Chap 7.

Năm năm sau.......

- Thiếu gia , hãy tỉnh dậy đi ạ, thiếu gia !?. 

Thiên Tỷ chậm rãi mở mắt, thấy tiếp viên hàng không mỉm cười nhắc: 

- Thiếu gia, đã tới nơi rồi.

Cậu nói cám ơn, giang hai cánh tay, duỗi thắt lưng. Cuối cùng cũng quay về rồi.Cậu cố gắng hết sức học ngành quản lý khách sạn ở Mỹ, năm nay vừa tốt nghiệp thì có một khách sạn nổi tiếng trong nước mời cậu về làm việc. Thiên Tỷ càng nghĩ càng thấy công việc này khá là có triển vọng nên đã đồng ý. Trùng hợp chính là, bạn tốt hồi trước Vương Nguyên sắp kết hôn, mời cậu về làm phù dâu.Chuyện đã đồng ý từ năm năm trước sao có thể không làm? Thiên Tỷ đồng ý ngay lập tức.Kéo hành lý đi ra khỏi sân bay, nhìn cảnh vật xa lạ mà quen thuộc, trong lòng cậu có một cảm giác không rõ. Đang lúc xuất thần thì một người lao mạnh đến ôm chầm lấy cậu. 

Thiên Tỷ đang định kêu cứu mạng lại nghe thấy giọng nói cao vút quen thuộc oán giận nói: 

- Thiên Tỷ , không ngờ cậu dám chạy tận năm năm!

Thiên Tỷ định thần lại thì thấy một cậu trai đẹp như con lai, lập tức kinh ngạc vui mừng gọi to: 

- Vương Nguyên!?.

- Lần này gặp lại, tớ rất muốn nuốt hết mấy lời vô nghĩa của cậu vào bụng. Bây giờ hôn lễ của tớ là quan trọng nhất, nhanh lên xe đi!. - Vương Nguyên nhét cậu vào trong xe, đạp chân ga, xe lao về phía trước nhanh như tên bắn.Dọc theo đường đi, xe vượt qua mười xe khác, vượt đèn đỏ chín lần, bỏ mặc tám chú cảnh sát, rốt cục bọn họ dừng lại trước một cửa hàng áo cưới.Chân Thiên Tỷ còn đang như nhũn ra đã bị Vương Nguyên lôi vào. Sau đó, một đám người lập tức vây quanh, bắt đầu thử cho cậu mặc từng bộ từng bộ lễ phục phù dâu. 

Vương Nguyên đứng một bên dùng ánh mắt nghiêm khắc xét duyệt.

- Cái này không được, nhìn quá tầm thường. Phù dâu cũng là một phần của cô dâu, thể hiện khiếu thẩm mĩ của tôi. 

- Cái này cũng không được, quá tôn da cậu ấy, nhìn còn đẹp hơn cả tôi, vậy không được.

Trải qua vô số lần cởi cởi mặc mặc như thế, đến tận lúc Thiên Tỷ sắp gục xuống, Vương Nguyên mới thoả mãn : 

- Cái này không tệ, thẩm mĩ không quá tầm thường, cũng sẽ không nổi bật hơn cô dâu, chính là nó.

Phù, rốt cục cũng xong! Thiên Tỷ thở phào, đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút thì Vương Nguyên lại ngăn lại, lôi cậu hết đến cửa hàng trang sức xem dây chuyền lại đến spa chăm sóc da, đi cửa hàng đồ lễ kiểm tra tình hình in thiệp mời...Từ hôm nay trở đi, ác mộng của Thiên Tỷ đã bắt đầu. Với một người điên cuồng chuẩn bị cho hôn lễ của mình từ khi năm tuổi như Vương Nguyên mà nói, hôn lễ là thứ còn quan trọng hơn tính mạng. Bởi vậy, tất cả đều không thể sai sót, tất cả đều phải hoàn mỹ.Chính vì vậy mà cậu đích thân lo tất cả mọi thứ từ việc lớn như đặt tiệc cưới cho đến việc nhỏ như chọn mẫu thiệp mời, tất cả cậu đều tự quyết định.Mà nhiệm vụ của Thiên Tỷ chính là làm trợ lí cho cậu. Đây là một tháng bận rộn nhất trong cuộc đời Thiên Tỷ, thời gian ngủ mỗi ngày của cậu không được đến năm tiếng, lúc nào cũng phải hối hả ngược xuôi với Vương Nguyên khắp thành phố, mệt đến suy nhược cả người. Mãi tới đêm trước hôn lễ, cái đầu bận đến rối tung rối mù của cậu mới bỗng nảy ra một câu hỏi: 

- Ai là chú rể thế?.

- Cậu cũng biết người đó đấy. - Vương Nguyên nháy mắt mấy cái. 

- Là ai cơ?. - Lòng hiếu kì của Thiên Tỷ nổi lên. 

- Lưu Chí Hoành a~ . - Vương Nguyên nói.

Thiên Tỷ cười hỏi:

- Các cậu sao lại đến với nhau thế? Nhưng đúng là hai người rất xứng đôi, Chí Hoành là một người rất tốt.

- Chẳng phải nhờ phúc của cậu hay sao, sau khi cậu vỗ mông biến mất, Vương Tuấn Khải kia ngày nào cũng tới tìm tớ đòi địa chỉ. Tớ thà chết chứ không chịu khuất phục, thế nào cũng không chịu cho cậu ta,thế là cậu ta bắt đầu đuổi giết tớ. May mà hồi đó tớ thông minh, dùng nhan sắc dụ dỗ Chí Hoành, lừa anh ấy chống đỡ giúp tớ, tớ mới có thể bình an sống hết cấp ba.

- Vương Nguyên nhăn nhăn cái mũi cao thẳng,...

- Sau đó tớ nghĩ, nếu đã phải hy sinh nhan sắc để dụ dỗ rồi thì đâu thể để anh ấy được lợi, thế là tớ tóm anh ấy về làm chồng.

- Vương Nguyên, cực khổ cho cậu rồi. - Thiên Tỷ hít hít mũi,nói tiếp :

- Đều tại tớ mà cậu bị Tuấn Khải ức hiếp.

- Chính thế.- Vương Nguyên tự đắc nhướn mày, hỏi Thiên Tỷ :

Bây giờ còn oán giận vì phải cực khổ làm phù dâu cho tớ nữa không?.

- Không, tuyệt đối không, làm phù dâu của cậu là vinh hạnh rất lớn của tớ. - Thiên Tỷ nịnh nọt nói, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, cậu lo lắng hỏi: 

- À này... Vương Tuấn Khải, cũng tới tham gia hôn lễ ư?.

Tuy rằng chuyện đã qua lâu rồi nhưng nhớ tới anh cô vẫn cứ sợ như trước. 

Vương Nguyên an ủi: 

- Yên tâm, hình như cậu ta vì bị thương hay gì đó nên còn đang ở Úc. Thế nên phù rể đành phải nhờ người khác.

- Cảm tạ trời đất. - Thiên Tỷ lau mồ hôi.

- Nhưng mà Thiên Tỷ này, chiêu năm đó của cậu đúng là rất ác. - Vương Nguyên bội phục sát đất, 

- Quả thật là chó sủa không cắn người, cậu đã lưu lại thành công trong trí nhớ của Vương Tuấn Khải một vết nhục nhã không thể xóa nhòa. Biết không?Lúc đó ... ít nhất... có một nghìn người đã tận mắt nhìn thấy cái cậu ta mặc chính là quần đùi hình quả quýt màu đen, có rất nhiều người đã dùng điện thoại di động để lưu lại chứng cứ mãi mãi. À ừ thì, tớ cũng làm một kiểu... Nhìn này, nét lắm đúng không, phải công nhận, mông thằng bé này cong thật... Mà này, mọi người bàn tán sau lưng cậu ta tròn một năm, ha ha ha, mặt cậu ta cũng muối cả một năm. Sau đó, cậu ta ra nước ngoài du học, aiz, cậu bé đáng thương, có khi không bao giờ... vượt qua nổi nỗi ám ảnh này mất...

Nhìn bức ảnh quần lót rõ nét trong điện thoại di động, nghe Vương Nguyên miêu tả tình trạng thảm hại của Vương Tuấn Khải , Thiên Tỷ không hề vui mừng mà cậu bắt đầu run.

Vương Tuấn Khải nhất định sẽ giết mình, nhất định. 

...

Đảo mắt đã đến ngày cưới, sáng sớm Thiên Tỷ đã bị đánh thức để giúp Vương Nguyên mặc quần áo, trang điểm, thu xếp đồ đạc, tiếp đón khách khứa... Cuối cùng, đầu óc cậu choáng váng, cả người cạn sức, suýt nữa thì nghoẻo tại chỗ.Tất cả đều diễn ra rất hoàn hảo, tiệc cưới đã bắt đầu. Trên sân khấu tràn ngập hoa tươi, cô dâu chú rể đang đứng trò chuyện với người dẫn chương trình.

- Vừa rồi là lời thề của chú rể, một tình cảm sâu nặng thật cảm động. - Người dẫn chương trình ôm ngực, giọng nói nghẹn ngào. Sau đó đưa micro cho Vương Nguyên : 

- Vậy tiếp theo, chúng ta hãy nghe những lời cô dâu muốn nói trong ngày hôm nay.

Vương Nguyên xinh đẹp hoàn mỹ ưu nhã nhận lấy micro, không biết lấy từ đâu ra một tập giấy A4 dày cộp, đôi môi đỏ khẽ mở ra: 

"Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn những người dưới đây: Một, cửa hàng bán hoa JA vì họ đã chuyển hoa hồng từ Hà Lan sang đây cho tôi bằng đường hàng không mà đến nơi vẫn rất tươi. Hai, bộ phận ẩm thực của khách sạn RV vì họ đã đưa thịt bò Kobe Nhật Bản tươi sống đến đúng giờ. Ba...".Phù dâu Thiên Tỷ đứng ngay sát sân khấu bất đắc dĩ cười cười. Nhưng đối với người lên kế hoạch cho đám cưới của mình từ lúc năm tuổi như Vương Nguyên mà nói, việc này cũng không tính là quá đáng. Thiên Tỷ bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau Vương Nguyên đã hỏi cậu rằng đám cưới thích hoa đam mỹ hay là hoa hồng tươi. Lúc đó đúng là làm cậu sợ hết hồn. Không ngờ nhiều năm như thế đã trôi qua. Đúng là thời gian qua nhanh, năm tháng như thoi đưa, thời gian thấm thoát, thời gian qua mau, năm tháng trôi như nước chảy, năm tháng không chờ đợi ai,...Đang lúc khiêu chiến với giới hạn thành ngữ của mình, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của một người con trai: 

- Dịch Dương Thiên Tỷ , rốt cục cậu đã quay về.

Thiên Tỷ như bị sét đánh, nhất thời ngây ra tại chỗ.

Vương Nguyên lại lật thêm một tờ, 

- Một trăm năm mươi tư, cảm ơn con mèo hoang dưới lầu nhà tôi ba ngày trước đã ngừng động dục, giúp tôi đêm hôm qua có được một giấc ngủ ngon, nhờ đó mà hôm nay da tôi mới mịn màng như vậy....

Cụ già ngoài 60 tuổi phía dưới sân khấu đã bắt đầu buồn ngủ. 

- Cậu cho rằng có thể trốn cả đời ư?.

Giọng nói u ám đó ở ngay bên tai cậu. Thiên Tỷ nuốt nước bọt, khuôn mặt cứng ngắc. 

Vương Nguyên uống một ngụm nước, tiếp tục lẩm bẩm:

- Một trăm năm mươi sáu....

Chú rể và phù rể trao đổi ánh mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh Vương Nguyên, bắt đầu ra tay. 

- Cậu nói xem, tôi phải trừng phạt cậu thế nào đây?. 

Giọng nói lạnh như băng.Chú rể và phù rể rốt cục cũng cướp được cái micro, Vương Nguyên giãy dụa tổng kết một cậu: 

- Nói chung, cảm ơn tất cả những người đã giúp hôn lễ của tôi hôm nay trở nên hoàn mỹ, tôi yêu mọi người.

Người dẫn chương trình vội vã đưa micro cho Thiên Tỷ, 

- Tiếp theo, mời phù dâu kể cho chúng ta nghe chuyện khi cô dâu và chú rể quen nhau.

Thiên Tỷ vô thức nhận lấy micro.Nhưng trong đầu cậu trống rỗng, những lời chuẩn bị từ hôm qua cậu đã quăng lên tận chín tầng mây rồi.Tay của cậu run rẩy, cậu cảm nhận được ánh mắt của người kia như thể đang thiêu một lỗ thủng trên lưng cậu vậy. Trên lưng cậu đầy những con rắn nhỏ lạnh lẽo đang không ngừng nhúc nhích. Cậu ép mình phải mở mồm: 

- Tôi và Vương Nguyên........ lúc ở trung học... lúc ở trung học... Chúng tôi....

Trung học, đúng, Vương Tuấn Khải học cùng trung học lại xuất hiện, hắn đến báo thù, cậu ta sẽ giết mình mất!

Sợ hãi lập tức khiến Thiên Tỷ mất đi lý trí, cậu không chịu nổi nữa,  lao nhanh xuống sân khấu:

- Tuấn Khải, tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi!.

Nhưng Vương Tuấn Khải không bỏ qua, một mực đuổi theo phía sau không dừng, 

- Thiên Tỷ , cậu đứng lại cho tôi!. 

Hai người cứ như thế chạy ầm ầm ra khỏi tiệc cưới, khách khứa quay sang nhìn nhau, cả hội trường náo loạn.Người dẫn chương trình phục hồi lại tinh thần, đang chuẩn bị hắng giọng tiếp tục nói thì đột nhiên cảm thấy nửa người bên phải lạnh như băng. Anh ta quay đầu, lập tức sợ chết đứng, chỉ thấy phía sau cô dâu Vương Nguyên phủ một lớp sương mù dày đặc mà hoa cầm trên tay cũng bắt đầu héo từng bông từng bông một. Cậu gằn từng chữ: 

"Tôi, muốn, giết, chết, hai, người!!!".

Oán niệm thật đáng sợ, chú rể phù rể và người dẫn chương trình ôm lấy nhau, lạnh run.Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, Thiên Tỷ cùng đường, lao vào toilet nữ, chạy vào một buồng nhỏ khoá chắc cửa lại. Sau đó, cậu ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.Thế nhưng, bên ngoài hoàn toàn im lặng không một tiếng động. 

Chắc cậu ta không dám vào đâu. Thiên Tỷ thở phào một hơi dài, vỗ ngực, tựa người vào cửa.Nhưng sao mình vẫn cứ cảm giác thấy ánh mắt hừng hực như lửa thế này? 

Thiên Tỷ chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy - Vương Tuấn Khải đang tựa vào tấm ván ngăn cách buồng, nhìn cậu, cười nhạt.Cậu muốn hét thật to nhưng lại phát hiện mình bị mất tiếng. Cậu muốn chạy nhưng lại phát hiện chân không nhấc nổi một bước. Điều duy nhất cậu có thể làm chính là mở mắt trừng trừng nhìn Tuấn Khải nhảy xuống từ tấm ván ngăn.Gian buồng nhỏ bé càng trở nên chật chội. Thiên tỷ run nhẹ, cuộn mình vào góc. 

Tuấn Khải vươn tay nâng cằm cậu lên, nghiến răng nói: 

- Thiên Tỷ, cậu chết chắc rồi.

Năm năm không gặp, khuôn mặt của Tuấn Khải vẫn đẹp như trước, chỉ có phần mất đi sự ngây ngô non nớt và thêm phần trưởng thành. Anh cao lên rất nhiều, thân hình thon dài. Cả người tựa như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.Đáng tiếc, với Thiên Tỷ mà nói, bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp. Cậu lúc này chính là đang đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Môi Thiên Tỷ run run: 

- X...i..nn... Xin lỗi.

Tuấn Khải mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn đẫm máu: 

- Muộn rồi, bây giờ mới xin lỗi thì đã muộn rồi.

Thiên Tỷ sợ đến chân tay luống cuống, đầu óc trống rỗng. Người đang trong tình trạng sợ hãi có thể làm bất cứ chuyện gì. Thiên Tỷ không biết lấy sức lực từ đâu ra, bỗng nhiên cắn vào bàn tay Tuấn Khải đang nắm chặt cằm mình, cắn thật mạnh. Tuấn Khải bị đau, vội vàng lùi về phía sau. Thiên Tỷ nhân cơ hội mở cửa lao ra ngoài.

- Thiên Tỷ, tôi sẽ xé xác cậu thành từng mảnh nhỏ!. 

Thù cũ, nợ mới, Tuấn Khải trong nháy mắt biến thành một con rồng cực kì khủng bố. Thiên Tỷ không để ý đến hình tượng cắm đầu chạy về phía trước. Sắp cầm được cái tay nắm cửa toilet thì cậu bỗng nhiên cảm thấy lưng cứng đờ.Trong lòng Thiên Tỷ nổ "bùm" một tiếng. Tiêu đời rồi, cậu mà bị bắt được thì sẽ bị xé xác thành từng mảnh nhỏ! Thiên Tỷ bị một lực mạnh xoay người ép phải nhìn thẳng vào mặt Tuấn Khải, lúc này chính là khuôn mặt đẹp âm u đến đáng sợ. Sự tuyệt vọng bao trùm lên trên cậu, cậu thầm nói trong lòng: Mẹ ơi, ngày này sang năm nhớ thắp hương cho con nhé.Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, "ruỳnh" một tiếng, cửa bỗng nhiên bị mở ra thật mạnh. 

Sau đó, Vương Nguyên bước từng bước đến, trên mặt hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến kinh dị.Không chỉ có là Thiên Tỷ, ngay cả Tuấn Khải cũng thấy khí lạnh tràn vào lồng ngực. 

Ba người cứ như thế mà đối diện nhau.

Bỗng nhiên, Chí Hoành lao tới hét lớn một tiếng:

- Nguy hiểm, mau tránh xa em ấy ra!

Thiên Tỷ và Tuấn Khải còn chưa kịp định thần lại, mắt Vương Nguyên trong mắt bốc lên lửa giận hừng hực. Cậu túm tóc Thiên Tỷ rồi lại túm tóc Tuấn Khải, sau đó đập mạnh hai cái đầu vào nhau như đập trứng, 

- Hôn lễ của tôi, hôn lễ của tôi, hôn lễ mất cả đời để lên kế hoạch của tôi, đều bị các cậu làm hỏng rồi, lấy cái chết mà tạ tội với tôi đi!.

Thiên Tỷ và Tuấn Khải bị đụng đầu choáng váng, sao bay đầy trời. 

Chí Hoành vội chạy đến ôm lấy Vương Nguyên. Thiên Tỷ và Tuấn Khải nhân cơ hội thoát thân, lập tức chạy ra ngoài. Vương Nguyên đang trong cơn giận dữ đẩy chồng ra, đuổi theo.Tất cả khách khứa đều thấy phù dâu hòa và người đàn ông lao ra cửa, sau đó, cô dâu sát khí ngút tận trời đuổi theo, cuối cùng là chú rể vô tội bất đắc dĩ. Vương Nguyên đuổi tới cửa thì phát hiện Thiên Tỷ và Tuấn Khải đã lái xe phóng đi mất. Cậu nhìn theo chiếc xe, trên mặt bỗng nở nụ cười.

Chí ít, một trong hai người bọn họ đã gặp phải tai họa rồi.

_________________________________________

END CHAP 7 .

Có sai xót gì mong mb bỏ qua ~~



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: