Oneshot




"Bạn có 2 tin nhắn mới"

Hắn rời mắt khỏi màn hình máy tính, liếc nhìn vào màn hình điện thoại đang nhấp nháy đèn thông báo. Hắn biết ai đã nhắn tin cho mình và hắn ko muốn dính đang đến chủ nhân số điện thoại đó nữa. Hắn tiếp tục làm công việc của mình, nhưng một lần nữa màn hình của chiếc điện thoại iPhone Amosu Courure Gold Swarovski được phũ bởi lớp vàng 24 carat và được trang trí bằng 600 viên pha le Swarovski trị giá 4500USD của hắn lại sáng len.

   - alo- hắn cầm chiếc phone trên tay và chỉnh chế độ loa ngoài

   - hello, ngạc nhiên chưa? Hehehe- chất động diệu đang đáng yêu của người con gái đầu dây bên kia vang lên.

   - em về khi nào vậy?

   - ít nhất anh cũng phải hỏi em có khỏe ko chứ, đừng có lạnh lùng như thế chứ Mã thiếu gia. Dù gì em cũng là thanh mai trúc mã của anh mà

     - ừ thì tiểu thư song như của chúng ta có khỏe ko? Tiểu thuế về nước từ khi nào vậy?

   -áy...! Nhan mã, anh đang trêu em phải ko? Em sẽ mét ông cho anh xem.

  - thôi được rồi, coi như tôi thua, vậy tiểu thư muốn tôi phải làm gì đây?

   - em cho anh 30' để có cái vinh dự được đón một người sinh đẹp như em từ sân bay về đó.

Cuộc nói chuyện kết thúc, hắn uể oải đứng dậy nhìn ra ngoài trời, hắn thực sự ko muốn bước ra ngoài đường trong thời tiết như thế nào tí nào cả. Tuyết đang rơi, hắn đã từng rdaats thích ngắm những bong tuyết nhẹ nhàng roi trong ko trung.nhưng khi chuyển đó xảy ra thì hắn đã ko còn thích những gì liên quan đến tuyết nữa . Hắn khẽ lắc đầu, để xoá tan đi những hình ảnh sắp diễn ra trong tam trí, hắn ko con phép mình nhớ đến người con gái đó.

Hắn với tay lấy chiếc áo khoác da màu đen treo trên ghế mặc vào người và nhanh chống ra khỏi nhà. Chiếc Lambroghini Reventon màu xám yêu thích của hắn đã chuyển bị sắn sàng. Hắn kéo cần số và đạp ga. Giá ủa chiếc xe này ko rẻ, nó nằm ở top 3 trong 10 chiếc siêu spxe đắc nhất thế giới. Đương nhiên chất lượng của chiếc Lambroghini phải ngang ngửi với giá tiền của nó rồi. Cục cung của hắn chỉ mất 3.3s để tăng từ 0-96km/h và đạt tốc độ tối đa là 343km/h

Chiếc xe lao nhanh trên đường phố Zodiac, vì sắp đến giáng đinh nên mọi người thường tập trung đến chan gốc cay Thoòng khổng lồ nằm ở giữa một hồ phun nước.ngừoi ta nói rằng nếu những cặp đôi nào xoay lưng lại với hồ nước mà có thể búng đồng xu vào giữa hồ thì họ có thể yêu nhau mãi mãi.

Bỗng dung hắn dừng xe tấp vào lề,bước ra khỏi xe trước những cái nhìn tò mò của mọi người xung quanh. Những thanh niên trẻ tuổi đi ngang qua đều dừng lại và nhìn chiếc siêu xe của hắn mà thèm thuồng. Một chàng trai có thân hình và gương mặt như một người mẫu , bước ra từ một siêu xe, mặc trên người toàn là đồ hiệu . Chàng trí có mái tóc màu xám tro đang đút tay chấm chậm vào thí , bước chậm rãi về phía cây Thoòng khiến cho những co gái trẻ đẹp ngoe nhác nhìn hắn như bị mất hồn. Hắn nở nụ cười nữa miệng , hắn đã quá quen với chuyện như thế này rồi

Bước chan của hắn bỗng đuông khựng lại khi nhìn thấy mọt hình bóng quen thuộc. Hắn tiến lại gần hơn khi thấy người con gái có mài tóc màu đen trước kia hắn từng quen , ăn mạc mỏng manh đang cầm cây đàn mà hắn đã tặng cho cô vào sinh nhật 21 của cô. Hân biết trái tim của hắn còn yêu cô nhưng lí trí của hắn lại ko cho phép mình tha thứ cho cô.

Người con gái đang ngồi, ánh mắt đượm buồn nhìn về phía cây thông. Đôi tai co đỏ lên vì lạnh, mái tóc đen dài ngang vai đã phũ một lớp tuyết mỏng . Cô gái ấy đã ngồi đây chờ lau lắm rồi, cô biết hắn sẽ mo tới nhưng cô vẫn nuôi hy vọng trong lòng.

Ngước nhìn chiếc đồng hồ điện tử gần đó bây giờ đã là 8:59p.m cô khẽ nở một nụ cười trên doi moi rồi đứng dậy. Đôi mắt đượm buồn của cô đảo xung quanh rồi khẽ nhắm lại. Cô khẽ cất tiếng hát , ban đầu chưa quen cho lắm nên tiếng hát nên tiếng hát của cô rất nhỏ, chỉ thu hút  được một vài người gần đó. Nhung dần dần sau số tiếng hát của cônđã thu hút được rất nhiều người .
Một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế đá đang mở cái đài radio bé nhỏ cua ông ta, kênh ông ấy đang nghe chính là kênh mà hắn yêu thích. Họ đang giời thiệu về một bài hát đang được một người con gái đứng giữa quản trường Zodiac thu lại được. Hắn nghe thấy tiếng hát của cô trong chiếc radio cũ kĩ

Em đã rất lo sợ, đó là lí do em ko thể làm tốt hơn.
Những lời đó vẫn quanh quẩn trong tam trí
Vì em ko biết
Ko biết chúng ta còn có cơ hội nào ko

Em vẫn sử dụng loại nước hoa anh thích

Em bắt đầu nhớ anh tưởng như điên lên được
Từ khi nỗi khác khao vòng tay của anh lớn dần
Nỗi đau đến điện dại, em đã khóc rất nhiều
Ko thể níu giữ khi ta tổn thương
Ngay cả khi anh quay lưng bước đi

Em đã ko nhận ra mình ko thể sống thiếu anh

Liệu anh có cảm giác này?
Ngày khi cả thời gian dần trôi
Hình ảnh anh càng ngày càng rõ ràng
Khoảng thời gian ko có anh thật vô nghĩa.

Em bắt đầu nhớ anh tưởng như điên lên được

Từ khi nỗi khác khao vòng tay của anh lớn dần
Nỗi đau đến điện dại, em đã khóc rất nhiều
Ko thể níu giữ khi ta tổn thương
Ngay cả khi anh quay lưng bước đi

Sao những giọt nước mắt cứ lăn dài

Có lẽ vì em đã ko thể ngăn bước chân anh lại
Cứ như thế một ngày nào đó anh sẽ trở về
Em quá ngốc nghếch khi im lặng, khi để anh đi
Em ghét bản than mình như thế này

Em bắt đầu nhớ anh tưởng như điên lên được

Từ khi nỗi khác khao vòng tay của anh lớn dần
Nỗi đau đến điện dại, em đã khóc rất nhiều
Ko thể níu giữ khi ta tổn thương
Ngay cả khi anh quay lưng bước đi

Tiếng nhạc đã dần nhỏ lại rồi tắt hẵn, hắn ko biết từ khi nào đã đứng trước mặt cô, đôi bàn tay đỏ ửng len vì lạnh của cô ko thể qua đc đôi mắt của hắn. Cô nhẹ nhàng đặt cây đàn xuống và đứng dậy, đôi mắt của cô nhắm lại . 2 tay cô chấp lại phía trước ngực rồi bỗng ném một vật gì đó rất nhở ra sau lưng mình, nước trong hồ tung toé bắn lên. Nhũng người có mặt tại đó đều ồ len ngạc nhiên.

"Cô ta ném ngay vào giữa đó"

Gio gì của một thiếu nữ vang lên làm cô vội vàng mở mắt xác định lại, nhưng ánh mắt u buồn của ha cờ chạm vào đôi mắt hắn, người mà cô đã yêu từ khi còn bé. Đôi moi của cô mấp máy ko nén lời. Có lẽ do co quá bất ngờ khi đều ước của mình thành sự thật hay do moi cô te cứng vì lạnh?2 người đứng đó cứ nhìn nhau như vậy cho đến khi một người phụ nữ bước về phía trước bỏ vào trong hộp đựng đàn tờ $1 sau đó người khác cũng bước lên , thả vào đó những tờ tiền và những đồng xu lẽ.

Hắn tự hỏi người con gái đứng trước mặt mình có phải là con bé khiêu căng ngày trước hay ko ? Một đại tiểu thư với đôi mắt trong trẻo và nụ cười luôn trên môi, chưa từng cuối đầu trước bất kì ai , giờ lại trở nên như thế này sao? 2 hàng lông mày của hắn cau lại khi nhìn thấy hành động đó của cô lập đi lập lại. Hắn bước đến cuối xuống Đống hộp đàn lại rồi nắm chặt lấy tay cô kéo đi

  - buông em ra- cô vùng vằng

   -....- hắn ko nói gì chỉ siết chặt tay cô mà đi

   - nhân mã, buông tay em ra đi, đau quá- cô thét lên

  -em im đi- hắn giàn giọng

  - nếu như thế này tay em sẽ gãy mất, làm on đi, buông tay em ra đi - giọng cô bắt đầu run lên

Lúc này hắn mới dừng lại buông tay cô ra, hắn kiết nhìn cỏ tay cô, nới vừa bị hắn thô bạo siết chặt. Cổ tay nhỏ bé của cô ửng len một màu đỏ, hắn giật minh cầm lấy cổ tay cô xoa nhẹ. Hành động của hắn làm cô bất ngờ. Cô ngồi gục xuống mặt đường bị phũ một lớp tuyết mỏng, nước mắt Long lanh của cô như một viên pha lê roi xuống mặt đường rồi vỡ tan.

  - đau lắm sao?- giọng của hắn trở nên diệu dàng.

   - ...- cô lắc đầu nước mắt cứ thế mà tuông ra nhiêu hơn.

  - ko đau sao lại khóc? Ngoan đừng khóc nữa , mọi người sẽ nói là anh săn hiệp em mất.- hắn vừa nó vừa vỗ nhẹ lưng cô

Hành động của hắn làm cô ôm chằm lấy hắn, dúi đầu vào ngực mà khóc nức nở . Co tự hứa với bản thân sẽ ko khóc  vì hắn nữa vậy mà những hành động và cử chỉ của hắn là cô ko thể nào ko khóc được. Cô nhớ hắn, cô nhớ những hành động vỗ về này của hắn mỗi khi cô buồn, nhớ giọng nói ấm áp của hắn dành cho cô. Hành động của cô khiến hứa ko nói gì nữa chỉ biết im lặng để cô khóc vì hắn hiểu rất rỉ về cô. Nếu nói thêm lời nào nữa thì chỉ có nước làm cô khóc to hơn thôi.
Cô nới lỏng lồng bàn tay ra rồi từ từ nhích xa ra người hắn.

"Xin....xin lỗi...."- cô lắp bắp quay mặt đi chỗ khác.

"Vè chuyện gì?"-Hắn hỏi rồi cũng ngồi bệt xuống đất như cô?

"Vì đã làm ướt áo anh"-Cô khẽ ngước đầu nhìn hắn rồi vội quay đi chõ khác khi bắt gặp hán đang cham chú nhìn mình.

"Không cần phải xin lỗi về chuyện đó em chỉ cần trả lời cau hỏi này của anh là đc rồi!"

Co vội đứng dậy tránh né ánh nhìn của hắn khi bị hỏi tại sao lại phải nhận tiền của người khác như vậy.cô ko muốn hắn biết những chuyện đã xảy ra với cô 2 năm qua. Nhưng nếu co nói hắn đừng đến chuyện đó liệu hắn có cho qua?Thôi thì đến đâu hay đến đó vậy!

"2 năm trước, sau khi qua Mỹ cuộc sống của em bị thay đổi. Em phát hiện ra là mình ko phải là con ruột của cha em. Ông ấy đã ghẻ lạnh với em và bỏ mặt em tự sinh tự diệt ở một nơi xa lạ. Em phải tự mình đi làm để kiếm tiền mua vé máy bay về đây nhưng định mệnh như một lần nữa trêu đùa em, cứ tưởng về đây em và mẹ sẽ có cuộc sống bình yên nhưng nào ngờ mẹ em nói sẽ sang Mỹ ở chung với ông ta và đứa con gái ruột của ông

Cách đây 1 tuần căn nhà nội e từng ở cũng đã bị siết nợ. Tất cả các vật dụng trong nhà đều bị lấy đi thứ quý nhất e có thể chuột lại bằng số tiền nhỏ nhoi của mình đó là cây đàn anh tặng em. Vì trước đây em đã hậu với anh mỗi năm vào ngày em cung sẽ ra đây tặng anh một bài hát xem như là quà giáng sinh nhưng ko nhoè lại bị người khác hiểu lầm là bán nghệ kiếm tiền"


  -thiên yết, em có phải là bị ngốc ko? Đã chia tay sao lại nhớ đến cái lời hứa ấy làm gì?- hắn nói trong giận dữ.

  -anh đừng có quát em như thế- cô cự lại- Ù thì cho là em ngốc đi, vì em rất ngốc cho nén đến tận bây giờ vẫn con yêu anh. Ngốc nên mới nhớ đến lời hứa đó, ngốc đến mức
ko còn thể ngốc hoen khi đã nói với anh những điều như thế này.

Cô vùng mình chạy đi nhung bị hắn kéo ngược lại vào Lòng mình

  -buông em ra đi, đừng làm em hoang tưởng nữa nhan mã à!

   - anh ko buông, vì 2 năm trước anh đã buông tay đm nên bay giờ em mới thành ra như thế này. Em đã ốm rất nhiều so với trước đay-hắn nhẹ nhàng vuốt má cô

   -...

   - thiên yết, chúng ta làm lại từ đầu được ko?- hắn ôm chạy lấy cô mà nói.

   - em xin lỗi, nhân mã à chúng ta ko thể làm lại từ đầu đâu!

    -.... tại...sa..- câu nói của hắn bị chặng lại với nụ hon của cô

   - giữa chúng ta chỉ chó thể là bắt đầu thôi. Bay giờ em ko là đại tiểu thư và nh cũng ko phải là anh chàng vĩ cầm lang thang nén chuyện làm lại là ko thể. Bây giờ anh đã là tổng giám đốc của tập đoàn Q&N rồi. Một người thành đàng và em chỉ là đứa con gái nghèo nàn thoi vì thế chúng ta ko xứng với nhau đâu- rời khỏi môi anh, cô nói

   -cách đây lau lắm rồi, đã có một tiểu thuế tỏ tình với 1 tên vĩ cầm vô danh nhưng chàng trai ấy đã  từ chối ngành tiểu thư đó. Nhưng cô ta ko hề từ bỏ mà quyết định bám theo chàng trai cho đến khi trái tim chàng  hoàn toàn thuộc về nàng tiểu thư đó. Vậy bây giờ, anh sẽ làm nàng tiểu thu đó bám theo anh cho đến khi em chấp nhận làm vợ anh. Làm vợ anh , được chứ?- hắn khen hon lên má rồi mơn mang đến đôi mộ bé nhỏ của cô.

Bỗng dưng điện thoại hắn reng len làm bầu ko khí lãng mạng bị trùng xuống. Hắn vội cởi chiếc áo khoác da mình đang mặc trên người rồi khoác len người cô rồi mới đi nghe điện thoại.

    -tên nhân mã đáng ghét kia, anh dám để tôi chờ gần một tiếng như vậy sao? Anh chết chắc với tôi...-Song ngư gào lên làm thiên yết đứng bên kia giật mình

   - ko phải người yêu của em đến đón rồi sao! Định chơi anh à? Trình độ em còn kém lắm , cô bé ạ.- hắn nói thật chậm rãi để người bên kia nghe thật rõ.

- làm sao anh biết?

- Thiên bình nhắn cho anh. Cậu ta nói là ko cần ra san bay đón em đâu, vì hắn đón em rồi. Thôi cúp máy đây anh còn phải đưa bạch cốt tinh về nhà tẩm bổ nữa. Gặp sau.- hắn vừa cúp máy thì một bàn tay an vị  hắn- ....Á....Đau...- hắn la lên

  - cho chừa ... Ai là bạch cốt tinh hả?

   - đau... Mà vợ...

- ai là vợ anh? Mơ đi... Em có chết cũng ko cuối anh làm chồng dâu. Hứ!

Cô nói xong liền đi thẳng một mạch để lại hắn đang ôm tai kêu than . Cô đang đi thì bổng dừng lại, nói dọng ra phía sao.

     - em lạnh! Anh còn đứng đó đến bao giờ? Muốn em chết lạnh sao?

Cau nói của cô làm hắn bất ngờ, bước nhanh đến ôm chấm lấy cô từ phÍa sau, khẽ thì một một điều gì đó khiến cô khẽ bật cười, một nụ cười mà cô đã đánh mất cách đây 2 năm.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top