chap 1

Park jimin gập mảnh giấy lại và mỉm cười.

Ông có chắc không vậy ạ? Cậu nói với với dáng người ngồi trên chiếc ghế dựa. Đây là công thức ấy ạ?. Người đàn ông lớn tuổi ngồi gần đó gật đầu nhiệt thành.

Ông giơ một ngón tay lên, cử chỉ mà jimin nhận ra ngay là dấu hiệu của một bài thuyết giáo sắp sửa bắt đầu

À vấn đề là, ông park bắt đầu nói, việc nướng bánh giống như là.....

Cuộc sống, jimin kiên nhẫn nói chèn thêm vào. Trước đây cậu đã được nghe bài này rất nhiều lần rồi.

Ông ngoại cậu đã bắt đầu dọn dẹp trong tiệm bánh của gia đình từ thuở năm ông mười hai tuổi. Và dần dần ông được tiếp quản việc kinh doanh và điều hành tới ba tiệm bánh lớn lại Manchester. Nướng bánh là tất cả những gì ông biết.

Nó chính là cuộc sống. Bánh mỳ là nguồn sống, là thực phẩm cơ bane nhất của chúng ta. Ông vừa nói vừa tiếp tục lăn bột

Và rất là phản chế độ "Atkins nữa đấy ông , jimin nói trong lúc bâng quơ khi nhìn vào cốc cà phê cậu có trong tay và thở dài. Ông nói thì nghe có vẻ dễ lắm ấy.

1 Cả đời ông gầy trơ xương như cái que cào than, nhờ vào chế độ ăn kiêng toàn thời gian mang tên lao động cực nhọc, và bắt đầu bằng việc nhóm là nướng từ lúc năm giờ sáng.

Câu chuyện sẽ khác đi khi nướng bánh chỉ là một sở thích, một đam mê của bạn.

Còn thực tế bạn phải ngồi suốt ngày trong văn phòng để kiếm tiền trả các hía đơn. Và thật là khó khi phải kiềm chế mỗi lần nếm thử các loại bánh ngọt mới....

Cậu lãng đi khi nghĩ lại một công thức kem dứa mới mà mình đã thử nghiệm vào sáng hôm đó. Mẹo ở đây là phải giữ lại một chút xốp nhẹ để tạo hương vị, nhưng không quá nhiều đến mức biến nó thành món sinh tố.

Cậu cần phải thử thêm một lần nữa. Jimin đưa tay vuốt mái tóc hồng mà mình mới nhuộm được ra sau. Nó sẽ rất hợp với cặp mắt xanh của cậu nhưng nó sẽ thành thảm họa khi trời mưa.

Khi cháu muốn mô tả món mình đang làm, thì cháu phải mô tả tất cả cuộc sống. Cháu có thấy không? Đây không chỉ là các công thức... Tiếp theo hẳn cháu sẽ nói với ta là cháu dùng hệ gram để đong đếm đấy.

Jimin cắn môi và thầm ghi lại trong đầu chuyện mình phải dấu cái cân hệ gram đi khi ông sẽ ghé đến thăm căn hộ của mình vào lần tới. Và rồi ông sẽ tức điên lên cho mà xem.

Cháu có nghe ta nói không đấy? Ông hỏi trong khi cậu lơ đãng

Vâng, có ạ thưa ông! Jimin ậm ừ trả lời lại ông.

Cả hai quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ của một viện dưỡng lão ở phía bắc London. Jimin đã sắp xếp cho ông ở đây khi thấy rõ ràng là ông của mình đã quá đãng trí và không thể sống một mình được.

Jimin ghét phải chuyển ông xuống phía nam sau khi ông đã dành cả đời mình ở miền bắc, nhưng cô cần ông ở gần để còn tiện việc thăm nom.

Tất nhiên là ông park đã cằn nhằn rất nhiều, nhưng đằng nào mà ông chẳng làm thế khi phải rời khỏi nhà mình và bị chuyển đi bất cứ đâu không cho phép ông thức dậy lúc năm giờ sáng để nhồi bột bánh mỳ.

Vậy nên tốt nhất là cứ để ông cằn nhằn ở một nơi gân gũi, để cậu có thể ngó chừng ông. Rốt cuộc cũng đâu còn ai khác làm việc đó

Ba tiệm bánh với những tay nắm cửa bằng đồng sáng loáng ngạo nghễ và các tấm biển tuyên bố chúng là 'lò nướng điện' điều đã không còn.

Chúng đã bị đóng cửa bởi sự xuất hiện của các siêu thị và chuỗi cửa hàng, nơi người ta tôn sùng một cục bột trắng ởn rẻ tiền hơn những ổ bánh mỳ nhồi bằng tay chỉ đắt hơn chút.

Như ông đã từng làm rất nhiều lần, ông park nhìn cơn mưa tháng giêng rơi bên ngoài cửa sổ và đọc tâm tư của cháu trai.

Gần đây cháu có nghe tin gì từ.... mẹ cháu không? Ông hỏi. Jimin gật đầu, luôn để ý thấy ông khó lòng gọi ra tên con gái ruột của mình. Mẹ jimin chưa bao giờ thấy hợp với vai trò con gái của một người thợ làm bánh.

Mà bà ngoại của jimin lại mất quá sớm, nên chưa kịp để lại chút ảnh hưởng lâu dài nào cho cô con gái của mình.
______________
Chú thích
"Atkins là phương pháp ăn kiên hạn chế tinh bột trong khẩu phần ăn hàng ngày xuống mức tối thiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top