân đến đất nước nào cũng phải thu mua gần hết số đất nơi đó mới chịu quay về, vì sau lần này lại muốn về nhanh như thế ?
Tuy khó hiểu nhưng ông chủ đã bảo, làm thuộc hạ chỉ có thể nghe theo, Jong Ki " Vâng " một tiếng lui ra ngoài.
Gary mang vẻ mặt trầm ngâm nhìn ra cửa số, đêm qua không biết có bị bỏ thuốc hay không mà lại nhìn cô ả Hi Hi gì đó ra cô ta, lại để cô ả ngủ trên giường qua đêm nữa chứ ? Rốt cuộc hắn bị làm sao thế ?
Mày nhíu chặt, hít một hơi thật sâu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, có lẽ hắn chỉ vì có chút áy náy với cô mà thôi, cô ta thật đáng ghét, mong rằng cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt hắn nếu không cô ta chết chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top