Chương 69: Em không thể rời tôi được đúng không
Tiếng tút tút vọng lại từđầu dây bên kia, rất lâu sau Ji Hyomới gập điện thoại lại.
Cô cầm lấy điều khiển bên cạnh, tắt máy điều hòa.
Dù vậy, hai vai cô vẫn run lên vì lạnh.
Có phải bây giờ đã muộn lắm rồi, nên chị và Dì Goongủ say, không nghe thấy tiếng cô gọi?
Trước giờ, Ji Hyo đều không dám ở một mình,cô đứng dậy cầm theo điện thoại, lần mò đi đến gần cửa, rồi bước tiếp ra cầuthang, chỉ có tiếng sủa của Bobo ở dưới lầu.
" Bobo, Bobo."
"Gâu gâu gâu"
" Bobo, mày ở đâu? Bobo, lên đây."
Ji Eun đẩy xe lănchuyển động, toàn bộ phòng khách được trải thảm lông mềm mại, dù xe lăn có dichuyển cũng không phát ra tiếng động, Dì Goovừa đi, cô ả liền nhốt Bobo vào phòng, hôm nay dù Ji Hyo có gọi to đến mấy, con chócũng không ra được.
Hai tay Ji Hyo sờ lên tay vịn cầu thang,vì cầu thang hình vành khuyên nên Ji Eun ở dưới chân cầu thang có thể dễ dàng trông thấy Ji Hyo đang hoảng hốt. Cô sợ ngãnên không dám đi bừa, mắt không nhìn thấy gì, cả thế giới đều đen kịt một màu, Ji Hyo hoảng loạn.
"Chị..."
"Chị ơi, chị ở đâu?"
Hai tay Ji Eun đặt trênđầu gối, loại đau khổ này, cô ta đã nếm chịu nhiều hơn Ji Hyo cả vạn lần rồi.
Cô ta vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác lúc tỉnh lại, bác sĩ thông báo rằng hai chânđã liệt, cô ta tuyệt vọng muốn tự sát mấy lần. Bây giờ, mắt Ji Hyo không nhìn được thì cósao, chẳng phải bên cạnh còn bao nhiều người chăm sóc đấy thôi. Gary vung tiền như rác để chữatrị cho nó. Cô ả liệt giường lâu như thế cũng bởi vì không có tiền điều trị.Xem đi đều là gặp vận hạn, nhưng tại sao ông trời chỉ giúp Ji Hyo.
Ji Hyo căng tai nghe ngóng, trừtiếng Bobo chỉ còn âm thanh của mưagió và sấm sét.
Hay bây giờ vẫn còn sớm nên mọi người ra ngoài rồi? Nếu đã định ra ngoài,thìtrước khi đi Dì Goo nhất định sẽ nói cho côbiết, hơn nữa Ji Eunbiết từ nhỏ cô đã rất sợ sấm sét, chắc chắn sẽ quay về ngay.
Ji Hyo lò dò thử bước xuống mộtbậc, tay trái cô nắm chặt tay vịn cầu thang, bên tai đầy tiếng sấm rền, khôngnhìn thấy, chỉ có thể dò dẫm từng bước một.
Ji Eun ngẩng đầu, thấy Ji Hyo xuống được vài bậc.
Ji Hyo gọi mấy câu nữa nhưng vẫnkhông có ai đáp lời.
Ji Eun đẩy xe lăn, dèdặt thận trọng đi đến cửa phòng mình, không ngờ, cửa phòng Dì Goo đột nhiên bật mở, thân hình bé bự của Bobo lao từ bên trong ra, chạy thẳng về phía cầu thang.
Ji Eun nheo mắt lại,hai tay cô ta chống lên thành xe lăn, từ từ đứng thẳng dậy.
Cô ả nhẹ nhàng bước thêm mấy bước, chó Samoyed có hình thể cao lớn, Ji Eun vồ ôm hai ba lần đềukhông được, nó nhe hàm răng nhọn, quay về phía Ji Eun sủa to, "Gâu gâu, gâu gâu"
" Bobo." Ji Hyo nghe thấy tiếng Bobo ởrất gần, như đang ở ngay dưới chân chân cô.
Ji Eun định nhốt Bobo vào phòng Dì Goolần nữa, không ngờ, Bobo lại giơ chân trước ra càolên tay cô ta khiến mu bàn tay xuất hiện một vết xước rất dài, Ji Eun đau đớn vội ngồi trởlại xe lăn, Bobo chớp cơ hội nhảy lên trênlầu, chạy về phía Ji Hyo.
Ji Hyo di chuyển vội vàng, bướchụt, ngã nhào về phía trước.
Bobo lao tới, nằm rạp xuốngđất, đỡ được Ji Hyo đang ngã xuống, Ji Eun thấy thế, nghiến răng,đẩy xe lăn về phòng. Cô ta lấy một viên thuốc màu trắng từ trong ngăn kéo bỏvào ly nước, sau đó xoay người, nằm lên giường giả vờ ngủ say.
Ji Hyo mò mẫn trên mặt đất mộtlúc rồi đứng lên, " Bobo, mày không sao chứ?"
"Oẳng oẳng" Bobo lắc đầu mấy cái rồi đứngthẳng dậy.
Ji Hyo ngồi xuống bậc cầu thang,hai tay ôm chặt cổ Bobo, có nó làm bạn, trong lòngcô đã đỡ sợ hơn, " Bobo, cám ơn mày, nếu không cómày tao đã ngã đau lắm rồi."
Ji Hyo không dám lên lầu, cũngkhông dám đi xuống, cứ ngồi ôm Bobo ở chỗ quẹo của cầu thang.
------
Gary thấy thời tiết xấu, vội vãtrở về, y đỗ xe rồi mở cửa, thay giầy vào phòng khách, nào ngờ trông thấy Ji Hyo tội nghiệp đang ngồi ôm Bobo
Một người một chó, Bobo nhìn thấy Gary, đứng hẳn bốn chân lên,vẫy đuôi mừng.
Nhìn Ji Hyo còn đáng thương hơn, mộtchiếc dép lê lăn xuống chân cầu thang, hai cánh tay ôm chặt lấy cổ Bobo,"Chị, Dì Goo,hai người về đấy à?"
Gary không nói gì, Ji Hyo lại lắng tai nghe, lòngbùng lên nỗi sợ, Ai đó?"
Y tới gần, giẫm lên bậc thang.
"Gâu gâu."
Hai tay Ji Hyo đang ôm cổ Bobo siết chặt hơn, "Ai đó? Có người phải không?"
Không có tiếng đáp lại, Ji Hyo sợ hãi đứng bật dậy, côdùng chân cọ cọ vào Bobo, " Bobo, đi mau." Nói xong, xoay người định chạy.
Mắt nhìn không được, ông trời còn không thông cảm với người mù lòa. Thấy cô sắpngã, Gary bước nhanh đỡ lấy cô,"Là tôi."
Ji Hyo nghe được giọng nói quenthuộc, mũi nghẹn lại, nỗi sợ hãi trong lòng đều tan biến.
Gary vẫn còn bực, không nói gìnữa, y xoa người Ji Hyo rồi đi lên lầu, đi đượchai bước, góc áo liền bị kéo lại. Ji Hyo nhìn không thấy, đành phải đi theo y. Gary vung tay lên, đẩy ra.
Tay Ji Hyo rơi xuống, đúng lúc mộttiếng sấm vang lên, Gary nhấc chân đi tiếp, còn côkhông chút nghĩ ngợi nắm chặt tay áo của y.
"Em làm cái gì đó?" Garyxoay người hỏi.
Ji Hyo nghe thấy sự cáu kỉnhtrong giọng nói của y, nhưng cô không muốn buông tay, chỉ đứng yên tại chỗ.
"Buông ra."
Ji Hyo thấy tủi thân, đầu mũichua xót, cô biết bản thân là kẻ mặt dày, nên cúi gằm mặt xuống, tự nhủ dù saokhông nhìn thấy cũng không cần xấu hổ, "Anh dẫn em lên đi."
"Vì sao tôi phải đưa em lên? Chẳng phải em nói không cần người khác giúpđỡ bất cứ việc gì sao?"
"Vì sao tôi phải đưa em lên? Chẳng phải em nói không cần người khác giúpđỡ bất cứ việc gì sao?" Đây không phải lần đầu tiên Ji Hyo được nghe Gary nói chuyện ác ý như vậy.Da mặt cô cũng chưa dày đến mức không biết xấu hổ, nghe những lời y nói, đànhbuông lỏng tay.
Gary nhìn từ trên cao xuống,hai tay Ji Hyo chuyển sang nắm lấy tayvịn cầu thang, có thể nhận ra ngay, vừa rồi cô đã sợ hãi đến mức nào. Nhìn sắcmặt nhợt nhạt của cô, y xoay người đi xuống lầu.
"Anh đi đâu?" Ji Hyo bật thốt, y lại muốn rangoài sao?
Gary nhặt chiếc dép lê rơi ởchân cầu thang, rồi quay lại bên cạnh Ji Hyo, khom lưng nhấc một chân của cô lên.
Ji Hyo đứng không vững, một tayrơi xuống đầu vai Gary, "Anh còn giận phảikhông?"
Động tác của Gary ngừng lại, nhìn biểu hiện lolắng trên mặt cô, không nói gì.
"Lúc đó em cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, không phải là emkhông biết suy nghĩ đâu. Goo Ara phạm tội, bị pháp luậttrừng trị là đúng, nhưng em...em..." Lý do khiến hai người tranh cãi, bây giờ Ji Hyo cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Cô luống cuống giải thích, không biết Gary có nghe hay không, đang lúc tay chân lúng túng, vunglên hạ xuống mấy lần, thì nửa thân trên bị kéo vào một vòng ngực ấm áp,"Ăncơm tối chưa?"
Mũi Ji Hyo càng thêm chua xót, cô lạimuốn khóc.
Thì ra, chẳng biết từ khi nào, cô đã không thể chịu nổi sự lạnh nhạt của Gary, "Chưa."
"Sao lại thế?" Gary lùi lại,"Tại sao chưaăn."
"Ban nãy, vì em không đói, bây giờ hơi đói rồi."
Gary nắm tay cô đi xuống lầu, Ji Hyo thật sự thấy khó hiểu, tạisao những lúc cô đi theo sau y, dù mắt vẫn không nhìn thấy nhưng chưa bao giờbị vấp ngã? Gary đưa cô đến trước bàn ăn,rồi gọi " Dì Goo, Dì Goo.."
"Vừa nãy em cũng gọi rồi, nhưng hình như không có ai ở nhà."
Ji Eun nghe thấy tiếngngười, thì nhắm nghiềm hai mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ.
Gary lấy di động ra, bấm sốđiện thoại Dì Goo "Alô.."
Dì Goo đang ở bệnh viện, cuốngquít trả lời, "Kang thiếu, lúc tôi đi không nói với Song tiểu thư, nhưngtôi bảo Ji Eun rồi,thật sự xin lỗi.. Con dâu tôi sinh cháu, tôi sốt ruột quá.."
"Vậy, Song Ji Eunđâu?"
"Tôi đỡ cô ấy lên giường xong mới đi, chắc bây giờ cô ấy vẫn đang ở trongphòng."
Gary ngắt máy, "Chị em ởnhà."
"Lúc nãy em gọi mãi chẳng có ai trả lời." Ji Hyo đứng bật dậy, "Sẽ không xảy ra chuyện gìchứ?"
Gary đi cùng Ji Hyo đến cửa phòng Ji Eun, hai tay Ji Hyo đập vào cửa, gọi "Chịơi, chị,chị ở đâu?"
Không nhận được tiếng trả lời, Ji Hyo lolắng vô cùng, cô thì thào, "Làm sao bây giờ?"
"Vào xem."
"Nhưng mà... làm thế có bất tiện lắm không?"
"Còn tốt hơn để chị em chết ở trong đó."
Ji Hyo nghe xong cũng thấy sợ, côvặn nắm cửa, cửa không khóa, Gary điphòng bật đèn lên, Ji Hyo không nhìn thấy, nắm chặtlấy tay y, "Chị em có ở đây không?"
Gary đưa mắt, nhìn thấy Ji Eun đang nằm trên giường.Sắc mặt y chợt trở nên hung ác nham hiểm, "Có."
"Vậy sao lại không nghe thấy em gọi nhỉ?" Ji Hyo đi qua, hai tay mò mẫm mentheo thành giường, chạm vào vai Ji Eun, "Chị, chị ơi.."
Thấy chị bất động, Ji Hyo có dự cảm không lành, côdùng sức đẩy mấy cái, "Chị ơi, chị có sao không?"
Ji Eun giả vờ mơ mơmàng màng, hé mắt ra một cái rồi lại cụp mí mắt xuống, " Ji Hyo, em sao vậy?"
"Chị, chị làm em sợ muốn chết," Ji Hyo ngồi xuống ngay bên cạnh, "Em gọi chị baonhiêu lần, nhưng chị không trả lời, em nghĩ chị với Dì Goo ra ngoài rồi"
"Uhm," Ji Eunuể oải, " Dì Goo về nhà... Chị ngủ khôngđược, nên uống nửa viên thuốc ngủ, Ji Hyo, làm sao vậy? Đã mấy giờ rồi, sao còn chưa ngủ?
"Chị, sao chị lại uống thuốc ngủ?"
"Không có gì đâu, trước đây chân không tốt, hay bị mất ngủ, là thói quenthôi. Ji Hyo, em có chuyện muốn nói vớichị phải không?"
Ji Hyo thấy tinh thần chị mìnhkhông tốt cho lắm, liền đứng dậy.
"Không có gì đâu, chị cứ ngủ tiếp đi."
Ji Eun vừa nằm xuống, Bobo đã lao từ ngoài cửa vào, cứ nhằm Ji Eun đang nằm trên giườngmà sủa to, có vẻ rất kích động, như là thấy người lạ. Ji Eun hoảng hốt kéo chăn trùm kín người, Ji Hyo quay sang chỗ Bobo quát, " Bobo,không được sủa."
Gary liếc thấy mu bàn tay Ji Eun có vết cào, thì hỏi"Tay của cô bị sao vậy?"
Ji Eun chột dạ, cô tagiấu tay vào trong chăn, "Hồi chiều chơi với Bobo, không cẩn thận nên bị cào thôi."
"Gâu gâu" Bobo như nổi điên, nó quay đầuvề phía Ji Eun đangnằm, sủa càng dữ tợn, Ji Hyo vội ngồi xuống, ôm lấy cổ Bobo, " Bobokhông ngoan, cả người nhà cũng không nhận ra sao?"
Gary do dự nhìn biểu hiện trênmặt của Ji Eun, cô tahíp mắt, nửa mê nửa tỉnh, như là uống thuốc ngủ thật. Lọ thuốc vốn ở trong ngănkéo cũng bị Ji Eun lấyra, để ngay trên tủ đầu giường.
" Bobo, chúng ta ra ngoài, khôngđược sủa nữa."
Ji Hyo đá nhẹ vào chân con chóSamoyed .
Gary kéo tay Ji Hyo đi ra ngoài, cửa phòng vừađóng lại, Ji Eun trởmình, khóe miệng vẽ lên một nụ cười mỉa.
Ban nãy Ji Hyo bị ngã. Dù có Bobo đỡ được, nhưng mắt cá chân vẫn hơi đau.
"Em bị ngã à?" Nếu không thì một chiếc dép sẽ chẳng rơi ở chân cầuthang.
"Em sợ ở một mình trong phòng lắm, lúc xuống cầu thang nhanh quá, khôngcẩn thận mới ngã."
Gary đưa cô trở lại bàn ăn,"Em là đá tảng hả? Đã sợ, sao không gọi cho tôi."
"Em gọi rồi..." Ji Hyobuột miệng, nói được ba từ, thì cắn môi không dám nói nữa.
Gary lấy điện thoại ra, kiểmtra nhật ký cuộc gọi, đúng là thấy số của Ji Hyo gọi đến, y nghĩ ngay đến một khả năng, là côgái ở Cám Dỗ. Gary đặt di động xuống, Ji Hyo không thấy y nói gì, cũngchẳng dám hỏi nhiều.
"Tôi không nhận được."
Y không nhận được, tất nhiên là vì có người khác nghe rồi, "Nhưng em cógọi."
Gary thấy sắc mặt Ji Hyo không được tự nhiên, liềnbật cười, "Tôi ở Cám Dỗ, lúc đó đang vào toilet, điện thoại bị người tanghe mất."
Ji Hyo vẫn nhớ tiếng ồn ào huyênnáo vọng lại từ đầu dây bên kia, "Anh nói chuyện này với em để làm gì?"
Cặp môi mỏng của Gary hơi cong lên, đúng vậy,sao y phải giải thích với cô?
Y đứng dậy, cô lập tức chộp ngay lấy cánh tay của y,"Anh đi đâu?"
" Song Ji Hyo, có phải em không thể rờikhỏi tôi được, đúng không?"
Ji Hyo nghe vậy, thật sự rất muốnbuông tay ra, nhưng cô vẫn sợ, xiết chặt lực tay một chút, kéo tay áo của y, Gary thấy thế, nhẹ giọng"Tôi đi xem trong tủ lạnh còn gì ăn không."
Ji Hyo đứng lên, đi theo y, Dì Goo để phần cho Ji Hyo một bát cơm nhỏ trong tủ lạnh và mấy món ănmặn.
Cô thường ăn rất ít, Gary hâm lại thức ăn bằng lò visóng cho nóng rồi đặt trước mặt Ji Hyo, tay trái cô giữ chặt bát, tay kia cầm thìa cẩnthận múc từng miếng nhỏ đưa vào miệng. Cô không quen để người khác giúp, ăn mộtmiếng xong ngừng một lát mới ăn tiếp, cứ thế bát cơm đã vơi đi gần nửa.
Gary không bón cho cô, có mộtsố việc Ji Hyo nhất định phải tự lập, nếuđể người khác giúp, thì cô có khác gì người tàn phế.
"Chị em có thói quen uống thuốc ngủ à?"
Ji Hyo lắc đầu, "Em khôngbiết." Cô cảm thấy áy náy,"Có lẽ chị ấy chịu nhiều áp lực quá nênphải uống thuốc mới ngủ được."
Ji Hyo ăn xong cơm thì lên lầucùng Gary.
Trong phòng hơi bừa bộn, gối ôm của sôpha và điều khiển điều hòa đều nằm trênmặt đất. Vào đến phòng, Ji Hyo tìm thành giường rồi memtheo đó ngồi xuống, tiếng sấm vẫn vang lên bên ngoài cửa sổ, tia chớp lóe sángtrên bầu trời Hoàng Duệ Ấn Tượng, khiến người ta hãi hùng.
"Sợ hả?"
Ji Hyo cảm thấy vị trí bên cạnhlún xuống, "Em chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay. Chắc do mắt không nhìnthấy nên cứ có âm thanh vang lên bên cạnh là em lại lúng túng. Lúc nào cũng cócảm giác xung quanh mình giăng đầy nguy hiểm, khi tất cả mọi thứ yên tĩnh, emlại thấy như có rất nhiều người đang vây quanh em, bọn họ trợn mắt lên nhìnchằm chằm vào em." Ji Hyo lấy hai tay che mặt, Gary hiểu, hôm nay mà để cô ởlại đây một mình, nhất định cô sẽ sợ chết khiếp.
" Gary, nếu sau này chúng ta cócãi nhau, anh giận đến mức nào cũng đừng để em lại một mình nhé, đượckhông?"
Y vươn tay ôm lấy cô, "Nếu em bằng lòng ở bên tôi, tôi sẽ thương yêu em,sẽ tốt với em."
"Giả sử, ngày nào đó anh không thích em nữa thì sao?" Ji Hyo ngẩng đầu, mở to đôi mắthuyền đen láy.
Cô vẫn đang đợi câu trả lời của y nhưng Gary đã nghiêng người, hôn cô, câu trả lời, Gary sẽ không nói cho cô. Ítnhất, bây giờ y còn thích Ji Hyo, ychiều chuộng cô, thậm chí đôi lúc có thể dễ dàng tha thứ cho cô, nhưng Gary biết rõ, sớm muộn gì cũngcó ngày y sẽ chán cô.
Nếu thật sự có ngày ấy, thật ra cách giải quyết rất đơn giản, cho cô một khoảntiền, đi rồi, sẽ coi như chưa hề quen biết.
Ji Hyo nằm yên để y đè lên người,Gary vén tóc cô sang một bên,thả đôi môi hôn lên gò má Ji Hyo.Đôi tay thiếu nữ ôm lấy tấm lưng dày rộng, bàn tay y từ từ chui vào váy, vuốtve bắp đùi trong của cô.
Như có một ngọn lửa đang thiêu đốt mãnh liệt bên trong cơ thể Ji Hyo, sức nóng của nó gào thétmuốn thoát ra ngoài, xuyên qua từng tế bào, Ji Hyo biết rõ mánh khóe tán tỉnh của y, cô không nhìnthấy từng tấc da thịt trắng nõn nà của mình đang phơi bày ngay trước mắt Gary. Ji Hyo chẳng giấu nổi vẻ ngượngngùng trên gương mặt, cô muốn khép hai chân lại, y đã nhanh hơn, xâm nhập vàocơ thể cô, giọng nói Ji Hyo khàn khàn, pha chút nũngnịu, "Đừng mà, em không nhìn thấy gì."
"Em ghét nhìn chỗ đó lắm cơ mà?" Gary chôn khuôn mặt vào giữa ngực cô, cất tiếng mơ hồ,"Làm tình không cần mắt đâu, em chỉ cần dựa vào tôi là đủ rồi."
Khi y tốt với người phụ nữ nào, cô ấy sẽ không bao giờ phải nếm mùi khổsở.
-----
Ji Hyo kiệt sức nằm trên giường. Gary bế cô vào phòng tắm, cùngnhau tắm rửa. Xong xuôi, y lại bế cô lên giường, hai người đều không mặc đồngủ, chỉ quấn một cái chăn rất mỏng quanh người.
Cô và y ôm lấy nhau tựa vào thành giường, tóc cô vẫn còn hơi ẩm, phủ lên khuỷutay trần trụi của y, mắt Ji Hyo khép hờ, lắng nghe hơi thởđầy sảng khoái của Gary, y đặt cằm lên đỉnh đầu côrồi hỏi, "Thoải mái không?"
Mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đen láy sáng long lanh hơn bình thường,"Sao anhthích hỏi câu đó vậy, anh thấy thoái mái là được rồi còn gì?"
"Thế ý em là không thoải mái hả?" Gary nghiêng mặt, thấy mặt cô đỏ ửng lên.
Ji Hyo muốn né tránh, quay đầuđi, lại chạm vào trán y, "Không đau như lúc trước"
Bên tai nghe thấy tiếng đàn ông cười rất nhẹ, "Làm tình đòi hỏi sự phối hợp ăný, lần sau nếu mà em chủ động," Bàn tay to lớn của y vỗ vỗ vào mông Ji Hyo, "Em sẽ muốn nữa chomà xem."
Cô giơ tay, muốn che miệng Garylại. "Không được nói nữa."
"Em sờ mặt tôi làm gì?"
Ji Hyo muốn rút tay về thì đã bịy nắm lấy, giữ tay cô trên mặt mình, lòng bàn tay cô rất ấm, mặt Gary lại rất mát.
Y vuốt ve bàn tay cô mãi không ngừng lại, không khí trong phòng yên tĩnh, chỉnghe được tiếng hít thở đều đặn của hai người, một sâu một nông, rất hoà hợp.
Gary không nói, Ji Hyo cũng không mở miệng.
Xung quanh tĩnh lặng, xa xa vọng lại tiếng gió thổi mưa rơi, Ji Hyo không còn hoảng sợ nữa,từng hạt mưa nối nhau nện vào cửa sổ sát đất, lốp bốp, như muốn phá vỡ cửa sổđể vào.
" Ji Hyo."
Cô nhắm mắt lại,"Dạ?"
"Đi biển bao giờ chưa?"
Cô lắc đầu.
"Đợi mấy ngày nữa Dì Goo về, tôi sẽ đưa em ra biểnchơi, thuê một chiếc du thuyền, mang em đi hóng gió." Gary nghĩ thầm, từ lúc Ji Hyo ở bên y tới nay vẫn chưađưa cô đi du lịch lần nào, bây giờ mắt cô không khỏe lại càng phải đi.,
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top