Chap 17
Gia Nhĩ giật mình, theo phản xạ cầm điện thoại của cô, ảnh chụp hắn và Uý Tư Tư đang ở cạnh nhau đập vào mắt.
Dường như là lúc họ đang cùng đi dạo, ánh sáng khá mờ nhưng vẫn nhìn rõ một bên gương mặt của cả hai, Úy Tư Tư thân mật kéo tay hắn, quan hệ hai người lúc này vừa nhìn là biết ngay.
"Bên dưới còn mấy tấm, anh nhìn cho kỹ đi." Bảo Bảo nghiêm mặt lạnh lùng, giọng the thé nói.
Tất cả đều là ảnh chụp hắn và Úy Tư Tư đang bên nhau, hẳn là hôm cuối tuần trước, lúc cùng mừng sinh nhật nàng thì bị người ta chụp, sắc mặt Gia Nhĩ càng lúc càng khó coi.........
Là ai làm?!
Dám chụp ảnh hắn? Còn bỏ đá xuống giếng, đem tất cảảnh chụp gửi hết cho Bảo Bảo! Đáng giận, dám dùng thủ đoạn thấp hèn này hại hắn.
Tên tiểu nhân đê tiện này hẳn là phải ở cạnh hắn, nếu không sao lại biết được số di động của Bảo Bảo? Nói không chừng, chính là một trong số 'bạn bè' của hắn.
"Gia Nhĩ, anh nghĩ rằng chuyện giữa tôi và anh mà tôi lại chẳng biết gì cả sao? Tôi đã từng tha thứ cho anh một lần, anh lại có thể gạt tôi lần nữa .......... Lần này anh thật sự quá đáng rồi!" Đôi mắt Bảo Bảo cũng đỏ lên.
"Bảo Bối, em nghe anh giải thích.........."
"Không có gì phải giải thích cả!" Bảo Bảo phản ứng rất kịch liệt, "Gia Nhĩ, chúng ta chia tay đi, tôi nói thật, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không cách nào có thể tin tưởng anh nữa. Anh thích nhiều người như vậy, tôi nghĩ anh cũng không quá để ý chuyện ít đi một người đâu, tạm biệt."
Bảo Bảo xoay người, dịu dàng nói với Đoàn Nghi Ân: "Nghi Ân, cám ơn anh vẫn ở cạnh tôi, chúng ta về thôi." Nói xong, dìu cậu lên, Nghi Ân gật gật đầu, theo tay nàng đứng lên, một đấm vừa rồi của Gia Nhĩ thật không nhẹ, máu mũi đã ngừng, nhưng đầu cậu vẫn còn cảm giác choáng.
Bọn họ làm trò trước mặt hắn, còn thân mật như vậy, ngòi nổ vô danh trong lòng Gia Nhĩ 'tạch' một tiếng, biến thành đại hỏa đầy trời.
"Nghi Ân, cậu nói cho tôi nghe!"
Cả quá trình vừa rồi, Nghi Ân vẫn không nói được một lời, kiểu im lặng này khiến hắn nôn nóng không yên.
Cậu chỉ lặng lặng nhìn hắn, ánh mắt lại như phán xét hắn, so với cái nhìn của Bảo Bảo càng khiến hắn để tâm gấp trăm ngàn lần.
"Có gì để nói?" Nghi Ân thản nhiên nói, lòng thấy thật lạnh, thật mệt mỏi.
Không phân tốt xấu, chưa gì đã cho cậu một đấm, tình bạn của họ, thì ra lại yếu ớt đến vậy, không chịu nổi một chút thử thách như thế này.
Còn tưởng mình đối với hắn mà nói, là khác biệt.
Lúc này, Bảo Bảo đứng ra, chắn trước mặt Nghi Ân, "Gia Nhĩ, anh đừng hét lên với cậu ấy, vấn đề giữa chúng ta, không liên quan gì cậu ấy. Huống hồ cho dù bây giờ tôi có thích cậu ấy, thì thế nào? Đã nhiều năm như vậy, Đoàn Nghi Ân biết rõ tôi đã có anh, lại còn một mực yên lặng ở cạnh tôi, so với người chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt thì đáng tin hơn nhiều. Ở cạnh cậu ấy, tôi cảm thấy vô cùng an toàn, cậu ấy chân thành lại ôn hòa, tuyệt đối không lừa gạt tôi, vì sao tôi lại không thích cậu ấy?"
Trừng mắt nhìn Bảo Nảo thị uy, kéo tay Nghi Ân, Gia Nhĩ không biết tìm đâu ra khí lực, mới kiềm nén được xúc động muốn tách cả hai ra.
"Đoàn Nghi Ân, không phải cậu cũng như vậy chứ? Con mẹ nó mau nói thật với lão tử, đừng xem tôi như kẻ ngốc!" Gia Nhĩ nhìn chằm chằm vào Nghi Ân....
Bên trái là bàn tay mềm mại của Bảo Bảo nắm chặt, bên phải là ánh mắt giết người của Gia Nhĩ, tư vị bị người ta coi như nhân bánh kẹp thật không dễ chịu, Nghi Ân nhíu mày, "Tùy cậu muốn nghĩ thế nào cũng được........."
Tay Bảo Bảo run nhẹ, khiến cậu không đành lòng giải thích gì, thật ra cô chỉ nhất thời xúc động mà tức giận, mới lấy mình ra kích thích Gia Nhĩ.
Cả hai, căn bẳn chưa hề có chuyện gì phát sinh.
Cậu chỉ ngồi tiếp chuyện với Bảo Bảo cả đêm, lúc cô khóc thì cho mượn vai, trấn an cô, không hơn.
Người khác thì cậu có thể mặc kệ, nhưng Bảo Bảo thì khác, cô là người Gia Nhĩ thích, cũng là người quan trọng nhất của Gia Nhĩ.
"Được, được......."
Đây chẳng thể nghi ngờ gì nữa, chính là chấp nhận, Gia Nhĩ giận dữ, cắn răng nói: "Thì ra tôi mới là chướng ngại vật, được, hôm nay tôi sẽ tác hợp cho hai người! Vậy thì tất cả cứ vui vẻ đi, chia tay thì chia tay!"
Nói xong, Gia Nhĩ quay đầu bỏ chạy, chỉ trong chốc lát, đã biến mất trong màn sương sớm.
Không ngờ thật sự là cá chết lưới rách!
Trước kia cả hai cũng thường cãi nhau vài chuyện, nhưng không quá hai, ba ngày thì đã hòa, không giống như bây giờ, nghiêm trọng như vậy.
Tuy rằng Bảo Bảo nói tiếng chia tay, nếu như bình thường, Gia Nhĩ sẽ đi theo cô, để cô phát hỏa hết ra, sau đó lại chọc cho cô cười, không ngờ bây giờ, hắn lại đồng ý chia tay, khiến cô trở tay không kịp. Bảo Bảo vừa tức giận lại vừa hối hận, hai má xinh đẹp đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được, nhào vào lòng Nghi Ân, khóc thất thanh.
"Được rồi, được rồi, không có gì đâu. Cậu ấy chỉ hiểu lầm thôi, chờ cậu ấy bình tĩnh lại, chúng ta đi giải thích với cậu ấy, có được không?" Nghi Ân vỗ vai cô, dịu dàng an ủi.
"Anh ấy lại đi ..... giận dữ như vậy với tôi ....... Anh ấy ..... chẳng hề để ý đến tôi ........ còn nói ....... Nói cái gì mà chia tay ......" Bảo Bảo cũng nghẹn ngào nói.
"Đó là vì cậu ấy ghen, cái này chứng tỏ cậu ấy rất để ý cậu....." Nghi Ân cười khổ, cả một đêm chưa ngủ, huyệt thái dương ẩn ẩn đau.
Đúng là không nên bơi trong vũng bùn, giờ chính mình cũng dây vào.
"Quên đi ........chia tay thì chia tay .... Nếu anh ấy đã như vậy .... Không cần .... Tôi cũng ..... cũng không để ý ....." Bảo Bảo còn cứng miệng.
"Gia Nhĩ vẫn thật sự thích cậu, cậu ấy nóng nảy, mới nói mà không nghĩ. Tôi thấy cả hai đều cần bình tĩnh, nói chuyện lại một lần, được không?"
Bảo Bảo gật đầu, nghẹn ngào không nói thành tiếng, bờ vai mảnh khảnh khẽ run run .......
Nghi Ân không nói gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô.
Cậu hâm mộ cô, thật sự hâm mộ!
Hâm mộ cô có thể yêu chân thành, khóc chân thành; hâm mộ cô có thể vì ghen tuông, mà không cần kiếm chế phát tiết tâm tình của mình......
Hâm mộ thời gian cô có cùng với hắn, đó là một loại ký ức chỉ thuộc về người yêu; hâm mộ Gia Nhĩ thường xuyên dùng loại khẩu khí kiêu ngạo mà nói, đây là cái bô của tôi; hâm mộ bọn họ có thể thẳng thắn biểu đạt yêu và hận, bởi vì họ đều là đôi bạn nam nữ, có tư cách này, mà cậu, mặc kệ trong lòng có dày vò như thế nào, đều phải một mình câm lặng nuốt xuống!
Vì thế, cậu không nén được, ôm chặt cô, như ôm chặt người cậu luôn muốn ôm, nhưng không cách nào có thể chạm đến được.
"Đừng khóc ......"
Nghi Ân như một người anh trai, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
Đừng khóc, thật đấy, đừng khóc.
Cậu không biết đâu, có thể tự do thẳng thắn mà yêu, là một chuyện may mắn biết chừng nào!
------
Sắp ngược dài rồi TT tôi không đọc nổi ngược huhu
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top