Chương 61: Bảo bối, em lợi hại quá

Điền Nguyên Vũ mất tự nhiên, quyết không đi cửa chính mà đi vào bằng cửa bên của biệt thự, Kim Mẫn Khuê không có biện pháp, đành phải theo cậu đi qua sân trước đến hoa viên nhỏ, sau đó đi cửa bên qua phòng khách lên lầu hai.

Lúc đi ngang qua phòng khách Điền Nguyên Vũ còn bế Bánh Bao nhỏ thăm dò, vừa vặn đối mắt với lão quản gia, cậu sửng sốt, sau đó mỉm cười, rồi ôm Bánh bao chạy nhanh lên lầu.

Kim Mẫn Khuê còn xách túi đứng sau cậu che chở, sợ cậu kích động mà ngã mất.

Lão quản gia thấy Điền Nguyên Vũ cười với mình, hơi sửng sốt rồi cũng khẽ cúi đầu mỉm cười lễ độ với người ta, nhưng chờ đến khi ông lấy lại tinh thần đã chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

Ông quay đầu nhìn Thôi Thắng Triệt, thấp giọng hỏi, "Chính là vị kia?"

Thôi Thắng Triệt lúc đầu còn không hiểu ý, cơ mà khi lão quản gia nhướn mày ý bảo trên lầu hai, gã đã có phản ứng, gật đầu, "Ừ, là bảo bối của Mẫn Khuê đó."

Không chỉ lão quản gia thấy Điền Nguyên Vũ lén lút lên lầu, Tống Thụy cũng thấy. Thực ra là hắn nhìn thấy lão quản gia sửng sốt nên mới dời tầm mắt nhìn theo, sau đó phát hiện ra người đã khiến mình chật vật kia.

Hai tay hắn đặt trên đầu gối nắm chặt, sắc mặt trắng bệch không huyết sắc.

Tống Nam Phong ngồi bên cạnh đang mải tán gẫu việc nhà với Kim Khải không chú ý tới, nhưng Tống Huy và Tống Nhị đã nhận ra sự khác thường của hắn.

Tống Hâm là bị bắt buộc đến đây, hắn vẫn luôn cảm thấy nhà mình tự tới cửa nhà người ta làm thân là chuyện hết sức mất mặt, vừa rồi có người gọi điện muốn tới xưởng vẽ mua tranh, hắn đã lập tức lấy cớ có việc rời đi.

"Tiểu Thụy, em làm sao vậy?" Tống Nhị vươn tay phủ lên bàn tay Tống Thụy, cả kinh, "Sao lại lạnh như thế!"

Âm thanh có hơi lớn, mọi người xung quanh đều quay ra nhìn cô ta.

Tuy có chút ngượng ngùng, nhưng Tống Nhị vẫn quan tâm đến em trai mình, cô ta nói với cha, "Ba, hình như Tiểu Thụy bị ốm."

Tống Nam Phong nhìn về phía con út, vẻ mặt lo lắng, "Sao lại vậy? Vừa rồi vẫn tốt mà?" Tuy lời của Kim Khải khiến bọn họ mất mặt, nhưng bọn họ cũng phải biết tranh thủ một chút, nhất là đứa con út nhà họ còn thích nhị thiếu gia nhà họ Kim như thế.

Lắc đầu, Tống Thụy cắn môi, nâng lên đôi mắt to ngập nước nhìn mọi người, nhẹ giọng nói, "Con.....con thấy anh Mẫn Khuê đem một người đàn ông trở lại....."

Thôi Thắng Triệt và Lý Thạc Mân liếc nhau, đồng thời nhướn mày. Chà, tên nhóc này cũng có tâm tư ghê.

Kim Khải vừa nghe tin con thứ hai của mình đã về lập tức quay đầu nhìn lão quản gia, "Đi gọi nó tới gặp tôi! Thằng bất hiếu!" Coi biểu tình nghiêm túc này xem, người không biết còn tưởng ông đang tức giận!

Lão quản gia gật đầu, đứng dậy đi lên lầu.

Quản gia Tào đứng một bên thêm nước trà cho mọi người, mờ mịt nhướn mày nhìn Thôi Thắng Triệt, ý tứ là hỏi, "Làm thế nào giờ đại thiếu gia?"

Thôi Thắng Triệt lắc đầu, tỏ vẻ không sao cả. Em trai gã có thể nói đã không ít lần trêu chọc ông cụ, nhưng không phải lần nào nó cũng thắng đó thôi? Ông cụ nhà bọn họ trước mặt người ngoài còn có thể giả bộ hổ dữ, đến trước mặt anh em bọn họ ấy à, chậc, lập tức biến thành giấy, hơn nữa với em gã lại càng mềm nhũn, một chút uy nghiêm của người làm cha cũng không có.

Trên lầu, Điền Nguyên Vũ định bế Bánh Bao về phòng mình, lại bị nam nhân ngăn cản, kéo vào phòng của y.

"Về sau ở cùng anh." Hai người vừa hiểu lòng nhau, vậy mà còn muốn ở riêng phòng.

Điền Nguyên Vũ liếc nam nhân, bế con về phòng.

Cậu vừa đặt đứa con đang ngủ vù vù lên giường, Thôi Cảnh Hoán liền thò đầu ở cửa nói, "Chú Điền, chú đã về rồi!"

Một tuần không gặp Cảnh Hoán, Điền Nguyên Vũ cũng rất nhớ tiểu băng sơn, cậu cười vẫy tay với nhóc, "Vài ngày không gặp Cảnh Hoán lại cao lên rồi."

Thôi Cảnh Hoán đỏ mặt, cười với cậu, "Chú Điền lần này trở về rồi sẽ không đi nữa đúng không ạ?" Nhóc không muốn mình và Bánh Bao phải tách nhau một thời gian dài như thế nữa đâu.

Điền Nguyên Vũ gật đầu, vươn tay xoa đầu nhóc.

Kim Mẫn Khuê ghé sát vào tai Điền Nguyên Vũ, thấp giọng nói, "Còn rời nhà trốn đi sẽ đánh đòn!" Vừa nói vừa đem bàn tay to dày mờ ám nhéo cái mông cong vểnh của cậu.

Điền Nguyên Vũ thân thể cứng đờ, quay đầu trừng y ——– Đồ lưu manh! (#‵′)

Nam nhân cong khóe miệng cười khẽ.

Cộc cộc hai tiếng, Điền Nguyên Vũ và nam nhân cùng quay đầu lại, bạn nhỏ Thôi Cảnh Hoán đã sớm đi đến bên giường nhìn Bánh Bao đang ngủ tít thò lò.

"Chú Năm." Kim Mẫn Khuê thực nể tình chào hỏi.

"Nhị thiếu gia." Nghiêm Võ đứng ở cửa, hơi cúi đầu cười với Kim Mẫn Khuê, sau đó quay đầu nhìn Điền Nguyên Vũ, "Vị này chính là nửa kia của thiếu gia?"

"Ừm." Kim Mẫn Khuê nâng tay khoác lên vai Điền Nguyên Vũ, gật đầu.

Điền Nguyên Vũ có chút khẩn trương, hơi thở dốc, sau đó cảm giác được nam nhân đang xoa xoa vai mình, cậu hít sâu, khẽ mỉm cười gật đầu với Nghiêm Võ, "Chú Năm, cháu là Điền Nguyên Vũ."

Nghiêm Võ cười với cậu, mịt mờ đánh giá cậu từ trên xuống dưới, vui vẻ nói, "Nguyên Vũ thiếu gia, tôi là lão quản gia nhà họ Kim, Nghiêm Võ." Nói xong ông quay đầu nhìn Bánh Bao nhỏ ngủ trên giường, ánh mắt lóe sáng, ông lại gần cúi đầu nhìn nhóc, "Tiểu tiểu thiếu gia thật bụ bẫm."

Tư Không Cảnh Hoán gật gật đầu, đắp cho Bánh Bao cái chăn nhỏ, "Gọi là bánh bao ú."

Nghiêm Võ gật đầu đồng ý, thật đáng yêu.

"Nhị thiếu gia, lão gia gọi cậu." Kiềm nén xúc động muốn vươn tay nhéo má non mềm tròn vo của Bánh Bao, ông nói với Kim Mẫn Khuê.

Nam nhân gật đầu, đi xuống xử lý thôi.

Điền Nguyên Vũ ngẩng đầu nhìn nam nhân, lại nhìn sang Nghiêm Võ, nghĩ nghĩ nói, "Chúng tôi lập tức đi đây." Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt, còn không bằng làm cho sớm.

Nghiêm Võ gật đầu, cuối cùng vẫn là nhịn không được nhẹ nhàng nhéo má Bánh Bao, Bánh Bao bĩu môi, chui vào chăn giấu kín mặt.

Cảnh Hoán có chút bất mãn, ngẩng đầu nhìn ông, "Bánh Bao không thích bị nhéo đâu." Bánh Bao đáng yêu như vậy, ai nhìn thấy cũng đi nhéo má em ấy.

Lão quản gia cười, lại vươn tay nhéo má Cảnh Hoán.

Cảnh Hoán bĩu môi.

Điền Nguyên Vũ ở bên cạnh kéo nam nhân, "Đi thay quần áo đi." Dù sao cũng mới từ bệnh viện về, người dưới lầu nói như thế nào cũng là trưởng bối.

Nam nhân không hề thấy phiền toái, còn tâm tình vui vẻ nói với Nghiêm Võ, "Chú Năm, chú cứ xuống trước đi."

Nghiêm Võ kinh ngạc nhìn Điền Nguyên Vũ, gật đầu rời đi.

"Nhị thiếu gia thay đổi nhiều quá, mới không gặp một thời gian thôi mà..." Ông vừa xuống lầu vừa nói thầm.

Dưới lầu, Tống Thụy hai mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm cầu thang, thấy bóng dáng Kim Mẫn Khuê ánh mắt liền sáng rực, kêu lên, "Anh Mẫn Khuê!"

Kim Mẫn Khuê nhíu mày, vươn tay kéo Điền Nguyên Vũ cùng xuống.

Thời điểm Tống Huy nhìn thấy Điền Nguyên Vũ thì nhíu mày, sau đó nhìn cha hắn — Ai vậy ba?

Tống Nam Phong lắc đầu — Chưa thấy bao giờ.

Tống Nhị cũng nhíu mày, đúng là một tên hồ ly tinh, cư nhiên dám cướp người của em trai cô ta.

Kim Khải nghển cổ nhìn, lúc thấy là đàn ông thì sửng sốt, ông vẫn nghĩ con dâu ông là nữ nhân, nhưng giờ nhìn kiểu gì cũng thấy là đàn ông ngực phẳng! Song dáng vẻ của người này rất đẹp. Ông nhíu mày, sau đó mở to hai mắt, quay đầu nhìn Nghiêm Võ đứng bên cạnh, "Cậu ta?"

Nghiêm Võ gật đầu, nghiêm túc nói, "Là cậu ấy."

"...." Kim Khải giật giật khóe miệng, ông đúng là tự kiếm việc làm mà, đàn ông có thể sinh con cho nhà họ Kim, ở nhà bọn họ có địa vị vô cùng cao.

Kim Mẫn Khuê đưa mắt quét biểu tình của mọi người, ngoại trừ anh trai y và Lý Thạc Mân vẻ mặt ý cười, còn những người khác có vẻ không trong mong sẽ nhìn thấy cậu cho lắm.

"Ba." Lôi kéo Điền Nguyên Vũ đứng trước mặt Kim Khải, Kim Mẫn Khuê mặt không đổi sắc gọi.

Điền Nguyên Vũ kéo tay Kim Mẫn Khuê, đây là gọi ba y sao? Đây căn bản là cách gọi kẻ thù đi....

"Cháu chào bác, cháu là Điền Nguyên Vũ." Cậu mỉm cười chào ông.

"Ừ, ngồi đi." Chỉ chỉ vào chiếc sofa đơn còn lại duy nhất, Kim Khải hất cằm.

Kim Mẫn Khuê xoay người kéo Điền Nguyên Vũ ngồi xuống, thấy cậu có chút xấu hổ nhìn mình, y nâng tay đẩy khẽ cậu để cậu ngồi xuống, còn y thì ngồi ở tay vịn.

Kim Khải nhướn mày, sao ông không biết thằng con nhà mình lại có một mặt săn sóc ân cần thế này nhỉ.

Tống Nam Phong có chút mất hứng, đã biết còn một người lớn nữa ở chỗ này, sao không chào hỏi.

"Khụ khụ!" Ông ta giả ho hai tiếng ý nhắc nhở.

Kim Mẫn Khuê nheo mắt nhìn ông ta, sau đó quay đầu nhìn quản gia Tào, "Thuốc đâu?" Mấy ngày nay bảo bối đều chưa uống thuốc, y rất lo.

Quản gia Tào nhanh chóng bưng thuốc đã được sắc tốt đem đến cho nam nhân.

"Uống đi." Bưng bát sứ nhỏ đến trước mặt Điền Nguyên Vũ, nam nhân thấp giọng nói.

Liếc mi, Điền Nguyên Vũ tiếp nhận một hơi uống cạn. Làm trò này trước mặt nhiều người như thế, sao y có thể không biết xấu hổ vậy! Quá đáng giận!

"Nhị thiếu gia, bác sĩ Giang nói chỉ cần kiên trì dùng tiếp một tháng là có thể dừng, cậu ấy bảo tuy là thuốc bổ, nhưng thuốc nào cũng có ba phần độc, cậu ấy đã để lại đơn, tôi đã đưa cho đầu bếp để sắp xếp lại chế độ ăn uống rồi." Đứng ở bên cạnh Kim Mẫn Khuê, quản gia Tào nhẹ giọng nói.

Kim Mẫn Khuê vừa lòng gật đầu, "Ừ."

Điền Nguyên Vũ nghe được, thầm thở phào một hơi, rốt cuộc không cần phải uống tiếp thứ kỳ dị này nữa.

"Chậc, nhị thiếu gia nhà họ Kim quả là săn sóc ghê ha, trong mắt chỉ có cậu ta, chẳng lẽ chúng tôi đều không có mặt ở đây sao?" Tống Nhị là một người nóng nảy, thấy mình hoàn toàn bị ngó lơ, nhịn không được châm chọc nói.

Kim Mẫn Khuê cũng không thèm nhìn cô ta, quay đầu nhìn ba mình đang trừng mắt lườm bọn họ, "Ba, đây là bà xã của con."

"Khụ khụ...." Điền Nguyên Vũ sặc, ngẩng đầu trừng nam nhân — Anh bệnh à! Ông đây là đàn ông!

"Mắt không thoải mái sao?" Nam nhân không nhìn ra cậu tức giận, nâng tay nắn nắn vành tai mềm mại của cậu.

Tống Nam Phong ngồi không yên, thắt lưng già dựng thẳng, "Cái kia, Mẫn Khuê à, chú đã nói với ba cháu, để Tiểu Thụy đến nhà các người, này....Cháu như vậy chú rất khó xử."

Kim Khải nghe ông ta nói vậy mặt trầm xuống, người này da mặt quả là dày, vừa rồi ông đã nói hết thảy đều để con mình quyết định, sao ông ta còn cố tranh thủ như vậy.

"Ba?" Quay đầu nhìn ông, Kim Mẫn Khuê nhướn một bên mày.

Lắc đầu, Kim Khải lập tức phủ định, "Đương nhiên không phải, ba đã nói hết thảy do con quyết định."

Lý Thạc Mân một bên cúi đầu cười, cố nén không cười ra tiếng, sao trước kia hắn không nhận ra bác Kim sợ anh Mẫn Khuê nhỉ, thật thú vị.

Thôi Thắng Triệt bên cạnh suýt nữa che mặt, quá mất mặt, ba gã tốt xấu gì cũng phải giả bộ một chút chứ.

Tống Huy quay đầu nhìn em trai đang nhếch môi, tuy rằng người ta có ý không vui, nhưng bọn họ đã đến đây, dù sao cũng phải giãy dụa đến cuối cùng.

"Tống Thụy từ nhỏ đã ngưỡng mộ cậu, hơn nữa hai nhà ta kết thông gia sẽ rất có lợi cho hoạt động làm ăn, dù cho bên ngoài cậu có người khác, chỉ cần Tiểu Thụy nguyện ý thì cũng có thể." Ý tứ chính là, kết hôn xong cậu có thể tùy tiện chơi bời, chúng tôi sẽ không hỏi đến.

Tống Thụy ở bên cạnh gật đầu, nghẹn ngào nói, "Anh Mẫn Khuê, em....em không để tâm anh có người khác......"

Điền Nguyên Vũ nghe xong hừ lạnh một tiếng, trên mặt vẫn tươi cười như lúc ban đầu, nói xen vào, "Cậu không để tâm tôi để tâm."

Tống Thụy cắn môi, vẻ mặt như bị người ta khi dễ.

Tống Nhị không vui, ở bên cạnh vỗ vỗ vai Tống Thụy an ủi, trào phúng nói với Điền Nguyên Vũ, "Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có cái năng lực gì mà đi tranh đoạt với Tiểu Thụy nhà chúng tôi?"

Điền Nguyên Vũ vui vẻ, nhìn nam nhân cúi đầu nhìn mình cổ vũ, cậu chớp mắt, sau đó lại nhìn sang hai người lớn ngồi ở hai bên, trong lòng bớt căng thẳng đi hơn nửa, trước thu phục người ngoài rồi nói sau, về phần ba của nam nhân, cũng phải chờ mấy người ngoài này rồi đi mới tính.

"Lời này của cô sai rồi, là em trai cô đi tranh với tôi."Nói xong cậu nâng tay chỉ nam nhân, "Chẳng lẽ cô không nhìn ra sao, trong mắt anh ấy chỉ có mình tôi mà thôi, gả con không phải chuyện mua bán, lời này từ cổ chí kim đều có lý."

Tống Nhị không ngờ trước mặt lão gia nhà họ Kim mà Điền Nguyên Vũ có thể dám nói với mình như vậy, lập tức muốn phun ra lời hung ác, lại bị Tống Huy trừng mắt nhìn, cô ta đành căn chặt răng nín nhịn.

Tống Huy nhìn về phía Điền Nguyên Vũ, lễ độ gật đầu, "Vị tiên sinh này, ngài nếu cần cái gì có thể nói ra, hơn nữa Tiểu Thụy cũng sẽ chấp nhận cậu."

Điền Nguyên Vũ suýt nữa trợn trắng mắt, mấy người này nghe không hiểu tiếng người à?

"Cậu ta sẽ chấp nhận? Cậu ta lấy thân phận gì mà chấp nhận?" Cậu khinh bỉ không chút che giấu, sau đó liếc mắt nhìn nam nhân, nhướn mày, "Dám lăng nhăng em sẽ mang theo Bánh Bao rời đi!"

"Đánh đòn!" Kim Mẫn Khuê nghe thấy cậu uy hiếp mình, xấu xa cười dán bên tai cậu nói.

"Hừ!" Mặc kệ anh, dù sao nếu anh ấy dám lăng nhăng, mình liền mang Bánh Bao bỏ đi, cứ để cho anh ấy tìm đi!

"Vị lão tiên sinh này, ngài đừng trừng mắt nhìn như vậy, còn trừng nữa tròng mắt sẽ rớt xuống đó." Điền Nguyên Vũ nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nói với Tống Nam Phong vẫn luôn trừng mắt nhìn mình. Nói xong còn thầm mặc niệm trong lòng, a di đà phật, tui là thực tôn kính người già, tui chỉ là muốn tốt cho ông ấy thôi.

Tống Nam Phong bị cậu nói làm tức giận đỏ bừng mặt, lập tức hít sâu kiềm chế, lạnh lùng nói, "Cậu thật không hiểu lễ phép, một chút giáo dưỡng cũng không có."

Điền Nguyên Vũ cảm thấy mệt chết đi được, không muốn tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa, nam nhân buổi sáng quấn lấy mình làm hai lần vận động thể lực đã đủ làm cậu mệt lắm rồi.

Cậu nâng tay đè thắt lưng có chút bủn rủn, lập tức liền bị bàn tay to của nam nhân thay thế, giúp cậu nhẹ nhàng xoa bóp.

Nam nhân mỉm cười nhìn cậu, cậu nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười này không có tí ý tốt nào.

Lập tức trừng y!

Cậu quay đầu nói với Tống Nam Phong, "Thưa ngài, nhà ngài hẳn là giáo dục ra đứa con tốt hơn tôi, tôi chỉ là người đến từ một thôn nhỏ, chưa thấy đủ cảnh đời, nhưng có một việc tôi rất hiểu, ngài có biết là cái gì không? Chính là, tôi sẽ không cướp thịt trên miệng cẩu, không phải không dám cướp, mà là chán ghét." Thấy mấy vị kia sắc mặt đều thay đổi, chẳng qua biểu đạt các ý tứ khác nhau, cậu nói tiếp, "Đứa con có gia giáo của ngài cũng không nhất định có tài cán vì anh ấy mà sinh một đứa nhỏ mập mạp đi? Nhưng tôi lại có thể, con tôi đã sắp đến bốn tuổi rồi, ngài thử nói xem, có chuyện nào mà không theo thứ tự trước sau? Ngài thử tự mình tính xem rốt cuộc là ai trước ai sau?"

Nghe cậu nói lời này, Tống Thụy ngồi không yên, giọng the thé nói, "Anh nói dối! Anh là đàn ông sao sinh con được! Cho dù hiện tại xã hội cũng có chuyện đàn ông sinh con, nhưng đó chỉ là tỉ lệ một phần vạn! Đứa nhỏ kia căn bản không có bất cứ chứng mình nào cả!"

Điền Nguyên Vũ nhún vai, "Tiếc quá, tôi chính là một phần vạn đó."

"Tôi không tin!" Cảm xúc của hắn có chút kích động, nếu không phải bị anh hắn ngăn lại, không chừng sẽ bổ nhào về phía Điền Nguyên Vũ.

"Cậu tin hay không thì có liên quan gì đến tôi? Anh ấy tin tưởng là được." Nói xong còn chỉ chỉ nam nhân.

"Anh Mẫn Khuê, anh nói cho em biết đi, đây không phải là sự thật, đúng không?" Đôi mắt hoa đào thật to của Tống Thụy đẫm nước mắt.

Kim Mẫn Khuê chán ghét nhíu mày nhìn hắn, "Phiền quá, đừng quấn quýt lấy tôi nữa."

Hai lần bị nam nhân ghét bỏ như thế, Tống Thụy không chịu nổi, hôn mê.....

Xong, người nhà họ Tống nào còn tâm tình tiếp tục ở lại dây dưa, lập tức ôm tiểu thiếu gia nhà mình rời đi, trước khi đi Tống Nam Phong còn ác độc trừng mắt nhìn Điền Nguyên Vũ, lạnh lùng hừ một tiếng.

Kim Mẫn Khuê lạnh mặt, cũng không quan tâm bọn họ đã đi hay chưa, nói với anh y, "Cự tuyệt qua lại, ngừng tất cả các hạng mục hợp tác."

Thôi Thắng Triệt gật đầu, "Ừ, cho chút giáo huấn." Chậc chậc, trước mặt em trai gã đã dám làm vậy, sau lưng không biết còn thế nào, trước cái gì nên ngừng thì cho ngừng luôn, miễn cho về sau lại có cái gì không rõ ràng.

Kim Mẫn Khuê vươn tay nhéo nhéo cằm Điền Nguyên Vũ, "Mệt mỏi?"

Điền Nguyên Vũ có chút ngượng ngùng, người lớn nhìn thấy đó!

"Ba, bọn con đi nghỉ ngơi đây." Nói xong y kéo Điền Nguyên Vũ định đi.

"Cháu ba đâu!" Ông cụ ngồi không yên, ông đã hóng mấy ngày rồi.

"Còn đang ngủ, bữa tối cho ba gặp." Kim Mẫn Khuê nói xong liền kéo người rời đi. Xét thấy biểu hiện của ba y khi nãy rất phối hợp, vậy để ông ấy gặp cháu.

Điền Nguyên Vũ mặt đỏ ửng khom người nói với Kim Khải, "Xin lỗi bác." Vừa nói xong một câu đã bị Kim Mẫn Khuê nửa ôm nửa kéo lôi lên lầu.

Thôi Thắng Triệt thấy biểu tình rối rắm trên mặt ba gã, không khỏi nở nụ cười, "Ba, ba giật mình thế cơ à?"

Kim Khải thấy thằng con thứ hai lên lầu, quay đầu cả giận nói, "Sao con không nói người ta là đàn ông!"

"Đàn ông thì sao? Cụ cũng là do đàn ông sinh ra, à đúng rồi, còn nữa, bé trai mà cậu ấy sinh ra ở eo cũng có ấn ký, ánh mắt cũng biến sắc, là màu xanh lục đó!" Nói xong càng thêm vui vẻ, nhìn coi nhìn coi, ba gã há hốc mồm rồi, có thể nhét vào cả một quả trứng gà!

"Thật à?" Lúc này không chỉ riêng Kim Khải, mà cả lão quản gia Nghiêm Võ bên cạnh cũng mất bình tĩnh, tin tức này quả thật hơi quá sức chịu đựng của trái tim hai người.

Lý Thạc Mân nhướn mày, hóa ra bí mật về ấn ký và đồng tử biến sắc của nhà họ Kim là có tồn tại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top