Chương ba - Đồng hương đẹp trai (phần 1)
Ba giờ chiều, khi tôi đến gặp Madame Barro, thư kí thông báo bà đi ăn trưa với khách hàng về chưa kịp. Dù không muốn nhìn mặt Isaac, khi ăn hỏi tôi có muốn một ly cà phê nóng, tôi gật đầu liền, thấy dù sao anh cũng dễ mến. Vậy mà khi anh bưng đến và vừa khi tôi định hớp một ngụm đầu tiên, Isaac lại "thắc mắc văn hóa":
- Quả thật người Việt Nam không biết nói "làm ơn" và "cảm ơn" nhỉ?
- Một tách cà phê... - Tôi rít lên. – Có gì to tát?
- Người châu Âu chúng tôi sẽ nói "Vâng, làm ơn!" khi được hỏi có muốn uống cà phê hay không. – Isaac với vẻ mặt chân thành cố giảng giải. – Và khi được đem cà phê đến, ồ vâng, chỉ là một tách cà phê thôi, đâu có gì to tát, chúng tôi cũng sẽ nói "Cảm ơn nhé! Thật tử tế quá!".
- Trả anh tách cà phê nè! – Tôi cố gắng chịu đựng. – Tôi sang Bỉ không phải để anh dạy tôi cách cư xử lịch sự. Ở Việt Nam chúng tôi, người ta chỉ cảm ơn nhau khi được làm cho việc gì quan trọng. Một ngàn tách cà phê chúng tôi còn chưa cảm ơn nữa là!
- Vậy thì khi nào các bạn mới cảm ơn? – Isaac lại giữ bộ mặt giả ngốc, ngây thơ hỏi.
- Chừng nào anh làm cho tôi việc gì đó xứng đáng. – Tôi thực sự điên tiết. – Lúc đó tôi cảm ơn thì anh khắc biết!
- Thế được nhận một tách cà phê thì người Việt Nam chẳng nói gì hết? – Isaac thắc mắc tiếp.
- Nè, có thật mẹ anh là người Việt Nam không đấy? Sao anh chẳng có tí hiểu biết gì về người Việt Nam hết vậy hả? – Tôi cáu bẳn.
- Dù mẹ tôi là người Việt Nam nhưng bà cũng không hành xử như cô! Với lại từ khi sinh ra đến giờ tôi vẫn chưa về Việt Nam lần nào. Tiếng Việt ngoài hai tiếng "xin chào" và "cảm ơn" ra thì tôi không biết gì nữa! – Isaac vẫn giữ cái vẻ mặt ngây ngốc ấy. – Nhưng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi! Người Việt Nam làm gì khi được nhận một tách cà phê từ người khác?
- Thì... - Tôi nghiến răng. – Chúng tôi mỉm cười, thế thôi!
- Mỉm cười? Cô chẳng cười với tôi tí nào khi nhận tách cà phê! – Isaac phụng phịu. – Cô thậm chí còn không chịu nhìn mặt tôi, cô nhận cà như thể nô lệ đang dâng cho nữ chúa vậy!
Tôi đưa hai tay lên ôm đầu, sao công ty XX này lại có người bất bình thường đến thế?! Hắn ta làm chức vụ gì nhỉ? Chắc chỉ là gã tài xế lái xe kiêm luôn vai trò tạp vụ.
- Nè! Chức của anh có phải CG manager không? – Tôi cáu. – Anh có việc thì đi làm đi, đừng ngồi canh tôi làm gì. Tôi chờ Madame Barro một mình trong phòng này được rồi.
- Madame Barro dặn tôi phải chăm sóc cô chu đáo. – Isaac (lại) thắc mắc. – Chức CG manager là gì vậy?
- Là Coffee Geltament manager! – Tôi huơ tay lên. – Là giám đốc phụ trách việc bưng cà phê cho mọi người! Tôi không uống cà phê, anh đi ra đi!
- Sao?! – Isaac ngớ người.
- Xin-vui-lòng! – Tôi gằn giọng. – Làm ơn ra đi! Đủ phép lịch sự rồi nhé! Anh hài lòng rồi chứ?
Isaac đứng dậy đi ra, mặt có vẻ rất sốc. Tôi hơi chột dạ, biết mình là nhân viên quèn từ Việt Nam sang, không nên gây thù chuốc oán với tụi Bỉ bên này. Nhưng cái anh chàng "thiếu i-ốt" này làm tôi không chịu nổi. Anh ta khùng thật hay cố tình trêu ghẹo? Tôi vốn có bản tính gàn bướng, từ ngày ra trường đi làm công ty lớn, tôi đã cố gắng tu tâm dướng tính sao cho thàng người lịch thiệp, cư xử tế nhị và đúng đắn. Thế mà sang đây ngay ngày đầu tiên đã bị gã tài xế kiếm bưng cà phê sửa lưng liên tục.
Madame Barro cho tôi chờ khá lâu, lúc cô thư kí mở cửa phòng thông báo bà đang trên đường về tới, tôi đang nằm úp mặt ngủ ngon lành trên bàn:
- Xin lỗi! – Tôi giật mình phân bua. – Tôi bị lệch múi giờ, ở Việt Nam lúc này đang là giờ ngủ.
Cô thư kí gật gù tỏ vẻ thông cảm. Hú vía!
********
Mấy ngày đầu tiên của chuyến công tác diễn ra buồn tẻ. Buổi sáng dã tào xế Isaac đến tận khách sạn đón tôi vào văn phòng. Tôi đáp lại lời chào của gã lạnh lùng, ngồi vào xe và giữ im lặng suốt đoạn đường ngắn ngủi vào công ty. XX khá rộng nên hầu như suốt ngày tôi không gặp lại gã. Tôi phải theo chân Madame Barro vào các buổi họp hành và gặp gỡ đồng nghiệp phòng Marketing. Suốt ngày tôi mải miết ghi chép những chia sẻ kinh nghiệm, lắng nghe những lời thảo luận trong các cuộc họp, lục tìm các tài liệu, sản phẩm trong thư viện. Tôi cố nhét mọi thông tin vào cái đầu nhỏ bé của mình. Chuyến đi này có vẻ hơi quá sức với tôi, quả thật tôi còn quá trẻ và kinh nghiệm trong ngành Markerting chẳng có là bao, chuyên ngành thực phẩm về sữa lại càng mù mờ. Những đồng nghiệp Bỉ giữ thái độ lịch sự vừa phải khi làm nhiệm vụ truyền đạt kinh nghiệm cho một đồng nghiệp trẻ ở Việt Nam. Nhưng tôi vẫn nhận ra thái độ thất vọng, ánh mắt bực bội, những cái nhíu mày khó chịu của họ. Tôi hỏi những câu quá căn bản, đã để lộ mình quá non trẻ và hoàn toàn "ăn may" khi được đi thế chị sếp nghỉ việc đột ngột trong chuyến tu nghiệp lần này. Buổi trưa không ai muốn cùng ngồi ăn chung với tôi cả. Mọi người lật đật vừa ăn vừa giải quyết công việc hay chạy ra ngoài họp hành gì đó. Tôi vào căn tin tự chọn thức ăn rồi bưng khay ngồi lẻ loi, chẳng ai là quen biết ở xung quanh. Tôi chỉ biết ụp mặt ăn cho hết suất rồi lại lên phòng Marketing ngồi trước màn hình máy vi tính. Hình như văn phòng không có chức Coffee Gentlemen, chẳng thấy ai bưng bê phục vụ cà phê cho nhân viên. Ai muốn uống thì ra máy bấm tự pha cho mình một ly. Vậy mà ở công ty XX Việt Nam có những ba Tea Ladies chuyên đi bưng trà phục vụ cho mọi người.
Buổi chiều tôi kiệt sức rời công ty, Isaac chờ sẵn ở hành lang chuẩn bị đưa tôi về. Tôi hơi ngạc nhiên vì sự đưa đón tận tình của công ty dành cho mình, cứ tưởng sang đây phải tự đi tàu điện ngầm hay xe bus như bao nhân viên khác. Không ngờ lại được đối xử như đối tác bên ngoài. Ngồi sau vô-lăng, Isaac giữ im lặng, tôi cũng không còn mấy sức lực sau một ngày họp hành, thảo luận, làm việc mệt mỏi. Vì phải nói tiếng anh nên việc vận động đầu óc của tôi xem ra gấp đôi các đồng nghiệp Bỉ. Chiều nào cũng thế, lê người lên đến phòng là tôi chỉ kịp cởi áo khoác, tháo giày rồi ngã ngay xuống giường. Đã gần cuối đông nên sáu giờ chiều vẫn còn mặt trời, ngoài phố khách du lịch và dân địa phương cười nói lao xao. Tôi thiếp đi cùng những dải nắng cuối ngày vắt ngang qua mặt. Bruxelles, Bruxelles, lần sau có đến Bruxelles thì đừng nhân một chuyến công tác....
@�B� �GU�o�i
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top