Chap 2

  Anh đẩy cửa bước vào, căn phòng của Hiệu trưởng chưa đầy 20m vuông, có một tủ gỗ lớn, một bàn làm việc, ghế xoay và hai ghế gỗ cho khách. Anh ngồi lên chiếc đối diện thầy Hiệu trưởng, đưa ra tập hồ sơ:
- Thưa thầy, em là học sinh mới chuyển đến ạ!  

Thầy Hiệu trưởng là người đứng tuổi, thân hình hơi gầy, khuôn mặt hiền từ mà uy nghiêm, không để râu, tóc đã nhuộm màu bụi phấn quá nửa, làn da vàng đặc trưng nhuộm đen do nắng đã có nhiều nếp nhăn.
Ông dùng đôi mắt đầy chân chim nhưng ngời sáng đánh giá cậu học trò trước mặt. Cậu là cháu của bạn thân ông thời cấp 3, cậu ta học không bằng ông, tức là không có giấy khen, không đi thi các cấp, nhưng đẹp trai, sáng láng và nhanh nhạy, bây giờ đã có khối tài sản khổng lồ. Cháu trai cậu ta cũng có nét giống cậu ta, nhưng nước da trắng và sống mũi cao đặc trưng của con lai. Ông có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia sự điềm tĩnh, ẩn giấu khát khao bùng cháy của tuổi trẻ. Thật tốt, vừa gặp ông đã có hảo cảm với cậu bé này!
Trong lớp 11A4, đang trong giờ Hoá nhiệm màu của cô giáo chủ nhiệm. Nói là nhiệm màu bởi vì cô có chất giọng đều đều trầm trầm rất đặc trưng, và bất kì ai mắc chứng mất ngủ, chỉ cần ngồi nghe cô giảng 15' là sẽ tìm lại được giấc ngủ yêu quý! Kể cả lớp trưởng gương mẫu đầy mình Thiên tỷ cũng phải che miệng ngáp nhiều lần, chỉ duy lớp phó học tập kiêm cán sự bộ môn Hoá là nhỏ Thanh Vy mới có thể theo dõi bài cả tiết không ngắt quãng.
Kì Kì đang đếm số lần ngáp của lớp trưởng, còn đỡ buồn ngủ hơn nghe giảng, vì nếu ngủ gật trong tiết chủ nhiệm thì...hậu quả khó lường lắm. Một lần...hai lần...năm lần. Vừa đếm xong thì cô có điện thoại, cả lớp, kể cả Thanh Vy thở phào nhẹ nhõm, có người còn úp mặt xuống bàn tận hưởng phút nghỉ ngơi ngắn ngủi này.
Cô Mẫn có vẻ đon đả khi nghe điện thoại, một lát sau, cô vào lớp, làm mọi người lập tức ngồi nghiêm, chấn chỉnh tinh thần. 
- Thiên Tỷ, em quản lý lớp, cô xuống phòng Hiệu trưởng dẫn học sinh mới lên, nhanh thôi!
Sau khi cô bước ra khỏi cửa, cả lớp bùng nổ: 
- Aaaaa sắp chết mất!
- Thật cảm ơn học sinh mới, nhờ cậu ta mới được nghỉ 1 chút!
- Mà học sinh mới gì nhỉ? Có nghe thông báo trước đâu?
Mặc kệ lớp đang nhốn nháo bàn về việc học sinh mới từ trên trời rơi xuống này, Thiên Tỷ người được giao nhiệm vụ quản lý lớp, đang gục đầu xuống bàn nhắm tịt mắt lại. Được chút nào hay chút đó, chợp mắt tí đã. 
- Các em giữ trật tự!
Mới sau 5', cô đã trở lại. Còn Kì Kì thì trố mắt ngạc nhiên nhìn cậu lớp trưởng đã ngồi ngay ngắn với vẻ mặt không.thể.tỉnh.táo.hơn tự bao giờ!
Đúng là rất có khí chất của một lớp trưởng gương mẫu!
- Nào các em, đây là học sinh mới của chúng ta, em vào đây, tự giới thiệu đi!  

Tức thì cả lớp chú ý đến cửa. Một đôi giầy Nike cổ cao màu đen, quần tây đen may vừa vặn ôm sát đôi chân dài thẳng tắp, áo sơ mi trắng vừa người hiện lên thân thể nam tính cân xứng hoàn hảo, nhỏ hơn một chút thì là ẻo lả, mà to con hơn một chút sẽ tạo cảm giác thô thiển! Cuối cùng là khuôn mặt với góc nghiêng thần thánh lộ rõ cái cổ cao với yết hầu mạnh mẽ, xương hàm cong duyên dáng, mái tóc đen bóng, lông mi dài và cong nhẹ, mũi cao da trắng như người Tây phương, không tì vết.
Đến Thiên Tỷ cũng nhìn không chớp mắt, còn cả lớp thì ồ lên đầy thích thú khi anh xoay đầu nhìn lướt xuống lớp. Thiên Tỷ có cảm giác như người đó nhìn mình, được một người đẹp trai như vậy nhìn, trong lòng ai cũng sẽ thấy vui vẻ. Đến gần bàn giáo viên, anh xoay người đối diện với lớp, khoé môi hơi cong tạo thành nụ cười nhẹ như nắng ban mai. 
- Chào mọi người, xin tự giới thiệu anh tên Vương Tuấn Khải, 18 tuổi, vì một số lý do cá nhân nên giờ anh mới học lớp 11. Hơn các em một tuổi nên tự xưng là anh sẽ không vấn đề gì chứ? 
Cả lớp cười ồ lên. Cô Thanh gõ cây thước lên mặt bàn ra hiệu im lặng, rồi nói:
- Khải là học sinh nước ngoài mới chuyển về Trung Quốc. Về học lực, em ấy có thể vào thẳng lớp A1, vì vậy các em cần cố gắng học tập. Còn nữa, Khải là học sinh mới, nhiều bỡ ngỡ nên sẽ ngồi cạnh lớp trưởng Thiên Tỷ. Có được không?
- Không vấn đề gì, thưa cô!
- Ừ, Tỷ ngồi đầu bàn, bàn cuối lớp, em xuống đó đi!
Anh nhìn theo hướng cô chỉ, đó là cậu học sinh lúc nãy đi ngang qua cửa sổ, anh thấy cậu nằm gục xuống bàn hết sức tự nhiên, nhưng khi bước vào lớp, lại thấy cậu ta đã ngồi nghiêm chỉnh, làm anh còn nghĩ mình nhìn nhầm nữa!
- Chào lớp trưởng, anh muốn ngồi bên trong, được chứ?
Người ta là lớp trưởng mà, ngồi bên ngoài sẽ thuận tiện hơn cho việc quản lý lớp, với cả ngồi đầu bàn chính là ngay trong tầm ngắm của giáo viên, dù là đang ngồi trên bục giảng hay "thị sát" quanh lớp.
Tỷnhích người qua, Tuấn Khải lách vào trong, đặt cặp ngồi giữa Kì Kì và cậu. Một cách tự nhiên, anh lấy hộp bút và vở ra, như đây là lớp cũ chứ không phải anh là học sinh chuyển trường. 
- Vì hôm nay có bạn học mới, nên chúng ta học nhanh rồi nghỉ sớm để các em làm quen với nhau.
Nếu bạn là một thành viên 11A4 đang tò mò về học sinh mới, nhất là một học sinh điển trai chuẩn nam thần, thì không lạ nếu cứ 1 lát bạn lại quay về phía bàn cuối nhìn người ấy.  

=================================================

Nguồn: Pruistab

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top