Chap 16


"Cả lớp này, sắp tới sẽ có một chuyến đi dã ngoại. Địa điểm sẽ là khu rừng nguyên thái ở ngoại ô thành phố!" – Lớp trưởng 11A1 thông báo.

"Yeahhh! Sắp được nghỉ ngơi rồi!" – Cả lớp nháo nhào.

"Mai qua nhà mình chuẩn bị nha!" – Yuri nhìn TaeYeon.

"Ừ!" – TaeYeon đáp một cách thích thú.

**********

Tối hôm đó, tại nhà GD....

"Con đi vậy có nguy hiểm gì không?" – Mẹ chồng TaeYeon hỏi.

"Hì, gì con cũng không sợ, chỉ sợ... ma thôi!" – TaeYeon cười trừ và trêu đùa để mọi người chấp nhận cho cô đi chuyến dã ngoại này bởi chính TaeYeon cũng thích mà.

"Chính cô đã là ma rồi! Sợ cái gì nữa?" – GD chen ngang.

TaeYeon lườm GD một cái thật dài rồi mỉm cười với ba mẹ chồng:

"Mọi người đừng lo, con lớn rồi mà!"

**********

Đêm hôm đó, TaeYeon thích tới nổi lúc nào cũng hát ngân nga, đầu óc thì lúc nào cũng ở trên 9 tầng mây.

"Nghe cô hát làm tôi... ghét luôn cả bài hát đó, mà hình như trước đây tôi từng thích thì phải."

"Vậy anh còn thích bài nào nữa không? Tôi hát cho nghe." – TaeYeon lè lưỡi.

GD nhếch mép, vẫn cái điệu cười nửa miệng làm TaeYeon tức điên.

**********

Một ngày mới là một sự thay đổi mới. Hôm nay TaeYeon sẽ thực sự thoát khỏi cái tên chồng hắc ám kia để tung tăng bay lượn trong khu rừng sinh thái. Vừa nghĩ đến đó, tâm trạng cô vui hẳn lên.

"Con không thể nói với vợ con một câu tốt lành hay sao?" – Ba GD quát.

"Nói gì cơ ạ?" – Cậu nhún vai, tỏ vẻ bất cần.

"Đại loại như là chúc đi chơi vui vẻ hay bình an gì gì đó." – Ông nhìn con trai.

"Vậy... chúc cô đi chơi vui vẻ và đừng có dọa bất cứ con ma nào nhé, con nhỏ rắc rối!" – Cậu lặp lại y chang, chỉ khác là vế sau ko phải là lời chúc may mắn mà chúc đểu TaeYeon thì đúng hơn.

TaeYeon rất muốn chạy đến giáng cho cái tên đang nhởn nhơ gác chân lên ghế cười cười kia một đạp nhưng sự có mặt của một số người lại không cho phép TaeYeon làm điều đó.

Thôi vậy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn TaeYeon tự nhủ và phóc nhanh lên ....xe đạp. (Hơ....hơ... TaeYeon biết đi xe đạp rồi cơ đấy thông minh mà!)

**********

Lớp TaeYeon đã tập trung đông đủ ở sân trường từ bao giờ. Cô lon ton chạy đến chỗ Yuri.

Cùng lúc đó, một chiếc xe du lịch từ từ tiến về chỗ đậu xe. Cả bọn hú hét rồi leo lên xe theo bản năng của một người học sinh.

TaeYeon ngó quanh, không thấy Yuri đâu. Nhỏ này lạ thật, mới đó đã nhảy tót đi đường nào rồi. Chiếc xe bất ngờ chuyển bánh trong khi TaeYeon vẫn còn đang đứng. Híc, tội nghiệp cho TaeYeon mà. Cô ngã ngửa giữa lối đi của chiếc xe. Được thể, bọn con gái lớp TaeYeon cười vang lên, còn cô ngượng cả người. Khi không lại rơi vào chuyện này.

"Ngồi đây nè bạn!" – Một đứa con gái đưa tay cho TaeYeon, đỡ cô dậy rồi cười thật tươi.

"Cảm ơn." – TaeYeon cười tươi đáp trả.

"Mình là Eunjung, TaeYeon biết mình chứ?" – Cô bạn hỏi, nheo nheo mắt và cười tươi như một thiên thần.

"Biết chứ. Bạn cùng lớp khác bàn mà!" – TaeYeon nhanh nhẩu.

Trên đường đi, Eunjung thao thao bất tuyệt về mọi chuyện trên đời, ở lớp cô bạn là một người khá trầm, không ngờ lại có một tâm hồn thanh cao và trong sáng đến vậy.

Xe dừng lại ở trước một cái biển to đùng ghi tên "Rừng sinh thái".

Phía sau tấm biển đó là một lối mòn, hai bên đều là cây lá um tùm. Xa xa chỉ thấy cây là cây, bị lạc trong này có mà chờ đến khiếp sau mới mong gặp lại người thân.

"TaeYeon, lại dựng trại cùng lớp nè!" – Yuri vẫy tay.

TaeYeon cũng thuộc dạng khéo tay nhưng sao lại rơi vào kiểu... bó tay trong việc dựng trại. Cô ngu ngơ đứng nhìn bọn con trai xông xả vào việc cứu lớp cứu dân.

Sau một hồi lao động mệt nhọc (của mấy đứa con trai), 5 cái trại của lớp TaeYeon cũng được dựng lên, lớn hơn cái trại hồi cấp hai nhiều, thế mới đủ sức chứa đủ 6 mạng người trong 1 cái trại chứ.

**********

Sau khi hát hò và chơi đùa đến 1, 2 giờ sáng lớp TaeYeon mới chịu trở về trại.

Đêm ở rừng lạnh lắm, may mà TaeYeon có mang thêm áo len. Cô than thở vài cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Unnie hả? Em phải làm gì đây?" – Giọng của một đứa con gái vang lên nhỏ nhẹ sau tấm rèm.

Không biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy cô ta cười một điệu cười gian ác và trước khi cúp máy còn cố nói thêm, giọng chắc chắn:

"Unnie yên tâm, em sẽ không làm cho unnie thất vọng đâu!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiều hôm sau, lớp TaeYeon giở trại đi về nhà. Vì tối trên rừng lạnh lắm nên Yuri lên cơn sốt đến nỗi đi không nổi làm cho mọi việc gấp rút hơn.

TaeYeon đi cùng Eunjung ở cuối hàng vì cô bạn có nhiều chuyện muốn tám với TaeYeon lắm. Eunjung bảo không biết sao vừa gặp TaeYeon là muốn nói chuyện rồi còn bảo từ TaeYeon phát ra một sức hút vô hình làm cô phổng cả mũi.

Cả hai mải mê nói chuyện, không để ý đã xa hàng từ lúc nào.

"Eunjung vào đây nhiều rồi nên rành đường lắm." – Cô bạn mỉm cười với TaeYeon. Eunjung nói đúng, cô bạn đã từng vào đây rất nhiều và nắm mọi ngõ ngách của con đường dẫn ra ngoài.

"Ahhh!" – Eunjung hét lên rồi khụy xuống ôm lấy cổ chân.

"Sao vậy? Trật chân hả?" – TaeYeon lo lắng.

"Ừ, nhưng không sao, mình đi được mà." – Nói rồi, cô đưa tay vào túi, bỗng khuôn mặt chuyển sắc hẳn.

"Bạn làm sao vậy?" – TaeYeon cúi xuống hỏi.

"Đồng... đồng hồ của mình. Híc!" – Bất giác, cô bạn khóc nấc lên.

"Đồng hồ nào? Bạn mất đồng hồ à? Nó quý lắm sao?" – TaeYeon hỏi dồn dập.

"Không những quý, nó là bảo vật gia truyền nhà mình. Híc, làm sao đây, chắc lúc nãy giở trại không để ý nên nó rơi ra lúc nào không biết. Híc, sao mình hậu đậu thế này hả TaeYeon. Đến một chiếc đồng hồ cũng không giữ nổi thì sống làm gì? Híc..."

"Bạn nói gì thế? Đồng hồ đâu có chân, chắc nó chỉ rơi đâu đó ở khu vực cắm trại thôi!" – TaeYeon hốt hoảng.

Eunjung chới với đứng dậy. Đi được một quãng thì ngã xuống và ôm lấy cổ chân. TaeYeon chạy theo can ngăn vì thực sự lo cho cái chân đang bị thương của Eunjung.

"Chúng ta về trước rồi lúc nào huy động lực lượng tới tìm được không?"

"Không có đồng hồ chắc mình không thể nhìn mặt ba mình, bạn về trước đi, mình biết đường, mình sẽ quay lại tìm." – Nói rồi, cô bạn cố chấp gượng đứng lên đi cà nhắc về phía trước.

"Ahhh!" – Eunjung lại ngã xuống.

"Eunjung ngồi đây đợi mình nha! Mình sẽ lại đó tìm đồng hồ giúp bạn được không? Đừng đi đâu đó!"

TaeYeon một mình tiến vào khu rừng sâu thẳm kia một lần nữa. Lật từng đống lá, cô quyết giúp Eunjung tìm lại chiếc đồng hồ gia bảo.

"Ahh! Thấy rồi!!" – TaeYeon hét lên mừng rỡ, cầm trên tay chiếc đồng hồ bị đứt dây đeo.

Cô tí tửng quay trở lại đường cũ để báo cho Eunjung tin vui này. Quay trở lại tảng đá hồi nãy nhanh nhất có thể. Tảng đá vẫn còn ở đây, cái cây vẫn còn ở đây nhưng Eunjung đã biến mất.

"Eunjung, bạn ở đâu rồi!?"


Lạ nhỉ. Mình không thể lộn được tại vì cái cây này mình đã nhớ rất rõ. Nó có cái vòng tròn ở giữa và một con diều bị vắt trên đó, rất khác với những cái cây khác. Rõ ràng hồi nãy Eunjung đã ngồi trên đó mà ta. Chân bạn ấy đang bị thương thì có thể đi đâu được chứ? Hàng loạt ý nghĩ hiện lên trong đầu TaeYeon. Cô luôn hình dung những điều tồi tệ nhất có thể xảy đến cho cô bạn mới thân. TaeYeon gào hét như một con thú hoang tìm đàn con bị lạc nhưng đáp lại nó chỉ có tiếng vọng của rừng xanh....

**********

Màn đêm bao phủ quanh khu rừng già một cách nhanh chóng trong khi TaeYeon loay hoay mãi không thể tìm được lối ra. Ngồi thu mình bên một khối đá lớn, cô nhìn xung quanh với khuôn mặt lấm lét đầy sợ hãi. TaeYeon sợ bóng đêm, cô ghét màu đen.... có thể mọi người cho rằng cô điên nhưng quả thật lúc này cô mong rằng một con thú rừng nào đó chạy lại nuốt chửng cô vào bụng để cô không còn phải đối mặt một mình với cái màu đen khinh khủng kia nữa. Tại sao rừng mà lại không có một con thú dữ nào nhỉ? Không hề có một cơn gió độc thổi vào cô để cô có thể ngủ ngay tức khắc.

Mồ hôi úa ra như suối, mặt TaeYeon xanh tái và đã bắt đầu xuất hiện những giọt nước mặn chát trên khóe mắt. TaeYeon run vì lạnh và nói trong mê sảng:

"Ba mẹ ơi...híc.... ba mẹ ơi.... cho con đi với... hai người không thương con nữa. Híc.... sao tối thế này ba ơi...mẹ ơi... TaeYeon sợ....ba mẹ ơi... đâu rồi? Sao lại tối thế này. Híc.... hức...hức..." – TaeYeon bật khóc và lịm dần đi trong cơn mê....

**********

Ông nội và pama của GD hôm nay đã tức tốc bay sang Anh để dự một lễ cưới của đứa cháu gái họ hàng, điều đó đồng nghĩa với việc tối nay chỉ có cậu ở nhà cùng mấy người giúp việc và bác quản gia.

Không hiểu sao vắng TaeYeon, nhà yên tĩnh hẳn đi, hay nói cách khác là buồn tẻ hơn, không có sống động và rộn ràng như những lúc cô ở nhà. Mà nhắc đến TaeYeon, cậu mới sực nhớ ra sao giờ này cô chưa về, đáng nhẽ ra phải về từ lúc chiều rồi chứ?

Reng...reng...reng.... Điện thoại bàn của nhà GD đổ những tiếng chuông dài. Lát sau, cậu mới bắt máy.

"Alo, có phải nhà của bạn TaeYeon không ạ?" – Giọng của một đứa con gái vang lên đầu dây bên kia

"Phải." – GD đáp ngắn gọn nhưng không biết là mình đang nói gì, tâm trí cứ ở đâu đâu rồi.

"Vậy xin phép anh nha. Tối nay bạn ấy đang dự tiệc với lớp nên không về nhà được!" – Giọng nói nhỏ nhẹ.

Dù rất muốn nghe giọng TaeYeon nhưng cái suy nghĩ
con nhỏ đó thì liên quan gì đến mình? Việc gì phải quan tâm nên cậu đáp luôn:

"Ừ!"

Anh chàng khôn quá nhiều khi cũng dại. Cậu không hề thắc mắc vì sao đứa con gái kia lại biết được TaeYeon đang sống ở nhà cậu mà gọi điện tới cơ chứ?

**********

0h30, GD xuống nhà lấy nước, ngang qua phòng TaeYeon, anh chàng cố ghé vào nói một câu:

"Sao ngủ không bật đèn, nhỏ kia?" – Nói rồi, cậu vớ tay bật cái công tắc, cả căn phòng sáng trưng lên, cái giường gọn gàng ngăn nắp, lúc này cậu mới nhớ ra là đêm nay cô không về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau, GD đến lớp với tâm trạng rũ rượi như người mất hồn.

"TaeYeon đâu? Sáng nay sao không thấy cậu chở cô ấy đến?" – Daesung ngồi xuống trước mặt GD.

"Tớ biết đâu!" – GD lắc đầu.

Cốc... cốc...cốc. Sau hàng loạt tiếng cốc cửa, Yuri hốt hoảng bước vào mà không cần đến sự cho phép của những nhân trong phòng.

"Yuri, có chuyện gì vậy?" – TOP ngước mặt lên nhìn.

Cô chạy lại chỗ GD, hạ giọng:

"Xin lỗi nhưng tôi muốn hỏi TaeYeon đâu rồi?"

"Sao hỏi tôi? Tôi và cô ta đâu có quan hệ gì?" – GD bình thản đọc báo.

"Xin lỗi, tại tôi thấy anh hay chở TaeYeon đi học nhưng hôm nay... bạn ấy nghỉ học không phép, điện thoại thì không bắt máy. Tôi lo nên...."

"Cái gì? TaeYeon nghỉ học? Lại không nghe máy nữa ư?" - TOP chạy lại chỗ Yuri. Không hiểu vì sao cậu lại lo đến vậy.

"Anh có biết bạn ấy bị làm sao không?" – Yuri bỏ ngoài tai câu hỏi của TOP, quay lại năn nỉ GD.

"Cậu nói gì đi chứ? TaeYeon đâu? Cô ấy bị sao rồi?" – Daesung đứng phắt dậy, cậu cũng lo cho TaeYeon, đứa "em gái" của cậu.

"Sao mấy người hỏi tôi? Chẳng phải hôm trước lớp cô đi cắm trại sao? Hôm qua lại không về nhà, hai ngày nay có thấy mặt mũi cô ta đâu." – GD bức xúc.

"Hôm qua.... TaeYeon không về nhà sao? Bạn ấy đi đâu?" – Yuri nghi ngờ.

"Làm sao tôi biết? Lớp các người tổ chức tiệc đêm cơ mà?" – GD ngồi xuống ghế với vẻ mặt tức giận.

"Tiệc đêm á? Làm gì có? Chiều qua ai nấy đều thấm mệt nên chia nhau về nhà, làm gì có tiệc đêm nào?" – Yuri hốt hoảng.

"HẢ!?" – Cả hội BB hét lên ngạc nhiên.

"Vậy...vậy cô ấy đâu?" – TaeYang bắt đầu mất bình tĩnh.

"Nếu tôi biết thì qua đây hỏi mấy anh làm gì?" – Yuri hỏi lại

Trong tất cả mọi người, GD là người bình thản nhất. Lúc cả bọn kéo nhau đi tìm TaeYeon, cậu ngồi yên không phản ứng. Cớ gì cậu phải lo cho TaeYeon? Cậu mong nó bỏ đi còn không kịp nữa là....

"Cậu đứng dậy." – Daesung lôi GD ra xe, miễn cưỡng, cậu đành đi theo.

Chỉ với một cú điện thoại, toàn bộ cảnh sát khu vực, cả những chiếc trực thăng cao cấp đều được huy động vào việc tìm người. Và địa điểm tìm chính là khu rừng nguyên sinh nơi cả lớp TaeYeon đã đi cắm trại.

"Không biết BB làm gì lại huy động nhiều lực lượng đến vậy nữa?" – Seungri nhếch mép. "– Nghe nói là để tìm một con nhỏ nào đó, xem ra con nhỏ đó được coi là báu vật của BB rồi!"

BaekHyun im lặng nghe bạn nói, không một phản ứng gì cho thấy cậu quan tâm đến việc này nhưng chính xác là cậu đang rất quan tâm.
Con nhỏ có liên quan đến BB ư? Nếu không phải là Suzy thì người đó chắc chắn là.....

**********

"TaeYeon, bạn đâu rồi?" – Yuri tuyệt vọng – "Mình xin lỗi, nếu không phải vì mình bị ốm thì bạn đã có thể về nhà cùng mình rồi! Híc!"

"TaeYeon!!!" – Daesung hét lên.

"Này, con nhỏ kia, ở đâu thì chui ra nhanh cho mấy "anh" đây được nhờ." – TaeYang dù lo nhưng cái khiếu hài hước luôn chiếm trọn những câu nói.

TOP... cậu ta có vẻ rất lo lắng cho TaeYeon, mặt cậu hiện lên những nét khó hiểu. Chẳng ai hiểu cậu đang nghĩ gì....


Sao mình lại lo cho cô ấy như vậy? Mình.... thích... sao? Có lẽ là vậy? Mấy ngày nay nhìn thấy cảnh JiYong đưa đón TaeYeon, nhìn hai người đó cười nói vui vẻ, lại thấy buồn và căm tức. Dù sao thì JiYong cũng không phải là bạn trai và cậu ta cũng không thích TaeYeon, mình sẽ không để tuột cơ hội đâu! Nhất định thế?

"TaeYeon.... em ở đâu!?"

Dòng suy nghĩ chạy đều trong suy nghĩ của TOP, cậu ta tìm khắp mọi ngõ ngách, mặc cho mồ hôi nhễ nhại.

Phần GD, cậu vẫn đăm chiêu theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình, cậu có lo cho TaeYeon hay không? Ừ thì cũng có nhưng đâu đủ nhiều đến nỗi phải nghĩ rằng cậu thích cô cơ chứ? Không bao giờ có chuyện đó. Người cậu thích duy nhất chỉ có một, đó là Suzy... chỉ Suzy mà thôi....

Bất giác, cậu nhìn dấu chân người. Những đám cỏ úa vàng tạo thành một dãy dài mờ nhưng nếu quan sát kỹ vẫn có thể thấy rõ. Chứng tỏ rằng có ai đó đã dẫm lên chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: