Chương 1.1
Màn đêm đen kịt, mưa rơi rả rích ngoài hiên, từng cơn gió giận dữ đẩy những giọt mưa thêm nặng hạt.
Trong căn phòng màu xanh lục của thiếu gia nhà họ Vương, một cậu bé với gương mặt đáng yêu đang say giấc ngủ trong hạnh phúc. Cứ ngỡ cậu là một người may mắn khi sinh ra là con trai duy nhất của một gia đình có tiếng tăm trong xã hội. Cha cậu là cục trưởng cục trinh sát điều tra tội phạm của thành phố. Được nâng niu chiều chuộng nhưng tính tình cậu vô cùng hiền lành và yêug thương cha mẹ mình.
- Đoàng. - Tiếng súng vang lên.
Duy Nguyên giật mình tỉnh giấc, trên tay ôm chú gấu bông yêu thích ngơ ngác ngồi dậy. Đèn điện tắt phụt, bóng tối che phủ khiến cậu vô cùng sợ hãi chỉ biết co rúm lại nơi góc giường. Cậu nghe thấy tiếng hét của mẹ mình, Duy Nguyên càng lo sợ hơn rồi cuối cùng lấy hết sự can đảm bước ra khỏi phòng.
Ánh đèn le lói chiếu vào ô cửa sổ, mưa càng lúc càng nặng hạt.
- Ba, mẹ... - Duy Nguyên bước ra khỏi cửa phòng, khẽ gọi.
Từ phía sau, một bàn tay vươn tới ôm lấy cậu, tay kia bịt miệng cậu lại khiến Duy Nguyên hốt hoảng giãy giụa.
- Là mẹ, đừng sợ. - Mẹ cậu khẽ nói.
Duy Nguyên nhận ra mẹ liền không cựa quậy nữa, bàn tay từ miệng Duy Nguyên buông ra. Cậu ngửi được mùi tanh của máu, phía sau lưng mình ướt đẫm.
- Mẹ, ba đâu rồi, con nghe tiếng nổ rất lớn. - Duy Nguyên lo sợ nói, trong bóng tối cậu không thể nhìn thấy nét mặt đang tái đi của mẹ mình.
- Duy Nguyên, nghe mẹ nói. - Giọng thều thào của mẹ cậu khẽ nói. - Ba con đã chết rồi, có lẽ mẹ cũng không thể sống để chăm sóc con được nữa. Con trai ngoan hãy nghe lời mẹ, bọn họ sẽ giết nếu nhìn thấy con.... hãy mau trốn đi.
Mẹ cậu như ngã quỵ xuống, không còn sức lực mà ôm lấy cậu. Duy Nguyên quay lại đỡ mẹ cậu đang gục xuống.
- Mẹ ơi, đừng bỏ con, con rất sợ, huhu... mẹ ơi. - Duy Nguyên ôm lấy mẹ mình gục xuống khóc nức nở.
Bàn tay mẹ cậu đưa lên che miệng cậu lại. - Không được khóc, bọn chúng sẽ nghe thấy.
- Con... con sẽ nín... vì vậy mẹ đừng bỏ con, mẹ nhé. - Nước mắt lưng tròng, cùng tiếng nấc của của cậu.
- Nghe lời mẹ nói, quay về phòng con, bên dưới bàn học của con là tầng hầm bí mật của ngôi nhà này. Con phải nhanh chóng xuống đó đee trốn bọn chúng, và trong két sắt đó là tài liệu quan trọng của cha con, con mau chóng cất giữ kĩ không được phép đưa cho bất kì người nào dù đó là người con tin tưởng nhất. - Mẹ cậu dù đã mất rất nhiều máu nhưng gắng gượng mà nói.
- Không, con muốn ở bên cạnh mẹ, con sẽ gọi cho bệnh viện, mẹ ơi...
- Duy Nguyên, nhanh chóng đi mau. - Giọng nói ngày một yếu đi.
- Mẹ, con phải làm sao khi không có ba mẹ bên cạnh, con rất sợ...
Nét mặt tái nhợt, bàn tay đầy máu tươi của người mẹ nắm lấy tay cậu, giọt nước mắt từ khóe mu rơi xuống, tội nghiệp đứa con trai của họ phải mất đi cha mẹ từ khi còn chưa kịp trưởng thành.
- Con trai của mẹ lớn lên sẽ rất xinh đẹp, nhưng hãy nhớ lời mẹ.... con càng xinh đẹp thì số phận của con càng bi thương, hãy biết che giấu mình, che giấu thân phận và che giấu bí mật nằm trong két sắt kia... Mẹ... rất yêu thương con. - Hơi thở cuối cùng bà vẫn lo cho con trai của mình.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần. Duy Nguyên hốt hoảng, trên tay đầy máu của mẹ. Duy Nguyên núp vào bên trong căn phòng của mình, nhìn thấy bọn người bịt mặt kia đang kéo thi thể mẹ cậu đi, trong lòng đứa trẻ non nớt kia đã có một sự thay đổi lớn trong cuộc đời.
**************************
Sáng sớm, ánh nắng chan hòa khắp mọi nơi, tiếng xe cảnh sát, cứu thương và xe cứu hỏa chạy đến nhà họ Vương. Thi thể của vợ chồng cục trưởng Vương được tìm thấy, Duy Nguyên mất tích.
****************************
- Duy Nguyên, em ở đâu.... - Giọng một thanh niên tuấn tú gọi.
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Duy Nguyên nằm dưới tầng hầm tỉnh lại, giọng nói này không phải của anh Thiên Ân sao, anh ấy vì sao lại đến nơi này.... cậu ngồi dậy theo lối đi lên mà rời khỏi tầng hầm với xấp tài liệu khó hiểu kia được ôm trọn trong người. Cậu nhanh chóng giấu nó vào chú gấu teddy yêu thích mà ôm vào lòng.
- Anh Thiên Ân, em ở đây. - Duy Nguyên khẽ gọi.
- Duy Nguyên, em có sao không hả? - Thiên Ân nhanh chóng chạy đến ôm cậu vào lòng.
- Em... không sao... nhưng ba mẹ em.... huhu... anh Thiên Ân, vì sao anh lại đến đây giờ này chứ. - Duy Nguyên khóc trong lòng Thiên Ân.
- Anh có việc gấp cần tìm cục trưởng, khi đến nhà lại thấy nhà không khóa cửa thì cảm thấy rất kì lạ. Anh bước vào thù thấy cha mẹ em đã... anh nhanh chóng đi tìm em.... em vẫn bình an vô sự, thật là cảm ơn trời phật. Em cis biết bọn chúng là ai hay không? Vì sao chúng ra tay tàn nhẫn như vậy. - Thiên Ân buồn rầu nói.
- Em không biết bọn chúng, cũng không biết mục đích của bọn chúng.... em rất sợ..... ba mẹ em đã ra đi... em phải làm sao đây?
- Nếu bọn chúng biết em còn sống sẽ không tha cho em đâu.... - Thiên Ân lo lắng nói, nhìn căn phòng bị lục tung. - Mau chóng theo anh, anh sẽ đưa em trốn đi.
Thiên Ân nắm tay Duy Nguyên kéo đi, Duy Nguyên đau đớn nhìn xác cha mẹ mình dưới nhà. Cậu thoát khỏi tay Thiên Ân đến bên cạnh cha mẹ khóc lớn.
- Chúng ta phải mau chóng rời đi thôi, nơi này rất nguy hiểm.
Thiên Ân cố gắng ôm Duy Nguyên khỏi ngôi biệt thự, sau đoa bật lửa đốt tấm màn cửa.
- Anh... anh làm gì vậy? Sao lại đốt. - Duy Nguyên rưng rưng thét lên. - Ba mẹ em đang ở bên grong mà, không được không được.
- Đốt nơi này đi, bọn chúng sẽ nghĩ em đã chết cháy nơi này mà không cho người truy tìm em nữa. Vả lại, ba mẹ em đã bị giết thảm như vậy... em không muốn tiếp tục sống để trả thù sao?
Duy Nguyên đưa đôi mắt đầu nước Nhìn Thiên Ân, miệng mấp máy: "Trả... thù?"
Hôm sau, báo chí đưa tin vợ chồng cục trương Vương bị thảm sát, ngôi nhà bị phóng hỏa và không tìm thấy thi thể của cậu con trai duy nhất mười tuổi, tuy nhiên tỉ lệ sống sót của cậu bé là rất thấp vì đêm hôm đó vài người đã xác nhận rằng nhìn thấy cậu ấy ở nhà.
~End chương 1.1~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top