Ngoại truyện 6: Những Cuộc Gọi Hú Hồn (2)
Lee Minhyung trong đầu nghĩ sẽ đi thẳng về nhà nhưng sau đó lại lên quảng trường đợi Ahn Donghyuck. Cậu cởi sẵn áo khoác ra tay đợi bọc Donghyuck lại, nhưng mãi không thấy con thỏ kia từ dưới biển trồi lên.
Mười lăm phút rồi ba mươi phút trôi qua, Minhyung đi về mép quảng trường nhìn xuống. Sóng mỗi ngày một lớn, bờ biển chỉ còn vài người công nhân đi dọn rác và mấy đứa nhỏ chạy đuổi theo sóng biển lúc gần lúc xa. Nhìn mãi không thấy chỏm đầu của Lee Donghyuck ở đâu, Minhyung nhảy phốc xuống bãi cát rồi đưa tay bấm điện thoại. Người bên kia mãi mới bắt máy, Minhyung biết điều không gọi mẹ nữa mà gọi cho bố, chắc chắn giờ này ông đã về nhà.
"Bố nghe đây."
"Lee Donghyuck có ở nhà không vậy bố?"
"Em..."
"BỐ ĐỪNG HỎI MẸ!"
"Ờ ờ, chờ bố một chút."
Một chút của ông Lee thành ra vài phút. Ông đi từng góc nhà một tìm kiếm, cuối cùng kết luận với Minhyung:
"Không thấy, nó không đi với con sao? Thử tìm quanh phố xem sao, thằng nhỏ này mới làm vật lý trị liệu cả tháng trời, chân cẳng chưa khỏi nên không chịu nổi đường xa đâu."
Minhyung đưa nắm tay đập lên đầu mình rồi chạy ào xuống biển. Lee Donghyuck giấu cậu đi trị liệu một mình, lúc nãy một đường đi xuống biển cũng chỉ gào mỗi một câu "bạn thả em xuống", không hề nhắc đến chuyện chân mình. Ừ thì "bạn thả em xuống", Minhyung y như lời thả xuống, chỉ là không biết Donghyuck có lên bờ được không...
Mặt biển thẫm dần dần, Minhyung bất chấp cả người đi qua nhận ra mình mà gọi lớn xuống biển hết "Lee Donghyuck" đến "Lee baby" mà chỉ có tiếng sóng trả lời. Từ lo lắng nhanh chóng biến thành hoảng hốt, Minhyung lội xuống biển rồi càng rối loạn hơn khi ở trên bãi cát có người bắc loa tay gọi với ra:
"Này cậu kia, quay vào bờ nhanh lên. Năm nay luồng biển đổi chiều, cách bờ hai mươi mét đã có hố cát lún rất sâu rồi, sóng cuốn ra đó thì không ai cứu được đâu!"
Lee Donghyuck tuyệt đối không được có chuyện gì, đương nhiên càng không thể vì mình mà có chuyện gì. Minhyung lội quanh vùng nước lúc trước dù biết rằng nếu như thật sự Donghyuck không lên bờ được thì cũng không bao giờ còn lại đâu đây. Tay run đến không kiểm soát được, Minhyung lập cập móc điện thoại ra lại một lần nữa gọi về nhà.
"Mẹ đây."
"Mẹ, mẹ gọi cứu h..."
Bổn cũ soạn lại, Minhyung chưa nói hết câu thì phía bên kia đã có tiếng gọi từ xa vọng tới:
"Lee Donghyuck, đi sấy tóc nhanh cho bố, tóc con làm ướt hết sofa rồi còn ngồi đó mà ăn kem?"
Minhyung chớp mắt một cái, tảng đá nặng trong lòng buông xuống nhưng lại có một cục nghẹn ngay lập tức trào lên cổ.
"Lee Donghyuck?"
"Ừ, nó về nhà lâu rồi. Hai đứa không phải gặp nhau ngoài bờ biển sao?"
Phải bình tĩnh nhịn lại để không gào vang tên của ba con người trong ngôi nhà đó, Minhyung ướt lướt thướt lội lên bờ. Gió biển đã bắt đầu mang theo hơi lạnh, cậu run rẩy đi về trong ánh mắt nửa kinh ngạc nửa thích thú của những người nhận ra mình.
---
Không khí trong nhà không lấy gì làm dễ chịu. Minhyung không hề nói một tiếng nào kể từ khi trở về ngoại trừ hai tiếng hắt xì rất lớn. Ông Lee tỉnh bơ nói với Minhyung rằng cậu gọi điện trước khi Donghyuck về, nhưng vành tai đỏ ửng cùng vẻ mặt không thể nói dối của ông đã tố cáo tất cả. Minhyung lầm lì ngồi vào bàn ăn, trút hơn nửa dĩa sườn vào bát của mình, rồi từ đầu đến cuối bữa ăn cậu chỉ ăn sườn mà không ăn gì khác. Donghyuck mút đầu đũa nhìn Minhyung ăn hết miếng sườn này đến miếng sườn khác, sau cùng cậu không chịu nổi liền rưng rưng gọi nhỏ:
"Lee Minhyung."
Minhyung vẫn còn bận một miếng thịt sườn trong miệng, cậu ngước mắt nhìn lên.
"Cho em sườn."
Minhyung nuốt xong miếng thịt thì lại gắp lên một miếng khác thay cho câu trả lời. Bà Lee không nói gì mà chỉ tủm tỉm cười, hai đứa nhỏ này lâu không về nhà, đến bây giờ đã bắt đầu gọi bạn xưng em ngay cả khi có bố mẹ trước mặt. Tình hình có hơi căng thẳng khi đến cuối bữa ăn, Donghyuck vừa đưa tay cầm bát lên để dọn thì Minhyung đã giật ngay lại. Cả hai đứng bên bàn ăn trừng qua trừng lại, ông Lee giật vội hai chiếc áo khoác trên giá rồi rủ vợ đi xem phim. Trong nhà chỉ còn hai người, sự thể cũng không khá khẩm hơn. Minhyung giành lấy việc rửa bát nhưng không biết vô tình hay cố ý mà khua khoắng bát đũa trong bồn để phát ra âm thanh lớn nhất, sau đó đặt đồ lên giá cũng không nhẹ nhàng gì. Rửa bát xong, Minhyung mở tủ lấy hết tất cả kem dâu mẹ làm ra trước bàn phòng khách đặt xuống. Nói tất cả nhưng cũng chỉ còn lại năm hộp, bình thường cả tủ lạnh đều trữ đầy kem lúc này chỉ còn có năm, đủ biết Lee Donghyuck mấy ngày qua đã được vỗ béo như thế nào. Mình ăn không ngon ngủ không yên gầy đi không ít, con thỏ kia đã được béo tốt rồi còn chơi một vố cuối cùng đến nỗi tim muốn rơi ra ngoài. Donghyuck thấy Minhyung bưng kem ra thì lò dò bước tới. Từ khi Minhyung hậm hực rửa bát, Donghyuck chỉ dám đi vòng quanh nhà rồi giả vờ đứng xem mấy bức hình của Minhyung từ ngày còn nhỏ ở trong tủ kính. Trừ bức ảnh khi mới sinh và năm hai tuổi, tất cả hình còn lại đều hoặc có Donghyuck đứng một bên hoặc do chính tay cậu chụp Minhyung. Minhyung mở nắp hộp kem đầu tiên ra rồi múc một thìa lớn, chưa kịp há miệng ăn thì đã thấy Donghyuck cầm thêm một chiếc thìa nữa đứng trước mặt mình.
"Em ăn với."
"Không."
"Bạn để ra ngoài lâu không ăn kem chảy hết, em ăn giúp cho."
"Tôi thích ăn kem chảy đấy thì sao?"
Donghyuck trề môi, đứa nào lúc còn nhỏ nhất quyết đòi cho từ sữa chua đến hoa quả còn tươi lên ngăn đá tủ lạnh vài ngày rồi mới đào ra ăn, bây giờ một hai nói rằng muốn ăn kem chảy nhão?
"Lee Minhyung..."
"Không."
Minhyung đã ăn hết nửa hộp kem. Cậu vốn không thích ăn kem dâu tằm, hoặc vì từ nhỏ tới lớn cứ mỗi mùa hè mẹ làm kem thì Donghyuck là người được lợi nhiều nhất, Minhyung không mấy khi được nếm xem mùi vị kem mẹ làm là như thế nào. Hình như bà Lee cũng đã quen với việc chỉ làm kem cho Donghyuck, năm cậu rời đi sang Pháp cho đến tận khi Donghyuck về, bà cũng không làm kem thêm lần nào nữa. Vị kem vừa chua vừa ngọt lan ra trong miệng, Minhyung khẽ rùng mình vì lạnh. Donghyuck nhìn Minhyung ăn như thể bị ép buộc, cậu tức tối dằn mạnh chiếc thìa lên bàn.
"Lee Minhyung, nói chuyện nghiêm túc đi."
"Muốn nói gì thì cứ nói."
Donghyuck giương đôi mắt to tròn lên chớp chớp, Minhyung đột nhiên cảm giác được có tiếng "meo" đâu đó trong phòng khách dù trong nhà không hề nuôi mèo.
"Cho em ăn kem."
Minhyung cố gắng làm ra vẻ cứng rắn dù trong lòng thì đã nhũn ra từ lâu.
"Chuyện nghiêm túc của cậu là như vậy?"
Lại còn tôi tôi cậu cậu, Donghyuck lắc đầu.
"Được rồi, bây giờ không đùa nữa. Ai ném tôi xuống biển trước?"
"Ai bỏ tôi đi ba tháng không về trước?"
"Ai nói với tôi là "bạn muốn đi thì cứ đi, chừng nào đi đủ lại về với anh?"
"Khi nói ra tôi đâu có biết cậu đi mãi mà không thấy đủ?"
Cứ như quay về thời mười sáu tuổi chí chóe cãi nhau về một trò chơi điện tử, Minhyung và Donghyuck càng nói càng hăng say.
"Cậu ở trong nước cũng đâu có rảnh rỗi gì, cậu tưởng tôi không đọc báo sao? Nghi vấn hẹn hò giữa thần tượng hàng đầu Lee Minhyung và nữ ca sĩ solo Jung Joomi, hai người nhìn nhau tình tứ trên sân khấu âm nhạc cuối tuần..."
"Ồ, tôi không rảnh rỗi vậy thì Lee baby rảnh rỗi? Tôi ôm điện thoại nghe cậu nói chuyện với người khác đúng một tiếng ba mươi bảy phút, vừa nói vừa cười vui vẻ như vậy mà phút trước còn nói "em không muốn ở lại đây, em muốn về với bạn", chắc cậu rảnh lắm đúng không?"
"Tôi là công việc."
"Vậy tôi không phải là công việc?"
"Ừ đấy, biết là việc công hay là việc tư?"
"Dù có như thế, cậu tới ở nhà tôi, được bố mẹ tôi tiếp tay làm loạn rồi lôi cả mạng ra đùa với tôi, có quá đáng không?"
"Ai ném tôi xuống biển trước?"
"Ai bỏ tôi đi ba tháng không về trước?"
Câu chuyện quay trở về điểm xuất phát mà hai kẻ nào đó cũng không hề nhận ra.
Donghyuck đỏ hết mặt còn lông mày của Minhyung từ đầu tới cuối không hề dãn ra một chút, kem dâu tằm gì đó dần dần chảy hết trong hộp cũng không ai còn để ý đến nữa rồi. Lần thứ năm hay thứ sáu gì đó câu "ai bỏ tôi đi ba tháng không về" lại được vang lên, Lee Donghyuck đứng dậy thở mạnh, lồng ngực cậu phập phồng lên xuống.
"Lee Minhyung, chia tay đi. Tôi sang Pháp sống vui vẻ, cậu ở đây là ngôi sao muốn làm gì thì làm, muốn hẹn hò với Jung Joomi hay gì gì đó khác thì đi mà hẹn hò để cho đẹp mặt với thiên hạ."
Minhyung nghe Donghyuck nói như vậy cũng đứng bật dậy, nhanh đến nỗi hộp kem ở trên đầu gối đổ ập xuống sàn nhà.
"Lee Donghyuck, hôm nay tôi mới biết, cậu điên rồi đúng không? Chia tay, ừ chia tay đi, tìm người khác mà mắc hanahaki chết giẫm gì đó, tôi không quản."
"Hôm nay mới biết tôi điên? Cậu thật sự hôm nay mới biết?" Donghyuck tức tối quệt mấy sợi tóc rủ xuống trán mình. " Năm tôi mười tuổi, mười hai tuổi, mười sáu tuổi, đứa nào ngồi ở sau lưng đều đặn mỗi ba tháng một lần lại dán tờ giấy "Lee thỏ điên" vào áo đồng phục của tôi?"
"Đứa nào không liên quan đến tôi. Nói chia tay nhẹ nhàng như vậy, cậu muốn chia tay lâu lắm rồi đúng không? Muốn thì nói ra một tiếng, việc gì phải vòng vo đi mấy tháng rồi mới quay về lén lút như ăn trộm sợ bị bắt gặp?"
"Muốn chia tay? Muốn chia tay cái !#%~, tôi yêu cậu còn không hết, muốn chia tay là cái %@$% gì?"
Gò má Lee Minhyung giật giật, Lee Donghyuck cũng nín bặt vì điều mình lỡ nói ra. Kể từ cái ngày Minhyung đứng ở trên sân khấu concert nói rằng yêu Donghyuck trước khi kịp nhận ra, cả hai đều tận lực tránh đi từ yêu, cùng lắm chỉ là nói thương nhau rồi dừng lại. Minhyung nhìn xuống mấy hộp kem trên bàn và cả hộp kem đang chảy tràn dưới đất, cậu bối rối ấn chiếc thìa mình vừa ăn dở vào tay Donghyuck rồi nói lí nhí:
"... ăn kem đi."
"@$#%^ Lee Minhyung, cậu không còn gì khác để nói với tôi sao?"
"Ờ... Anh đi dọn nhà."
Minhyung nói rồi nhanh chóng chuồn ra sau bếp lấy dụng cụ vệ sinh tới xử lí hộp kem rơi trên sàn. Donghyuck ngồi xuống chọc thìa vào một hộp kem đã chảy hết, cậu đưa đầu lưỡi ra nếm thử rồi lại rụt vào. Cả hai im lặng một lúc lâu, Minhyung tay còn cầm chiếc khăn bẩn bỗng nhiên buông ra một câu làm Donghyuck rùng mình.
"Sau này không được nói chia tay anh nữa."
"Là do bạn..."
"Do anh cũng được, anh có làm gì cũng không được nói chia tay anh."
---
Mới chín giờ tối mà Donghyuck đã buồn ngủ. Buổi chiều bị Minhyung ném xuống biển, nước biển tràn vào mắt để đến bây giờ mắt Donghyuck đỏ ngầu. Cậu vừa ăn kem vừa ngáp dài, Minhyung cương quyết cất mấy hộp kem còn lại vào tủ lạnh rồi kéo Donghyuck lên phòng ngủ.
"Lee Minhyung, em mỏi mắt."
Biết Donghyuck đòi hỏi điều gì, Minhyung kề sát lại gần thổi nhẹ vào mắt cậu. Giữa mấy luồng hơi êm êm phả vào mi mắt, Minhyung chốc chốc lại hỏi một câu.
"Bạn vào bờ lúc nào?"
"Em vào ngay sau bạn, rồi đi đường tắt về nhà."
"Bạn không nghĩ anh lo sao?"
"..."
"Anh lo muốn chết."
"Lee Minhyung, tay."
Minhyung chìa tay ra, Donghyuck cười cười nắm lấy. Định trêu Lee Minhyung ngốc nghếch, nhưng nhớ lại bộ dạng cậu ướt đẫm xộc vào nhà trừng mắt nhìn mình sau đó xuôi vai xuống thở hắt ra, Donghyuck không muốn nói thêm gì nữa.
"Lee Minhyung, ôm."
Minhyung trở mình để vòng tay ôm, sau đó khựng lại.
"Mà bạn học mấy từ bậy bạ ở đâu ra? Một câu ngắn gọn có đến hai lần nói tục, lần đầu tiên anh nghe thấy."
"Học của Jeno hyung."
Cái ôm lỏng một chút, lại có tiếng thở hắt chán nản phát ra. Donghyuck nhăn mũi rồi ngước lên người nằm cạnh.
"Lee Minhyung, mmm."
Môi Donghyuck vẫn còn nguyên vị kem dâu tằm, Minhyung chạm nhẹ vào, lần này không buông ra nữa.Quả thực rất ngon, hơn hai mươi năm sống trên đời Lee Minhyung mới nếm được trọn vẹn vị kem mẹ làm. Minhyung vừa để yên cho Lee Donghyuck cọ môi vào môi mình vừa nghĩ, không biết liệu mẹ có thể làm kem qua cả mùa đông hay không...
---
Sáng hôm sau mặt trời vừa lên thì chuông điện thoại của Minhyung đã đổ dồn. Ở đầu dây bên kia, Lee Taejoon nói chuyện ồn ào khác hẳn với Lee Minhyung đang ngái ngủ bên này.
"Lee Minhyung, hôm qua cậu làm gì mà không ở lại đài truyền hình? Tới công ty của Jung Joomi đòi cúp lại cho tôi."
"Sao bây giờ hyung mới gọi?"
"Cậu làm như hôm qua tôi gọi thì sẽ giải quyết được vấn đề."
"Vậy hôm nay hyung gọi cũng không giải quyết được vấn đề đâu."
Taejoon vò đầu bứt tai. Hình ảnh anh đeo tạp dề tay đũa tay chảo ở nhà của Yeonsoo đã quá quen thuộc với cả nhóm nhạc, đến nỗi bây giờ dù đã thành giám đốc một công ty thì lời nói của anh vẫn không tăng được tí trọng lượng nào.
"Giá mà có Lee Donghyuck ở đây..."
Có Lee Donghyuck thì độ nghe lời của Lee Minhyung sẽ tăng lên đáng kể.
Taejoon còn chưa nói hết câu, anh đơ ra nghe bên kia có giọng nói trong hơn giọng Minhyung rất nhiều:
"Hyung ạ."
"Hai… hai đứa..."
"Vừa ngủ dậy."
Minhyung thong thả tiếp lời Taejoon, một tay xoa rối mớ tóc mềm của bạn - thân - hai - mươi - năm của mình. Taejoon thấp giọng nói, không ngờ đến việc Minhyung đang mở loa ngoài.
"Có phải là Lee Donghyuck đó không? Hay là..."
Một chữ "hay là" bỏ lửng của Lee Taejoon hoàn toàn mang đến phong ba cho buổi sáng. Lee Donghyuck phút trước còn lim dim mắt để Minhyung xoa đầu, phút sau đã ngồi bật dậy nhìn cậu chằm chằm không chớp. Minhyung cúp máy, Donghyuck ngay lập tức hỏi dồn:
"Hay là cái gì?"
"Hay là cái gì?"
Minhyung tỉnh táo đáp lại.
"Hay là" là sao? Hay là Lee Minhyung thức dậy với người khác?"
"Một cục Lee Donghyuck sờ sờ ở đây, bạn nói người khác nào?"
"Ai mà biết được? "Hay là" cơ mà..."
Minhyung đưa tay nhéo má Donghyuck.
"Hay là ngủ thêm đi"
"Bạn đừng có..."
Minhyung lại đưa thêm tay ra vỗ nhẹ lên đôi môi đang cong cong chuẩn bị nói.
"Hay là anh cứ không đánh răng mà hôn bạn một cái nhé?"
"Nếu bạn dám thì bạn chết chắc."
"Hay là bây giờ anh vác bạn xuống
nhà ăn sáng?"
"Không được, còn mẹ..."
"Hay là ngày mai bạn tới đài truyền hình rồi anh dắt bạn lên sân khấu đứng với Jung Joomi rồi tuyên bố đây là người yêu anh?"
"Bạn đừng có điên."
Minhyung vỗ tay rồi lại nằm ườn xuống giường.
"Bao nhiêu cái "hay là" hay ho như thế anh muốn làm bạn còn không chịu, cứ ghép anh với mấy cái "hay là" khác làm gì?"
Lời nghe vô lý hết sức, vậy mà Donghyuck cũng không phản bác được. Cậu đứng dậy định đi ra khỏi phòng thì đã lại bị kéo xuống giường.
"Lee Donghyuck,"
"Gì?"
"Hay là bạn thử nói yêu anh thêm lần nữa đi."
"Buồn nôn."
---
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top