Chương 24: Lễ Vật? Nhũ Đinh?

Vương Nguyên vừa về đến nhà đã tự giác đi vào phòng ngủ thay bộ đồ mèo nhỏ. Thế nhưng vừa vào cậu đã ngây dại đến sững sờ. Trần nhà vốn màu trắng tinh, nay đã biến thành một cái gương thật lớn, chiếu rọi tất cả mọi thứ ở trong.

Không cần nghĩ cũng biết, việc này nhất định là Vương Tuấn Khải làm. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên nhất thời đỏ ửng lên, dưới tình huống này mà thay trang phục mèo nhỏ, thật sự làm cậu mắc cỡ chết đi được.

Nhưng lập tức mục tiêu chú ý của Vương Nguyên đã thay đổi. Bởi lẽ ở bên cạnh đôi tai và cái đuôi mèo, giờ đây đã có thêm một cái hạng quyển màu đen, trên đó còn đính một cái chuông bạc nho nhỏ, nhìn sơ qua có vẻ rất tinh xảo. Dưới hạng quyền còn có một tấm bạc nhỏ, trên có viết: "Sủng vật: mèo nhỏ. Chủ nhân: Vương Tuấn Khải."

Nhìn dòng chữ trên hạng quyển, Vương Nguyên mỉm cười hạnh phúc. Cậu vui sướng thay bộ đồ mèo nhỏ, nhưng lại ngậm hạng quyển trong miệng, tứ chi bò đi tìm Vương Tuấn Khải.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên đang ngậm hạng quyển bò tới, vẻ mặt vô cùng hưng phấn cùng chờ mong mà nhìn chằm chằm vào mình, liền cười hỏi: "Muốn chủ nhân đeo cho ngươi sao?"

Vương Nguyên gật đầu mạnh một cái.

Vương Tuấn Khải cầm lấy hạng quyển từ trong miệng Vương Nguyên, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đeo cho cậu.

Cảm nhận xúc cảm ôn nhu trên cổ, cùng khí tức ấm áp bên tai, khiến Vương Nguyên cảm thấy rung động trong lòng.

Nếu như thời gian dừng lại ở thời khắc này thì tốt quá...

Sau khi ăn xong, Vương Tuấn Khải phân phó cho Vương Nguyên đi quán tràng.

Lúc bò tới toilet, Vương Nguyên phát hiện trần toilet giờ đã giống như phòng ngủ. Nhìn bản thân trong gương, làn da trắng nõn dưới ánh đèn tỏa sáng, cái đuôi mèo nhẹ nhàng nhếch lên, đôi tai xù bông cùng hạng quyển, trông lại càng dễ thương đến yêu mị. Vương Nguyên xấu hổ đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy bản thân khi mặc trang phục này.

Trải qua một phen thống khổ cùng vui sướng hành hạ, Vương Nguyên rốt cục cũng đã hoàn thành công việc quán tràng. Nhưng phân thân non nớt cũng đã đứng thẳng lên, bị trinh khiết hoàn trói buộc mà có chút run rẩy.

Vương Nguyên không thể làm gì khác hơn, đành phải cong cái miệng nhỏ nhắn đi tìm chủ nhân.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng đáng thương ủy khuất của Vương Nguyên, lại nhìn phân thân đang đứng thẳng kia, liền làm bộ như không phát hiện, ngược lại sờ sờ gáy Vương Nguyên, nói: "Mèo nhỏ hôm nay thật thông minh."

Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải cố ý mặc kệ mình bị trinh khiết hoàn trói buộc phân thân, lại càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt tràn ngập hốc mắt. Nên khi nghe Vương Tuấn Khải nói vậy, cậu liền vội vàng gật đầu.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ dạng đáng yêu đó, không nỡ trêu cậu nữa, liền lấy một hộp quà màu phấn hồng đặt tới trước mặt Vương Nguyên: "Đây là quà của mèo nhỏ, nhưng mèo nhỏ phải dùng miệng mở đó nha."

Vương Nguyên vừa nhìn thấy món quà, liền quên luôn dục vọng mãnh liệt của mình, hai tròng mắt lóe lên hưng phần, nhìn chằm chằm vào cái hộp trước mắt. Cuối cùng... cuối cùng cũng được nhận quà rồi.

Vội vàng dùng miệng mở cái hộp ra. Oa! Thật xinh đẹp! Nhưng, đây là cái gì vậy? Nhũ đinh sao? Vương Nguyên tràn ngập nghi vấn.

Chỉ thấy trong hộp quà có hai cái nhũ đinh gắn viên kim cương màu đen nho nhỏ.

Vương Tuấn Khải hiểu ý, liên ôm lấy Vương Nguyên đặt lên đùi mình, dùng thanh âm trầm thấp đầy thu hút nói với Vương Nguyên: "Đây là nhũ đinh."

Ồ, thì ra đúng thật là nhũ đinh. Chủ nhân thật tốt, còn tặng ta nhũ đinh.

Vương Nguyên cao hứng vì thắc mắc đã được giải đáp.

Chờ chút, cái gì? Nhũ... đinh? Nhìn mũi nhọn sáng lên lòe lòe, đại não Vương Nguyên bắt đầu chuyển động. Nhũ đinh? Chẳng lẽ là đeo ở đầu vú...

Còn Tiếp~~~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top