Chương 7: Cưng chiều

2.

Từ sau khi Vương Tuấn Khải lý giải được việc mình đối với Tiểu Nguyên là có tình cảm, hắn đối Tiểu Nguyên càng thêm sủng ái.

Chỉ cần là yêu cầu của vật nhỏ, hắn không ngần ngại mà làm. Đương nhiên, còn có điều kiện đi kèm…

“Khải ca ca, đây là cái gì?”

Chỉ vào kem ly trên quảng cáo, Tiểu Nguyên một bên chảy nước miếng một bên hỏi Vương Tuấn Khải.

Thật là heo con tham ăn! Vừa nhìn thấy đồ ngọt là chảy nước miếng.

“Đây là kem ly ốc quế.”

“Kem ly cũng ốc quế sao?” - Tiểu Nguyên hai mắt phát quang nhìn chằm chằm màn hình TV, hận không thể đem kem ly trong TV nuốt vào.

“Đúng vậy, trong cái ốc quế đều là chocolate, đem kem ly cùng hoa quả để vào cái ốc quế chocolate là có thể ăn.” - Vương Tuấn Khải kiên trì giải thích.

“Oa ~ vậy khẳng định ăn rất ngon!”

Lúc này nước bọt Tiểu Nguyên thực sự chảy ra rồi.

“Tiểu Nguyên muốn ăn sao?”

Vương Tuấn Khải gian trá… Không! Là mỉm cười hỏi Tiểu Nguyên.

“Muốn! Muốn!”

Tiểu Nguyên hai mắt phát quang nhìn Vương Tuấn Khải.

“Được, ngày mai anh sẽ đưa em đi! Vậy Tiểu Nguyên muốn cảm ơn anh thế nào đây?” - Hắc hắc, heo con rơi vào miệng sói… Không! Là “miệng hà mã” .

“Khải ca ca tuyệt nhất!” - Mạnh nhào tới trong lòng Vương Tuấn Khải, điềm đạm mà làm nũng.

“Thiếu nha!” - Vương Tuấn Khải mỉm cười lắc đầu.

“Ba ba!” - Tiểu Nguyên ở tại trên mặt hắn mà hôn hai cái thật kêu.

“Vẫn thiếu…”

Đem thân thể nho nhỏ của Tiểu Nguyên dán vào trong ngực, chính đại quang minh mà sỗ sàng (sàm sỡ ô~~~). Ha hả, thân thể tựa như hương lại nhuyễn (mềm mại), ôm lấy thật là thoải mái! Sau này coi như là gối ôm của hắn đi.

Còn không được sao? Tiểu Nguyên ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải.

Thấy bộ dáng Tiểu Nguyên ngây thơ, Vương Tuấn Khải không khỏi ở trong lòng cảm thán: ha hả, dù sao cũng là tiểu hài tử a! Thế là, hắn ám chỉ mà chỉ chỉ miệng mình, nói:

“Hôn ở đây!”

Tiểu Nguyên ngẩn người, sau đó trực tiếp đi tới. Ai, tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, cái gì cũng đều không hiểu, vậy mới nói “lòng người hiểm ác đáng sợ” đi…

Tiểu Nguyên ngẩng đầu, dùng miệng hôn lên môi Vương Tuấn Khải. Ngay khi cậu định rời đi thì Vương Tuấn Khải chăm chú lập tức áp lên cậu.

Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng mà vuốt ve đôi môi non mềm của Tiểu Nguyên, dùng lưỡi đảo quanh cái miệng nhỏ nhắn của cậu. Từng hưởng qua tư vị ngọt ngào, Vương Tuấn Khải tham lam liếm hút cái miệng nhỏ nhắn mê hoặc hắn.

“Ưm…” - Chưa bao giờ trải qua khiêu khích như vậy, Tiểu Nguyên nhịn không được ngâm khẽ .

Nghe thế một tiếng rên rỉ ngọt ngào, Vương Tuấn Khải hôn sâu sắc hơn, tình cảm mãnh liệt quấn lấy cái lưỡi đinh hương ngây ngô.

“A…” - Tiểu Nguyên bị hôn đến khó có thể hô hấp, thống khổ rên rỉ khiến Vương Tuấn Khải không muốn kết thúc nụ hôn ngọt ngào này.

Vật nhỏ lập tức té xỉu tại trong lòng Vương Tuấn Khải… Đang ngủ…

Vương Tuấn Khải cười khổ nhìn khuôn mặt đang ngủ dễ thương của cậu. Xem ra, con đường của bọn họ còn dài…

Ngày tháng ngọt ngào, luôn luôn rất tuyệt, thời gian lơ đãng trôi, ngày “Ở chung” rồi cũng sẽ kết thúc.

***

“Tiểu Nguyên ba ba, ma ma ngày mai sẽ trở lại!” - Sờ sờ đầu Tiểu Nguyên, Vương Tuấn Khải nói cho cậu cái tin tức tốt này.

“Vậy ngày mai Tiểu Nguyên có thể nhìn thấy ma ma?” - Tiểu Nguyên đã hai cuối tuần không có ma ma bên cạnh rồi.

“Đúng vậy!” - Vương Tuấn Khải xoa nắn khuôn mặt béo mập của cậu.

“A, ngày mai có thể nhìn thấy ma ma rồi! ”  - Tiểu Nguyên vui sướng nhảy dựng lên. Tuy rằng hai người cuối tuần đều có Vương Tuấn Khải bồi cậu, nhưng đối với một hài tử chỉ có mười tuổi mà nói, địa vị mẫu thân là khó có thể thay thế được.

Thấy Tiểu Nguyên hài lòng như vậy, Vương Tuấn Khải cũng theo đó mà tâm tình khoái trá lên. Thế nhưng vừa nghĩ đến ba ba cùng dì Vận một hồi sẽ về nhà, hắn sẽ không có hương hương nộn nộn đậu hũ ăn, sẽ trở nên phi thường uể oải. Ai, hai ngày này thói quen ăn đậu hũ hình thành, muốn hắn lập tức ngừng ăn, hắn sao vậy khả năng nhẫn được.

Đúng lúc này, một tiếng tiếng sấm rất lớn vang lên, tiếp theo, là thanh âm trời mưa tí tách.

“Oa!” - Vật nhỏ bị kinh hách lập tức trốn vào trong lòng Vương Tuấn Khải.

“Chớ sợ chớ sợ, chỉ là sét đánh mà thôi.” - Vỗ vỗ bảo bối trong lòng, Vương Tuấn Khải thoải mái nói.

Vừa dứt lời, lại một tiếng sấm, tiếp theo, toàn bộ căn phòng chìm trong bóng tối…

“Ô…” - Tiểu Nguyên bị tiếng sấm cùng bóng tối dọa sợ đến khóc.

“Ngoan, không có việc gì đâu, chỉ là cúp điện mà thôi.” - Ôm lấy Tiểu Nguyên đang khóc, Vương Tuấn Khải lấy tay vuốt ve sợi tóc mềm nhẹ của cậu.

“Ô…” - Tiểu Nguyên vẫn như cũ thương tâm khóc nức nở.

“Tiểu Nguyên không khóc, ngày hôm nay anh cùng em ngủ có được không?” - Nâng lên khuôn mặt cậu nhẹ hôn lên giọt nước mắt vẫn còn đọng ở trên mặt.

“Thực sự? Ngày hôm nay Khải ca ca cùng Tiểu Nguyên ngủ?” - Ngừng khóc, Tiểu Nguyên rưng rưng hai mắt nhìn Vương Tuấn Khải.

“Đương nhiên a! Ngày hôm nay anh ôm Tiểu Nguyên ngủ.”

Hắc hắc, ngẫm lại thật hài lòng.

Hoàn hảo lúc này cúp điện, bằng không thấy dáng vẻ Vương Tuấn Khải chảy nước miếng, Tiểu Nguyên khẳng định sẽ khóc còn lợi hại hơn!

“Dạ… Tiểu Nguyên muốn cùng Khải ca ca ngủ!” - Tiểu Nguyên dùng ngữ khí rất kiên định đáp lại.

“Ha ha, vậy Tiểu Nguyên phải để anh ôm ngủ nha.” - Thịt heo con nhanh đến bên miệng rồi.

“Ưm! Tiểu Nguyên rất thích Khải ca ca ôm nha, bởi vì trong lòng Khải ca ca rất ấm áp , rất thoải mái.”

Quả nhiên, heo con này tự đưa mình nhảy tới trong tay con sói lớn gian ác a… Không, là hà mã!

Thế là, con hà mã này… Không, là Vương Tuấn Khải, đem Tiểu Nguyên ôm vào phòng mình, sau đó phóng tới trên giường, cùng cậu nằm xuống…

Vương Tuấn Khải đem Tiểu Nguyên ôm vào trong ngực, để cậu kề sát tại bên ngực mình, nhẹ nhàng xoa sợi tóc mềm mại của cậu.

“Tiểu Nguyên thích Khải ca ca sao?” -  Vương Tuấn Khải thấp trầm hỏi.

Vật nhỏ giơ đầu lên dán tại trước ngực Vương Tuấn Khải, mở con mắt thật to nhìn Vương Tuấn Khải, sau thoáng cái nằm lên trên người hắn:

“Tiểu Nguyên đương nhiên thích anh nha!”

Vương Tuấn Khải lộ ra nụ cười thỏa mãn, tay xoa xoa lưng Tiểu Nguyên.

Mà vật nhỏ tựa như con mèo nhỏ, thoải mái mà nhắm mắt lại, làm nũng tại trong lòng hắn cọ cọ.

Cọ một hồi, đột nhiên cậu ngẩng đầu hỏi: “Vậy Khải ca ca thì sao? Thích Tiểu Nguyên không?”

Vương Tuấn Khải cười mà không đáp, chỉ là trở mình một cái, đem Tiểu Nguyên đặt ở dưới thân, cúi đầu bắt đầu tập kích cái miệng nhỏ nhắn non mềm hồng nhuận.

(Di: ta cấm, ta cấm.. đồ Cua Đao kia, cấm mi hông đc làm gì tầm bậy mí BảoBối cụa ta a~)

“Ưm…” - Bị Vương Tuấn Khải đặt ở dưới thân, hơn nữa bị hắn mãnh liệt hôn sâu, tiếng rên rỉ rất nhanh từ cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Nguyên bật ra.

(Di: ây ya, BảoBối cụa ta mí có 10t thui đó, thằng Đao kia =))) )

Nghe thế tiếng rên rỉ mỹ lệ, Vương Tuấn Khải càng thêm hôn sâu hơn.

“Ư… A…” - Khí tức nóng cháy tại trên mặt, vật nhỏ lần thứ hai khinh suyễn (thoát lực).

Ly khai đôi môi hòng phấn làm kẻ khác si mê, Vương Tuấn Khải bắt đầu khẽ liếm vành tai, cổ… của cậu.

“Không nên… Ha… Thật nhột…”

Chịu đựng không được vành tai bị liếm láp, Tiểu Nguyên hai tay nhỏ bé vô lực khước từ.

Thấy vật nhỏ phản kháng, Vương Tuấn Khải chế trụ đôi tay nhỏ bé lộn xộn, đặt ở hai bên.

“Tiểu Nguyên ngoan… Không nên lộn xộn…” - Tiếng nói khàn khàn ở tại bên tai Tiểu Nguyên nỉ non.

“Thế nhưng… Rất nhột…”

Tuy rằng lúc này thấy không rõ biểu tình của vật nhỏ, nhưng tiếng rên rỉ mê hoặc lòng người của cậu không thể nghi ngờ đã kích thích nỗ lực áp chế chính mình của Vương Tuấn Khải.

“Trời ạ… Em sao có như thế dễ thương?” - Kêu rên một tiếng, Vương Tuấn Khải cúi đầu điên cuồng mà cuốn lấy đôi môi mềm mại của thiên hạ dưới thân.

“Ô… Đau…” - Đau đớn kịch liệt khiến Tiểu Nguyên nhịn không được rớt xuống nước mắt.

“Đừng khóc…”

Đình chỉ tàn sát bừa bãi, Vương Tuấn Khải ôn nhu dùng lưỡi trấn an đôi môi đã bị lộng thương của cậu.

“Ô… Anh không thích Tiểu Nguyên có đúng hay không?” - Thanh âm nức nở thật sâu khiến tâm Vương Tuấn Khải đau nhức.

“Sao có thể, anh thích Tiểu Nguyên nhất!” - Ai, vật nhỏ này lại suy nghĩ miên man nữa rồi.

“Vậy vì sao anh cắn Tiểu Nguyên?”

Ô… Rất đau a!

“Này không phải là cắn, là hôn! anh thích Tiểu Nguyên, rất thích Tiểu Nguyên a.”  Vương Tuấn Khải thân mật gõ đầu vật nhỏ.

“Thật vậy chăng? Khải ca ca rất thích Tiểu Nguyên?”

“Đương nhiên! Anh thích Tiểu Nguyên nhất!” Vương Tuấn Khải ôn nhu hôn giọt nước mắt trên mặt cậu.

"Khải ca ca, ôm một cái!” Nghe xong đáp án muốn nghe, Tiểu Nguyên lập tức bắt đầu làm nũng.

Này… Cậu này là đang trở thành nhiệt tình mời gọi hắn sao?

“Anh ôm một cái!”

Nhìn thấy Vương Tuấn Khải không hề làm gì, Tiểu Nguyên nhắc nhở sờ sờ khuôn mặt Vương Tuấn Khải đang sững sờ.

“Ha hả, được, anh ôm.”

Vương Tuấn Khải bay qua, đem Tểu Nguyên nằm ở trên người mình, nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu.

Ngày hôm nay… Bỏ qua cậu vậy…

Theo tiết tấu vỗ vỗ lưng Tiểu Nguyên, Vương Tuấn Khải hưởng thụ khí tức ngọt ngào cậu thở ra.

“Ngủ ngon…” Mơ mơ màng màng nói ra, Tiểu Nguyên trầm trầm đi vào giấc ngủ.

“Ngủ ngon… Bảo bối của anh.”

Biểu lộ chính là lời nói, tiểu bảo bối của hắn có hiểu không?

Ánh trăng yếu ớt bao phủ trên giường hai người đang dựa sát vào nhau, làn sương mù từ ánh trăng phủ trên giường càng tăng thêm bầu không khí trong gian phòng tối.

---------

#1405

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top