CHƯƠNG 1
Ánh mặt trời bị ngăn lại ở bên ngoài, chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu vào cửa sổ.
Tòa nhà năm chục tầng, được trang trí chủ đạo hai màu hồng và xanh, làm nổi bật độ sáng của không gian, ngoài phòng giám đốc và phòng họp được chia thành hai phòng riêng biệt, tất cả các phòng khác đều được gộp chung lại, tạo thành một không gian rộng lớn.
"Các vị đồng nghiệp, cảm phiền đứng lên một chút."
Vừa hết giờ nghỉ trưa, Vạn Đại Phú giọng sang sảng giống như một thứ tạp âm siêu âm, làm cho mọi người còn đang mơ mơ màng màng lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đây là một công ty quảng cáo không lớn, tính cả Giám đốc Vạn Đại Phú thì chỉ có mười lăm nhân viên chính thức, trừ ba người làm nhiệm vụ thương lượng hợp đồng quảng cáo bên ngoài, bốn người làm công tác quay ngoại cảnh, hai người xây dựng mô hình lựa chọn diễn viên, và ba người đăng quảng cáo trên các phương tiện truyền thông. Đúng vậy, toàn bộ công ty quảng cáo Đạt Văn, hiện tại chỉ còn hai nhân viên ở trong công ty, một là kế toán kiêm thủ quỹ Dịch Dương Thiên Tỉ, và một người khác nữa là người phụ trách hành chính tổng hợp kiêm tạp vụ Vương Nguyên.
Hai người chỉ sử dụng một người, cuối năm nhận thưởng nhiều hơn. Đây là danh ngôn ngàn năm không đổi của Vạn Đại Phú.
Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên ngồi liền nhau cách vách, hai người nhìn thoáng qua, không rõ lão đại có việc gì, đành phải nghe lời đứng lên.
Vạn Đại Phú lúc này mới phát hiện chỉ còn có hai con mèo nhỏ, nhưng lại là hai người xinh đẹp nhất công ty.
"Chỉ còn lại hai cậu sao?"
Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên gật gật đầu.
"Lão đại, không ai đi toilet, cũng không có ai đi pha trà." Vương Nguyên nói chen vào.
Vạn Đại Phú đứng ở trước cửa văn phòng mình, vẫy tay hai mỹ nam,
"Vậy hai cậu lại đây, tôi giới thiệu giám đốc mới nhận chức."
Đến đây, âm lượng Vạn Đại Phú hơi nhỏ, xoay người tiến vào văn phòng của mình.
"Giám đốc? Có lầm không? Công ty chỉ có hơn mười người, cần sếp to như vậy sao?" Vương Nguyên kề tai Thiên Tỉ nói nhỏ.
"Đi xem sẽ biết." Thiên Tỉ cười, đi vào văn phòng của Vạn Đại Phú, Vương Nguyên đi theo sau.
Văn phòng của Vạn Đại Phú có một cửa sổ hướng ra ngoài, lúc này rèm cửa sổ bị kéo ra, một người con trai mặc quần jean, chân đi giày bóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tuấn Khải, tôi giới thiệu mọi người cho cậu."
Người con trai đang nhìn ra ngoài nghe tiếng Vạn Đại Phú mới xoay người lại.
Thiên Tỉ vừa nhìn thấy khuôn mặt của người con trai này, hai mắt thoáng chốc mở lớn, bất động, cả người giống như vừa bị điểm huyệt đạo, đứng im sửng sốt.
"Đây là Vương Nguyên, phụ trách hành chính tổng hợp, là đại mỹ nhân của công ty chúng ta." Vạn Đại Phú dùng tay phải chỉ Vương Nguyên.
"Xin chào, tôi là Vương Tuấn Khải." Anh vươn tay, nở nụ cười với hàm răng trắng bóng.
Vương Nguyên lập tức bị vẻ đẹp của Vương Tuấn Khải hút hồn, nhìn từ sau lưng, cậu còn tưởng anh là một kẻ lôi thôi lếch thếch, không nghĩ tới người con trai này lại có khuôn mặt giống như pho tượng cổ Hy Lạp, làn da rám nắng, lông mày đen dày, ánh mắt sâu thẳm thu hút, anh có vẻ đẹp nam tính một cách hoang dã.
"Xin chào!" Trái tim Vương Nguyên nhảy vọt đến tận yết hầu, đưa tay nắm lấy bàn tay Vương Tuấn Khải. (mê zai bẩm sinh đó các cô.....=.=").
Vạn Đại Phú lại dùng tay phải chỉ vào Thiên Tỉ, "Còn cậu ấy là Dịch Dương Thiên Tỉ, là tài vụ đại thần của công ty, muốn chi tiền gì đều phải được sự đồng ý của cậi ấy, là tiểu mỹ nhân của công ty ta."
Dịch Dương Thiên Tỉ dáng người xinh xắn lanh lợi, tóc ngắn xinh đẹp, Vương Nguyên lại thon thả cao gầy, tóc dài phiêu dật. Hai người chính là Nhị đại mỹ nam trong miệng Vạn Đại Phú.
Vương Tuấn Khải nhìn chăm chú vào khuôn mặt Thiên Tỉ, lông mày nhíu lại có chút kinh ngạc.
"Xin chào." Anh theo thường lệ vươn tay phải về phía trước, ánh mắt vẫn chuyên chú thăm dò khuôn mặt trái xoan của cậu, người con trai này nhìn rất quen, đã gặp cậu ở đâu rồi sao?
Thiên Tỉ tự trấn tĩnh, cố gắng nhếch hai khóe môi lên cao, để lộ ra núm đồng điếu như 2 mặt trời tí hon, một nụ cười không rực rỡ cũng không quá đẹp. (Ờ......không quá đẹp.....nhưng chỷ đủ chết người hoy.....>.<").
"Xin chào, hoan nghênh gia nhập công ty quảng cáo Đạt Văn." Cậu tâm trạng rối rắm, cũng vươn tay ra. Xem ra anh ta không nhớ rõ cậu.
"Này!" Vạn Đại Phú đập vào vai Vương Tuấn Khải, "Đừng nhìn chằm chằm vào tiểu mỹ nhân như vậy, cậu ấy không phải người có thể nhắm đến đâu."
"Vì sao?" Vương Tuấn Khải không hiểu.
"Đừng nhìn Thiên Tỉ như vậy mà nhầm, cậu ấy đã kết hôn rồi, nên cậu chỉ có thể thích đại mỹ nhân, không thể liếc mắt đưa tình với tiểu mỹ nhân." Vạn Đại Phú tuy là tổng giám đốc, nhưng thường thích đi đùa giỡn với các nhân viên, vì vậy ở công ty cao thấp đều vui vẻ hòa thuận, không có phân chia quan chức lớn nhỏ.
Kết hôn? Trong lòng Vương Tuấn Khải than lên một tiếng, nhưng bên ngoài vẫn không thay đổi sắc mặt.
"Anh xem tôi có khi nào liếc mắt đưa tình với nam nhân không? Anh đừng có phá hỏng thanh danh của tôi." Vương Tuấn Khải dù có vẻ ngoài thu hút cả nam lẫn nữ giới, nhưng anh không bao giờ chuyên tâm đối với chuyện tình cảm, thường thì trong khi luyến ái anh nhớ được mặt người đó, nhưng trừ khi là bạn tốt hoặc đồng nghiệp, nếu không anh sẽ không thể nhớ được diện mạo bất kỳ người nào.
Thiên Tỉ ngượng ngịu nở nụ cười nhanh, rút tay về, lén lùi xuống hai bước, muốn tạo một khoảng cách với Vương Tuấn Khải.
"Ngay cả khi cậu không liếc mắt đưa tình, đã có một đống con gái theo cậu vào tận cửa, thế này mới làm tôi tức giận! Tôi à, có bắn ra hàng loạt mị nhãn, cũng không có ai theo cả. Cậu tự lo thân cậu cho tốt, đừng có phóng cả tâm mê với các đồng nghiệp của chúng ta."
Vương Nguyên vốn đã định vụng trộm phóng điện với Vương Tuấn Khải, nghe Vạn Đại Phú nói như vậy, vội vàng thu lại ánh mắt, cậu không có muốn tiền thưởng cuối năm không cánh mà bay.
"Này, sao anh lại muốn tôi làm Giám đốc ở đây? Vẫn là muốn tìm tôi tiêu khiển sao?" Vương Tuấn Khải dùng khuỷu tay ấn vào bụng Vạn Đại Phú.
Vạn Đại Phú vỗ vỗ cái bụng to, "Tốt xấu gì tôi cũng là lão đại ở đây, đừng có ngày đầu tiên đến đã đánh phủ đầu tôi như vậy."
"Lão đại, anh ấy sẽ là Giám đốc mới?" Tuy là hỏi Vạn Đại Phú, nhưng ánh mắt Vương Nguyên vẫn là nhịn không được nhìn soái ca.
(Cái tật mê zai vẫn không bỏ đk........=_=").
"Đúng vậy! Tuấn Khải được đánh giá là sinh viên hàng đầu ở Mỹ, chuyên ngành phim ảnh, học khóa dưới cùng trường đại học với tôi, vậy mà tôi phải mất bao nhiêu công sức, cộng với cái lưỡi dẻo dài ba tấc trong miệng, mới làm cậu ấy gật đầu đáp ứng vào làm việc trong công ty chúng ta, tiền thưởng cuối năm của chúng ta có hay không đều dựa vào cậu ấy." Vạn Đại Phú dùng sức vỗ vào vai Vương Tuấn Khải.
"Đại Phú, tôi cũng không hứng với chuyện này, tôi vừa mới đến, đừng đem chuyện tiền thưởng cuối năm đặt lên đầu tôi."
"Giám đốc, người mới tới theo lệ thường phải tự giới thiệu." Vương Nguyên tươi cười rạng rỡ với Vương Tuấn Khải. Hôm nay thật may vì cậu ăn mặc khá đẹp, âu phục màu hồng phấn cổ chữ V, để lộ ra sợi dây chuyền kim cương trên chiếc cổ trắng ngần như tuyết, quần jean bó sát, khiến đôi chân càng thêm thon dài.
"Đại Phú đã giúp tôi giới thiệu, cậu còn muốn biết điều gì nữa?" Vương Tuấn Khải thấy sự im lặng của Thiên Tỉ, liếc mắt một cái, chỉ thấy cậu nhìn xuống đất, như cố ý không muốn tiếp chuyện, vẻ mặt hờ hững.
"Ví dụ như anh bao nhiêu tuổi? Kết hôn chưa? Có bạn gái không? Trong nhà có bao nhiêu người?" Vương Nguyên đưa ra một tràng câu hỏi.
"Hai mươi tám tuổi, chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, trong nhà có năm người." Vương Tuấn Khải sảng khoái trả lời Vương Nguyên. "Có vấn đề gì nữa?"
Vương Tuấn Khải là một người ôn nhu, cho dù phụ nữ làm khó dễ, anh cũng không trợn mắt với người ta, dù gì cũng xem như một tên đàn ông tốt, nhưng cũng vì vậy, anh rước lấy nhiều ong bướm bay quanh mình.
Chưa kết hôn? Cũng chưa có bạn gái? Lời từ miệng anh nói ra, làm cho Thiên Tỉ không hiểu vì sao tim bỗng đập nhanh hơn. Anh phong độ, lại đa tình như vậy, sao có thể chưa có bạn gái?
Vạn Đại Phú thấy Vương Nguyên vừa nghe Vương Tuấn Khải chưa kết hôn cũng chưa có bạn gái, ánh mắt liền bắn ra tia lửa, vội vàng tạt cho cậu một gáo nước lạnh:
"Vương Nguyên, đừng vui mừng quá sớm. Tuấn Khải là kẻ lãng tử, không bao giờ chung thủy trong tình yêu, cậu tốt nhất là đừng có ảo tưởng gì với anh ta, nếu không cậu sẽ trở thành người đáng thương thứ một trăm mười bốn đấy."
"Vì sao lại là một trăm mười bốn?" Vương Nguyên cá tính ngay thẳng, dũng cảm hỏi Vạn Đại Phú. Cậu chính là thích ngắm soái ca, nếu bảo cậu phải lờ đi dạng con trai này, cậu không có loại dũng khí ấy!
"Một năm sẽ có bốn phụ nữ quỳ dưới giường của anh ta, năm nay anh ấy hai mươi tám tuổi, chẳng phải vừa vặn một trăm mười bốn sao." Vạn Đại Phú cười ha ha.
"Đại Phú, anh lại muốn làm hỏng thanh danh của tôi sao, tôi bỏ đi bây giờ." Vương Tuấn Khải làm động tác bỏ đi, vô tình nhìn lên bắt gặp đôi mắt nâu u buồn.
Thiên Tỉ nhân lúc họ tán gẫu vui vẻ, vụng trộm nhìn Vương Tuấn Khải, không nghĩ anh đúng lúc đó cũng nhìn mình, cậu chỉ có thể chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu như hồ nước ấy.
"Lão nhị, từ nay về sau, mong được anh chiếu cố!" Vương Nguyên nói, lôi kéo sự chú ý của Vương Tuấn Khải ra khỏi Thiên Tỉ.
"Lão nhị? Tôi thích từ này, từ nay về sau cũng mong cậu giúp đỡ."
"Vương Nguyên, thông báo cho mọi người đang ở bên ngoài, đêm nay đúng bảy giờ đến *KTV, chúng ta tổ chức tiệc mừng giám đốc." Vạn Đại Phú nói.
*KTV: nghĩa là Bar Khải Thiên Vương.....(Min chế.....).
"Thật tốt quá, chúng ta đã lâu không liên hoan, tôi lập tức đi liên lạc với mọi người." Vương Nguyên hưng phấn kêu to, không có biện pháp, tính cách của cậu chính là yêu thích sự náo nhiệt.
"Thiên Tỉ, cậu vẫn không thể tham gia sao?" Vạn Đại Phú rốt cuộc cũng chú ý sự im lặng bất thường của Thiên Tỉ. Bình thường mặc dù cô không hoạt bát như Vương Nguyên, nhưng cũng không ít nói như hôm nay.
"Mọi người cứ đi chơi đi, tôi phải về nhà đúng giờ." Thiên Tỉ lắc đầu, đừng nói bình thường cậu không thể đi, hôm nay có Vương Tuấn Khải, cậu càng không thể tham gia.
"Đây chính là một cơ hội khó có đấy! Toàn bộ công ty chiêu đãi, không cần cậu cấp tiền, cậu không đi quả là một tổn thất." Vạn Đại Phú thử thuyết phục cậu, tiểu mỹ nhân năm nay mới hai mươi sáu tuổi, vẫn còn rất trẻ, nhưng lại sống quá thanh bạch như một ni cô.
"Anh biết là tôi phải chăm sóc con mà, đúng giờ phải đi nhà trẻ đón nó." Ánh mắt Thiên Tỉ chỉ dám nhìn Vạn Đại Phú, ngay cả nhìn Vương Tuấn Khải cũng không dám, rất sợ bị lộ bí mật.
"Cậu có con nhỏ?" Vương Tuấn Khải kinh ngạc hỏi.
"Nhìn không ra đúng không? Tiểu mỹ nhân của chúng ta tuy đã có một con, nhưng quả thật vẫn rất xinh đẹp. Cậu ấy kết hôn sớm như vậy, quả là đáng tiếc cho cánh đàn ông chúng ta." Vạn Đại Phú đặt tay phải lên ngực, làm bộ tan nát cõi lòng.
Thiên Tỉ bị bộ dạng của Vạn Đại Phú khiến cho thấy tức cười, lộ ra nụ cười trên môi. "Lão đại, anh muốn ứng trước tiền chi tiêu sao?"
"Đương nhiên muốn, dù bao nhiêu tiền đi nữa, tôi vẫn thấy thiếu."
"Lão đại, anh rất keo kiệt nha! Tiền ở công ty từ trên xuống dưới đều là của anh." Vương Nguyên không nhịn được nhảy vào miệng Vạn Đại Phú.
"Tôi nào có keo kiệt, tôi chỉ là tính toán tỉ mỉ...."
Không hề để ý đến hai người đang cãi nhau, Vương Tuấn Khải nhìn Thiên Tỉ, đôi mắt mênh mông như nước, sáng ngời, như một cái gì đó rất quen thuộc ở sâu trong trí nhớ anh.....
Đó là cảm giác quen thuộc. Anh nhất định đã từng gặp cậu, nhưng là ở đâu? Có lẽ anh phải cố gắng nhớ lại, hoặc hỏi trực tiếp cậu.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của anh, Thiên Tỉ lúng túng tìm lý do trốn ra khỏi văn phòng của Vạn Đại Phú, nghĩ cả đời này cũng không gặp lại anh, ai ngờ thế giới lại nhỏ bé như vậy!
Anh hẳn là không nhớ cậu! Cậu chẳng qua chỉ là một người từng qua lại với anh, trong một trăm mười bốn người tình nhân đó, nếu anh còn nhớ cậu, theo tính cách của anh tuyệt đối sẽ nhận ra được, nhưng là, anh không nhớ.
Trái tim sớm đã chết năm hai mươi hai tuổi ấy, cậu không muốn làm nó sống lại.
Cậu đang mong chờ sao? Chờ mong Vương Tuấn Khải nhớ cô sao? Thiên Tỉ vô thức gõ gõ máy tính, cậu đã bao lâu không gặp anh? Suốt bốn năm, theo lý thuyết cậu phải thấy anh xa lạ, nhưng cậu chỉ liếc mắt nhìn đã nhận ra anh, thậm chí nhất cử nhất động của anh, đối với cậu vẫn vô cùng quen thuộc, giống như họ chưa bao giờ cách xa.
"Thiên Tỉ, Thiên Tỉ! Sao cậu ngây ra vậy?" Hà Tư Ngâm lắc lắc cánh tay Thiên Tỉ.
"Chuyện gì vậy?" Thiên Tỉ sợ tới mức nhảy dựng lên.
"Nhìn cậu cả buổi chiều nay rất kỳ lạ, cãi nhau với chồng à?" Vương Nguyên dò hỏi.
"Không!" Thiên Tỉ nhập số liệu vào máy tính, cậu đang kiểm tra lại tiền của công ty, hy vọng không sai sót gì.
"Lão đại nói chiếc bàn trống phía sau chúng ta sẽ để cho giám đốc dùng, anh ấy muốn chúng ta lau dọn." Vương Nguyên tất nhiên muốn tranh thủ cơ hội này.
Văn phòng nhỏ, không thể lại tách ra một không gian riêng cho Vương Tuấn Khải sử dụng, Vạn Đại Phú đang hao tổn tâm trí, Vương Ngyên liền đề nghị, có thể di chuyển bàn của cậu và Thiên Tỉ lên phía trước một chút, thu dọn sạch sẽ chiếc bàn trống phía sau, mua hoa trang trí, sau đó đặt một chiếc bình phong nữa, như vậy sẽ thành một không gian riêng biệt.
Ha ha ~~ Trọng điểm là, như vậy cậu có thể gần gũi với anh hơn.
Chỉ cần là nam hay nữ bình thường đều sẽ bị sức quyến rũ của Vương Tuấn Khải hấp dẫn. Tuy rằng không nhất định phải có mối quan hệ gì khác, nhưng thỉnh thoảng có thể ngắm khuôn mặt điển trai ấy, tinh thần làm việc nhất định sẽ tăng lên hàng trăm lần.
"Anh ấy sẽ ngồi sau chúng ta sao?" Thiên Tỉ sợ hãi.
"Ừ!" Vương Nguyên thích thú gật đầu. "Chờ cậu xong việc rồi, chúng ta sẽ cùng nhau trang hoàng sửa sang lại."
"....Được, số liệu mình cũng sắp nhập xong rồi." Ở cùng một không gian với Vương Tuấn Khải trong công ty khiến Thiên Tỉ không chịu được, hiện tại lại ngồi ở phía sau cậu, đầu cậu quả thật sắp nổ tung.
Phải đổi công việc khác thôi!
Cậu làm việc ở đây đã ba năm, tuy rằng thường ngày làm việc đến mức thời gian uống nước cũng không có, nhưng dù sao cũng không tăng ca. Đối với con trai cậu, thời gian là điều rất quan trọng.
Ở đây, không chỉ Lão đại đối với cậu rất tốt, các đồng nghiệp khác trong công ty cũng rất chiếu cố cậu, tiền lương đãi ngộ cũng tốt, cậu hiện tại rất cần sự yên ổn để công tác.
Huống chi, cậu dùng thân phận người đã kết hôn, lại có một đứa con nhỏ ba tuổi, muốn đổi công việc liệu có được không? Vạn nhất không thích ứng với hoàn cảnh mới, cậu làm sao để nuôi con đây?
Ngẫm lại cậu dần từ bỏ ý định đổi công việc khác, chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là không có việc gì. Huống hồ, Vương Tuấn Khải không nhớ cậu, chuyện trước kia đối với anh cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.
Gần lúc tan tầm, hai người cùng nhau sửa sang lại cài bàn phía sau, bình thường mọi người đều đem những thứ không cần dùng hoặc bỏ đi chất chồng lại đây, rửa sạch được quả thật mất không ít sức lực.
Vô cùng vất vả mới thu lại được một túi rác, còn một số thiết bị máy tính cũ bị thải ra, Vương Nguyên nhìn nhân viên kỹ thuật của công ty vừa đi vào, lập tức gọi to: "Tiểu Bạch, Tiểu Lí, mấy thứ này có còn cần dùng không? Không cần dùng nữa thì tôi đem đến phòng xử lý rác ở dưới tầng!"
"Đại mỹ nhân, đừng vất đi vội, đợi chúng tôi xem qua đã, sau đó muốn vất thì vất." Tiểu Bạch vội nói, chỉ sợ Vương Nguyên hạ thủ không lưu tình.
Giống Tiểu Bạch, Tiểu Lí cũng là một con sâu máy tính, vội vã kiểm tra các túi linh kiện, mỗi phần, mỗi bộ phận, dây cắm, màn hình, tuy rằng đã không theo kịp thời đại, nhưng đối với họ đều là bảo bối.
Thiên Tỉ kéo một túi rác lớn, tính đem ra phía sau cầu thang, để lát nữa sẽ có lao công đến thu dọn.
Cậu chưa đi ra cửa công ty, Vương Tuấn Khải cũng vừa vặn đi đến.
"Sao không để đám người kia giúp cậu?"
Mất một lúc sững sờ, cậu tập làm quen với chuyện anh thật sự tồn tại, không muốn mỗi khi gặp anh đều bối rối như vậy.
"Họ đang làm việc của họ.Tôi nhờ thực không tiện."
"Để tôi giúp cậu, túi này đem đi đâu?" Anh vươn tay ra, cậu lập tức phản xạ rút tay lại, không cho anh cơ hội động vào mình.
"Ra phía sau cầu thang, cám ơn!" Thiên Tỉ tầm mắt chỉ dám nhìn chiếc cằm cương nghị của anh, cậu vẫn không có đủ dũng khí nhìn anh.
"Hẳn là tôi mới phải cảm ơn cậu, cậu sửa sang lại chỗ ngồi cho tôi, vất vả cho cậu rồi." Vương Tuấn Khải cười làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh của anh, anh biết nếu mình không cười, có thể sẽ khiến người khác cảm thấy khó tiếp cận.
Tuy rằng anh coi như là lãnh đạo mới nhận chức, nhưng anh không muốn khiến người ta thấy khó gần, hơn nữa đối với cậu trai này, anh cảm thấy có gì đó quen thuộc, khiến anh bất giác thấy thân thiết, cũng làm cho anh muốn nói chuyện nhiều hơn với cậu.
"Không cần khách khí như vậy, đó là công việc của tôi."
Cậu đi trước, Vương Tuấn Khải cầm rác đi theo phía sau, đi ra phía sau cầu thang, cậu chỉ chỉ góc tường, "Giám đốc, đặt ở chỗ này là được rồi, lát nữa sẽ có lao công đến thu dọn."
Anh buông túi rác, vẫn không nhịn được đánh giá cậu. "Tôi cảm thấy cậu rất quen, chúng ta trước đây đã từng gặp nhau chưa?"
Trái tim của cậu chút nữa nổ tung, cậu cố gắng mỉm cười để che giấu sự bất an.
"Có lẽ là tôi thuộc kiểu mặt thường gặp, nên rất nhiều người nói thấy quen mặt. Tôi đâu có cơ hội gặp được người cao quý như giám đốc." Mí mắt cậukhông chủ động được khẽ run run, cậu chột dạ, ánh mắt phiêu diêu, không dám nhìn thẳng vào anh.
"Phải vậy không? Có thể là tôi nhận lầm người." Anh hơi nhún vai không đồng ý. Khuôn mặt tú lệ như của cậu mà là kiểu mặt thường gặp thì thế giới này sẽ không còn người đẹp nữa!
Hai người có khoảng ba giây trầm mặc, cậu mím môi nói: "Tôi về trước, còn một chút chuyện phải làm."
"Tôi giúp cậu." Anh theo cậu về công ty, trong quãng đường ngắn ngủi ấy, không có ai lên tiếng, không gian vô hình buồn bã đè nặng hai người.
Mọi người đang cố gắng lau rửa, cuối cùng cũng trở nên gọn gàng hơn, chỉ cần đợi ngày mai công ty nội thất mang đồ đạc đến là hoàn chỉnh.
Lúc này Vạn Đại Phú từ ngoài trở về, Vương Nguyên là chưởng quản hành chính tổng hợp, nhịn không được oán giận nói với Vạn Đại Phú, "Lão đại, anh biết rõ hôm nay giám đốc đi làm, tại sao không liên lạc trước để dọn dẹp, làm cho Giám đốc ngày đầu tiên đến đã phải giúp đỡ sửa sang lại, thật là đáng xấu hổ!" Hại cậu vội vã đi đặt mua một chiếc bàn mới, ngay cả thời gian trả giá cũng không có.
"Đại mỹ nhân, cậu hiểu lầm rồi, tiểu tử này đến sáng sớm hôm nay mới gật đầu đồng ý tới gian miếu nhỏ của chúng ta làm, chúng ta có thể đến buổi chiều đã tìm ra chỗ cho cậu ta làm việc, đã là đáng a di đà phật rồi." Nói xong, Vạn Đại Phú ra vẻ đang cúng phật.
"Là tôi đột ngột muốn tới Đạt Văn làm, vất vả cho mọi người rồi, cám ơn sự giúp đỡ của mọi người."
Tiểu Tự lập tức nói: "Giám đốc, anh không cần khách khí như vậy."
Tiểu Lí cũng nói: "Đúng vậy! Giám đốc, đây đều là việc chúng tôi phải làm."
"Được rồi! Tất cả đừng có khách khí như vậy, mọi người sau này đều là đồng nghiệp. Nào, thu dọn đi, chuẩn bị đi hát!" Vạn Đại Phú lớn giọng thúc giục mọi người.
"Thiên Tỉ, cậu thật sự không đi sao? Cậu cứ ở nhà như vậy thì buồn phát điên mất, gọi em gái cậu đến trông con hộ một chút thôi!" Vương Nguyên vẫn hi vọng Thiên Tỉ có thể đi, là đồng nghiệp với nhau, cậu không muốn bạn mình tự đánh mất tuổi trẻ như vậy.
"Thôi đi! Cậu chưa bao giờ tham gia với mọi người, làm Lão đại như tôi thật là mất mặt!" Vạn Đại Phú cũng nói vào.
"Chồng cậu không thể trông con giúp cậu sao?" Vương Tuấn Khải khó hiểu hỏi.
"Chồng tôi.... Anh ấy bận việc." Thiên Tỉ chột dạ hạ thấp ánh mắt.
"Đêm nay cậu vì tôi phá lệ một lần, nể mặt tôi một chút, được không?" Không biết tại sao, Vương Tuấn Khải rất muốn biết tại sao lại có tia u buồn chợt lóe lên trong đáy mắt cậu. Anh muốn thân thiết với cậu, muốn hiểu được cậu.
"Đúng vậy! Rất khó khăn mới mời được Giám đốc này."
"Cho tới giờ chưa từng nghe cậu hát, đi với mọi người đi!"
Tất cả các đồng nghiệp đều thuyết phục cậu.
Vạn Đại Phú không ngừng cố gắng khuyên nhủ: "Tiểu mỹ nhân, cậu cùng đi với mọi người cho vui."
"Cậu là tài vụ đại thần, như vậy Lão đại sẽ không vay tiền trước được nữa!" Vương Nguyên lôi cổ tay cậu như muốn kéo đi.
Thiên Tỉ nhìn những người đồng nghiệp mà không thể nói câu nào, nếu cậu không đồng ý quả thật là không nể mặt Vương Tuấn Khải rồi.
"Được rồi! Để tôi gọi điện cho em gái tôi, nếu cô ấy rảnh có thể giúp tôi trông con, tôi sẽ đi." Thịnh tình của đồng nghiệp không thể từ chối, làm cậu cảm thấy thật sự uất ức, dù sao cũng chỉ là ca hát, huống chi có thể em gái cậu không chịu giúp đâu!
Những đôi mắt nhìn cậu chằm chằm, làm cho cậu không có một cơ hội lẩn trốn nào, đành phải lấy máy gọi cho em gái Thiên Ngọc.
(Ngọc là tên thật của Min ák.......thấy sao...?Đk hăm.....:3).
"Thiên Ngọc, tối nay em có rảnh không? Giúp anh trông Tiểu Khải....... À, Công ty có một Giám đốc mới về, mọi người muốn liên hoan..." Thiên Tỉ còn chưa nói xong, đầu dây kia tiếng Thiên Ngọc kêu to lên.
Cũng khó trách Thiên Ngọc hưng phấn như vậy, vài năm nay Thiên Tỉ vì đứa con Chu Thiên Khải, cơ hồ tất cả những hoạt động xã giao đều không tham dự, khó có ngày cậu suy nghĩ thông suốt, đồng ý đi liên hoan, Thiên Ngọc quả thật muốn đốt pháo chúc mừng, đương nhiên không nói nhiều đồng ý làm bảo mẫu.
"Thiên Ngọc , cám ơn em." Thiên Tỉ ngắt điện thoại, nhìn mọi người một cách thủ thế.
Ngoài buổi tiệc cuối năm bên ngoài, đây là lần đầu tiên Thiên Tỉ tham gia hoạt động liên hoan của công ty.
Đây có thể giải thích là vì nể mặt Vương Tuấn Khải.
Hớ.......Min ra bộ mới gòy nài......thấy sao...?đk chớ....?
Cơ mờ Min ra 2 Chap của bộ kia thỳ mới ra 1 Chương của bộ nài ák......tại bộ nài có 10 Chương hoy hà......!!!
Hay m.n thích mỡi ngày ra 2 Chap của bộ kia và 1 Chương của bộ nài hủh......?
Nói ik.......Min xem tỉ số bên nào cao nài........!!!
Cơ mờ Min vẫn chưa khỏi ỚM......m.n thương Min hôn.....?
thương Min thỳ Min ra Chập thường xuyên......k thương Min ra Chap chậm.......
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top