CHƯƠNG 9: CON TRAI THẦN LONG
Sau khi tan ca, trên đường về, Vương Nguyên không ngừng cầu trời khấn Phật cho tên "thú cưng" to lớn trong nhà kia đừng gây thêm chuyện gì rắc rối, nhưng vừa bước vào nhà, cậu liền phát hiện mình thực sự đã suy nghĩ quá nhiều. Vương Tuấn Khải đang ngoan ngoãn ngủ say trên chiếc giường mới mua, nhưng vấn đề là, quần áo của cậu đều bị xé tan tành, vung vãi khắp sàn nhà, lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Vương Nguyên nhíu mày, bước lại gần đống quần áo nhàu nhĩ trước mặt, nhìn qua thì thấy có lẽ sáng nay Vương Tuấn Khải đã cố mặc chúng lên người nhưng sao có cái lý đó chứ? Hay là tên "thú cưng" ngốc nghếch này cũng giống những con chó, con mèo nhà người ta, bị chủ nhân nhốt trong nhà một mình thì buồn chán nên mới trút giận vào đống quần áo này?
"Nguyên Nguyên!!"
Vương Nguyên đang chống cằm, trầm tư suy nghĩ thì nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, còn chưa kịp phản ứng, Vương Tuấn Khải đã lao tới ôm chầm lấy, cậu bất giác ngã lăn ra giường.
"Nguyên Nguyên Nguyên Nguyên!"
Vương Nguyên mặc kệ Vương Tuấn Khải nằm bò trên người mình, hết cọ cọ lại dụi dụi khắp nơi trên mặt. Mà tên "thú cưng" ngốc nghếch này lại đang... trần truồng... Khụ khụ! Kỳ thực, trần truồng khi ngủ có thể giúp máu lưu thông tốt hơn, tuyến bã nhờn bài tiết mồ hôi dễ dàng hơn, cũng tốt thôi.
Nhưng! Điểm mấu chốt lại nằm ngay ở một chữ "nhưng" ngắn gọn!! Tên Vương Tuấn Khải đáng chết này... Ngươi có... có... Tất cả mọi thứ của ngươi đang phủ lên người một đồng chí nữ, lại còn cọ qua cọ lại hết gáy lại cổ đồng chí ấy nữa, hành vi này thực sự quá – vô – sỉ! Ngươi thực sự không hiểu hay cố tình giả vờ không hiểu đây?
Vương Nguyên siết chặt bàn tay, cơ thể cứng ngắc cuối cùng cũng tìm lại được mảnh linh hồn nhỏ bé đi lạc trở về, từ từ lên tiếng:
"Anh đứng lên trước đi đã!"
"Thú cưng" ngốc nghếch vẫn tiếp tục làm nũng.
"Không muốn, không muốn!"
Khóe miệng Vương Nguyên run rẩy, cố ngẩng đầu lườm anh ta một cái, sau khi lẩm bẩm đến một trăm lần câu "không nhìn thấy gì cả", cuối cùng cô gắng sức gào lên:
"Anh còn không chịu đứng lên à, anh có muốn tôi vứt anh cho người khác không?"
Nghe thấy thế, toàn thân Vương Tuấn Khải cứng đờ, buông chủ nhân ra, nằm sang một bên, hỏi với giọng đầy tổn thương:
"Tại sao?"
"Tại vì..."
Vương Nguyên chậm rãi ngồi dậy, để trấn tĩnh tinh thần cậu vỗ nhẹ lên ngực, nói tiếp:
"Anh là "thú cưng" thì không thể ngủ trên giường được."
"..."
Đây đúng là lý do tồi tệ nhất vũ trụ.
Sau khi thoát khỏi nanh vuốt của tên đẹp trai đó, vấn đề tiếp theo là... tên "thú cưng" đáng chết này lại bắt đầu bộc lộ tính bướng bỉnh giống hệt một đứa trẻ được chiều chuộng, nói thế nào cũng nhất định không chịu mặc quần áo. Đến khi mặt Vương Nguyên nóng bừng lên vì giận dữ, Vương Tuấn Khải mói ra vẻ chịu khuất phục:
"Không thích... Vì sao không thể mặc y phục như trước kia, đầu tóc cũng ngắn ngủn thế này..."
Vương Nguyên thở dài, phát hiện ra khi đối mặt với tên đẹp trai này, cậu hoàn toàn không có cách nào để tức giận, đành vừa khoác chiếc áo sơ mi trắng lên người Vương Tuấn Khải vừa dịu dàng nói:
"Bây giờ đã là thời đại của một nghìn năm sau, cách sống của con người cũng đã thay đổi rất nhiều. Vương Tuấn Khải, anh cần phải học cách thích ứng, hiểu không?"
Trong nhà Vương Nguyên vốn không có quần áo của con trai cao lớn như Vương Tuấn Khải nhưng tối hôm qua, lúc kiểm tra phòng, cậu liền phát hiện trong tủ có đến một nửa là quần áo dành cho người như Vương Tuấn Khải, nào là áo sơ mi, áo thun, quần tây... cái nào cũng hợp mốt cả. Không cần đoán cũng biết đây chính là "kiệt tác" từ cửa hàng thú cưng kia đem đến. Sau khi đã quen với mọi chuyện kỳ quái xảy ra xung quanh mình, suy nghĩ đầu tiên của Vương Nguyên chính là: cửa hàng thú cưng này có chế độ đãi ngộ khách hàng thật chu đáo.
Mặc dù vì ý nghĩ này mà Vương Nguyên đã tự khinh bỉ mình rất lâu, nhưng xét theo tình hình thực tế, nếu không có những bộ quần áo được chuẩn bị sẵn này, cậu đã phải mất công, mất tiền ra phố mua vải để che tạm cho tên tiểu quỷ thích khỏa thân này rồi.
"Nhưng..."
Vương Tuấn Khải dụi dụi mắt, vẫn giữ nguyên bộ mặt khó chịu như trước, bối rối quay đầu, do dự nói:
"Nhưng bộ quần áo này cởi ra thì dễ mà mặc vào lại khó."
Sắc mặt Vương Nguyên xám ngoét, cuối cùng cậu cũng biết được nguyên nhân vì sao đống quần áo trước mặt kia lại bị xé thành trăm mảnh như vậy. Thì ra tên "thú cưng" ngốc nghếch này không phải không thích những chiếc quần bò, áo thun hiện đại mà là vì không biết cách mặc chúng ra sao. Vương Nguyên nheo mắt nhìn Vương Tuấn Khải chằm chằm, đối phương cũng ngơ ngác nhìn lại, để mặc chiếc áo còn chưa cài cúc, anh ta lặng lẽ tiến sát lại phía cậu, nghiêng đầu thì thào:
"Nguyên Nguyên!"
Ý tứ đã quá rõ ràng: chủ nhân, cậu dạy tôi cách mặc quần áo đi.
Hai tay Vương Nguyên ôm ngực, toàn thân lạnh ngắt, nổi hết da gà. Cho dù Vương Tuấn Khải là tên vô sỉ giả vờ ngốc nghếch hoặc anh ta thực sự không biết thật, thì Vương Nguyên vẫn phải dạy anh chàng này cách mặc quần áo, đặc biệt là mặc quần... Điều này thực sự không có sự lựa chọn nào khác!
Vương Nguyên suy nghĩ giây lát, sau đó không chút do dự mở laptop lên, vào trang video lựa chọn một video ngắn, sau khi kích vào biểu tượng mở, cậu mới ngẩng lên, nói:
"Anh quan sát người trong này để học cách mặc quần áo, anh nhìn anh ta mặc thế nào thì làm theo như thế!!"
_ _ _ _ _Tôi là đoạn phân cách video đặc sắc_ _ _ _ _
Đợi Vương Tuấn Khải mặc quần áo chỉnh tề, Vương Nguyên mới dẫn "thú cưng" ra ngoài ăn cơm.
Là một nhân viên công sở bình thường, tiền lương mỗi tháng của Vương Nguyên cũng không cao lắm, tối nào cậu cũng tìm một quán cơm bình dân ăn qua loa cho xong bữa. Nhưng hôm nay có thêm Vương Tuấn Khải nên Vương Nguyên đặc biệt chọn một cửa hàng lớn hơn một chút, so với những quán cơm bình dân thì thức ăn ở đây cũng có vẻ ngon miệng hơn. Không ngờ sau khi thức ăn được mang lên, Vương Tuấn Khải lại nhìn chằm chằm vào chủ nhân, do dự không động đũa.
"Tại sao anh không ăn, không thấy đói à?"
Vương Tuấn Khải lắc đầu.
"Anh không thích những món ăn ở đây hay là thế nào?
Vương Tuấn Khải vẫn lắc đầu.
"Vậy anh muốn ăn gì?"
"Tôi không thể ăn những thứ này, Nguyên Nguyên không nhớ sao?"
Vương Nguyên bất giác cảm thấy nghẹn họng, không nói nên lời, cái gọi là "chủ nhân" này chính cậu cũng không biết là thật hay giả, một số "chuyện cũ trước kia" mà Vương Tuấn Khải nói, cậu lại càng không hiểu gì, bây giờ biết phải trả lời anh ta thế nào đây?
Vương Nguyên cắn chặt răng, cầm đũa lên, nói:
"Thật sự có rất nhiều chuyện tôi không thể hiểu được. Ý tôi là... Vương Tuấn Khải, anh có nghĩ là anh đã nhận nhầm người rồi không, ví dụ tôi vốn không phải chủ nhân mà anh cần tìm?"
Vương Nguyên vừa dứt lời, Vương Tuấn Khải liền ngẩng lên, vẻ mặt đầy cảnh giác, kinh ngạc nhìn Vương Nguyên, trong ánh mắt đong đầy vẻ hoảng sợ xen lẫn ai oán. Ách! Chẳng lẽ anh ta lo sợ bị chủ nhân vứt bỏ sao? Vương Nguyên chột dạ cúi đầu, đang do dự không biết phải làm thế nào để xoa dịu tình hình thì bỗng nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của "thú cưng" ngốc nghếch:
"Từ nay về sau, tôi hứa sẽ không nằm lên giường của chủ nhân, cũng sẽ không làm hỏng đồ hay gây ra những chuyện rắc rối cho chủ nhân nữa."
Ngữ khí trong lời nói của anh ta đáng thương vô cùng, trong nháy mắt, trái tim Vương Nguyên bỗng tan ra thành nước.
"Không phải tôi muốn đuổi anh đi, chỉ là mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi nhất thời không thể dễ dàng tiếp nhận."
"Tôi biết, Nguyên Nguyên đã trở thành người phàm, không còn nhớ những ký ức trước kia, không còn thần lực nữa, nhưng không sao, tôi sẽ bảo vệ cậu."
"..."
Vương Nguyên nén tiếng thở dài, phát hiện ra cậu hoàn toàn không thể bình thường mà suy xét mỗi khi đối diện với Vương Tuấn Khải. Thôi bỏ đi, cho dù cậu không thể dễ dàng chấp nhận những chuyện này thì Vương Tuấn Khải rõ ràng vẫn đang tồn tại trước mắt cậu đây, hơn nữa, dù có đá qua đá lại thì trước sau quả bóng vẫn nằm dưới chân mình, vậy thì... chấp nhận số mệnh đi. Nghĩ vậy nên Vương Nguyên khéo léo chuyển sang chủ đề khác:
"Đúng rồi, tôi có một chuyện vẫn muốn hỏi Vương Tuấn Khải, anh là... Ừm, ý tôi là Vương Tuấn Khải không phải người phàm, vậy anh là gì? Yêu quái sao?"
Vương Tuấn Khải lặng lẽ suy tư, dường như có chút thương cảm cho chủ nhân của mình, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cậu cũng quên sạch rồi sao? Hồi lâu sau, anh ta mới nhẹ nhàng nói:
"Tiêu đồ."
Thoáng chốc, Vương Nguyên cúi đầu, kề sát cằm lên mặt bàn, im lặng. Tiêu đồ... Tiêu đồ là con trai của Thần Long? Chính là Tiêu đồ với tính cách lập dị, lẻ loi, ít nói và hung dữ trong truyền thuyết đó sao? Sự chênh lệch này... Vương Nguyên ngước mắt nhìn anh chàng dung mạo tuấn tú đang ngồi đối diện, sự khác biệt này quả thực rất lớn! Lát sau, Vương Nguyên cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng, tất cả các giác quan dường như tê liệt.
Chẳng trách lúc nhìn thấy cánh cửa đó, Vương Tuấn Khải lại ra ngây người ra như vậy, chắc hẳn anh ta cảm thấy con người thật vô lý, sao có thể đem hình dáng của anh ta đóng lên cánh cửa, còn cảm giác không thể bảo vệ chu toàn cho những người trong nhà đó nữa, chắc hẳn trong lòng anh ta áy náy lắm, thế nên lúc đó mới muốn vào trong để đuổi bắt lũ Địa Phược Linh kia? Chẳng trách anh ta không biết ăn cơm, chẳng trách Nhạc Lăng kia cũng phải khiếp sợ Vương Tuấn Khải...
"Nguyên Nguyên?" Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt ngây ngốc của chủ nhân, khó hiểu, vò đầu bứt tai. Vương Nguyên vẫn giữ nguyên tư thế cầm đũa ban đầu nhưng vẻ mặt lại mơ hồ, đờ đẫn. Hồi lâu cậu mới lẩm bẩm:
"Tôi đang nuôi dưỡng con trai của Thần Long sao?"
"Phong cách rất Tây đó chứ! So với những người nuôi sư tử hay hổ làm thú cưng thì cậu quả thực oai hơn nhiều!"
Vương Nguyên quay đầu nhìn, thiếu chút nữa thì hét lên. Lưu Chí Hoành mặc một bộ quần áo đen xì từ đầu đến chân, chống cằm ngồi ngay bên cạnh, cặp mắt phượng long lanh đang nhìn cậu chăm chú.
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Ồ! Vì những bảo bối bé nhỏ của tôi đã điều tra được một chút manh mối liên quan đến việc khu nhà hình ống không thể di dời, cậu có muốn nghe không?"
Vương Nguyên nhìn khuôn mặt ra vẻ cao thâm bí hiểm của Lưu Chí Hoành, nghĩ đến những chuyện xảy ra tối hôm đó đều do "bảo bối bé nhỏ" của anh ta đặc biệt "hỗ trợ" mà ra, chỉ cảm thấy cơn tức giận trào dâng trong lồng trực, muốn trút hết lên mặt anh ta cho hả, Vương Nguyên lạnh nhạt quay đi, mặc kệ anh ta đắc ý một mình. Nhìn thấy vẻ thờ ơ, lãnh đạm của Vương Nguyên, Lưu Chí Hoành không hề tỏ ra tức tối, thậm chí còn vui vẻ nói:
"Những người công nhân đến làm nhiệm vụ phá dỡ khi tìm đến khu nhà chẳng phải đều bị lạc đường hay nghe thấy tiếng kêu kỳ quái đó sao? Hừm! Thực ra tất cả những chuyện này đều do bảo bối bé nhỏ của tôi gây nên. Có điều tôi cần phải thanh minh chuyện này, cái chết của chủ nhiệm công trình có lẽ không liên quan gì đến cục cưng của tôi, mà do bà ta quá sợ hãi nên khi bỏ chạy đã ngã đập đầu xuống đất, mất máu mà chết. Hơn nữa, những bảo bối của tôi cũng là chịu sự sai bảo của người khác, bản thân chúng không có lý do gì..."
Bộp!
Lưu Chí Hoành mới nói được một nửa, Vương Nguyên liền đập đôi đũa xuống bàn, cắt đứt những lời ngụy biện của anh ta, tức giận nói:
"Anh Lưu, nếu anh muốn đến đây để ăn cơm, vậy thì bên kia còn chỗ trống, cảm phiền anh cút qua bên đó. Còn nếu anh muốn đến đây tìm tôi để báo cáo tình hình công việc, vậy thì anh có thể về được rồi, đối với những chuyện giả thần giả quỷ của anh, xin thưa là tôi không mấy hứng thú."
Lưu Chí Hoành vẫn không hề oán giận, thậm chí còn lì lợm ngồi cười ngây ngốc rồi gật đầu, nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, làm sao cậu có thể thông minh đến mức chỉ nói một lần là hiểu luôn được cơ chứ. Chậc! Đúng là giả thần giả quỷ thật, có điều không phải tôi giả thần giả quỷ đâu mà là người phụ nữ nào đó đang ở trong phòng cậu gây ra."
Lưu Chí Hoành vừa dứt lời, miếng cà tím Vương Nguyên đang gắp suýt rơi xuống bàn. Cậu run rẩy, nói như rít qua từng kẽ răng:
"Anh... nói... cái... gì? Trong nhà tôi thực sự có ma sao?"
Cảm nhận được sự căng thẳng của chủ nhân, Vương Tuấn Khải cũng bắt đầu nhe răng, nhếch miệng hăm dọa.
Lưu Chí Hoành khẽ cười, vẫn giữ bộ dạng dương dương tự đắc, nói:
"Để tôi phụ đạo miễn phí cho cậu Vương chút kiến thức thông thường về cuộc sống vậy. Trên thế giới này không có cái gì gọi là "ma" cả. Con người sau khi chết, hồn lìa khỏi xác, chỉ trong khoảng bảy giờ đồng hồ sẽ tự động tiêu tán, hòa tan vào trong không khí như nước hoa vậy. Chỉ một bộ phận nhỏ có duyên mới có chuyển thế luân hồi đầu thai kiếp khác, cái này đúng là âm hồn không tan... Ha ha, thông thường đều là do bất bình, hận thù, hoặc không cam lòng một việc gì đó nên mới cố "níu giữ cuộc sống" đến cùng, chúng ta thường gọi đó là chấp niệm. Sau nhiều năm nghiên cứu cho thấy, những âm hồn đó không có khả năng tấn công người khác, mà người ta chỉ bị âm hồn hù dọa cho phát khiếp. Haizz, tôi chỉ có thể nói con người thật là yếu ớt!"
"..."
Vương Nguyên im lặng, cơ thể gần như đã hóa đá, lẩm bẩm chửi:
"Chết tiệt!"
Điều này so với việc luôn miệng nhắc tới chuyện ma quỷ có gì khác nhau? Lẽ nào chỉ cần thay đổi cách gọi là có thể thay đổi bản chất kinh dị của nó sao?
Sau khi đã trấn tĩnh tinh thần, Vương Nguyên mới lắc đầu, nói:
"Không thể nào, nếu trong phòng tôi thực sự có cái gì là chấp niệm, quỷ niệm ấy thì Vương Tuấn Khải lợi hại như vậy sao lại không phát hiện ra? Loại gian thương như anh, có phải ngay cả tôi cũng dám lừa không?!"
Lưu Chí Hoành nhếch miệng đáp:
"Loại chấp niệm này là một loại vô hình vô thể, vô sắc vô hương, cho dù khứu giác của con trai Thần Long có lợi hại đến đâu cũng không thể phát hiện ra. Hơn nữa, Vương Tuấn Khải mới tỉnh dậy, thần khí vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên loại chấp niệm này có thể dễ dàng lẩn trốn."
Nói đến đây, Lưu Chí Hoành dừng lại một chút, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm, giọng nói bỗng nhiên trầm hẳn xuống:
"Cũng là do tôi sơ suất, cho nên mới để chúng tác oai tác quái lâu như vậy."
Vương Tuấn Khải nghe vậy cũng không lên tiếng phủ nhận. Trước tình cảnh này, Vương Nguyên càng khẳng định suy nghĩ của mình là đúng, trong đầu cậu chợt lóe lên hình ảnh người phụ nữ có mái tóc dài chậm rãi mở cửa, bước vào phòng cậu, lại nghĩ đến trưa nay, khi nói những chuyện này cho Dịch Dương Thiên Tỉ nghe, sắc mặt anh ta trở nên rất khó coi, Vương Nguyên càng nghĩ càng thấy khiếp sợ.
"Lẽ nào trong khu nhà này thực sự từng có người chết? Vong hồn đó thường lai vãng đến những nơi gần khu nhà để gây rối, không cho người ta phá dỡ?"
Vương Tuấn Khải nhíu mày.
"Bây giờ chúng ta quay về kiểm tra, xem có tìm được manh mối nào không?"
-------------------------------------
-M.n đọc dòng này hãy để lại 1⭐️ vs 1 cmt.
Không là Zun nghỉ (♯`∧')
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top