Chap 5 : Đối Kháng

 

  Đêm đó Vương Tuấn Khải không về nhà, đến cả ngày hôm sau nữa cũng vậy, thậm chí cũng không thèm gọi điện thoại cho Thiên Tỉ. Mà Thiên Tỉ cũng không có ý nói chuyện với anh. Ngược lại lúc anh không có ở nhà đối với cậu mà nói thì thật sự rất tốt. Di động cũng không kêu réo làm phiền đến lúc cậu ngủ, có thể làm những gì mình muốn làm. Chỉ là cậu cứ hay bị quản gia Tô ép ăn cơm mà gần đây cậu thật sự là không muốn ăn.

Những lúc Thiên Tỉ mất hứng, buồn bực hay tức giận Vương Tuấn Khải cần phải phát tiết thì cách cậu thường dùng chính là khiêu vũ. Sau khi vận động tiêu hao hết sức lực, hưởng thụ sự kiệt sức thì thân thể cậu thực sự hết hẳn bực dọc.

Vương Tuấn Khải đã vì cậu mà xây một phòng dành riêng cho sở thích đó trong ngôi nhà này. Bên trong, trang thiết bị cần thiết gì cũng đều có, cả một kịch viện, một thư viện. Trong đó cậu dường như có thể làm tất cả những gì cậu muốn.

Vương Tuấn Khải nói, cậu là nàng công chúa của anh. Vì thế nàng công chúa này phải ở trong một tòa lâu đài nguy nga như thế.

Nhớ rõ năm đó cậu nói cho anh Khải của mình biết rằng, hoàng tử của cậu không giống bậc vương tôn thì cũng phải thuộc loại Ngũ Sắc Tường Vân, ít nhất cũng là một chàng bạch mã hoàng tử, trên tay cầm một bó hoa thật to đến mỉm cười với cậu. Chỉ có điều, nơi này không phải là một tòa lâu đài, cậu cũng không phải là một nàng công chúa, mà anh thì lại càng không là một chàng bạch mã hoàng tử.

Phông nền sân khấu của kịch viện có màu xanh nước biển, chỉ có mỗi một chiếc ghế sô pha ở phía dưới sân khấu. Đó là chỗ ngồi của Vương Tuấn Khải, không ai có thể thay thế. Nhưng hiện giờ chỗ đó trống trơn.

Mà Thiên Tỉ giống như một con thiên nga cô độc đang nhảy múa trên sân khấu, xoay tròn, giải tỏa nội tâm đau khổ phiền muộn cùng mâu thuẫn, vừa yêu vừa hận giống như là cùng một lúc nhận hai vết dao trên người, khiến cậu hoảng hốt không thể cất lên thành lời, không biết lựa chọn như thế nào.

Cậu cứ xoay tròn, xoay tròn mãi cho đến khi không còn sức lực liền để thân hình mềm mại ngã xuống mặt đất, tất cả đều toát hết ra ngoài. Hiện giờ đầu óc cậu trống rỗng, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Thời gian một ngày được Thiên Tỉ dùng hết sạch. Ở nơi tráng lệ nhưng cậu đơn này, cậu đã học được cách tự mình kiếm ra việc để làm thì mới không bị nhàm chán đến mức nổi điên. Buổi tối, Thiên Tỉ bị quản gia Tô ép ăn cơm, bắt uống thuốc rồi mới được đi ngủ. Cậu không có thói quen chờ đợi anh.

Không biết ngủ bao lâu, đang mơ mơ màng màng, Thiên Tỉ liền cảm thấy có cái gì đó trên người mình nằng nặng. Cậu vẫn chưa thể mở mắt ra thì đã bị hôn, còn bị cắn. Thiên Tỉ tỉnh dậy nhanh chóng, mở mắt ra thì bắt gặp ngay đôi mắt đen như thẳm của Vương Tuấn Khải.

Ánh mắt anh có chút đắm đuối say mê, môi mỏng rời khỏi miệng cậu đi lên khóe mắt, tay cũng vén áo ngủ của cậu lên. Thiên Tỉ quýnh lên, lấy hai tay chống lên ngực anh, đầu tránh sang một bên không cho anh hôn, cơ thể cũng vội vàng tránh cái ôm của anh “Vương Tuấn Khải, đêm đã khuya, em buồn ngủ, anh đi tắm rửa rồi đi được không?”

“Vương Tuấn Khải?” Anh sẵn giọng hỏi, hai tay nắm chặt đôi tay không nghe lời của cậu. Hai tay bé nhỏ dễ dàng bị Vương Tuấn Khải túm lấy, vẻ mặt lạnh lùng rắn rỏi nói với cậu “Chúng ta đã từng xưng hô như vậy sao? Ai cho phép em lôi cả tên họ anh ra mà gọi thế hả?”

Anh lại còn tức giận nữa chứ.

Một tiếng “rẹt”, bộ đồ ngủ của cậu bị Vương Tuấn Khải xé thành năm bảy mảnh, cổ tay của Thiên Tỉ cũng bị nắm đến đau nhức “Vương Tuấn Khải! Anh làm sao mà phát điên lên như thế, buông tôi ra, đừng ép tôi…” Cậu cố hết sức giãy dụa, hai tay vung loạn xạ mà vẫn bị anh dùng hai chân kẹp chặt.

“Sao anh lại không được ép buộc em?” Vương Tuấn Khải vừa giận vừa bực, cậu sợ mang thai con của anh “Tiểu Thiên , anh muốn có con, phải có bây giờ em biết không, không có lựa chọn nào nữa đâu, cho nên em ngoan ngoãn một chút đi”

“Tôi không muốn, không muốn, vì sao anh luôn tự mình quyết định mọi chuyện như thế?”

Vương Tuấn Khải không để ý tới sự phẫn nộ của Thiên Tỉ, bá đạo hôn lên môi cậu, thầm thì với cậu : "Tiểu Thiên, gọi anh là Tuấn Khải đi, gọi Tuấn Khải cho anh nghe một lần thôi…”


Thiên Tỉ bất động trong lồng ngực của anh, không buồn chống cự, không gọi tên anh, để cho anh tùy ý hôn mình. Anh khuấy động thân nhiệt cậu, khiến cậu theo phản xạ hôn trả lại anh, làm cho cả cơ thể anh cũng nóng lên theo. Vương Tuấn Khải chậm rãi buông hai tay cậu ra, đặt tay lên trên bụng cậu “Kỳ thật em cũng muốn có con của chúng ta, Tiểu Thiên, chỉ là em không chịu thừa nhận mà thôi.”

Không, cậu không muốn con của anh, không cần. Thừa dịp Vương Tuấn Khải buông lỏng mình, Thiên Tỉ đẩy mạnh anh ra, nghiêng người lảo đảo thoát khỏi giường. Nhưng cậu vừa mới đặt được một chân xuống đất đã bị anh túm lấy chân kia. Vương Tuấn Khải nghiêm mặt, ánh mắt nóng nảy, chỉ cần dùng một chút sức là đã lôi được cậu trở lại trong lòng mình.

Anh cởi quần áo, không để ý tới dục vọng cứ thế đi vào trong người cậu. Thiên Tỉ đau đớn kêu lên một tiếng, hai bàn tay nắm chặt bả vai anh, cắn môi, mặt trắng bệch.


Vương Tuấn Khải hôn môi cậu. “Tiểu Thiên, anh ghét nhất cái gì em biết không. Anh ghét nhất là người của anh trêu đùa anh, sau lưng anh làm chuyện gì đó. Vì sao em lại không nghe lời như thế?”


Thiên Tỉ đau khổ lấy tay đánh Vương Tuấn Khải, vừa cuồng loạn vừa hoảng sợ vừa hét lên “Vương Tuấn Khải, anh không thể nói lí với tôi một lần sao? Anh nghe cho rõ đây. Tôi không muốn có con, tôi không muốn con của tôi có cha là một kẻ giết người!”


Hai chữ ‘giết người’ hoàn toàn làm cho dục vọng cùng tức giận của Vương Tuấn Khải đông cứng lại. Trong khi thân thể anh vẫn đang bảo toàn ý định ngưng hoạt động, Thiên Tỉ đã nhân cơ hội đẩy Vương Tuấn Khải, nơi thân mật cũng nhờ thế mà tách ra. Cậu ôm lấy đầu ngã xuống giường.


Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn Thiên Tỉ, đứng dậy theo cậu xuống giường.

Anh càng tới gần thì cậu càng lui lại phía sau. Thiên Tỉ sợ hãi. Cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy Vương Tuấn Khải như thế “Anh không được lại gần đây”. Thiên Tỉ bất chấp thân thể vẫn chưa mặc gì, lấy gối ném về phía Vương Tuấn Khải. Ánh mắt anh dữ dội như thế, thật giống như dã thú đang cố gắng làm cho con mồi của nó sợ hãi mà bất động, từng bước từng bước tiến về phía cậu.



Thiên Tỉ bối rối lui về phía sau, tay túm được cái gì liền ném về phía Vương Tuấn Khải cái đó. Chỉ nghe một tiếng “bang”, hóa ra là tiếng của đồ vật bị vỡ. Vương Tuấn Khải dừng bước, Thiên Tỉ cũng đờ người ra, nhìn thấy trán của anh chảy máu. Nội tâm cậu một hồi tắc nghẹn. Vừa rồi cậu đã dùng cái gì ném anh? Thiên Tỉ sợ tới mức mặt mũi tái nhợt không còn chút máu, còn Vương Tuấn Khải lại nhanh chóng đi về phía cậu, khiến cậu bị kẹt lại giữa ngăn tủ và vách tường.


“Anh giết người? Có đúng không?” Vương Tuấn Khải ánh mắt dữ dội thấp thoáng tia đau thương cùng thống khổ, hai tay nắm chặt lại. Thiên Tỉ nhìn vào hai nắm tay của anh, tự động nhắm mắt, bên tai nghe thấy tiếng thứ gì đó bị đập vỡ.


Cậu mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đen lạnh như băng của anh. Nắm tay của anh không dừng trên người cậu mà dừng ở cánh cửa tủ kính cạnh đó. Gương bị đập nát thành từng mảnh.


Đó......thấy Min chăm hôn....?
Min ra bộ kia gòy đọ........bộ đọ tên rỳ nhờ.......?
à nhớ gòy......

[Chuyển ver] [Khải - Thiên] Thiên Tỉ!! Anh Yêu Em Được Không?

m.n qua đọc gòy cho Min xin ý kiến nha....:)))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: