Chương 5: Hàn Gắn
Chân Vinh hít sâu một hơi nén đau thương vào trong, nhẹ nhàng kéo tay anh dịch sang một bên, muốn tìm cách thoát khỏi giường chuẩn bị một chút trang phục, rời khỏi căn nhà của hai người. Nhưng mà Nghi Ân là người vô cùng tỉnh ngủ, vừa thấy động liền lập tức thức giấc. Huống chi bên trên tay cậu vẫn còn vướng bận nhiều dây truyền y tế, động đậy một chút liền tạo ra tiếng động. Cho nên cậu vẫn còn chưa đi được khỏi giường anh đã trực tiếp tỉnh dậy. Anh vừa mở mắt thấy cậu không còn hôn mê liền vui mừng ôm chặt cậu vào lòng, lấy tay xoa xia tấm lưng mềm mại, cười đến vui vẻ:
. Tiểu Vinh, em tỉnh lại rồi. Thật tốt thật tốt, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!
Cậu bây giờ tuy được hưởng thụ hơi ấm mình mong nhớ, nhưng trái tim lại dâng lên một cỗ chua xót. Anh mong cậu tỉnh lại? Cũng không phải vì muốn nhanh chóng hướng cậu nói một lời chấm dứt, sau đó cùng Lương Ái Hoa vun đắp hạnh phúc chứ?
Bên này Đoàn Nghi Ân nhận ra nét mặt vợ nhỏ có chút khác thường. Nước mắt vẫn tuôn ra những giọt nước nhỏ kiều diễm, chỉ là một tiếng nấc nhỏ cũng không phát ra, khẳng định bây giờ cậu đang thập phần đau lòng. Bởi vì kỳ thực trước đây anh đã từng thấy cậu khóc thầm lặng lẽ như vậy, chỉ duy nhất một lần, đó là khi ba mẹ Đoàn bắt hai người chia xa. Cho nên anh lập tức đánh hơi được mùi nguy hiểm, vội vàng ôm đứa nhỏ ngốc vào lòng. Chỉ thấy nước mắt cậu chảy ướt áo anh, nhưng thủy chung vẫn không phát ra tiếng khóc.
. Tiểu Vinh, anh sai rồi. Lẽ ra anh không nên nổi nóng với em , không nên bỏ đi khiến em lo lắng. Em mang thai tiểu bảo bối cực khổ như vậy anh còn làm khổ em, đều tại anh không tốt.
Phác Chân Vinh nghe lão công ôn nhu dỗ dành, vốn là đang cảm thấy được an tủi, tủi thân cũng tan mấy đi phân nửa. Nhưng mà vừa nghe đến mình mang thai bảo bối, trong lòng lại tràn lên chua xót, dùng sức bình sinh đẩy mạnh anh ra. Có phải hay không anh bây giờ nhận lỗi với cậu là vì đứa trẻ? Phác Chân Vinh tuy xuất thân nghèo hèn, cũng ích kỷ chỉ muốn bên anh, nhưng tình yêu dành cho anh vẫn là lớn hơn. Anh thật sự không còn lưu luyến cậu nữa, vậy cũng không cần dùng cách đê tiện thế này giữ lấy anh. Còn có, dù sao đứa trẻ này cũng là con của cậu và anh, cậu không muốn dùng bảo bối như công cụ lợi dụng. Phác Chân Vinh tự mình đem bàn tay thon nhỏ lau nước mắt. Tay của cậu căn bản là vẫn còn mũi tiêm khi truyền, bây giờ cử động mạnh mũi kim liền đâm chệch xiên xẹo, máu đỏ trực tiếp chảy ra. Một màu đỏ tươi của máu xuất hiện trên làn da trắng mịn màng liền tạo ra một mảng chướng mắt, chính là khiến lòng người thương xót. Có điều họ Phác kia giống như không có chút cảm giác tê buốt nào, hướng ánh mắt ra cửa sổ nhìn thấy bầu trời đen kịt, bất giác lại có suy nghĩ sau này khi xa anh tâm tình mình cũng sẽ như vậy liền tê tái cười một cái, nói:
. Nghi Ân, thật ra chuyện này đều là em sai trước, là em nổi cái với anh trước. Chuyện em cản bước đường thăng tiến của anh, trước đây không phải em không nghĩ tới, chỉ là cố tình không chịu tiếp nhận. Nhưng mà anh yên tâm, giờ em đã hiểu rồi, sẽ không cố chấp nữa. Anh sinh ra, vốn không thuộc thế giới của em, cũng không cần phải chịu khổ cực như vậy. Lương Ái Hoa đã nói cho em nghe chuyện hai người muốn tái hợp, em cũng không thể mặt dày làm tiểu tam không hiểu chuyện nữa. Anh cũng không cần vì bảo bối mà lo lắng, em tuyệt đối không đê hèn tới mức lấy con mình làm lá chắn. Chờ khi trời sáng, em lập tức dọn đi, anh có thể về bên cô ấy rồi. Anh có thể yên tâm, Phác Chân Vinh em tuy không có tài cán hơn người, nhưng cũng tuyệt đối không để con chúng ta chịu khổ, sẽ nuôi nấng nó thật tốt. Sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mắt anh nữa.
Thật ra Phác Chân Vinh cảm thấy vết thương trên tay không là gì không có nghĩa trong lòng người khác cũng là không có gì. Chính như Nghi Ân lúc nhìn thấy máu đã hoảng hốt, tâm tình trực tiếp trở nên lạnh ngắt, bất quá vừa muốn xử lý vết thương cho cậu liền bị đẩy ra. Chỉ là khi nghe cậu nói lại càng đau lòng thêm. Cậu cư nhiên nghĩ rằng anh là vì tiểu bảo bối mà xin lỗi cậu!? Còn muốn tự mình nuôi nấng tiểu bảo bối, sau này không muốn xuất hiện trong cuộc sống anh nữa!? Vẫn là không có cửa đi!
. Em thật sự nghĩ anh và Lương Ái Hoa kia có gian tình muốn tái hợp?
Cậu chỉ cười buồn một cái, mắt vẫn kiên trì nhìn ra cửa sổ, trong giọng nói vẫn nghe rõ tang thương:
. Là cô ấy nói, còn giả được sao?
Lương Ái Hoa cô được lắm, hóa ra mọi chuyện đều tại cái miệng của cô. Uổng công bấy lâu nay anh vẫn coi cô là em gái tốt, trong lòng còn có chút cảm giác có lỗi trước đây phụ tấm chân tình của cô. Thật không ngờ cô cũng chỉ là người nhỏ nhen, đê tiện như vậy. Dám dở trò chia rẽ vợ chồng anh sao? Làm cho đại bảo bối đau lòng như vậy, còn khiến tiểu bảo bối bị mẹ bỏ đói một ngày. Lương Ái Hoa à Lương Ái Hoa, càng kể lại càng thấy cô nhiều tội rồi, xem lần này anh đây xử cô thế nào!!! Có điều trước mắt vẫn là phải xoa dịu vợ nhỏ, không cho nghĩ lung tung nữa. Nghĩ đoạn liền mãnh mẽ kéo cậu vào lòng, gắt gao ôm lấy.
. Không cho em nói linh tinh. Ai bảo anh muốn cưới Lương Ái Hoa kia? Nếu thật dự anh muốn cùng cô ta kết hôn, còn phải chờ tới tận bây giờ sao? Em cũng không phải không biết, Đoàn Nghi Ân anh nếu không thích sẽ thà chết không làm. Em xem nếu quả thực anh muốn ly hôn với em, sau đó cùng họ Lương kia kết hôn thì bảo bối nhỏ có thể giữ chân anh sao? Tiểu Vinh, đừng nghe ai nói bậy, nhất định tin tưởng anh. Người anh muốn kết hôn duy nhất chỉ có em, trừ phi em không muốn làm vợ anh nữa mà thôi!
. Thật sao?
Cảm thấy người trong lòng đã thôi không còn cựa quậy đòi ra, trên môi Nghi Ân liền vẽ ra nụ cười ngọt ngào, đáp:
. Đương nhiên là thật, anh cũng chưa từng lừa em. Hơn nữa, anh cũng chưa muốn làm tấm gương xấu chuyên nói dối cho tiểu bảo bối.
Lúc này Phác Chân Vinh mới nhớ tới việc mình đang mang thai, khi nãy vì quá kích động mà đãng trí quên đi. Cậu mang thai? Nhưng mà cậu rõ ràng là nam nhân, làm sao có thể mang thai? Tuy rằng đây thực sự là điều cậu mong ước, nhưng mà không phải muốn đều được. Chẳng phải xưa nay chỉ có nữ nhân mới có thể mang thai hay sao? Cậu như thế nào lại đang mang cốt nhục của anh trong mình? Chuyện này rõ ràng là kì lạ, vô thường kì lạ đi!
. Em có thai thật sao? Làm sao có thể? Em cũng không phải nữ nhân, chỉ là một nam nhân bình thường!
. Hôm nay bác sĩ Trần tới khám cho em, xác định em thật sự đang có mang tiểu bảo bối. Ông ấy còn nói nam nhân cũng không phải không thể mang thai, đều là do quan hệ mạnh mẽ mà thành.
Nghe anh nói đến đây mặt cậu liền xuất hiện hai áng mây hồng trên bầu má trắng mịn phúng phính. Cái này đáng xấu hổ như vậy, anh còn cư nhiên bình thản nói ra như vậy sao? Đều tại đêm sinh nhật của anh cách đây hơn một tháng, cậu không tìm được quà tặng anh, nghe theo lời Thôi Vinh Tể lấy thân mình chủ động một lần câu dẫn, coi như tặng anh. Kết quả chính là bị anh mạnh bạo xâm chiếm, hoàn toàn khác với lúc trước luôn ôn nhu, dịu dàng dẫn dắt cậu. Đáng hận nhất là người kia một đêm liên tục không tha cho cậu, ăn tham tới mức không thèm nhả xương, sáng hôm sau còn ngông cuồng xin nghỉ, tiếp tục hành hạ cậu cả ngày! Bây giờ thì tốt rồi, chuyện như vậy cũng bị người ta biết cả rồi, sau này làm sao còn mặt mũi đi gặp bác sĩ Trần đây!? Càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, liềm đem mặt vùi sâu vào ngực anh không tiếp chuyện. Chỉ thấy anh đưa tay xoa đầu cậu, bên tai lại có tiếng cười khẽ.
. Em cũng thật hư mà, cả ngày không ăn uống gì, để bảo bối tổn hại đến vậy, cuối cùng hai mẹ con đều ngất đi. Em xem, ngay cả tay em cũng bị phá tới chảy máu rồi!
. Aiya, cái này... vậy tiểu bảo bối không bị tổn hại gì chứ?_ cậu vội vàng đưa tay lên ôm lấy bụng mình vẫn chưa có mấy thay đổi.
. Cũng may tiểu bảo bối của chúng ta phúc lớn mạng lớn không sao, bằng không anh thật có lỗi chọc em tức giận liên lụy đến con rồi. Sau này chúng ta nhất định không được ngược đãi con như vậy nữa, có được không?
Cậu vội vã gật đầu, tựa vào lồng ngực vững chãi của anh, đưa tay xoa xoa bụng. Sau này tuyệt đối không thể để bảo bối ủy khuất như vậy nữa, nhất định phải chăm sóc bảo bối thật tốt nha! Hôm nay đều là cậu không tốt, để bảo bối đói bụng lại yếu đuối ngất đi. Nghĩ đến đây cậu bất giác nhíu mày, đôi môi hồng nhuận cũng bĩu ra khả ái.
. Vậy... bảo bối bây giờ khẳng định rất đói bụng! Không được, em phải ăn một chút, không thể để bảo bối đói như vậy.
Nghi Ân vốn đang đưa tay lên bụng cậu xoa xoa, cố cảm nhận nhịp đập tim thai của đứa trẻ, bây giờ nghe thấy cậu muốn ăn lập tức vui vẻ đáp ứng. Nhanh nhẹn bật đèn băng bó tay cho cậu, lại bất kể đang là nửa đêm đem cậu cõng xuống nhà, tự mình hâm nóng cháo trên bếp.
Phác Chân Vinh nhìn chồng thuần thục dùng sử dụng đồ trong bếp đem cháp hâm lại cho mình liền cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua tim. Trước đây, cũng không nghĩ đến thiếu gia nhà họ Đoàn sẽ có hình ảnh một lão công ôn nhu chăm sóc vợ như vậy. Khi mới kết hôn, cũng là cậu đảm nhiệm việc bếp núc trong nhà, sau đó anh cảm thấy cậu ăn uống không đủ luôn xanh xao, liền kiên quyết tự mình chăm sóc dinh dưỡng cho cậu. Từ đó đến nay, chỉ cần là việc sức khỏe của cậu đều do anh tự tay quản lý.
. Em đang nghĩ gì mà không để ý đến anh vậy? Em xem cháo cũng hâm lại xong rồi này!
. A, em đang nghĩ tới bữa cơm đầu tiên anh nấu cho em. Thật sự đã rất cảm động.
. Có gì đáng cảm động chứ! Cơm bị cứng, trứng còn xém, canh cũng mặn không nuốt nổi. Bây giờ nghĩ lại thật đáng hổ thẹn, cũng không biết em lúc đó vì sao có thể ăn ngon lành như vậy!?
. Bởi vì đó là bữa cơm đầu tiên có người dùng cả thành ý nấu cho em từ khi ba mẹ em mất. Trước đây, cho dù cùng cả nhà ăn cũng luôn đối với em không có thiện cảm, đều là cố ý đặt thức ăn ở xa mặt em, cả bữa đều là ăn cơm trắng. Sau đó, em phải nấu ăn cho cả nhà, thật sự không có cơ hội ăn một bữa cơm nào có tình cảm dành cho mình như vậy. Cho nên bữa cơm đó anh nấu cho em, là bữa ăn ngon nhất trong cuộc đời em.
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay gầy của cậu, để mặc cho hơi ấm từ lòng bàn tay mình truyền đến tay cậu thay cho lời an ủi. Thật ra như vậy cũng thật tốt, không cần lời nói, chỉ cần để cho đối phương cảm nhận tấm lòng của mình, sự hiện diện của mình. Và rằng vẫn luôn có một bàn tay sẵn sàng nắm lấy an ủi đối phương như lúc này.
Rất lâu sau, Nghi Ân ôn nhu mỉm cười nói:
. Sau này chúng ta sẽ luôn cùng nhau ăn những bữa cơm như vậy, ba người chúng ta.
Phải, luôn cùng nhau, ba người chúng ta.
Chỉ thấy cậu mỉm cười nhìn anh, hai ánh mắt đều có hình bóng của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top